Kẹo Dẻo Gấu Thành Tinh Của Chủ Tịch Bá Đạo

Chương 39



Chiếc cổng màu trắng của cô nhi viện có hình dáng uốn cong như cầu vồng, phía trên là tám chữ viết tay bằng vàng của Tư Hàn Tước “Cô nhi viện bảy gốc cây dưới ánh mặt trời”. Đứng ngoài cổng có thể nhìn thấy cây cối xanh tươi bao xung quanh những tòa nhà cao tầng màu trắng. Ánh nắng vàng từ trên trời toả xuống như dòng thác ấm áp bao lấy cô nhi viện.

Đường Tiểu Đường ngẩng đầu, đôi môi hồng hào hé mở, dưới mũ trùm đầu lộ ra nửa đôi mắt tròn xoe, con ngươi trong veo như nước, bởi vì trời nóng nên chóp mũi đẫm mồ hôi thế nhưng lại được ánh mặt trời chiếu rọi nên sáng lấp lánh như những ngôi sao nhỏ.

Làn da trắng nõn được nhuộm một màu sắc ấm áp dịu dàng như đá quý.

Đường Tiểu Đường nhăn mũi, ngó trái ngó phải, nó luôn cảm thấy nơi này rất quen thuộc.

Nó đang do dự không biết phải làm sao thì Cố Bằng đã đút hai tay vào túi quần, vai thả lỏng thong thả bước đến bên cạnh Đường Tiểu Đường.

“Nhóc con, làm sao vậy?”

Đường Tiểu Đường: “Hả?”

Cố Bằng bật cười: “Hả?”

Đôi môi hồng nhuận của Đường Tiểu Đường mím lại: “Sao ngài lại ở đây?”

Cố Bằng: “Không được à?”

Đường Tiểu Đường bối rối: “Không phải là không được.”

Cố Bằng phụt cười, ngón tay cái chỉ cổng cô nhi viện: “Sao thế, muốn đi vào?”

Đường Tiểu Đường ngoan ngoãn gật đầu: “Tôi muốn đi vào, nhưng anh biết đấy, con người… người ta có camera.”

Đầu lưỡi hồng nhạt liếm môi nhằm che giấu hoảng loạn suýt chút nữa bại lộ, Đường Tiểu Đường ngẩng mặt lên, “Sợ bị phát hiện…”

Cô nhi viện là nơi chịu sự kiểm soát của Tư Hàn Tước, chủ nhân nhất định sẽ phát hiện ra.

Nhưng nó đang ăn dấm của “Kẹo của Tư tiên sinh”, kẹo sẽ không cho chủ nhân biết kẹo có thể biến thành người đâu!

Trừ khi nó chắc chắn rằng chủ nhân không thích “Kẹo của Tư tiên sinh” chút nào.

Quan niệm tình yêu của kẹo dẻo gấu rất đơn thuần, đơn thuần đến thẳng thắn: kẹo yêu chủ nhân như vậy thì chủ nhân chỉ có thể yêu kẹo mà thôi!

Dù cho là là kẹo hay là người, chủ nhân một khi đã nói chữ yêu thì phải có trách nhiệm với kẹo!

Đường Tiểu Đường khó chịu, chỉ cần nghĩ đến một “Kẹo của Tư tiên sinh” khác yêu chủ nhân hay cái người tên “Đường Đường” được chủ nhân quan tâm lúc ở bệnh viện là trong lòng kẹo lại buồn bực đến nhói đau.

Cố Bằng nhìn chăm chú vào khuôn mặt căng phồng như cá nóc của Đường Tiểu Đường, một tay che miệng thấp giọng nói: “Tôi là hacker.”

Đường Tiểu Đường nghi hoặc nhìn y: “Đúng là hơi đen*.”

(*黑客 [hēikè]: hắc khách/hacker)

Cố Bằng: …

Y hít sâu một hơi cố nén lại buồn bực trong lồng ngực: “Ý của tôi là tôi có thể giúp cậu loại bỏ giám sát.”

Đường Tiểu Đường: 0.0!!

Người này cũng thật lợi hại!

Hai mắt Đường Tiểu Đường sáng rực, nó lấy một viên kẹo nhỏ màu đỏ trong túi ra, “Cảm ơn ngài! Kẹo đây này!”

Cố Bằng cười: “Nhà cậu mở một cửa hàng kẹo à?”

Đường Tiểu Đường ngạc nhiên: “Sao ngài biết?”

Chủ nhân thật sự tặng kẹo một cửa hàng kẹo đấy!

Đôi mắt tròn xoe của Đường Tiểu Đường sáng ngời, khi cười đuôi mắt cong lên, lúm đồng tiền bên má chứa đựng vẻ đẹp ngọt ngào.

Niềm vui sướng ngập tràn từ sâu thẳm đáy lòng tỏa ra khiến cả người thiếu niên xinh đẹp phát sáng đến mức chói mắt.

Cố Bằng mỉm cười nhìn nó, đôi mắt ảm đạm nhướng lên, những món đồ xa xỉ và hoa văn khoa trương khắp người cất giấu vẻ nổi loạn lại phải nhường chỗ trước ánh sáng lấp lánh rực rỡ này.

Y hâm mộ nhìn thiếu niên xán lạn tươi đẹp, gật đầu đáp: “Đưa kẹo cho tôi, tôi giúp cậu.”

Đường Tiểu Đường mỉm cười, duỗi tay đưa viên kẹo tới.

Đôi mắt Cố Bằng cụp xuống, ánh mắt hơi thâm trầm, nắm lấy viên kẹo ném vào miệng như ném hạt dưa, “Đi thôi.”

Kẹo dẻo này không biết làm bằng gì, vừa mềm vừa mướt với độ ngọt vừa phải tựa như tia nắng sắc bén thẳng tay chém giết những u ám mất mát.

Đường Tiểu Đường nhảy chân sáo đi phía trước, má Cố Bằng hơi phình vì nhai kẹo dẻo, vẻ mặt ngạo mạn bất cần đời mang theo một nụ cười không thể giải thích được.

Khi đầu tư vào cô nhi viện này, Tư Hàn Tước đã đặc biệt bố trí lớp học và giáo viên, các em nhỏ sẽ được giáo dục trước khi rời cô nhi viện, đây là một khoản đầu tư lớn nhưng Tư Hàn Tước cho rằng nó xứng đáng.

Đang trong giờ giải lao, lúc bọn họ tiến vào, bọn trẻ đang cười nói vui vẻ chơi đuổi bắt trong sân và hành lang. Khi nhìn thấy Đường Tiểu Đường, bọn trẻ chợt yên tĩnh lại rồi đột ngột như những bé quái vật lao đến vây quanh Đường Tiểu Đường, giọng nói trẻ con non nớt tràn đầy vui sướng: “Anh Tiểu Đường!!!”

“Anh Tiểu Đường đến rồi!!!”

“Anh Tiểu Đường, lâu lắm rồi anh mới đến!!!”

“Anh Tiểu Đường?” Đôi mắt nai con của Đường Tiểu Đường mở to, giống như một con mèo được một đám gà con màu vàng bao xung quanh. Rõ ràng nó vừa mới đến thế giới này nhưng trái tim lại tan chảy ngay lập tức.

Anh Tiểu Đường, hehe, kẹo là người lớn đấy, kẹo có thể chăm sóc trẻ con này!

Đường Tiểu Đường nheo mắt, đôi mắt trong veo lấp lánh ý cười, lấy túi kẹo trong túi ra chia cho bọn trẻ.

Cố Bằng không chịu nổi sự náo nhiệt nên đã sớm đứng nép vào một góc lạnh lùng nhìn họ.

Tường hành lang của tòa nhà dạy học có màu xanh lam, trên đó vẽ những đám mây màu trắng và dán rất nhiều bức tranh đầy màu sắc, tất cả đều theo phong cách trẻ con ngây thơ, màu sắc rực rỡ chồng lên nhau, những nơi ánh mắt có thể vươn tới đều là các nhân vật hoạt hình năng động. Xa xa là một bạn lớn được rất nhiều bạn nhỏ vây xung quanh, trong tay ai cũng có vài viên kẹo ngọt, Đường Tiểu Đường nở nụ cười xán lạn vô tư, còn ngọt ngào hơn cả kẹo.

Cả hành lang cổ tích rực sáng trong nụ cười của mặt trời bé nhỏ này.

Trên đời có người như vậy sao?

Họ như thể pháo hoa không có thực, niềm hạnh phúc phát ra từ sâu trong nội tâm, ngay cả thế giới hỗn loạn và phức tạp cũng sẽ trở nên nhẹ nhàng và ngọt ngào trong mắt họ.

Làm y xấu hổ không thể nói ra một câu thô tục vì sợ một hạt bụi sẽ rơi vào thế giới không tì vết của người kia, tất cả những hung ác nham hiểm đen tối trong lòng y trở nên yếu ớt, ngay cả sức lực để ghen ghét cũng không có.

Hai tay Cố Bằng đặt trong túi khẽ run lên, ghen tị, đố kỵ và ý muốn kéo người khác vào vũng bùn giống giống mình vặn vẹo lớn dần lên như con rắn của Pharaoh, Cố Bằng hung ác nhìn chằm chằm Đường Tiểu Đường, hô hấp cũng dồn dập hơn.

Đường Tiểu Đường dường như cảm nhận được cảm xúc của y, nó quay người nghiêng đầu, mỉm cười vẫy tay với y, “Đến đây chơi nào~”

Cố Bằng hít mũi, đột nhiên cảm thấy oan ức.

Vừa oan ức vừa tội lỗi, ôi thiên thần nhỏ gì đây, y cmn lại muốn kéo người ta bất hạnh như mình.

Tâm trạng lên xuống thất thường, giây tiếp theo Cố Bằng muốn lăng trì xử tử bản thân luôn.

Nếu làm tổn thương một thiên thần nhỏ như vậy thì sẽ không được ăn kẹo nữa.

Cố Bằng mỉm cười méo mó lại bị một đám trẻ con vây quanh. Bọn trẻ hỏi y từ đâu tới, cũng tới thăm bọn họ phải không, sẽ làm bánh kem phải không, vẽ tranh nữa, còn cưỡi ngựa thì sao?

Cố Bằng bị xoay vòng tới lui như một con lật đật bận rộn.

Viện trưởng gần tám mươi tuổi nghe tin Đường Đường đến thì chống quải trượng ra đón, các giáo viên và y tá cũng tới chào hỏi, họ muốn đưa Đường Đường vào văn phòng ngồi chơi sau đó đến giữa trưa thì cùng nhau ăn một bữa cơm.

Náo nhiệt giống hệt ngày tết.

Đường Tiểu Đường trợn to mắt.

Mọi người có vẻ rất thích nó.

Mọi người dường như… đều xem nó như người tên Đường Đường kia.

Người kia cũng đáng yêu giống nó phải không?

Đường Tiểu Đường thầm nghĩ một hồi, cảm thấy kẹo vẫn đáng yêu hơn!



Tư Hàn Tước đã kết thúc cuộc họp từ lâu, anh đang ngồi trong văn phòng giải quyết những việc cần thiết, anh khoanh tay, ngón tay mảnh khảnh chống cằm, đôi mắt không di chuyển mà nhìn chằm chằm điện thoại.

Vài phút sau, tiếng chuông rung trời của Khương Vũ truyền tới.

Tư Hàn Tước thở hắt, nhận cuộc gọi.

Tốc độ nói của Khương Vũ nhanh như máy: “Boss, không thấy Tiểu Đường đâu cả!!!”

Tư Hàn Tước đứng bật dậy: “Cậu nói cái gì???”

Khương Vũ gấp đến độ giọng nói bốc hoả: “Chẳng phải hôm nay anh không mang Tiểu Đường đi làm ư, nó hẳn phải ở nhà chứ??? Em đã đưa công nhân tới cài đặt camera nhưng không tìm thấy Tiểu Đường, sân thượng hoa viên đều tìm qua, thực sự là nó không có ở nhà!”

Khương Vũ thở hổn hển nói tiếp: “Em đã hét lên mấy lần rồi. Tiểu Đường ngoan như vậy, nó sẽ không đùa giỡn quá mức, boss, liệu có phải có người xông vào…”

Cơ thể Tư Hàn Tước căng cứng, hơi lạnh từ vành tai truyền đến toàn thân, trong điện thoại tưởng như không có tiếng thở.

Những khối mây đen không hề báo trước ùn ùn che lấp bầu trời, ánh sáng chợt tối đi, đứng trước khung cửa sổ sát đất trên tầng thứ mấy chục có thể nghe rõ tiếng gió rít gào bên ngoài, Tư Hàn Tước như bị dây leo có gai quấn quanh cơ thể, từ sâu trong nội tâm máu tươi đã chảy ra đầm đìa.

Anh hít một hơi thật sâu.

Chứng rối loạn lưỡng cực lại xuất hiện.

Cảm giác mà anh quen thuộc nhất chính là tức ngực, đau đầu, trong lòng có một đám mây đen đổ xuống, sấm sét nổ vang ầm ầm.

Người đàn ông nắm chặt tay, móng tay cắt gọn chỉnh tề lưu lại mấy vết máu trong lòng bàn tay.

Khương Vũ một hơi nói xong những lời này thì đột nhiên ngừng lại, hắn chợt nhận ra rằng mình đã làm sai điều gì đó.

Tư Hàn Tước mắc chứng rối loạn lưỡng cực, đặc biệt là khi những thứ quan trọng nhất trong lòng, bất kể yêu hay ghét, nếu những thứ này bị người ta chạm vào, cảm xúc tiêu cực sẽ bùng phát dữ dội.

Khương Vũ cảm thấy lạnh sống lưng, không xong rồi.

Một khoảng thời gian dài không có bất kỳ tiếng động nào, dài đến mức bản thân Tư Hàn Tước cũng kinh ngạc.

Những cảm xúc chồng chất đè nén trái tim khiến anh không thở được lại không hề bộc phát.

Anh vẫn còn đau đầu, nhưng ý thức lại rất tỉnh táo.

Thậm chí càng bình tĩnh hơn, càng trầm ổn hơn.

Chứng rối loạn lưỡng cực đã đến nhưng nó không phát tác.

Anh phát bệnh quanh năm, tay đã nắm lấy ngăn tủ, trong đó dự phòng mấy lọ thuốc, hết thảy đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng thứ ác quỷ kia lại không hề bộc phát.

Tư Hàn Tước chống mặt bàn chậm rãi ngồi xuống, không thể tin nổi nhìn bầu trời mây mù ngoài cửa sổ, từ từ giơ tay ấn lên ngực mình.

Đuôi mắt phiếm hồng, đáy mắt ướt át cảm động như được giải thoát.

Anh đã được cứu.

Tiểu Đường của anh đã cứu anh.

Môi mỏng của Tư Hàn Tước mím chặt, dùng giọng mũi bình tĩnh đáp lại: “Tiểu Vũ, đừng lo lắng.”

“Trước tiên để công nhân về đi, khóa cửa lại, yêu cầu quản lý chung cư tra camera giám sát, cậu ở nhà tiếp tục tìm, tôi sẽ về ngay.”

Anh hiếm khi nói một đoạn dài bằng một hơi, nhưng Khương Vũ lúc này không để ý đến điều này mà chỉ kinh ngạc nuốt nước miếng vì giọng nói bình tĩnh có trật tự của Tư Hàn Tước.

Chứng rối loạn lưỡng cực của boss không tái phát.

Khương Vũ dụi mắt. Không ai hiểu rõ nỗi đau của Tư Hàn Tước hơn hắn. Khi Tư Hàn Tước là đàn anh của hắn, Khương Vũ đã thấy anh đến gặp bác sĩ tâm lý. Tư Hàn Tước từ niên thiếu đã rất liều mạng, năm nào cũng giành được suất học bổng cao nhất nhưng anh vẫn ráo riết tìm kiếm cơ hội thực tập, lúc khó khăn nhất, Tư Hàn Tước đã thức trắng cả tuần, sau khi hoàn thành, đầu đau đến mức phải nhập viện.

Tất cả mọi người đều bận rộn, hơn nữa bởi vì Tư Hàn Tước quá quái gở nên chỉ có Khương Vũ cà lơ phất phơ chạy tới bệnh viện chăm sóc anh mấy ngày.

Lúc đó Khương Vũ chỉ biết Tư Hàn Tước là con trai út của Tư gia nên còn cười nhạo anh dù sao cũng là thế hệ thứ hai của gia tộc giàu có, đàn anh thế này là quá nỗ lực rồi đấy.

Cho đến năm bà nội của anh qua đời, khi đó Tư Hàn Tước vẫn còn là một thiếu niên, anh bọc một thân sát khí lạnh lùng về giải quyết hậu sự cho bà, sau đó dùng năng lực và vòng quan hệ của mình để mời luật sư thưa kiện tranh gia sản với Tư Thành lúc đó như mặt trời ban trưa. Ngày ấy báo chí đưa tin ngập trời đều là thiếu niên máu lạnh tàn nhẫn đòi tranh gia sản với người anh em ruột thịt ngay cả khi bà lão còn chưa cúng tuần.

Lúc bấy giờ Khương Vũ mới biết được rõ ràng chuyện của Tư gia, thiếu niên khí phách Khương Vũ xem không vừa mắt nên lập tức về nước hỗ trợ. Tư Hàn Tước từ chối mọi sự tiếp cận của người khác lại ngầm đồng ý Khương Vũ nhúng tay vào chuyện cũ bất kham đó.

Bởi vì khi anh bị bệnh chỉ có Khương Vũ tới chăm sóc anh.

Cái chết của bà nội là nguyên nhân dẫn đến chứng rối loạn lưỡng cực của Tư Hàn Tước. Kể từ đó, Tư Hàn Tước ở tuổi đôi mươi đã mang trong mình gánh nặng bệnh tâm thần đồng thời mạnh mẽ gia nhập con đường đấu tranh kinh doanh khốc liệt.

Khương Vũ không có tiền đồ che miệng gật đầu như giã tỏi: “Dạ được, em sẽ thu xếp ngay.”

Hắn vừa khóc vừa nghĩ thứ gì có thể chữa khỏi căn bệnh cứng đầu của Tư Hàn Tước.

Đó là kẹo.

Các công nhân đã cài đặt camera xong, Khương Vũ ngay lập tức giải quyết tiền lương và yêu cầu họ rời đi sau đó đóng cửa và liên lạc với hệ thống giám sát của toà nhà.

Có Tư Hàn Tước ở đây, hắn có thể giải quyết đâu vào đấy.

Vài phút sau, toà nhà gửi toàn bộ video giám sát tới, trong khi chờ Tư Hàn Tước quay lại, Khương Vũ vội vàng tra camera xem có ai đột nhập không.



Đường Tiểu Đường bị lũ trẻ kéo đến sân thể dục chơi đại bàng bắt gà. Đường Tiểu Đường là gà mẹ ôm một đàn con phía sau. Cố Bằng dang tay ra, cố ý phóng đại tay áo rộng thùng thình. Hơn nữa tướng mạo y dữ tợn trông càng giống như một con đại bàng xấu xa hung ác.

Tiếng cười vang vọng như chuông gió. Lúc mới đầu Cố Bằng vốn dĩ mặt không cảm xúc tham gia trò ngây ngô này nhưng ai mà biết được một khi bắt đầu y lại tàn nhẫn hơn ai hết. Y thích parkour* nên thể lực mạnh hơn lũ trẻ rất nhiều, y truy đuổi gà mẹ và gà con, tiếng cười nói giòn vang mãi không dứt.

(*Parkour là một môn thể thao mạo hiểm, người chơi vượt qua chướng ngại vật hay khoảng không bằng những chuyển động nhanh nhẹn, khéo léo như chạy, leo trèo, nhảy, nhào lộn)

Khung cảnh hòa hợp đối lập rõ rệt với sự nôn nóng của Khương Vũ và Tư Hàn Tước.

Trong phút chốc, một giọt mưa rơi xuống chóp mũi Đường Tiểu Đường.

Ồ, trời mưa rồi.

Bầu trời đã u ám hồi lâu nhưng bọn họ chơi đùa vui vẻ quá mức nên ngay cả mây đen cũng mặc kệ, thấy mưa càng ngày càng lớn, Đường Tiểu Đường vội vàng hướng dẫn bọn trẻ trở lại phòng học, bọn trẻ vẫn chưa đã thèm quấn lấy anh Tiểu Đường muốn nghe chuyện cổ tích.

Tâm tính Đường Tiểu Đường vốn trẻ con nên cũng không quan tâm đến thời gian, vui vẻ dẫn bọn trẻ vào phòng học chơi tiếp.

Cố Bằng ở phía sau như một con chó chăn cừu, lùa đàn con và bắt những đứa trẻ không an phận muốn chạy tới chỗ khác chơi trở về quân chủ lực.

Không thể thiếu dù chỉ một đứa.

Y cười lưu manh chạy lên phía trước, bọn trẻ nắm tay áo Đường Tiểu Đường, “Anh Tiểu Đường, đừng bỏ em lại.”

Đường Tiểu Đường bị chọc cười thích thú.

Cố Bằng cũng nở nụ cười.

Trên đầu là bầu trời đầy mây nhưng trong lòng lại sáng sủa hơn bao giờ hết.

Họ vừa bước vào tòa nhà dạy học thì mưa ầm ầm đổ xuống.

Có một hành lang dài trải đầy hoa tử đằng ở tầng trệt của tòa nhà dạy học. Bọn họ cố gắng tận hưởng sự thoải mái cuối cùng trước khi cơn mưa kéo không khí lạnh tới. Những cánh hoa tím đậm thơm ngào ngạt rụng đầy dưới chân, dẫm lên mềm như bông…

Một đứa trẻ lớn hơn đột nhiên chỉ về phía xa và nói: “Anh Tiểu Đường, sân chúng ta vừa chơi là sân phơi quần áo cũ, anh còn nhớ không?”

Đường Tiểu Đường ngẩng đầu nhìn.

Sân chơi rộng rãi được bao quanh bởi một đường chạy vòng tròn bằng nhựa màu cam. Một nửa sân là bê tông, hai cột bóng rổ sừng sững uy nghiêm. Nửa còn lại là bãi cỏ giả xanh mướt, hai lưới bóng đá quay mặt vào nhau, vì trời đang mưa nên sân chơi không có ai.

Mưa bụi xám xịt bao trùm toàn bộ sân thể dục, bởi vì ngâm mình trong nước nên đường nhựa màu đỏ cam cùng bãi cỏ giả màu xanh lá càng thêm lạnh lẽo giống như đoá hoa màu đỏ trên nền lá xanh nở rộ lần cuối cùng vào cuối thu.

Bọn họ mới chỉ chơi trên bãi cỏ giả, khi nhìn lại vẫn có thể thấy mặt sân bị giẫm bẹp với những bước chân lộn xộn.

Đường Tiểu Đường quay đầu lại, nghiêm túc nhìn sân thể dục yên tĩnh.

Nó nhớ đến kỳ đầu tiên của “Kẹo của Tư tiên sinh”, cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa cậu và Tư tiên sinh.

Nó nâng mắt nhìn cây liễu to quen thuộc ở góc sân.

Nơi phơi quần áo đã được biến thành sân thể dục nhưng cây liễu ở góc sân vẫn không thay đổi chút nào.

Phía sau hàng ngàn cành liễu rủ xuống thấp thoáng cánh cổng màu trắng, cây liễu lặng lẽ đứng yên trong màn mưa.

Nếu là một ngày nắng đẹp thì mặt đất sẽ được bao phủ bởi lớp nắng vàng ấm áp, một người đàn ông mặc bộ tây trang màu đen bị một đám người vây xung quanh bước ra từ phía sau cây liễu, anh cau mày nhìn cấp dưới trình lên bản vẽ thiết kế cô nhi viện, vừa ngước mắt lên đã thấy một thiếu niên ngoan ngoãn xinh đẹp đằng sau những tấm ga trải giường màu trắng đang tung bay.

Ánh mặt trời, cây xanh, cô nhi viện rộn rã tiếng cười.

Ngước mắt lên là thấy người định mệnh của đời mình.

“Kẹo của Tư tiên sinh” viết:

“Tư tiên sinh à, chỉ bằng cái liếc mắt kia, em biết mình sa ngã rồi.

Anh bước về phía em và kiên nhẫn hỏi han về tình hình của em trong văn phòng, em lo lắng toát mồ hôi và không dám nhìn lên.

Em thầm nghĩ, trên đời sao lại có người hiền lành, tốt tính như Tư tiên sinh vậy chứ.

Em không thể không rung động.

Đối mặt với một Tư Hàn Tước như vậy, ai có thể không rung động cho được.”

Những lời âu yếm không muốn người biết này viết ở một góc, từng dòng cách nhau một khoảng. Thiếu niên nhìn người đàn ông ngược sáng tiến về phía mình rồi dừng lại trước mặt, hỏi cậu tên là gì.

Tình cảm chớm nở, bén rễ nảy mầm.

Đường Tiểu Đường như ngạt thở, trong phút chốc hai mắt trở nên nhức nhối.

Cố Bằng tinh ý nhận ra được cảm xúc của Đường Tiểu Đường, vội vàng kéo mũ ngồi thụp xuống, “Không sao đâu! Này, đừng khóc!!”

Nước mắt không ngừng lăn dài trên gò má trắng ngần, Đường Tiểu Đường hít mũi, không kiềm chế được xúc động.

Mấy đứa nhỏ ở bên cạnh không dám lên tiếng, sau một hồi lâu đứa lớn nhất mới rụt rè đưa gói khăn giấy qua, “Anh Tiểu Đường ơi, anh sao vậy?”

“Không… không có gì…”

Đường Tiểu Đường khóc tới mức cái mũi đỏ bừng, cả cánh mũi và gò má đều phủ một rặng hồng nhạt.

Thanh niên Cố Bằng bất lương luống cuống tay chân lau nước mắt cho nó khiến nó hơi ngượng ngùng.

Vì sao mặt trời nhỏ bé từng mang đến ánh nắng ấm áp cho người khác này lại bỗng nhiên bật khóc?

“Chờ tôi trở về…” Đường Tiểu Đường vừa giận vừa buồn hít mũi từng cái từng cái một, giọng nói mềm nhũn đứt quãng lại tủi thân vô cùng: “Chờ tôi trở về, tôi sẽ trốn khỏi nhà!!!”

Chủ nhân bị người khác thích!!

Kẹo tức giận!!!!!!

Kẹo muốn trốn nhà!!!!!

~Hết chương 39~
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.