Đêm 30 tết, tôi cùng anh hai và Khánh Ly đến phố đi bộ đón giao thừa. Trong lúc đợi anh hai đi lấy nước, con bé Khánh Ly dè dặt hỏi tôi.
"Chị bé, chị có người yêu hả? Sáng nay cô vừa hỏi em thử."
Tôi giật mình, "cô" trong miệng Khánh Ly chẳng phải là mẹ của tôi sao?
"E-Em nói không biết, sau đó cô nói màn hình khóa của chị để hình một anh đẹp trai nào đó đó. Em bí quá nên nói đại là diễn viên chị thích luôn."
Đến đây tôi mới thở phào nhẹ nhõm, mẹ dễ thì dễ thiệt nhưng mấy dụ yêu đương này thì không chắc đâu.
"Ừm, chị có người yêu rồi. Cái anh trên màn hình khóa của chị là ảnh luôn đó." Dứt lời, tôi móc điện thoại ra cho Khánh Ly xem.
Nhìn ánh mắt trầm trồ của con bé mà tôi cũng vui lây trong lòng.
"Ù ôi, người yêu chị bé đẹp trai dữ dị ta."
"Hihi cảm ơn em."
"Hai người quen nhau lâu chưa chị?"
"... Gần một năm, 100 ngày nữa là tròn một năm."
Tôi nhìn biểu cảm kinh ngạc của con bé, má cảm thấy ngày càng nóng ran. Khánh Ly định hỏi tôi thêm thì có hai ly nước được đặt lên bàn.
"Nói chuyện gì vậy hai cô nương?" Anh hai ngồi xuống cạnh tôi, vẻ mặt đầy tò mò.
"Chuyện này chuyện kia." Tôi lắc đầu xua tay.
"..."
***
Gần đến 0h, tôi call video cho Minh Hoàng. Chuông chưa reo được 10 giây, anh ta đã bắt máy. Tôi nhìn Minh Hoàng qua màn hình điện thoại, anh mặc một chiếc sweater màu trắng có in chữ của local brand nào đó, hai mắt hơi đo đỏ, khóe miệng cong cong nhìn tôi.
"Anh khóc à?" Hỏi xong tôi cảm thấy mình vô tri thật.
"... Hông. Anh mới ngủ dậy." Nói rồi Minh Hoàng để điện thoại tựa vào đâu đó, hai tay để lên bàn, cả người gục xuống chỉ chừa ra khuôn mặt.
"Còn mấy phút nữa qua qua năm mới rồi." Tôi nhìn vào thời gian đồng hồ, hào hứng nói.
"Không phải là năm mới, mà là sinh nhật của bạn nhỏ nhà anh."
"Không có đâu, sinh nhật em làm sao quan trọng hơn năm mới chớ." Tôi lắc đầu tỏ ý không đồng tình.
"Đối với anh, sinh nhật của bạn nhỏ quan trọng hơn."
Tôi cảm giác mặt mình dần nóng lên. Trai giỏi văn đúng là nguy hiểm thiệt mà.
Nhanh chóng đến lúc countdown giao thừa. Tôi lại nhớ lại năm ngoái tôi và Minh Hoàng cũng video call với nhau để phân tích thành phần cấu tạo của pháo hoa thì phải. Nhưng năm nay khác rồi, tôi và Minh Hoàng cùng đón giao thừa để ngắm pháo hoa, thật sự chỉ ngắm pháo hoa chứ không có phân tích.
3!
2!
1!
Vừa lúc pháo hoa được bắn ra sáng rực cả bầu trời. Minh Hoàng dùng chất giọng trầm ấm của mình nói ra lời chúc mừng sinh nhật tôi.
"Chúc mừng sinh nhật bạn nhỏ Nguyệt Ánh. Anh chúc em trong túi có tiền, trong tay có kẹo, trong tim có nắng, và trong lòng có anh. Chúc em tuổi mới đong đầy, tất cả hạnh phúc đều là của em."
(Nguồn: Lụm từ tiktok và google;)))
Tôi mỉm cười cảm ơn Minh Hoàng. Cảm ơn anh đã luôn nhường nhịn một đứa trẻ con như em, cảm ơn anh đã luôn chăm sóc, quan tâm em, và... cảm ơn anh đã thích em.
0 giờ 10 phút, tôi và Minh Hoàng đồng loạt đăng story. Của tôi là bàn tay làm thành hình nửa trái tim bên trái, khung cảnh đằng sau là bầu trời pháo hoa ở thành phố Hồ Chí Minh. Của Minh Hoàng là bàn tay làm thành hình nửa trái tim bên phải, khung cảnh đằng sau là bầu trời pháo hoa bên ngoài ban công nhà anh ở dưới thành phố của tỉnh tôi. Chưa dừng lại sự sến sẩm ở đó, Minh Hoàng còn nhõng nhẽo phải tag tên đối phương vào nữa cơ. Tôi thở dài đành chiều theo, coi như là lì xì mùng 1 cho anh bé vậy.
Chỉ sau vài phút đăng lên, khu bình luận đã có cả đống anh em xã đoàn trong lớp comment. Về đến nhà, tôi mới có thời gian check được. Tôi kết bạn không nhiều, chủ yếu chỉ có đám trong lớp comment thôi.
[Hoài An Ann: Quá trời soft rồiiiii OTP của pé mãi keoo.]
[Quang Khải Phạm: Hai đứa bây dữ rồi đó.]
[Khôi Nguyên: @Thành Trung @Lợi Lê tao thấy thì tụi mày cũng phải thấy.]
[Hoài Phương: OTP là thật, Hoài Phương là giả.]
Tôi cười cười đọc từng cái bình luận của lũ bạn. Xem xong tôi lại sang story Minh Hoàng xem thử, adu hơi dữ dội à nha. Không giống như tôi, Minh Hoàng có nhiều followers vãi cả ra, tận 20000 người theo dõi trên facebook, mà phần bình luận anh lại để công khai nên người người nhà nhà đều có thể comment. Tôi nuốt nước miếng cái ực xuống, thận trọng nhấp vào phần bình luận. Không biết followers của anh có mắng tôi cướp đi anh đẹp trai của họ không nhỉ?
Tuy nhiên phần comment không toxic như tôi nghĩ, đa số các bình luận đều là chúc mừng hai chúng tôi. Số ít các bình luận ác ý đều được chính chủ Nguyễn Minh Hoàng tự tay đáp lại.
[Mãi yêu mhoang: Ôi anh ơi, đừng có yêu đương mà. Sao anh lại phản bội tụi em??? Con nhỏ đó chơi ngải anh à???]
[Minh Hoàng phản hồi Mãi yêu mhoang: Thứ nhất, tôi chưa từng thuộc về bạn thì sao lại nói phản bội nhỉ? Thứ hai, mong bạn lần sau đừng có gọi người yêu tôi là "con nhỏ đó", người yêu tôi có tên họ đàng hoàng. Thứ ba, người thích em ấy trước là tôi, theo đuổi cũng là tôi, tỏ tình cũng là tôi, người mà tôi cố gắng lắm mới có được mà lại bị bạn nói kiểu đó, bạn chưa có đủ trình để nói vậy đâu. Tằm vương tơ, nhện cũng vương tơ. Mấy đời tơ nhện được như tơ tằm. À mà nếu bạn nqu quá không hiểu ý nghĩa hai câu này thì tôi có câu khác dễ hiểu hơn nè: Đ.ái một vũng rồi tự soi mình trong đó đi, xem thử mình đã bằng một góc người ta chưa.]
[XXX phản hồi Mãi yêu mhoang: Tao cười nửa miệng à, mày biết câu "Mây tầng nào gặp gió tầng đó" không? Người yêu của Minh Hoàng cũng giỏi ngang ngửa ổng đấy chứ chả đùa đâu. Ở đó mà chơi ngải, ghen tị thì nói mẹ đi.]
[YYY phản hồi Mãi yêu mhoang: Lạy:))) Chắc mấy nhà bác học, sinh vật học đồ mà còn sống chắc họ sẽ hạnh phúc khi gặp mày lắm. Vì sao á? Vì cuối cùng họ cũng được tận mắt nhìn thấy một sinh vật không có não mà vẫn sống tốt sống khỏe như mày ý.]
...
...
Tôi chụp những comment toàn những câu chửi đầy văn minh, duyên cmn dáng gửi cho Minh Hoàng xem.
[Nguyệt Ánh: Followers của anh toàn giỏi văn không à.]
[Minh Hoàng: Em thấy rồi à... Anh xin lỗi vì đã để em thấy mấy cmt ác ý đó. Anh đã block tụi nó luôn rồi, tuyệt đối không có lần sau đâu. Anh xin lỗi em.]
[Nguyệt Ánh: Đâu có gì đâu^^ Anh đích thân ra tay bảo kê cho em là em vui lắm rồi. Đúng là học sinh giỏi văn, chửi nghe cũng cuốn nữa.]
[Minh Hoàng:...]
[Minh Hoàng: Bạn nhỏ không có được học theo anh đâu đó, học theo con Hà cũng không được luôn. Bạn nhỏ của anh chỉ nên là một bạn nhỏ vô tư vô lo thôi, còn lại để anh lo.]
[Minh Hoàng: Thôi muộn rồi, em ngủ đi để mai có sức đi chơi lễ nữa. Nếu em muốn đi chơi trong tình trạng hai mắt gấu trúc thì xin mời.]
[Nguyệt Ánh: Em biết rồi màaaa, anh cứ như bảo mẫu của em ấy. Riết rồi ở cạnh anh em trở thành bánh bèo vô dụng từ lúc nào luôn.]
[Minh Hoàng: Gì mà vô dụng, chăm em là nhiệm vụ của anh mà. Hoii ngủ i nèeee]
[Nguyệt Ánh: Được được, chúc anh ngủ ngon.]
[Minh Hoàng: Bạn nhỏ ngủ ngon]
***
Sau kì nghỉ tết, bọn học sinh chúng tôi trở lại trường học. Tụi chuẩn bị thi như tôi hay Minh Hoàng lại càng cực hơn nữa. Sáng học ở trường, chiều được hẳn ba giáo viên toán "chăm sóc đặc biệt", tối về quẩy vinahouse với bài tập và tiếng Trung. Bởi vậy mỗi lần vào lớp, tôi y như con cá chết khô. Nằm vật vờ y chang mấy đứa nghiện làm Minh Hoàng hoảng lắm chứ. Suốt ngày cứ bồi bổ cho tôi nào là kẹo vitamin C, kẹo dẻo, kẹo thỏ, Chupa Chups,... Nói chung đều là đồ ngọt theo đúng sở thích của tôi hehe.
"Em thích số mấy?"
Trước ngày thi một tuần, Minh Hoàng bỗng hỏi tôi câu này. Tôi cũng không nghĩ gì nhiều mà trả lời.
"Em thích số 3."
"Vì sao?"
"Vì số 3 trong tiếng Trung phát âm gần giống từ "nhớ". Em muốn mọi người sẽ luôn nhớ tới em, khi đến một nơi nào đó, không cần mình giới thiệu thì người ta đã nhớ mình là ai rồi."
"Tham vọng quá đó." Minh Hoàng cười trêu tôi, trêu nhưng vẫn thấy được sự cưng chiều ở mắt anh.
Vài ngày trước ngày thi HSGQG, chúng tôi xuống điểm thi dưới TPHCM để thi. Tổng chuyến này tỉnh tôi đi thi được 66 người, 30 người ở các trường chuyên, 36 người ở các trường công lập lớn nhỏ khác nhau trên khắp địa bàn tỉnh. Tôi được chia vào cùng phòng với ba người trường khác. Một bạn lớp 11 của trường THPT C (kì phùng địch thủ của trường tôi), một chị lớp 12 của trường chuyên MS và một chị của trường chuyên AL. Cả bốn người chúng tôi đều thi 4 môn khác nhau nên không có dụ lấy bài ra giao lưu, bọn tôi bắt đầu nói về mấy vấn đề mà con gái hay nói.
"Ánh nè, cái bạn cao cao đẹp trai trường em tên gì vậy? Cái bạn hay nói chuyện với em ấy." Chị bên trường MS hỏi tôi.
Tôi ù ù cạc cạc, ai mới được? Chuyến này trường tôi lọt được 9 người vào vòng quốc gia là tôi, Minh Hoàng, anh Phúc Thiên, Quang Khải, Đỗ Bảo Thành Trung và bốn anh chị lớp 12 khác. Mà 4 cha nội kia cha nào cũng cao ráo ưa nhìn, cũng nói chuyện với tôi hết mà?
"Cái bạn mang đôi nike xám ấy." Chị ấy lại diễn tả thêm.
Ok, nếu là nike xám thì chỉ có duy nhất một người thôi. Không ai khác ngoài bạn Minh Hoàng nhà tôi cả.
"Chị... Chị có ý với bạn ấy ạ?" Tôi ngập ngừng hỏi.
"A không không, chị định hỏi bạn ấy vài vấn đề thôi, tại chị cũng thi văn mà." Chị ấy lập tức xua tay, lắc đầu nguầy nguậy.
"Vậy bạn cho mình xin face của bạn ấy được không Ánh?" Cô bạn trường C ôm cánh tay tôi đầy thân thiết. Tôi xịt keo tại chỗ, thường thì những người thân thiết lắm mới ôm tay tôi trời ớiii, mới gặp mấy tiếng mà áp dụng Định luật Ôm thì có hơi quá hông má?
"Bạn... Bạn ấy có người yêu rồi bạn." Tôi sượng trân đáp.
"Ơ mình chỉ muốn kết bạn với bạn ấy thôi mà, bạn cho mình nha! Người yêu bạn ấy không biết là được."
"..." Người yêu thằng đó là nhỏ này nè má.
Bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa, tôi nhân cơ hội thoát khỏi vòng tay "yêu thương" của má kia, chạy ra mở cửa.
Đằng sau cánh cửa, đôi mắt đào hoa của Minh Hoàng nhìn tôi như đoán trước được tôi sẽ là người mở cửa. Minh Hoàng xòe bàn tay ra, trong bàn tay là hai viên kẹo Alpenliebe vị dâu.
"Cho mình à bạn?"
"Không bạn, mình cho bạn nhỏ nhà mình chứ không phải bạn."
"..."
"Bạn thì mình cho cái khác, gần chỗ này có quán trà á, bạn đi không?"
Hai mắt tôi sáng rỡ nhưng lại nhớ ra ngày mai phải thi rồi.
"Thầy Toàn cho uống luôn à?" Tôi nghi ngờ nhìn Minh Hoàng.
À, thầy Toàn là giáo viên hướng dẫn phụ trách dẫn chúng tôi đi thi. Thầy nhìn đúng chuẩn khí chất "phú ông thời xưa" đồ ơ, mặt tròn phúc hậu, bụng ông Địa y như ông thầy thể dục của lớp tôi.
"Cho. Nhưng mà thầy nói là 3 năm thầy dẫn học sinh đi thi, bầy học sinh nào cũng uống trà của quán đó xong ngày hôm sau thi rớt hết."
"..." Dẹp, nghỉ, khỏe.
"Thôi dẹp luôn đi bạn ơi, có thờ có thiêng, có kiêng mới có giải."
"Thế không đi à?" Minh Hoàng xụ mặt nhìn tôi.
"Không. Chờ thi 2 ngày rồi hẵng đi." Tôi lắc đầu, cầm lấy hai viên kẹo của Minh Hoàng rồi quay vào phòng. Minh Hoàng cũng không bắt ép gì cho tôi vào luôn. Lúc đi vào tôi có thể thấy được gương mặt ngại ngùng của cô bạn trường C, hê... sorry người chị em nha, tui cũng hổng nghĩ là người yêu tui qua.
***
Sau một hồi rủ rê không thành, Minh Hoàng quay trở về phòng, anh ngồi bó gối lại thành một cục ở góc giường.
"Trời má, hết hồn à. Mày làm cái gì mà y chang mấy thằng sadboy mới thất tình vậy?" Thằng Khải và Phúc Thiên giật nảy mình khi thấy tâm trạng vui vẻ trước khi đi của Minh Hoàng bỗng hóa thành sadboy sau khi trở về.
Phúc Thiên như hiểu được gì, huých vai Quang Khải.
"Chú em bị bệnh gì à?" Quang Khải thở dài, đi đến cạnh vỗ vai thằng bạn.
"Tương tư có tính là bệnh không?"
Phạm Quang Khải định an ủi thêm: "..."
Nguyễn Trần Phúc Thiên vẫn yên lặng đứng xem nãy giờ: "..."
"Gió mưa bệnh của giời
Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng." [1]
Anh khẽ đọc hai câu thơ của Nguyễn Bính dưới ánh nhìn ba chấm của hai người kia. Haizz đúng là những con người FA không bao giờ hiểu được cảm giác này.