Kem Vani Vị Socola

Chương 23: Du lịch



Ngày hôm sau tôi đã ổn hơn, thật ra tôi cũng không quá quan tâm về Gia Huy nhiều, nhưng nếu thật sự có gặp nó thì tôi sẽ đấm nó một trận. Đcm mày, vết nhơ trong cuộc đời perfect của tao.

Mà nay Minh Hoàng lạ lắm, vừa mới vào lớp đã nhét vào tay tôi cả mớ kẹo. Miệng thì nói mua đồ người ta không có tiền thối nên đưa kẹo, ủa rồi cái quán nào mà không có tờ 50k luôn vậy? Hú tên cho tôi né nữa.

Hôm nay là thứ 7, tiết cuối như thường lệ là tiết SHL. Và như ông trời đang yêu thương cô bé đang trong giai đoạn mệt cmn mỏi này, nhà trường thông báo giữa tháng sau sẽ có chuyến đi chơi.

"Đi đâu vậy cô?"

"Đi mấy ngày vậy cô?" Cả đám nhao nhao.

Cô Ngọc gõ bảng cho ổn định lại, cô lấy ra tờ thông báo đọc sơ lược rồi nói vắn tắt.

"Năm nay trường mình sẽ đi Đà Lạt trong vòng 7 ngày. Giá vé là X triệu, bao gồm tiền phòng, tiền cơm hằng ngày, tiền tham quan các địa điểm ở Đà Lạt theo kế hoạch của trường. Trong 4 ngày đầu các em sẽ được theo tour của trường, 3 ngày sau là các em được đi chơi tự do."

"Bắt đầu đăng ký vào thứ 2 nhé. À, đối với các em thi học sinh giỏi thì các em cứ đi thoải mái nhé. Lịch thi đã được lùi ra sau lễ 30/04 rồi."

Oh yeah, nhảy bum ba là bum về xin phụ huynh thoai.

Mẫu hậu đại nhân của tôi không nói không rằng chi tiền cái rụp cho hai đứa con đi chơi, tay còn chấm nhẹ tờ khăn giấy lên mắt.

"Lần đầu hai đứa đi xa mẹ lâu như thế này, chắc mẹ nhớ hai đứa chết mất."

"..."

***

Vui mừng không lâu, đúng ngày 1/4, cái ngày hay được gọi là Cá tháng tư ấy. Phạm Gia Huy đã trở về đây học sau hơn một học kì lao đầu vào Nguyễn Khuyến.

Tôi nghe nhỏ Hà nói nó được chuyển vào lớp nào khối C ấy. Vậy là tôi và nó khác khu, nước sông không phạm nước giếng, nó ngon đến tìm tôi thì cứ thử xem.

Và cmn nó tìm thật. Giờ ra chơi tôi cùng Hoài An và Hoài Phương xuống căn tin, lúc đi ngang qua sân bóng thì gặp nó. Hah vẫn là sân bóng cơ đấy! Đúng là ông trời thích xát muối vào tim bé quá.



"Lâu rồi không gặp." Nó đứng đối diện tôi, tay để trong túi quần, dáng vẻ đầy bố đời.

"Ừ." Tôi nhếch mép cười.

Tôi tưởng nó còn muốn làm gì thêm nhưng không, nó nhìn tôi chằm chằm rồi bỏ đi.

Haizz tiếc thật! Đều đã lớn cả rồi mà gu ăn mặc của nó vẫn dừng ở ngưỡng năm 2018. Tội!

Mặt thì như cái mâm, một góc à đừng nói tới một góc, một nửa góc của nó cũng không bằng cọng tóc của Minh Hoàng. Tôi bỗng thấy mình năm 12,13 tuổi ngu vãi cả chưởng.

Lúc quay về lớp, tôi thấy bàn mình được ai đó đặt một ly trà sữa socola nữa rồi. Tôi cầm ly trà sữa lên, định quay đầu lại hỏi Lê Trân là ai để thì Minh Hoàng đã tiến đến nhét cho tôi thêm mấy bịch kẹo hình thỏ mà tôi hay ăn.

"Trà sữa với kẹo cho Nguyệt Ánh nè."

Tôi thở dài nhìn đống bánh kẹo sáng giờ nhận được.

"Minh Hoàng mua chi mà nhiều vậy?"

"Minh Hoàng đâu có mua đâu, đi trên đường lụm được đó nên là Nguyệt Ánh cứ lấy đi."

"..."

Tôi nửa bất lực trước gương mặt đẹp trai đang cười tỏa nắng ấy, nửa cảm thấy ấm áp trong lòng. Mọi sự không vui từ khi gặp Phạm Gia Huy ở sân bóng đến giờ như bay biến hết. Tôi biết mình đã thích Minh Hoàng, Phạm Gia Huy... Nghĩ đến là muốn ói. Tôi cmn chưa bao giờ thích thằng chó đó! Phạm Gia Huy trước đây là thằng con trai đầu tiên bắt chuyện với tôi và tôi bắt đầu ảo tưởng nó là thằng bạn là con trai đầu tiên của tôi cơ đấy. Tao khinh!

***

Gần giữa tháng 4, cuối cùng cũng đến ngày 7 ngày 6 đêm du lịch ở Đà Lạt của trường THPT B. Cả trường tôi nghe nói thuê cả thảy gần 70 xe buýt loại 50 chỗ, ta nói mới 3 giờ 30 sáng mà trường nó đông kìa.

Dưới sự nài nỉ của nhỏ Hà và thằng Khải, hai đứa nó được cô Ngọc và giáo viên chủ nhiệm lớp tụi nó cho phép ngồi cùng xe với lớp tôi. Như vậy là sao? Như vậy là tôi và Minh Hoàng chính thức bị tách riêng. Tôi cũng không biết buồn hay vui nữa, hic.

"Mày ơi tao xúc động quá." Nhỏ Hà dựa đầu vào vai tôi thở dài.

"Sao vậy?"

"Mới hơn hai tháng trước tao vừa về quê mà nay trường tạo cơ hội cho tao về tiếp rồi. Xúc động vl! Lần đầu đi tham quan ở cấp 3, nhà trường cho mình về quê của mình du lịch. Tao xúc động quá." Nhỏ Hà thở dài.

"..." Không sao, tao mà như mày tao cũng "xúc động" lắm luôn.

Bỗng tôi có cảm giác có ai đang nhìn mình, tôi ngẩng mặt lên và va phải ánh mắt giống như cún con của Minh Hoàng ở băng ghế chéo. Thấy tôi nhìn, Minh Hoàng giật mình quay lên trở lại. Hừm... Cứ bị làm sao ý?

Quang Khải nhìn thằng bạn cứ 5 phút là quay lại nhìn phía sau của mình đầy khó chịu.

"Mày khinh bố mày vậy luôn à?"

"Rồi sau này tao cưới mày hay cưới Nguyệt Ánh?" Minh Hoàng liếc Quang Khải.



"..." Ok, bố mày im luôn.

***

Từ tỉnh tôi đến thành phố Đà Lạt - Lâm Đồng mất hơn 8 tiếng, đó là nếu chưa tính thời gian dừng chân để ăn sáng và một số vấn đề khác.

Hơn 13 giờ, bọn tôi mới đến được homestay, với số lượng quá đông, nhà trường chia ra 5 cái homestay siêu cấp lớn ở gần nhau. Lớp tôi và 2 lớp khối C khác ở chung trong homestay lớn nhất có sân vườn và có tên cực bay bổng: "Tử Đinh Hương". Vừa nghe tên chỗ ở trong 7 ngày tới, vẻ mặt của nhỏ Hà rất là ba chấm.

"Bé Ánh ơi, tao xúc động quá. Nhà trường không chỉ cho tao về thăm quê mà con cho tao về thăm nhà dì tao luôn nè. Hức hức xúc động vãi."

"..." Tội con nhỏ thật.

Bước chân vào homestay, các thầy cô giúp chúng tôi nhận phòng loại 2 giường cho 4 người chung một phòng ý. Tôi, nhỏ Hà, Hoài An và Hoài Phương ở chung một phòng ở tầng 1. Giáo viên đã phân chia nữ ở tầng 1, nam ở tầng 3, tầng 2 là của giáo viên. Hừm... Mọi người hiểu ý tôi chứ? Đúng là phòng bệnh hơn chữa bệnh thật...

***

Minh Hoàng và Quang Khải lên nhận phòng, lớp 10A1 chỉ có 29 nam thêm Quang Khải là 30. Mỗi phòng là 4 người, vậy tính ra Minh Hoàng và Quang Khải thành hai con số lẻ.

Minh Hoàng và Quang Khải: Chán chả buồn nói.

Vừa xách đồ vào phòng thì giáo viên chủ nhiệm lớp 10C4 đến gọi cả hai.

"Các em còn dư chỗ thì cho một bạn bên lớp cô ở ké với nha. Cô đã xin phép cô Ngọc của các em rồi."

Hai người im lặng, vkl nói vế sau ra thì ai dám từ chối nữa má. Thế là một thằng con trai lớp 10C4 xách vali của mình vào căn phòng 303.

***

Ngày đầu tiên ở Đà Lạt, bọn tôi được ăn sáng bằng một món ăn được xem là nổi tiếng ở Đà Lạt: Bánh ướt lòng gà.

Sau khi đã no nê, đoàn học sinh của trường THPT B bắt đầu đi đến địa điểm tham quan đầu tiên là Bảo tàng Lâm Đồng, sau khi tham quan bảo tàng, đoàn người chúng tôi đến một vườn dâu ở Đà Lạt để trải nghiệm cảm giác tự thua hoạch dâu, sau vườn dâu là đến hoạt động trải nghiệm chèo thuyền kayak trên hồ Tuyền Lâm.

Cuộc hành trình ngày đầu tiên kết thúc vào 16 giờ chiều, bọn tôi quay về homestay với tâm trạng đầy phấn khích mong chờ ngày thứ hai.

Ngày thứ hai, chúng tôi đến núi Langbiang. Nghe đến tên làm tôi nhớ lại một bộ truyện dài của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh mà tôi đã đọc khi còn bé: "Chuyện xứ Langbiang". Không biết đi đến đây tôi có được lạc vào thế giới phù thủy giống Nguyên và Kăply không nhỉ?

Tất nhiên thực tế là không rồi, tại Langbiang chúng tôi được nghe về sự tích hình thành, được đi tham quan các địa điểm ở núi, được đi xe Jeep đến đỉnh Ra-đa.

Sau khi rời khỏi Langbiang vào giữa trưa, chúng tôi đến phường 7, thành phố Đà Lạt để đến thăm Puppy Farm. Nói thật là tôi vừa mong chờ vừa sợ hãi nữa. Trời ơi ở đó có mấy con chó to lắm huhuhu.

Vừa bước chân vào nông trại, một con alaska siêu cấp to khổng lồ chạy theo người hướng dẫn ra đón chúng tôi. Nhìn thấy chú alaska to bằng cả người tôi, mặt tôi trắng bệch. Tôi nhắm tịt mắt quay đầu, định bụng chạy lại về xe thì tôi lao vào một vòng tay.

Mùi hương quen thuộc xộc vào mũi tôi, cơ thể nhỏ bé được ôm chặt trong vòng tay ấm áp của Minh Hoàng, cậu ấy giấu mặt tôi vào trong ngực mình.



"Né ra đi nhóc, người của anh sợ động vật lớn lắm." Minh Hoàng nhìn con alaska màu lông nâu đỏ đang vẫy đuôi trước mặt.

Chị huấn luyện viên hướng dẫn nhanh chóng chạy đến xin lỗi rối rít.

"Xin lỗi hai em nha. Lulu nó tăng động lắm nhưng cũng hiền lắm, các em yên tâm nha."

"Dạ vâng chị, chỉ là bạn nhỏ nhà em bị sợ mấy con động vật hơi to ấy mà." Minh Hoàng nhìn Nguyệt Ánh vẫn còn núp trong ngực mình.

Chị huấn luyện viên cười cười dẫn nhóc Lulu vào bên trong.

Ở cách đó 2m, hai thành viên của cái bang "Mỗi ngày đều sân si" là Phú Lợi và Lê Trân đang rù rì.

"Mày thấy chưa? Tao cá ngày hai đứa nó canon chỉ còn tính bằng ngày thôi!"

"Đồng ý, đồng ý."

"Tới đó phải chứng kiến được thời khắc lịch sử đó mới được."

"Đúng đúng."

Nhưng ở một góc khuất không ai để ý, Phạm Gia Huy đang nhìn Nguyệt Ánh và Minh Hoàng một cách đầy toan tính...
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.