Kẻ Trở Về Đô Thị

Chương 22



“ Được rồi, vẫn là để ta gọi cho, mặc dù chắc không mời được Vũ Tĩnh Hàm nhưng có mỹ nữ khác bồi các ngươi.” Lâm Trần bất đắc dĩ để đũa xuống, đưa mắt lườm Vương Toàn một cái, ngươi thổi ngưu thì thổi ngưu, lôi ta vào làm cái gì, bất quá dù sao cũng là huynh đệ hắn, không thể ngồi nhìn hắn mất mặt được.

Cầm điện thoại lên gọi cho Phạm Thanh Thảo, hắn sẽ không gọi cho Vũ Tĩnh Hàm, dù sao hắn cũng biết hai năm này Vũ Tĩnh Hàm không ưa gì hắn, bây giờ gọi cho nàng cũng chưa chắc được nể mặt,còn không bằng gọi cho Phạm Thanh Thảo đến đi.

Cùng lúc này đang bận rộn sử lý công việc bất chợ gặp điện thoại, dạo này công ty có nhiều chuyện cần sử lý, hơn nữa Phạm Gia cũng chuẩn bị tổ chức một buổi đấu giá hội, lương công việc trong cùng một lúc vô cùng nhiều, điều này làm nàng gần như cả ngày bận rộn không có thời gian nghỉ, cũng chẳng có thời gian chăm sóc chính mình.

Nhấc điện thoại lên, cũng không nhìn tên người gọi mà mệt mỏi nói: “ Alo, ai vậy?”

“ là ta, Lâm Trần.” Bên kia truyền đến giọng của Lâm Trần nói.

Vừa nghe đến Lâm Trần, Phạm Thanh Thảo như cả người được gội một chậu nước lạnh, trong nháy mắt tỉnh táo: “ Là Lâm đại sư, ngài tìm ta không biết có chuyện gì?”

“ Ừm, bên này ta đang cùng bạn học ăn tối, ngươi muốn đến ăn cùng sao?” Lâm Trần đưa ra lời mời nói.

“ Được, Lâm đại sư, ngài ở đâu, ta lập tức đến chỗ ngài.” vừa nghe Lâm Trần muốn mời mình ăn tối, Phạm Thanh Thảo ánh mắt lập tức sáng lên, tất cả công việc đều vất lại chạy đi chuẩn bị quần áo.

Đơn giản nói ra địa chỉ cho Phạm Thanh Thảo, Lâm Trần cúp máy, nhìn ánh mắt nghi ngờ của đám người, hắn cũng không nói gì thêm, tiếp tục ăn phần ăn của mình.

Cuối cùng Thanh Diễm không nhịn được khinh thường nói: “ Ta đi, còn tiếp tục thổi trâu, chỉ là một tên tiểu tử nghèo, để ta xem ngươi mời được vị mỹ nữ nào đến.”

“ thôi được rồi Diễm Diễm, chúng ta đi về thôi.” Triệu Hân thật sự không nhìn nổi nữa, đứng dậy muốn đi về, bất quá chưa kịp đứng dậy đã bị chặn đứng, Tiền Đa Bảo bảo trì mỉn cười nói: “Hân Hân, ngươi cũng không cần vội vậy chứ, chúng ta còn muốn nhìn vị này Lâm Thiếu mời đến vị nào mỹ nữ nữa chứ.” lời hắn nói châm chọc khinh thường không hề che dấu.

Lâm Trần hơi nhíu mày một cái, lần lượt quét mắt mắt một lần qua Thanh Diễm cùng Tiền Đa Bảo, không nói cái gì tiếp tục ăn đồ ăn của hắn, Thanh Diễm cùng Tiền Đa Bảo bị ánh mắt của hắn lướt qua một lần mà rét run, cảm giác như mình vừa đối mặt với tử thần một dạng, chỉ cần bọn hắn nói thêm một câu nữa sẽ ngay lập tức chết chắc.

Vương Toàn ngồi bên cạnh cũng có chút lo lắng hỏi: " Lão Trần, ngươi định gọi ai đến, nếu không chúng ta vẫn thừa cơ chuồn đi thôi."

Lâm Trần quay đầu nhìn sang: " còn không phải ngươi thổi ngưu, yên tâm, là một mỹ nữ không kém Vũ Tĩnh Hàm, thậm chí còn hơn."

Hơn cả Vũ Tĩnh Hàm, là ai, làm sao hắn không biết tiểu tử này quen người như thế, không phải đang thổi đi, cái này thổi có chút to à, bất quá hắn cũng không nói gì, lẳng lặng chờ đợi, hắn lựa chọn tin tượng bạn của mình, cho dù có mất mặt thì cả hai cùng chịu.

Bên kia Phạm Phương Thanh thay quần áo song, chuẩn bị xe đi đến Kim Long nhà hàng thì bất chợt nhớ ra, cha mình hình như hôm nay cũng ở Kim Long nhà hàng, có lên báo cho cha một tiếng không, nghĩ nghĩ, nàng cầm điện thoại lên tìm số của cha gọi.

“ Thanh Phương, ngươi tìm ta có việc gì sao?”

“ Cha, ngươi bây giờ đang ở Kim Long nhà hàng sao?”

“Ừm, ta vẫn còn ở, có chuyện gì sao?”

“ Lâm đại sư bây giờ đang ăn cơm ở đó.”

“ cái gì?” đang hưởng thụ xoa bóp Phạm Văn Quân đột nhiên đứng bật dậy, dọa đến phía sau mấy phục vụ giật lẩy mình.

“ Lâm đại sư bây giờ đang ở đâu?” Phạm Văn Quân vội vàng hỏi.

“ Hình như ở lầu 1” Phạm Thanh Thảo không chắc chắn nói.

“ Được, ta biết rồi.”

Nói rồi Phạm Văn Quân quơ lấy cái áo, mặc lên chuẩn bị đi ra ngoài, ngồi bên cạnh Trương Căn không hiểu ra sao hỏi: “ Quân ca, có chuyện gì vậy?” ở Thanh Bình này, có thể có chuyện gì là cho vị này gia chủ Phạm gia nghiêm túc như vậy.

Phạm Văn Quân nhìn Trương Căn, hơi suy tư một chút rồi nói: “ Tiểu Căn, di với ta một chuyến, ta giới thiệu cho ngươi một người.”

“ Được Quân ca, đúng rồi Quân Ca, ngươi muốn giới thiệu cho ta người nào?” Trương Căn thử dò hỏi, để Phạm Văn Quân như vậy cẩn thận đối đãi, hơn nữa còn muốn tự mình đi tiếp đón, lai lịch tuyệt đối không phải bình thường.

“ Ừm, người này không phải người bình thường, ngay cả Phạm Gia ta cũng không thể đắc tội, ta dẫn ngươi đi lần này chủ yếu là để tạ lỗi.” Phạm Văn Quân nghiêm túc nói.

“ Ta lỗi?” lời nói ra làm Trương căn vô cùng giật mình, ngay cả Phạm Gia cũng không dám đắc tội, đây là bối cảnh cỡ nào thông thiên, hơn nữa còn muốn dẫn mình đi tạ lỗi, hắn không nhớ mình bao giờ đắc tội một vị thần tiên như thế à.

“ Được rồi, không nói nữa, chúng ta đi thôi.”



Kim Long nhà hàng là một trong các sản nghiệm của Phạm Gia, nhà hàng có 3 tầng, tầng 1 nhà hàng tập trung, đa phần người bình thường sẽ ăn ở đây, tầng hai là phục vụ theo phòng, nơi này dành cho những vị đại thiếu hay bình thường người có tiền, một bữa ăn trong phòng khá đắt, không phải người bình thường có thể trả được, lên đến tầng 3 thì không giống, tầng 3 cho dù ngươi có tiền cũng không phải muốn lên là lên được, chỉ có những người có địa vị lớn mới có thể đi lên, còn nếu bối cảnh không đủ, muốn đi lên đó là nằm mơ giữa ban ngày.

Bên dưới lầu một Lâm Trần một lời không phát, tiếp tục ăn cơm của hắn, đám Thanh Diễm trải qua vừa rồi ánh mắt cũng không dám chêu chọc hắn nữa, chỉ là Thanh Diễm trong lòng có chút khó chịu ‘hừ, một tiểu tử ngèo có gì hay ho, đợi tý nữa xem ngươi gọi được ai đến, đến lúc đo ta muốn cho ngươi không ngóc đầu lên được.’

“ các mỹ nữ, khoảng cách bên này không xa có một nhà câu lạc bộ, bên trong có bắn súng, bowling các loại hạng mục, nếu không chờ một hồi ăn xong chúng ta đi nơi đó chơi một chút ra sao?" Tiển Đa Bảo đưa ra lời mới nói, ánh mắt ɖâʍ ɖu͙ƈ thì thoảng lại ngó đến Triệu Hân, từ khi nghe Trang Tuyết nói muốn có người yêu giống mình, Tiền Đa Bảo đã động tâm rồi, bởi vậy hắn hết lần này đến lần khác làm khó Vương Toàn cùng Lâm Trần.

"Bắn súng? Chơi bowling? Những này ta cũng không có chơi qua ư, bất quá nơi đó hẳn tiêu phí rất đắt đi?" Mấy nữ sinh nghe được Tiền Đa Bảo nói, không khỏi tò mò, xác thực, bắn súng chơi bowling đối với cho các nàng lại nói rất có sức hấp dẫn, bất quá loại địa phương này, tiêu phí khẳng định rất cao, không phải là các nàng đám học sinh này có thể tiêu phí đắc khởi.

"Tạm được, mọi người nếu như muốn đi, ta đãi khách, ta là ở đó VIP hội viên, cùng quản lý kia rất quen." Mới Tiền Đa Bảo mỉm cười nói, trong giọng nói có một tia ngạo nghễ.

“ Ta có thể không đi được.” Triệu Hân yếu ớt nói, hôm nay sảy ra chuyện như vậy, đi xem mắt không được như ý, nàng thật sự không còn tâm trí đâu mà đi chơi nữa.

Tiền Đa Bảo thấy vậy thì gấp, mục tiêu của hắn là Triệu Hân, bây giờ người ta không chịu đi thì còn làm gì nữa: “Triệu mỹ nữ, ngươi hôm nay là nhân vật chính, ngươi sao có thể không đi được chứ “

Thanh Diễn cũng chủ động hỗ trợ nói nói: “ phải đó Hân Hân, đợi tý nữa chúng ta lên đi giải khuây một tý, ngươi cũng không cần vì tên tiểu tử nghèo mặt dày thổi ngưu không biết xấu hổ này mà buồn bã.” Thanh Diễm đương nhiên biết chủ ý của Tiền Đa Bảo, bất quá đối với cái này nàng không thèm qua tâm, chỉ cần hắn không chia tay mình là được, với lại Triệu Hân đi theo hắn cũng không thiệt thòi nàng, Tiền Đa Bảo tuổi trẻ nhiều tiền, ra tay cũng khá hào phóng, chỉ cần đi với hắn vài buổi sẽ không thiếu tiền tiêu, với gia cảnh của Triệu Hân thì đây cũng là một việc tốt.

Vương Toàn nghe vậy thì khó chịu, trước mặt hắn dụ dỗ bạn gái hắn, mặc dù lúc nữa về chắc chắn sẽ chia tay, nhưng dẫu gì bây giờ vẫn là bạn gái hắn, đây không phải là muốn trước mặt cho hắn đội nón xanh sao, cái này mà nhìn thì hắn không phải đàn ông: “ Đi chơi? nói không cẩn thận muốn bị khuê mật bán lên giường cùng bạn trai nàng đó.”

Lời nói mặc dù rất nhỏ, nhưng vẫn có thể đủ cho đam người Thanh Diễm nghe thấy, lập tức sắc mặt nàng khó coi lên: “ Ngươi nói bậy bạ cái gì? Có gan nói lại lần nữa coi.”

Tiền Đa Bảo ánh mắt cũng trầm xuống, âm trầm nói: “Huynh đệ, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bậy đâu?”

Vương Toàn cũng không sợ, cười lạnh nói: “ Thế nào, bị ta nói chúng tim đen, có tật giật mình.”

“ Tiểu tử, ngươi muốn chết.” Tiền Đa Bảo âm trầm nói.

“ Làm sao, muốn đánh nhau, đến đến, xem ai ăn ai.” Vương Toàn ngoắc tay, phát huy hết bản sắc lưu manh, học tập hay phương diện khác hắn có thể bình thường, nhưng trốn học đánh nhau hắn chưa bao giờ ngán.

Có thể động tĩnh bên đây quá lớn dẫn đến người khác chú ý, một lúc sau chỉ thấy một tên mập mạp quản lý đẫn theo một đám người bảo vệ đi đến, nhìn đám người Lâm Trần quát lớn

“ Làm sao, ai dám gây rối ở Kim Long nhà hàng này.”

“ Là ta.” Tiền Đa bảo bình tĩnh đứng ra.

“ ra là Tiền thiếu, không biết Tiền thiếu giá lâm, không ngênh đón từ xa, monh tiền thiếu lượng thứ.” tên mập mạp quản lý vừa thấy Tiền Đa Bảo thì lập tức thay đổi sắc mặt, nịnh lọt nói.

“ Trương quản lý khách khí rồi.”

“ Đâu có đâu có, Tiền thiếu, không biết có chuyện gì vậy.”

“ Không có gì, chỉ là có một vài tên ăn mày không biết tại sao lại vào đây gây rối mà thôi.” Tiền Đa Bảo chỉ chỉ về phía hai người Lâm Trần, cười lạnh nói.

Trương quản lý lập tức hiểu ý, ánh mặt bất thiện nhìn về phía Vương Toàn cùng Lâm Trần nói: “ ở đâu ra hai tên tiểu tử dám đến Kim Long nhà hàng làm loạn, người đâu, mang bọn hắn ra ngoài dạy dỗ cho ta.” nói rồi hắn vẫy tay để hai tên bảo vệ đi đến.

Trông thấy hai tên to cao bảo vệ, Vương Toàn có chút sợ, hắn mặc dù sẽ đánh nhau, nhưng với hai tên tráng hán thế này thì hắn biết cho dù mình có liều mạng thì cũng khó thắng được, huých huých tay đang cặm cụi ăn Lâm Trần, nhỏ giọng nói: “ Lão Lâm, đợi tý nữa ta cản bọn họ, ngươi chạy trước rồi gọi cho cha ta đến giúp.”

Lâm Trần nghe vậy chỉ cười một tiếng, không nói gì tiếp tục ăn đồ ăn của hắn.

Triệu Hân nhìn sự tình náo vậy có chút không lỡ, giật giật tay Thanh Diễm nói: “ Diễm Diễm, hay là ngươi bảo Tiền Đa Bảo tha cho bọn hắn một lần.”

Thanh Diễm cười lạnh: “ Như vậy sao được, phải cho hai tên đó biết không phải lời nào cũng nói được.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.