Sự thật bày ra ở trước mắt, ai cũng cho rằng Tưởng Lệ Hoa hại chết người trong xe, nhưng trên thực tế, chân tướng không phải như thế.
Là gã đàn ông kia, một gã đàn ông thực thực hư hư mắc bệnh tâm thần kia.
Là gã… Tàn nhẫn giết hại tài xế, làm hại xe rơi sông, khiến toàn bộ mười bốn người thiệt mạng.
Thật lâu, Diêm Thập Nhị vẫn không thể hoàn hồn.
Lông mày anh giật dữ dội, huyệt thái dương cũng thình thịch đau.
Vụ án này, mang đến chấn động có chút lớn với anh.
Hoặc là nói, cái chân tướng này là điều mà không ai nghĩ đến.
Thời Dã đột nhiên cười khẩy, đuôi mắt cũng xao động một mạt châm chọc: “Thật đúng là hoang đường đến nực cười!”
Ai lại bảo không!
Tất cả người nhà người nạn đều tưởng Tưởng Lệ Hoa hại chết người trên xe, thậm chí còn mất lý trí làm một loạt các hành vi trả thù, cuối cùng, thập phần ăn ý diệt cả gia đình người ta.
Tàn khốc cỡ nào lại hoang đường làm sao!
Lúc này, cảnh sát trông coi bên bệnh viện gọi tới: “Đội trưởng Diêm, Đàm Minh Nhiên tỉnh rồi.”
“Tôi biết rồi, phiền mọi người để ý hắn, lát nữa tôi qua.”
Diêm Thập Nhị copy video vào di động mình, sau đó nói với Thiên Phàm: “Cầm máy tính cho Lâm Xuân Thiên xem.”
Thiên Phàm đi vào phòng thẩm vấn, sắc mặt Lâm Xuân Thiên tái nhợt, ngồi ở chỗ đó, cả người có vẻ suy sút, nhưng ánh mắt lại rất kiên định.
Gã không cảm thấy mình sai, những người đó hại chết Phương Mạt, rồi hại chết Phương Điềm Điềm, bọn họ đáng chết.
“Lâm Xuân Thiên, có phải anh cảm thấy bản thân đặc biệt chính nghĩa? Đặc biệt dũng cảm nên không sợ?”
Máy tính đặt trước mặt Lâm Xuân Thiên, giọng nói Diêm Thập Nhị trầm lạnh: “Tự mình nhìn cho kỹ, nhìn xem lỗi của các người có bao nhiêu thái quá.”
Diêm Thập Nhị không rảnh đi xem phản ứng của Lâm Xuân Thiên, anh ra phòng thẩm vấn chuẩn bị đi bệnh viện.
“Tôi đi cùng với anh.”
Thời Dã ngăn anh lại, giọng điệu có chút lạnh.
Biểu cảm của Diêm Thập Nhị lạnh hơn, một đôi con ngươi đen trầm như bị cuốn vào biển sâu, càng thêm thâm am.
“Không cần, chân tướng vụ án đã đưa ra ánh sáng, cậu không cần đi theo tôi nữa.”
Anh cự tuyệt rất rõ ràng, nhưng khi đối diện ánh mắt trong trẻo thấu triệt của Thời Dã, bỗng nhớ đến chuyện xảy ra trên cầu trước đó, thái độ không khỏi mềm đi: “Vẫn là cùng đi thôi. Đi kiểm tra cánh tay vừa bị thương của cậu.”
Lực va chạm rất lớn, cậu liều mạng lôi kéo Đàm Minh Nhiên như vậy, hẳn đã bị thương cánh tay.
Nhưng cậu không nói gì, cứ như vậy yên lặng chạy tới chạy lui cùng mình.
Cảm xúc trong lòng Diêm Thập Nhị có chút phức tạp, ánh mắt cũng né tránh.
Thời Dã gật đầu, không nói nữa.
Tới bệnh viện, Diêm Thập Nhị đưa Thời Dã đến phòng khám ngoại khoa trước: “Cậu kiểm tra trước, tôi đi xem Đàm Minh Nhiên.”
“Được.”
Đi đến cửa phòng khám bệnh, Diêm Thập Nhị có chút không yên tâm, giọng nói trầm khàn dặn: “Đừng chạy loạn, chờ tôi trở lại.
Đôi mắt Thời Dã lóe lên, cuối cùng vẫn trả lời: “Biết rồi.”
Trong phòng bệnh, Đàm Minh Nhiên im lặng nằm, ánh mắt ảm đạm.
Y ôm quyết tâm phải chết, hiện tại chỉ là gãy xương sườn, y có chút ảo não, nhưng lại không động đậy được.
Cổ họng anh có chút nghẹn, gần như nói không nên lời.
Sau một hồi im lặng, Đàm Minh Nhiên là người đầu tiên lên tiếng: “Cảnh sát Diêm, là tôi giết người, tôi thừa nhận.”
“Nếu các anh không cho tôi chết thì hãy tuyên án tử hình, cũng để tôi giải thoát.”
Diêm Thập Nhị rốt cuộc nhịn không được, đáy mắt anh cuộn trào sóng dữ, nhấc lên sóng lớn ngập trời.
“Giải thoát?” Anh có chút trào phúng, ngữ điệu mỏng lạnh, “Anh cho rằng chết là có thể giải thoát? Đàm Minh Nhiên, tôi nói cho anh biết, không có khả năng. Anh tự cho mình là chính nghĩa, cảm thấy pháp luật không thể trừng phạt những kẻ xấu xa đó, liền tự nhận mình làm vũ khí của pháp luật, tự mình ra tay quyết định, nhưng anh có bao giờ nghĩ đến, những người đó vô tội nhường nào không?”
“Anh không tìm được chân tướng, liền ích kỷ cố chấp nhận định Tưởng Lệ Hoa giết hại người nhà của anh. Nhưng vì trả thù mà giết nhiều người như vậy, lại không biết hung thủ căn bản là một người khác, anh căn bản không phải tìm kiếm công lý mà đang trợ Trụ vi ngược.”
* Trợ Trụ vi ngược: trợ giúp Trụ Vương làm ác, so sánh với việc giúp kẻ ác làm chuyện xấu.
Giọng điệu của anh hung ác, không chút lưu tình.
Rút di động ra, nhấn mở đoạn video kia, cánh tay Diêm Thập Nhị duỗi thẳng, vươn ra trước mặt Đàm Minh Nhiên: “Tự mình nhìn cho kỹ!”
Chân tướng, phũ phàng nhưng là sự thật.
Hai mắt Đàm Minh Nhiên nhìn đăm đăm, cả người không ngăn được run rẩy vì kích động.
“Làm sao lại thế này, không thể nào, anh gạt tôi, chuyện này không thể nào, rõ ràng tôi đã thấy…”
“Đoạn video dư lại trên xe buýt kia căn bản không hoàn chỉnh, sao các anh có thể quơ đũa cả nắm, coi đó thành chân tướng được? Cảnh sát sẽ tra, tất cả mọi người đang nỗ lực tìm kiếm chân tướng. Chỉ có các người… Tự xưng là chính nghĩa, lại tùy ý làm bậy, tàn sát người vô tội.”
Diêm Thập Nhị thật sự bị tức đến tàn nhẫn.
Ngay cả khi Tưởng Lệ Hoa thật sự là hung thủ hại chết những người đó, vậy một nhà già trẻ Lương gia rốt cuộc có tội tình gì?
Đàm Minh Nhiên nằm trên giường bệnh, đột nhiên không kiềm được cười điên cuồng, cả người không ngừng phát run.
Y cười điên dại, như lâm vào si ngốc.
Diêm Thập Nhị đang định gọi bác sĩ, lại thấy Đàm Minh Nhiên trực tiếp nôn ra một ngụm máu tươi.
“Đàm Minh Nhiên…”
Diêm Thập Nhị nóng nảy, lập tức lao ra kêu bác sĩ đến.
Đàm Minh Nhiên đã ngất, vốn y đã gãy xương sườn, giờ lại bị kích thích lớn, chớp mắt một cái đã héo như quả bóng xì hơi.
Bác sĩ chuẩn bị cưỡng ép đẩy y vào phòng phẫu thuật, lại thấy Đàm Minh Nhiên bắt lấy cổ tay bác sĩ, dùng hết toàn lực nói: “Không cần, cảnh sát Diêm, tôi có vài lời muốn nói với anh.”
Diêm Thập Nhị không để ý đến y, chỉ nói: “Chờ anh tỉnh rồi nói sau!”
“Không, cảnh sát Diêm, tôi sợ tôi không còn có hội nói.”
Cả khuôn mặt Đàm Minh Nhiên hiện sắc xám trắng, khát vọng sinh tồn của y đã không cao, hiện tại chỉ đơn giản là tường lỗ chi mạt.
* Gốc là tường lỗ chi hôi (樯橹之灰) nhưng mình tra không ra nghĩa và tìm thấy từ tường lỗ chi mạt (樯橹之末): so sánh lực lượng cường đại đã suy nhược, không làm được tác dụng gì; nên chắc sai chính tả.
Sắc mặt Diêm Thập Nhị cực kém, ngay cả bác sĩ bên cạnh cũng thở dài, nói với Diêm Thập Nhị: “Xương sườn của anh ta dường như đã đâm đến tim phổi, nếu ý chí sống sót của bệnh nhân không mạnh, khả năng khó có thể cứu sống…”
Đang nói, Đàm Minh Nhiên lại nôn ra ngụm máu tươi.
Y nhìn Diêm Thập Nhị, ánh mắt kiên định chưa từng có.
Đàm Minh Nhiên ấp úng mở miệng, giọng nói mỏng manh: “Lương Kiệt… Lương Kiệt chết, là do tôi động tay chân vào xe của gã, sau đó tôi lái xe đâm chết gã, sau đó lại nghiền áp thi thể gã.”
“Tần Lệ Lệ… Tần Lệ Lệ cũng do tôi giết.” Đàm Minh Nhiên nói chuyện đã đứt quãng, nhưng vẫn kiên trì nói xong, “Vốn tôi không có cơ hội, nhưng Tầm Lệ Lệ ngu ngốc đến mức bỏ lại nữ cảnh sát kia, rốt cuộc tôi cũng có cơ hội… liền, liền giết chết ả.”
“Tôi từng luyện quyền anh nhiều năm trước, cho nên nữ cảnh sát kia cũng bị tôi làm bị thương, giúp tôi… giúp tôi nói lời xin lỗi với cô ấy.”
Dường như y rất mệt, nhắm mắt, qua lúc lâu mới nói tiếp: “Cảnh sát Diêm, tôi rất hận, sau khi thấy video tôi liền hận thấu Tưởng Lệ Hoa. Nhưng mà Tưởng Lệ Hoa đã chết, bà ta đã chết, đến xác tôi cũng không tìm thấy. Cho nên… Cho nên tôi nghĩ, nghĩ đến việc giết chết cả nhà bọn họ.”
“Cảnh sát Diêm, có lẽ anh sẽ cảm thấy tôi khờ, cảm thấy tôi ngốc. Nhưng anh chưa từng trải qua, anh không hiểu, tôi… tôi rất yêu vợ mình.”
“Tôi còn có hai đứa nhỏ, nhưng, nhưng đến cả mặt chúng tôi cũng chưa từng nhìn thấy.”
Hô hấp của Đàm Minh Nhiên đã có chút dồn dập, máu không ngừng trào ra khỏi miệng y.
Ánh mắt y, cũng có chút rệu rã.
“Nhưng mà… Bây giờ anh nói với tôi, tôi sai rồi, đó giờ tôi vẫn luôn hận sai người, cũng trả thù sai người.”
“Tôi thực sự thực sự đáng chết.”
Hô hấp của Đàm Minh Nhiên đột nhiên cứng lại, y cảm thấy có thể mình sắp chết.
Sức lực trên người y từng chút biến mất, cuối cùng, y nói với Diêm Thập Nhị: “Cảnh sát Diêm, tôi xin lỗi, vì đã gây rắc rối cho các anh.”
Đôi mắt y, từng chút khép lại.
Tay, tuột khỏi mép giường.
Đàm Minh Nhiên đã chết, chết trong tự trách, tủi hổ và hối hận.
Diêm Thập Nhị nghe tiếng máy đo lường nhịp tim bên cạnh đình chỉ, chỉ cảm thấy đặc biệt chói tai.
Anh đột nhiên nhắm mắt lại, lao ra khỏi phòng bệnh.
Một video không rõ chân tướng, cướp đi sinh mạng của nhiều người như vậy.
Mười bốn người trên xe buýt.
Lương Bân, Lương Kiệt, Lương Như, Tần Lệ Lệ.
Phương Điềm Điềm, Đàm Minh Nhiên.
Chân tướng đến tột cùng là cái gì, là những gì mắt bạn thấy, là những gì tai bạn nghe, hay là những gì bạn cảm nhận trong lòng.
Đều không phải, chân tướng chính là chân tướng, dù có bị bóp méo, bị che đậy, cuối cùng vẫn sẽ triển lộ trước mắt bạn dưới dạng chân thật nhất.
Tin tưởng cảnh sát, tin tưởng quyết định của tư pháp, mới là lựa chọn tốt nhất.
Mù quáng dùng phương pháp mình tự cho là đúng đi làm điều sai trái, là vô trách nhiệm với bản thân và cả người khác.
–
Vụ án này, kết thúc ở đây.
Nhưng không ai cảm thấy vui vẻ, tâm tình tất cả mọi người đều trầm trọng.
Những người làm sai, đều có hình phạt riêng của họ.
Nhưng những người bị liên lụy kia, thì vô tội biết nhường nào?
【Lời kết án】
‘Những gì bạn đã thấy, không nhất định là toàn bộ sự thật.’
Quốc có quốc pháp, thời điểm đối mặt với bất công và tội ác, chúng ta nên dùng pháp luật như một vũ khí đi bảo vệ quyền lợi của chúng ta mà không phải lấy ác trị ác, tự mình trừng phạt.