Dù ly nước ấm kia đã để một lúc nhưng rơi vào người vẫn nóng bỏng như cũ.
Mục Tây Thành nhìn thấy, lập tức xông vào, Lý Miêu Kỷ theo sát sau đó, vừa vào cửa đã nhịn không được nói: “Cô, sao cô lại làm thế, có chuyện còn không thể nói sao? Còn dám đả thương người, cô là đang tấn công cảnh sát đó có biết không?”
Nói, liền kéo Thiên Phàm đi rửa.
Tần Lệ Lệ bắt lấy Lý Miêu Kỷ, thấy cô là cô gái nhỏ dễ bắt nạt, lập tức quát: “Cô kiện đi, kiện tôi đi, đến lúc đó tôi liền nói đám cảnh sát các người ỷ thế hiếp người. Hừ, cầm tiền công dân chúng tôi lại chẳng làm được gì, đám các người đều là phế vật.”
“Cô…” Lý Miêu Kỷ suýt chút nữa giận khóc, hai mắt đỏ hoe.
Thiên Phàm ấn tay cô xuống, ý bảo cô đừng xúc động.
Diêm Thập Nhị ngồi trong văn phòng tầng hai, nhìn thấy mọi chuyện qua khung cửa sổ, lập tức bước ra ngoài.
“Đi dùng nước lạnh hạ nhiệt trước.” Diêm Thập Nhị quay đầu nói với Thiên Phàm.
Vừa rồi hắn giơ tay chắn cho nên hầu hết nước đều hắt trên mu bàn tay, trên cổ cũng rơi trúng không ít.
Vì toàn là da hở bên ngoài nên trông có chút nghiêm trọng.
Lý Miêu Kỷ lôi kéo Thiên Phàm đi rửa, lúc này vẫn còn bực, cả người hầm hừ: “Con mụ kia quả thật là kẻ điên, một chút đạo lý cũng không nói.”
“Rồi, đừng giận, không to tát gì.” Thiên Phàm tự mình rửa mu bàn tay, cười khẽ với cô.
Lý Miêu Kỷ dùng tay hứng nước, giúp hắn chườm lạnh cổ.
Đầu ngón tay trắng đáp xuống làn da ửng đỏ của hắn, tức khắc hắn rùng mình.
Chưa kể, đó còn là chỗ chết người, càng khiến Thiên Phàm giật mình lập tức.
Quả thực… Muốn mạng!
“Làm sao vậy?” Lý Miêu Kỷ thấy sắc mặt hắn không đúng, còn tưởng tay quá lạnh làm đau hắn.
Cô nhanh chóng thu tay về, thật thận trọng.
Thiên Phàm bất đắc dĩ cười một cái, mới nói: “Không có việc gì.”
Lý Miêu Kỷ mới tiếp tục chườm lạnh cho hắn.
Hơn mười phút sau, hai người cùng nhau trở lại văn phòng.
Diêm Thập Nhị ngồi khoanh tay trước bàn làm việc, lạnh mặt nhìn Tần Lệ Lệ, thấy bọn họ trở về, liền nói với Thiên Phàm: “Thiên Phàm, phái người đưa cô Tần trở về, hơn nữa bảo vệ an toàn cho cô ấy.”
“Lão đại…” Thiên Phàm khó hiểu.
Tần Lệ Lệ đắc ý ra mặt, đưa ý kiến với Diêm Thập Nhị: “Tôi không muốn nam cảnh sát, như vậy tôi sẽ không thoải mái.”
“Cô đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.” Lý Miêu Kỷ không nhịn được.
Tần Lệ Lệ chỉ vào Lý Miêu Kỷ, thản nhiên nói: “Cô ta đi!”
“Không được!”
“Không muốn.”
Thiên Phàm và Lý Miêu Kỷ đồng thời mở miệng, dù biết rõ không nên nói thế, nhưng hai người không thể nhịn được.
Diêm Thập Nhị liếc hai người bọn họ một cái, nói với Lý Miêu Kỷ: “Lý Miêu Kỷ, đưa cô Tần về nhà đi!”
Ý của lời này, chính là đáp ứng yêu cầu vô lý của Tần Lệ Lệ.
Mặc dù Lý Miêu Kỷ còn muốn cự tuyệt nhưng cô cũng biết mình không thể, đành phải gật đầu đáp ứng: “Tôi biết rồi, lão đại.”
Hai tay Thiên Phàm nắm chặt, trong lòng khó chịu từng hồi, cũng không nói thêm.
Tần Lệ Lệ đứng dậy định đi, không ngờ Diêm Thập Nhị đột nhiên mở miệng: “Cô Tần, anh nhà cô ly thế ngoài ý muốn, dường như cô… không chút thương tâm nào nhỉ.”
Nói xong, cũng mặc kệ sắc mặt Tần Lệ Lệ khó coi cỡ nào, cất bước rời khỏi phòng họp, trước khi đi dặn Lý Miêu Kỷ: “Chú ý an toàn, có việc lập tức báo về.”
Lý Miêu Kỷ cũng biết Diêm Thập Nhị khó xử, gật gật đầu: “Tôi sẽ, lão đại.”
“Hừ, đi thôi!” Tần Lệ Lệ vênh mặt hất hàm sai khiến, xem Lý Miêu Kỷ như là người hầu.
Lý Miêu Kỷ đuổi kịp bước chân ả, còn chưa kịp bước đã bị Thiên Phàm nắm lấy cổ tay.
Cô ngước mắt nhìn, đôi con ngươi ướt át rơi thẳng vào đáy mắt hắn: “Sao thế?”
Cô nhỏ giọng dò hỏi, bộ dạng thật cẩn thận.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Thiên Phàm khó chịu cực kỳ.
Nhưng cuối cùng vẫn áp xuống: “Vạn sự cẩn thận.”
“Vâng.” Lý Miêu Kỷ nhỏ giọng đáp hắn.
Mọi người đi rồi, Mục Tây Thành mới cười như không cười nhìn Thiên Phàm, chế nhạo: “Yo, luyến tiếc hử?”
Đến cả ánh mắt Thiên Phàm cũng không cho ổng, bước nhanh rời đi.
Đã hai ngày kể từ khi Lương Như mất tích.
Mọi người đều biết, thời gian mất tích càng lâu, nguy hiểm càng lớn, vì thế Diêm Thập Nhị hầu như không ngủ nghỉ, nhưng manh mối trước sau ít ỏi, tra không được trọng điểm.
Mãi đến khi…
Hứa Cục gọi anh đến văn phòng, đưa cho anh một cái USB.
Trở về văn phòng, Diêm Thập Nhị mở USB, trên giao diện hiện một chữ L, Diêm Thập Nhị lập tức hiểu ra.
Lại là L gửi tới.
Mở USB, là một video.
Sau khi xem xong, Diêm Thập Nhị lập tức ra văn phòng lớn, gọi vài người tới.
Đưa USB cho Thiên Phàm, sắc mặt Diêm Thập Nhị khó coi: “Xem video, điều tra tất cả mọi người có mặt trong đó.”
“Video gì…”
Lời Thiên Phàm còn chưa nói xong, Mục Tây Thành bên kia đã mở tập tin.
Mấy người xem xong, đều không nói nên lời.
“Lão đại, đây…” Thiên Phàm không dám tin nhìn Diêm Thập Nhị, khiếp sợ không thôi.
“Đi tra đi!” Diêm Thập Nhị ngồi một bên, giơ tay xoa nhẹ huyệt thái dương, đầu đau dữ dội.
Mấy ngày nay anh luôn nằm mơ, mọi thứ trong mơ đều khiến anh tâm phiền ý loạn.
Anh như kẻ lữ hành cô độc trong đêm đen, tìm không thấy đường ra.
“Rõ, chúng tôi lập tức điều tra.”
Video là một đoạn hình ảnh giám sát, địa điểm quay chụp là trên xe buýt, có thể thấy đó là hình ảnh giám sát quay được trong xe, vì âm thanh tổn hại nên chỉ có hình ảnh.
Mà toàn bộ nội dung đoạn quay đều nói rõ cho mọi người, vụ án rơi tan xe buýt 212 đặc biệt kia không phải tai nạn mà còn ẩn tình khác.
Lúc ấy chiếc xe chạy trên cầu lớn, một bác gái ngồi ngủ gật ở hàng phía trước đột nhiên bừng tỉnh, nhìn nhìn bên ngoài, đột nhiên chạy đến trước mặt bác tài lớn tiếng nói gì đó.
Không khó để nhận ra, bà ta ngồi qua trạm yêu cầu tài xế dừng xe.
Nhưng trên cầu khẳng định không được phép dừng, hơn nữa công ty giao thông công cộng sớm đã có quy định không được phép dừng xe ngoài trạm.
Cho nên cả hai khắc khẩu, sau đó bác gái đột nhiên xông lên, lôi kéo tài xế xe buýt.
Nhưng sau đó, màn hình đen kịt, nội dung sau đó không còn.
Nhưng chỉ một đoạn này đã đủ, một khi để ngoại giới biết đến nội dung video này, tất nhiên sẽ gây sóng to gió lớn.
Diêm Thập Nhị tùy tay bật máy tính trên bàn làm việc bên cạnh, tìm kiếm nội dung vụ án lúc đó.
Báo chí đưa tin, bởi vì xe buýt rơi xuống sông cho nên giám sát bên trong bị tổn hại nghiêm trọng, còn cần sửa chữa thêm.
Đến nay cũng đã nửa năm, nhưng đoạn video này vẫn trước sau không hề bị lộ.
Cho nên…
Làm sao hung thủ biết được?
Nhưng chỉ có đoạn video này mới có thể giải thích hành vi trả thù với Lương gia, bởi vì người đã lôi kéo tài xế trên chiếc xe lúc ấy chính là vợ của Lương Bân, Tưởng Lệ Hoa, và từ đoạn video này, vụ án rơi tan xe buýt, Tưởng Lệ Hoa cũng chịu trách nhiệm chính.
Không đúng.
Không đúng không đúng!
Rốt cuộc vấn đề ở đâu!
Trong đầu chợt lóe cái gì đó, Diêm Thập Nhị đột nhiên mở hai mắt.
“Mục Tây Thành.” Anh gọi một tiếng, Mục Tây Thành lập tức đến ngay.
Hiện tại Lý Miêu Kỷ đi vắng, Mục Tây Thành liền phụ trách công việc giấy tờ, tất cả tài liệu đều cất ở chỗ hắn.
“Tra…” Diêm Thập Nhị bật dậy khỏi ghế, nhanh chóng nói, “Phương Điềm Điềm, Đàm Minh Nhiên, Đường Đình Châu, phàm là những người tiếp xúc với người nhà Lương Bân trong nửa năm nay, điều tra tất cả lại lần nữa cho tôi, tập trung điều tra tin tức người nhà bọn họ.”
Diêm Thập Nhị nói xong, Mục Tây Thành lập tức hiểu ra, sắc mặt thay đổi: “Lão đại, không thể nào…”
Nếu thật là như vậy, không khỏi quá khủng bố.
Chẳng lẽ liên minh kẻ báo thù không thành?
Mặc kệ thế nào, nên tra vẫn phải tra rõ.
Bên này cục cảnh sát hừng hực khí thế mở cuộc điều tra, bên kia, Tần Lệ Lệ có cảnh sát che chở, rốt cuộc không hề phập phồng lo sợ.
Ả mang Lý Miêu Kỷ về nhà, giống bà chủ làm thuê, vênh mặt hất hàm sai khiến bảo: “Đi, rửa sạch bát đĩa trong bếp cho tôi, sau đó làm cơm chiều cho tôi và Tiểu Bảo.”
“Tôi là cảnh sát đến bảo vệ an toàn cho cô, không phải bảo mẫu.” Lý Miêu Kỹ vốn đã khó chịu với ả, căn bản lười để ý mấy lời nhảm của ả.
Đầu óc người này nhét toàn hồ nhão, hoàn toàn mặc kệ tâm trạng người khác.
“Tôi mặc kệ, dù sao cô đến bảo vệ tôi, chính là bảo tiêu của tôi, giờ tôi bảo cô rửa chén cô nhất định phải rửa.”
Tần Lệ Lệ vốn chính là người ngang ngược, trước khi thường sai sử Lương Kiệt, tuy rằng luôn gây gổ với Lương Kiệt nhưng nhà mẹ đẻ ả có chút tiền, luôn dùng tiền đập Lương Kiệt, Lương Kiệt cũng không dám không nghe.
Nhưng hiện tại Lương Kiệt đã chết, mấy ngày nay ả phiền muốn chết, bây giờ không dễ gì có người cho ả hành hạ, ả sao có thể bỏ qua được!
“Ngại quá cô Tần, tôi không phải bảo mẫu.” Thái độ của Lý Miêu Kỷ như cũ, “Tôi sẽ bảo vệ an toàn của cô thật tốt, về phương diện khác, tôi sẽ không làm.”
Ngay cả khi Tần Lệ Lệ khiếu nại cô, cô cũng sẽ không làm.
Mặc kệ thế nào, cô tự có tự tôn riêng.
Tốt nghiệp Học viện Cảnh sát tiến vào Đội Điều tra Hình sự, tuy rằng vẫn luôn làm công việc văn phòng, không thường xuất hiện cùng lão đại nhưng cô cũng là cảnh sát hình sự chính thức.
Cho nên, cô tuyệt đối sẽ không nhân nhượng.
“Ok, tôi nhất định sẽ đi khiếu nại cô, chờ đó đi.”
Tần Lệ Lệ hừ lạnh một tiếng, dáng vẻ khó chịu vô cùng.
Lương Tiểu Bảo đã được ả gửi về nhà bố mẹ đẻ chăm sóc, hiện trong nhà chỉ có mình ả.
Sau bữa tối, ả muốn ra ngoài chơi, nhưng Lý Miêu Kỷ cảm thấy buổi tối không an toàn, liền khuyên ngăn: “Cô Tần, cô đừng ra ngoài, tình hình hiện tại còn chưa tra rõ, cô cứ thế rất nguy hiểm.”
Dựa vào tình hình trước mắt, đích xác rất giống trả thù Lương gia, tuy Tần Lệ Lệ không họ Lương nhưng ả là vợ Lương Kiệt, ai dám đảm bảo…
“Cô nói cái gì? Cô đang rủa tôi à? Chẳng lẽ tôi không có quyền tự do cá nhân sao? Dựa vào thá gì cô không cho tôi ra cửa, hôm nay tôi càng muốn đi ra ngoài, cô quản được chắc?”
Thái độ của Tần Lệ Lệ ngang ngược, ả đẩy Lý Miêu Kỷ ra, xách túi liền ra ngoài.
Này đã hơn bảy giờ tối, chồng ả vừa mới chết, nhưng ả dường như không quan tâm xíu nào, ăn được ngủ được, còn có tâm trạng ra ngoài chơi.
Lý Miêu Kỷ đi theo Tần Lệ Lệ đến quán bar, quả thật bị sợ ngây người.
“Con bé kia, từng tới bar chưa?” Tần Lệ Lệ khiêu khích liếc nhìn cô, hỏi.
Lý Miêu Kỷ sao có thể từng tới, đứng ở cửa đang nghe được tiếng vang ồn ào náo động bên trong, lỗ tai đều choáng muốn hỏng.
Nhưng cố ý không cho cô đáp, Tần Lệ Lệ đã bước nhanh vào.
Lý Miêu Kỷ lập tức đuổi kịp, không dám trì hoãn.
Nhưng vào quán bar, ánh sáng liền mờ ảo.
Lý Miêu Kỷ suýt lạc mất Tần Lệ Lệ, nhưng ngay sau đó tìm được.
Tần Lệ Lệ hẹn mấy người bạn, ngồi trên ghế dài, Tần Lệ Lệ lập tức cầm lấy chai rượu nhét vào trong tay Lý Miêu Kỷ: “Uống đi con bé này.”