Tiết tự học kết thúc lúc 8 giờ rưỡi, bên ngoài trời đã sẩm tối, Giang Hành Thâm cứ tưởng Phó Chu sẽ dẫn cậu đến nơi gần cổng trường, cho đến khi thấy hắn gọi một chiếc taxi bên đường.
Sau khi ngồi vào trong xe, Phó Chu nói với tài xế: "Bác tài, đến Tức Hải."
"Đến đó làm gì?" Giang Hành Thâm nhíu mày, Tức Hải là một điểm du lịch mở, cảnh biển và bãi cát rất đẹp, nhưng cách trường khá xa.
Phó Chu vẫn giấu giếm không chịu nói ngay: "Đến đó rồi sẽ nói cho cậu biết."
Bắc Thành là một thành phố ven biển, có nhiều bãi biển lớn nhỏ, trong đó Tức Hải là nổi tiếng nhất, mỗi ngày đều có rất nhiều người dân địa phương và du khách đến đây ngắm biển vui chơi.
Tuy nhiên bây giờ đã khá trễ, lượng người giảm đi không ít, bãi biển và đường ven biển không còn quá đông đúc.
Vì vẫn chưa hoàn toàn vào mùa hè, cộng thêm gió nhẹ, nên mặt biển rộng lớn yên tĩnh, chỉ có làn gió nhẹ nhàng làm gợn lên vài ánh sao lấp lánh.
Nếu là trước kia bị Phó Chu dẫn đến đây, Giang Hành Thâm có thể sẽ nghĩ hắn muốn ném mình xuống biển, nhưng bây giờ cậu thật sự không đoán được Phó Chu có ý gì.
Cậu không nhịn được nói: "Đầu óc cậu lại chạm dây gì nữa đây?"
Phó Chu không biết phải nói gì trước sự thiếu lãng mạn của Giang Hành Thâm, đây là nơi hắn đặc biệt hỏi ý kiến của người khác.
"Cậu không thích chỗ này sao?"
Nghe vậy, Giang Hành Thâm nhìn qua mặt biển một cái, thật thà đáp: "Cũng được."
Dù sao sống ở Bắc Thành lâu rồi, nhìn thấy một số cảnh vật cũng không có cảm giác thích thú gì, nếu ở thành phố khác, có lẽ còn thấy mới lạ một chút.
Phó Chu chán nản: "Tôi còn tưởng cậu sẽ thích, biết thế không chạy xa như vậy."
"Đúng vậy, tôi nghĩ mãi vẫn quyết định nói sớm với cậu." Phó Chu cười ngây ngô: "May mà mẹ tôi tìm thấy nó dưới ghế sofa ở nhà, nếu không có lẽ cả đời tôi cũng không biết đó là cậu."
"Đúng là cái này."
"Đi nơi đó làm gì?" Giang Hành Thâm nhíu nhíu mi, tức hải là cái mở ra tính du ngoạn cảnh điểm, hải cùng bờ cát cảnh sắc rất xinh đẹp, bất quá ly trường học khá xa.
"Vậy được rồi." Lúc này Phó Chu mới miễn cưỡng đồng ý: "Cậu đi đường cẩn thận, có chuyện gì thì nhớ gọi cho tôi."
"Vậy, vậy cậu còn nhớ tôi không?" Phó Chu đột nhiên ngây ngô gãi đầu, cười ngốc nghếch: "Tôi chính là người đã tặng cậu đó."
"Ừm." Giang Hành Thâm không phản đối gì đứng lên, cũng không thúc giục hắn.
"Ừa."
"Tôi biết là cậu vẫn nhớ mà." Phó Chu rất vui vẻ, lâu như vậy rồi mà vẫn còn nhớ, dây đeo tay đỏ đó chắc chắn cũng rất quan trọng với Giang Hành Thâm.
"Tôi biết cậu không lừa tôi." Giang Hành Thâm nhìn sợi dây đỏ rất lâu, đây là một sợi dây đeo tay có thiết kế đơn giản, không điều chỉnh được kích thước, vì vòng rất nhỏ nên chỉ có thể đeo vào cổ tay của trẻ con.
"Tôi bắt taxi từ đây về nhà cũng chỉ mất mười mấy phút thôi." Giang Hành Thâm biết hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ, đành phải chủ động nói: "Về đến nhà tôi sẽ báo cho cậu biết."
"Thật sự?"
"Thật là là chính tôi đã làm mất, có lẽ là lúc lấy cặp của cậu để đựng quà sinh nhật của lớp trưởng thì vô tình làm rơi."
"Thật hả?" Mặc dù biết Giang Hành Thâm cố ý nói vậy để an ủi mình, nhưng Phó Chu vẫn rất vui.
"Ta liền biết ngươi còn nhớ rõ." Phó Chu rất cao hứng, lâu như vậy đều có thể nhớ rõ, này xuyến Hồng Thủ Thằng đối Giang Hành Thâm khẳng định cũng rất quan trọng.
"Nhớ rõ." Giang Hành Thâm bỗng dưng ngẩng đầu, sau đó mí mắt lại rũ xuống tới, "Bất quá thật lâu phía trước."
"Nhớ." Giang Hành Thâm bỗng dưng ngẩng đầu, sau đó lại cụp mắt xuống: "Nhưng chuyện đó xảy ra đã lâu rồi."
"Ngươi không thích bên này sao?"
"Không được, đưa cậu về cũng không mất nhiều thời gian." Phó Chu không hề bằng lòng.
"Không cần đâu." Giang Hành Thâm lắc đầu: "Tôi với cậu không cùng đường, cậu cũng về sớm đi."
"Còn cái kia thì sao?" Giang Hành Thâm hỏi.
"Có hơi." Giang Hành Thâm dừng một chút, sau cùng lại bổ sung thêm một câu: "Bây giờ thì không còn nữa."
"Cậu không thấy kinh ngạc sao? Tôi khác với trước kia nhiều như vậy." Hắn vẫn nhớ tháng đầu tiên nhập học, thái độ của mình đối với Giang Hành Thâm rất tệ.
"Cảm ơn." Giang Hành Thâm dừng một chút, vẫn như cũ thay đổi địa phương, sau đó liền thấy Phó Chu tùy tiện mà ở không cọ qua bên kia mặt ghế ngồi xuống.
"Cảm ơn." Giang Hành Thâm dừng một chút, nhưng vẫn đổi chỗ, sau đó thấy Phó Chu ngồi đại xuống chỗ chưa lau.
"Ân." Giang Hành Thâm không có gì phản đối đứng lên, cũng không có thúc giục hắn.
Xét về mặt xác suất, việc bọn họ có thể gặp lại và có liên hệ với nhau khi không hề có tin tức gì về đối phương thật sự là một sự kiện có khả năng xảy ra rất nhỏ.
Tuy nhiên hắn không liều lĩnh, mang theo chút thăm dò và cẩn thẩn: "Cậu còn nhớ... Chuyện trước đây mất một sợi dây đeo tay đỏ không?"
Tự học tan học là 8 giờ rưỡi, bên ngoài sắc trời sớm đã sát hắc, Giang Hành Thâm vốn tưởng rằng Phó Chu sẽ dẫn hắn đến cổng trường gần đây địa phương, thẳng đến thấy đối phương ở ven đường chiêu chiếc taxi.
Trước đây đã giao hẹn mỗi người một sợi dây đeo, thế nên bây giờ ý nghĩa của việc chủ nhân của sợi còn lại là ai rất rõ ràng.
Trước lúc câu này nói ra Phó Chu vẫn còn thấy lòng mình lơ lửng, không chắc chắn, giờ sau khi nghe được vừa mới nhẹ nhõm được một chút thì lại lập tức căng thẳng trở lại.
Trên đường ven biển có người đạp xe đạp chầm chậm đi qua, lúc đi ngang qua Phó Chu, hắn thậm chí có thể nghe rõ tiếng xích xe lách cách quay không ngừng.
Tới gần bãi biển bên ngoài có rất nhiều cung người nghỉ ngơi ghế dài, Phó Chu tìm một cái ghế, từ trong túi lấy ra khăn giấy xoa xoa bên trái mặt ghế.
Tiếng nói của Phó Chu đột ngột im bặt, hắn nuốt nước bọt: "Là... Là của tôi, thật đó, tôi không lừa cậu đâu."
Thành thật mà nói, Phó Chu thật sự che giấu cảm xúc rất tệ, ví dụ như bây giờ cậu đã rất rõ ràng nhận ra hắn đang căng thẳng.
Rốt cuộc ở bắc thành sinh hoạt lâu rồi, nhìn thấy một ít cảnh vật cũng kích không dậy nổi bao lớn hứng thú, nếu là đặt ở khác thành thị, khả năng còn sẽ có điểm mới lạ.
Quốc lộ ven biển thượng có người dẫm lên xe đạp chậm rì rì mà kỵ qua đi, trải qua Phó Chu trước mặt thời điểm hắn thậm chí có thể rõ ràng nghe thấy phía dưới xích xoay tròn không ngừng cách thanh.
Quốc lộ ven biển một bên là hải, bên kia là nhân công gieo trồng xanh um cây cối, hạ quốc lộ chính là bãi biển.
Phó Chu đột nhiên căng thẳng, lòng bàn tay hơi toát mồ hôi, nhưng bề ngoài vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: "Đợi lát nữa tôi sẽ nói cho cậu biết."
Phó Chu đối Giang Hành Thâm khó hiểu phong tình không biết nên nói chút cái gì, nơi này vẫn là hắn chuyên môn hỏi người khác kiến nghị.
Phó Chu thấy cậu không nói gì, vội vàng giải thích: "Không phải lúc đó tôi còn tưởng cậu nghi ngờ tôi làm mất sợi dây này sao?"
Phó Chu sờ soạng suy nghĩ từ túi móc ra thứ gì, ngón tay mạc danh phát run, đào rỗng vài hạ lúc sau mới vươn tay trái, lòng bàn tay mở ra, nằm ở ở giữa chính là hai xuyến tương đồng Hồng Thủ Thằng.
Phó Chu một chút khẩn trương lên, lòng bàn tay đều ở hơi hơi đổ mồ hôi, nhưng hắn mặt ngoài vẫn là ra vẻ trấn định, "Đợi lát nữa lại nói cho ngươi."
Phó Chu mỉm cười: "Cái này có gì đâu mà cảm ơn, vốn dĩ là do tôi bất cẩn mới gây ra chuyện này."
Phó Chu lục lọi cố lấy thứ gì đó ra từ túi, ngón tay không hiểu sao lại run rẩy, phải móc mấy lần mới đưa tay trái ra, mở lòng bàn tay ra, nằm ở giữa là hai sợi dây đeo tay đỏ giống hệt nhau.
Phó Chu cũng dừng lại, đứng trước mặt cậu, trong lòng thầm trách mình thật vô dụng, chỉ là một câu nói mà thôi, kéo dài đến bây giờ ngay cả xì một tiếng cũng chưa phát ra được.
Phó Chu cũng dừng lại, đứng ở trước mặt hắn, trong lòng thầm mắng chính mình thật không biết cố gắng, còn không phải là một câu sự, dong dong dài dài đến bây giờ liền cái rắm cũng chưa thả ra.
Phó Chu còn cất giấu nhất thời không chịu nói, "Đi lại nói cho ngươi."
Phó Chu buồn bực: "Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ thích đâu, sớm biết rằng liền không chạy xa như vậy."
Phó Chu bắt đầu thấy ngượng ngùng: "Chúng ta...... Vẫn là bạn chứ?"
Nói thực ra, Phó Chu thật sự thực không am hiểu che giấu cảm xúc, liền tỷ như hắn hiện tại đã phi thường rõ ràng mà nhìn ra tới đối phương đang khẩn trương.
Nơi này thương nghiệp hóa còn không tính nghiêm trọng, phần lớn là tự nhiên hải cảnh, than trên mặt ngắm cảnh tốt nhất vị trí là một cái kéo dài đến mặt biển vọng đài, ở mặt trên ngẫu nhiên có thể xa xa mà từ mặt biển thượng thấy tàu hàng trải qua.
Nơi này hầu như không có ai, có lẽ nói gì cũng chỉ có sóng biển nghe thấy, người qua đường tối đa cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của hai người dưới ánh đèn đường.
Nơi này cơ hồ không có người, chỉ sợ nói cái gì đó cũng cũng chỉ có cuốn lên nước biển có thể nghe thấy, đi ngang qua người đi đường nhiều lắm chỉ có thể nhìn đến hai người đèn đường hạ cắt hình.
Nơi này chưa bị thương mại hoá nhiều, hầu hết đều là cảnh biển tự nhiên, vị trí ngắm cảnh tốt nhất trên bãi biển là một đài quan sát kéo dài ra mặt biển, thỉnh thoảng từ trên đó có thể nhìn thấy tàu chở hàng đi qua từ xa trên biển.
Nhưng đó là một trong những sự quan tâm ít ỏi mà cậu nhận được năm đó, cũng là một trong những sự quan tâm chân thành nhất.
Nhưng ngày đó có chút khác biệt, khi còn nhỏ tính cách của cậu rất trầm lặng, nhưng hôm đó trong công viên lại gặp được một cậu bé nói siêu nhiều, còn luôn quấn lấy cậu.
Nhưng hắn rất ít có như vậy phán đoán không ra một người bước tiếp theo muốn làm cái gì thời điểm.
Nhưng cậu hiếm khi không thể đoán ra được bước tiếp theo muốn làm gì của một người.
Người đi đường càng lúc càng ít, Phó Chu nhìn đồng hồ thấy đã gần 10 giờ, vội nói: "Làm mất thời gian của cậu lâu như vậy, ngày mai còn phải đi học, để tôi đưa cậu về."
Ngón tay Giang Hành Thâm động đậy, hơi nắm lại rồi lại buông ra, lúc đưa tay lên thì do dự. Hai sợi dây đeo tay đỏ này giống hệt nhau, cậu không phân biệt được cái nào là của mình.
Ngồi vào bên trong xe lúc sau, Phó Chu đối tài xế nói: "Sư phó, đến tức hải."
Nghe vậy, Giang Hành Thâm hướng mặt hồ nhìn liếc mắt một cái, ăn ng·ay nói thật nói: "Còn hành."
Ngày đầu tiên cậu sợ đối phương là kẻ lừa đảo nên không thèm để ý, kết quả là ngày hôm sau cậu bé đó lại mang theo một túi đầy kẹo đến.
Ngày cuối cùng gặp mặt, cậu bé đó đột nhiên nói rằng mình đã kiểm tra trước, sau này sẽ phân hoá thành Alpha, sau đó hỏi cậu sau này sẽ phân hoá thành gì, cậu lắc đầu tỏ ý không biết, cậu bé liền nói cậu ngoan như vậy, chắc chắn sẽ phân hoá thành Omega.
Ngẩng đầu lên, Phó Chu tự nhiên vỗ vỗ vào chỗ vừa lau: "Cậu ngồi ở đây."
Ngẩng đầu, Phó Chu tự nhiên mà vỗ vỗ mới vừa cọ qua vị trí, "Ngươi ngồi này."
Nếu là đổi làm trước kia bị Phó Chu đưa tới nơi này, Giang Hành Thâm khả năng sẽ cho rằng đối phương muốn đem hắn ném vào trong biển mặt, nhưng hiện tại hắn thật sự đoán không ra Phó Chu có ý tứ gì.
Màn đêm rất tối, cậu và Phó Chu sánh bước bên nhau một lúc, không biết từ khi nào đã đi đến một nhóm đá gần bãi biển.
Màn đêm rất sâu, hắn cùng Phó Chu sóng vai đi rồi trong chốc lát, bất tri bất giác liền đi tới tới gần bãi biển mấy khối nham thạch đàn.
Mang theo hàm hơi ẩm tức gió biển thổi người rất thoải mái, hắn nhẹ nhàng nheo nheo mắt, hỏi: "Ngươi muốn nói chính là chuyện gì."
Không ngờ lại có thể nói rõ ràng mọi chuyện một cách đơn giản như vậy, Phó Chu cảm thấy nhẹ nhõm một cách bất ngờ, hắn còn sợ Giang Hành Thâm không thèm để ý hoặc đã quên rồi, may mà cả hai điều đó đều không có.
Không biết vì sao, Phó Chu càng thêm khẩn trương.
Không biết tại sao, Phó Chu càng thêm căng thẳng.
Không biết là cảm ơn Phó Chu hiện tại hay là cảm ơn Phó Chu trước đây, có lẽ là cả hai.
Không ai biết đó là lần cuối cùng hai người gặp nhau cho đến tận bây giờ, thậm chí còn chưa kịp hỏi tên của nhau.
Khoé miệng Giang Hành Thâm cuối cùng cong lên thành một hình vòng cung nhẹ, khiến khuôn mặt trở nên sống động hơn: "Nhớ chứ."
Khi đó cậu rất hiếm khi được ăn kẹo, sau vài lần do dự cậu đã chấp nhận.
Khi đó cậu cảm thấy có hơi cạn lời, quay người ôm kẹo chạy đi.
Hồi ức kết thúc, xe taxi cũng đã đến dưới lầu khu chung cư nhà mình.
Hắn tựa hồ cảm thấy như vậy làm ngồi cũng không tốt, khô cứng mà mở miệng: "Nếu không chúng ta đi một chút đi?"
Hắn nói chuyện đầu lưỡi đều phải thắt, "Là cái này sao."
Hắn nói chuyện mà đầu lưỡi như bị thắt lại: "Có phải cái này không?"
Hắn nhịn không được nói: "Ngươi đầu óc lại phát cái gì thần kinh."
Hai người bước đi, Giang Hành Thâm đón một chiếc taxi bên đường, trước khi đi lại nói thêm một câu: "Cảm ơn."
Gió biển mang theo hơi mặn thổi qua khiến người ta cảm thấy dễ chịu, cậu khẽ híp mắt lại, hỏi: "Cậu muốn nói chuyện gì?"
Giang Hành Thâm yên lặng gật đầu.
Giang Hành Thâm xem hắn như vậy chú trọng, mặc không lên tiếng đi đến bên phải, đang muốn ngồi xuống lại bị giữ chặt.
Giang Hành Thâm vẫn nhớ, lúc đó cậu khoảng bảy tám tuổi, thường bị cha đuổi ra khỏi nhà, không có chỗ nào để đi nên chỉ có thể đến ở trong công viên gần nhà.
Giang Hành Thâm trả tiền rồi xuống xe, vô thức chạm vào sau cổ, ngẩng đầu nhìn vào cửa sổ tối đen không có ánh sáng ở tầng nhà mình, đến giờ cậu vẫn cảm thấy mọi chuyện xảy ra tối nay như là một giấc mơ.
Giang Hành Thâm thấy hắn kỹ như vậy, không nói gì mà đi đến bên phải, đang định ngồi xuống thì bị kéo lại.
Giang Hành Thâm thân hình ngừng lại, dư quang trung thoáng nhìn hắn thần sắc, mím môi, sửa lại khẩu: "Không có, cũng rất thích."
Giang Hành Thâm thắc mắc: "Sao vậy?"
Giang Hành Thâm nhìn rõ, hiếm khi ngẩn người, không phải vì bất ngờ tìm lại được dây đeo đã mất, mà là bởi vì một sợi dây khác gần như cậu đã nghĩ sẽ không bao giờ xuất hiện lại.
Giang Hành Thâm mím nhẹ khoé môi, trên mặt cũng hiện lên một nụ cười.
Giang Hành Thâm mất một lúc lâu mới lấy lại được chút tinh thần, có hơi ngạc nhiên: "Phải."
Giang Hành Thâm kỳ quái: "Làm sao vậy?"
Giang Hành Thâm im lặng gật gật đầu.
Giang Hành Thâm gật đầu, cảm thấy Phó Chu có hơi ngốc.
Giang Hành Thâm gật đầu, cảm giác Phó Chu có điểm ngốc.
Giang Hành Thâm dừng lại bước chân, "Hiện tại còn không thể nói sao."
Giang Hành Thâm dừng lại, khoé mắt liếc nhìn vẻ mặt của hắn, mím môi, sửa lời: "Không có, cũng khá thích."
Giang Hành Thâm dừng bước: "Bây giờ vẫn chưa thể nói sao?"
Giang Hành Thâm cúi đầu nhìn mũi giày, ừm một tiếng: "Tối nay cậu hẹn tôi ra ngoài, là muốn nói chuyện này phải không?"
Gần bãi biển có nhiều ghế dài cho người ta nghỉ ngơi, Phó Chu tìm một chiếc ghế, lấy khăn giấy từ trong túi ra lau sạch ghế bên trái.
Dường như hắn cảm thấy ngồi như vậy cũng không ổn, khô khan lên tiếng: "Hay là chúng ta đi dạo một chút nhé?"
Cứ việc biết Giang Hành Thâm là cố ý nói như vậy an ủi hắn, nhưng Phó Chu vẫn là rất cao hứng.
Con đường ven biển một bên là biển, một bên là những cây xanh tươi tốt được trồng nhân tạo, xuống khỏi con đường là bãi biển.
Câu nói này có khoảng cách hơi lớn, Phó Chu không phản ứng kịp: "Hả?"
Cậu nhẹ nhàng nói: "Đây là món quà từ rất lâu trước đây, có người tặng cho tôi."
Cậu nắm chặt dây đeo đỏ, nhìn vào màn đêm đang vùn vụt trôi qua ngoài cửa sổ, ngây người chìm vào hồi ức.
Cậu bé đó liên tục đến công viên tìm cậu suốt mấy ngày liền, thế nên mỗi ngày cậu cũng sẽ tìm một khoảng thời gian cố định để lén lút ra gặp.
Bởi vì còn không có hoàn toàn đến mùa hạ, hơn nữa phong tiểu, diện tích rộng lớn mặt biển một mảnh yên tĩnh, chỉ có gió nhẹ nhộn nhạo ra vài phần sáng long lanh tinh quang.
Bởi vì cậu thật sự nghĩ rằng sẽ không gặp lại đối phương nữa.
Bất quá hiện tại tương đối trễ, lượng người giảm bớt không ít, bờ cát cùng quốc lộ ven biển thượng trở nên không như vậy chen chúc.
Bất quá hắn không tùy tiện, mang theo thử cùng tiểu tâm: "Ngươi còn nhớ rõ... Trước kia ném quá một chuỗi Hồng Thủ Thằng sự sao?"
Bắc thành là cái vùng duyên hải thành thị, có rất nhiều lớn lớn bé bé bãi biển, trong đó tức hải nhất nổi danh, mỗi ngày đều có rất nhiều người địa phương cùng du khách ở tới nơi này xem hải du ngoạn.