Nghe Địch Sát Thần nói vậy, người đàn ông kia ngạc nhiên hỏi:
“Nghiệt hồn? Là thứ gì? Nếu nó không quá quan trọng, ta sẽ cho cậu”
Địch Sát Thần cười nhẹ, mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào thứ trên người tên kia.
“Nói thật đi, ngươi đã từng giết người?”
“Cậu nói gì thế?”
“Ha ha!!! Ngươi đừng có chối cãi làm gì!!! Chính ‘nó’ đã cho ta biết”
Người đàn ông nở một nụ cười nhẹ rồi nói:
“Thì ra cậu là người của lão ta!!!”
Nói xong, tên đó quay qua người tài xế gọi:
“Tài xế, lại đây ta nhờ cậu cái này”
Người tài xế bước xuống xe, hỏi:
“Thưa ông chủ, có chuyện gì ạ”
“Cậu cứ lại đây!!!” Vừa nói gã đàn ông đó vừa lấy trong túi ra một cái găng tay cao su rồi cẩn thận đeo vào.
Người tài xế kia nhẹ nhàng đến cạnh người đó.
“Gần hơn nữa!!!” Gã đàn ông đó nói tiếp.
Nghe vậy, người tài xế lại đến gần hơn.
Bỗng!!!
Một con dao từ trong tay người đàn ông kia vung ra nhằm vào bụng người tài xế khiến hắn ôm bụng ngã xuống.
Con dao nhỏ kia vẫn nằm ở giữa bụng khiến máu từ bên trong chảy ra lênh láng cả một vùng, chẳng mấy chốc người tài xế kia tắt thở.
Địch Sát Thần chứng kiến hết tất cả, cảnh tượng này thật ra cũng chẳng có gì lạ với hắn.
Chỉ là từ khi đến thế giới này, lần đầu hắn nhìn thấy cảnh có kẻ giết người ngay trước mắt, nhất thời khiến Địch Sát Thần hơi có chút thắc mắc.
Hắn không hiểu tại sao ở thế giới yên bình này lại có kẻ giết người không suy nghĩ như vậy.
Lần trước lúc hắn mới đến đây, kẻ kia đã bị giết trước rồi, lúc đó hắn còn tưởng đây vẫn đang thời loạn lạc, chứ đâu nghĩ rằng thế giới bây giờ yên bình đến lạ thường.
Gã đàn ông kia quay sang Địch Sát Thần, khẽ nhếch mép, hắn hỏi:
“Sao cậu không chạy đi báo công an? Giờ cậu chạy vẫn còn kịp đấy!!!”
“Chạy sao? Ý nghĩ đó sẽ chẳng bao giờ có trong đầu ta!!!”
Nói xong, Địch Sát Thần vung kiếm ra sau định lấy đà rồi lướt đến gã kia.
Nhưng trong chốc lát, cả người Địch Sát Thần như thể có thứ gì đó níu giữ lại.
“Ha ha!!! Không cử động được chứ gì?” Gã đó hỏi.
“Hả!!!”
Nhất thời Địch Sát Thần vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, hắn cố vùng vẫy nhưng cơ thể vẫn không hề cử động được.
“Mày cũng giống bọn họ, những kẻ có ý muốn làm hại ta đều sẽ như vậy!!! Ta cũng không hiểu tại sao, có lẽ đức Phật ở trên cao phù hộ ta chăng?” Vừa nói gã kia vừa rút con dao khác từ trong túi áo ra.
“Ta sẽ cho mày chết cùng kẻ này, rồi tạo một hiện trường giả rằng hai người có xích mích, cả hai đều chết dưới chính tay kẻ còn lại”
“Ta biết rằng sẽ có sơ hở, nhưng ta tin đức Phật sẽ phù hộ ta xóa đi sơ hở đó”
“Ha ha ha!!!”
Gã đàn ông kia cười lớn, hắn cảm nhận được ở bên cạnh hắn có một thực thể phù hộ cho hắn làm đủ mọi tội ác mà không bị phát hiện.
Mặc dù hắn không thấy được thực thể đó nhưng bằng sự cảm nhận, hắn tin rằng thứ đó sẽ có thể giúp hắn hoàn thành tội ác mà không hề để lại bất cứ sai sót gì.
“Vậy ra thứ làm ta không cử động được là Nghiệt Hồn!!! Kẻ này có thể cảm nhận được sự tồn tại của Nghiệt Hồn sao? Thật là thú vị!!!”
Địch Sát Thần vẫn giữ nụ cười trên môi, hắn không hề tỏ ra lo lắng hay sợ hãi, đôi mắt hắn lóe lên sự hung mãnh đến mức kinh dị.
“Cười??? Cậu cười cái gì?” Đàn ông kia hỏi.
Địch Sát Thần không nói gì, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào gã đàn ông kia.
Nhìn vào ánh mắt của Địch Sát Thần, gã kia bất giác cảm thấy sợ.
Mình đang sợ sao?
Đôi mắt của tên này, ẩn chứa một thứ gì đó còn kinh khủng hơn mình.
Đây là ánh mắt của tội phạm, không nghi ngờ gì nữa, tên này cũng giống mình!!!
Nghĩ vậy, gã đàn ông nhẹ nhàng tiến đến, hắn cầm con dao nhỏ kia trên tay rồi từ từ đưa qua đưa lại trước mắt của Địch Sát Thần.
“Đôi mắt này… Chắc chắn cậu là một kẻ ác!!! Cậu có muốn làm việc cho ta không?”
Địch Sát Thần vẫn vậy, miệng hắn nhếch lên khinh bỉ, rồi nói:
“Làm việc cho ngươi??? Cuộc đời ta ghét nhất là phải phục tùng kẻ khác, nhất là những kẻ chưa từng quen biết như ngươi”
“Vậy thì tiếc quá!!!”
Người đàn ông đó lắc đầu ra vẻ tiếc nuối, rồi hắn rút dao ra, đâm một nhát khiến Địch Sát Thần ôm bụng ngã xuống, máu từ vết thương chảy ra lênh láng.
Lúc này, cơ thể Địch Sát Thần cũng không bị thứ kia giữ lại nữa, Nghiệt Hồn kia cũng trở về trên người vật chủ.
“Ha ha ha!!! Ta nói cậu rồi, kẻ nào chống lại ta chắc chắn sẽ không thể sống tiếp!!! Cậu biết không? Sống ở trong xã hội này, kẻ ác bao giờ cũng có lợi thế, vì vậy đừng bao giờ tập làm anh hùng! Điều đó chỉ thiệt cho cậu mà thôi!!!”
Tên đàn ông kia cười lớn rồi quay đầu về phía chiếc xe, chuẩn bị đồ đạc để tạo một hiện trường giả.
Phía bên này, Địch Sát Thần ôm bụng, máu chảy ra đỏ ngầu cả bàn tay. Hắn cố gượng dậy, xé áo ra thành một mảnh vải lớn.
Địch Sát Thần nhìn lên, tên kia cùng Nghiệt Hồn trên người hắn vẫn tưởng Địch Sát Thần chỉ còn thoi thóp nên không hề quay đầu lại nhìn.
Nhân cơ hội đó, Địch Sát Thần lấy áo cột chặt vào vết thương, hắn cố nghiến răng chịu đựng rồi siết mạnh một cái. Máu từ vết thương kia đã ngừng chảy.
Địch Sát Thần từ từ đứng dậy, hắn cười lớn rồi nói:
“Ha ha ha!!!”
“Kẻ ác bao giờ cũng mạnh hơn đấy!!!”
Gã đàn ông kia cùng Nghiệt Hồn trên người hắn quay đầu nhìn lại, thấy Địch Sát Thần vẫn đứng đó, bất chợt sắc mặt gã có chút biến đổi.
Nghiệt Hồn trên người kẻ đó nhanh chóng bay ra khỏi vật chủ, nhanh như chớp đã bay ra sau lưng của Địch Sát Thần.
Chỉ chờ có vậy, Địch Sát Thần quay người lại vung kiếm chém trúng Nghiệt Hồn kia một nhát khiến khí đen trong người nó từ vết chém kia không ngừng đổ ra.
Lúc này, Nghiệt Hồn kia cũng đã hiện rõ hình dạng. Nó giống như một con nhện khổng lồ, hai mắt nó đen ngòm cùng hai chiếc răng cũng đen không kém đang liên tục chuyển động như đang ngấu nghiến một thứ gì đó.
Nghiệt Hồn lướt nhanh, vừa lướt vừa bắn ra những sợi tơ nhắm vào vị trí của Địch Sát Thần.
Địch Sát Thần nhảy lùi ra sau, hắn vung kiếm chém những đường tơ đó. Chỉ cần lưỡi kiếm chạm vào tơ, nó lập tức hóa thành một làn khói đen rồi tan biến.
Sau những đợt tơ đó, Nghiệt Hồn kia lại bay về phía vật chủ.
Gã đàn ông kia nhìn Địch Sát Thần múa may, hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.
Đơn giản vì hắn đâu thể nhìn thấy được Nghiệt Hồn, chỉ thấy Địch Sát Thần nhảy nhót giống như một kẻ điên vậy.
Bất chợt gã cảm thấy sợ, hắn sợ vì Địch Sát Thần bị một đâm mà không chết, lại còn có thể chuyển động được. Hắn sợ vì Địch Sát Thần là một kẻ điên, mà kẻ điên có biết chừng mực là gì, đâu thể biết Địch Sát Thần có thể làm được gì cơ chứ!!!
Địch Sát Thần nhìn về phía gã đàn ông đó, đôi mắt hắn rực lên như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống kẻ này vậy. Rồi hắn giơ thanh kiếm lên chĩa thẳng vào Nghiệt Hồn, hắn đi về phía gã đàn ông, vừa đi vừa nói:
“Nghiệt Hồn của ngươi, giao ra đây cho ta!!!”
Gã đàn ông kia chắp hai tay lại, run rẩy cầu xin thực thể đã phù hộ cho hắn bấy lâu nay xuất hiện. Nhưng càng run sợ, Nghiệt Hồn trên người hắn càng mất đi sức mạnh khiến cho nó khó lòng đối phó lại với Địch Sát Thần đang tỏa ra một luồng sát khí vô tận kia. Cuối cùng nó đành trốn sau lưng vật chủ.
Địch Sát Thần lao nhanh về phía gã đàn ông, hắn vung kiếm xướt qua người gã đó khiến gã hét lên trong lo sợ:
“AAAAAA!!!”
Cùng lúc này, Địch Sát Thần quay người, một kiếm chém đứt đôi Nghiệt Hồn đang trốn sau lưng gã đàn ông đó.
Mất đi Nghiệt Hồn, gã quỳ xuống, lẩm bẩm:
“Ta đã thua? Ta đã thua sao? Đức Phật, sao ngài không phù hộ cho con như những lần trước?”
“Lần thứ hai giết người cho đến tận bây giờ, ngài đã phù hộ con mà!!!”
“Tại sao?”
Gã đàn ông này có tên là Lê Viết Hồng, là chủ của một công ty bất động sản lớn vô cùng nổi tiếng ở đây.
Lúc này, những ký ức cũ hiện lên trong đầu hắn.
Ngày 1 tháng 9 năm 2011.
“Lê Viết Hồng, hồ sơ đầy đủ, đáp ứng đủ yêu cầu, ngày mai đến thử việc” Giọng một người đàn ông đang ngồi trên ghế vang lên.
Lê Viết Hồng nhìn sang người bạn bên cạnh, cả hai cùng nhìn nhau cười vẻ hạnh phúc lắm.
Người kia có tên là Văn Công, là bạn thân cùng học chung cấp ba và cả Đại học của Lê Viết Hồng.
Ra về, hai người vui vẻ đi cùng nhau trên một con đường vắng. Văn Công nhìn Viết Hồng rồi nói:
“Không ngờ cả hai đứa mình đều được nhận!!! Sau mấy năm học đại học, cuối cùng hai đứa mình cũng có việc làm, cơ mà nhớ lại những ngày sinh viên quá”
“Mình thì không muốn nhớ lại những ngày cực khổ đó!!!” Lê Viết Hồng trả lời.
Nghe vậy, Văn Công không nói gì nữa, hắn lẳng lặng đi cùng Viết Hồng trở về khu trọ.
Ngày 2 tháng 9 năm 2011.
Tại công ty mà Lê Viết Hồng xin việc:
“Cái gì? Hôm qua bảo hai bọn tôi đều trúng tuyển, sao giờ lại chỉ có một người?” Lê Viết Hồng đập mạnh tay xuống bàn rồi hét lớn khiến cả căn phòng trở nên ầm ĩ.
“Chúng tôi thành thật xin lỗi, vị trí này chỉ còn duy nhất một chỗ, hôm qua là sai sót của bộ phận tuyển dụng, mong anh thông cảm!!!” Một người phụ nữ cầm trên tay những tập hồ sơ khẽ nói.
Nghe đến đây, Lê Viết Hồng không muốn nghe thêm nữa, hắn quay người bỏ về phòng trọ.
Đến tối, Văn Công trở về phòng trọ. Thấy Lê Viết Hồng đang nằm trên giường, hắn nhẹ nhàng đến bên cạnh an ủi:
“Thôi không sao, không có công ty này thì còn công ty khác, lo gì!!!”
Nghe bạn an ủi, Lê Viết Hồng ngồi dậy nhưng hắn không nói chuyện hay nhìn Văn Công dù chỉ một cái.
“Nhưng mà cậu không vào công ty kia cũng tiếc, tớ thấy chính sách đãi ngộ, lương, thưởng ở chỗ này thuộc dạng cao nhất đấy. Tiếc thật!!!” Văn Công nói tiếp.
Lúc này, hai chữ “tiếc thật!!!” cứ vang vọng trong não Lê Viết Hồng khiến hắn thực sự khó chịu. Hắn không nghĩ một người bạn thân từ thuở nào lại có thể thốt lên những lời giống như mỉa mai như vậy.
Trong đầu Lê Viết Hồng, hai từ đó bỗng trở nên xấu xa, đáng ghét.
Trong cơn tức giận, hắn dùng dao đâm Văn Công liên tiếp mấy nhát khiến Văn Công chết ngay tức khắc, vừa đâm hắn vừa nói:
"Chính mày cướp chỗ của tao, bây giờ lại mỉa mai tao? Chết đi… chết đi!!!"
Cũng chính thời khắc này, phía sau lưng Lê Viết Hồng xuất hiện một làn khói đen kịt, một thứ từ trong đám khói đó hiện ra đu bám vào phía sau lưng Lê Viết Hồng.