Kẻ Khôi Phục Lịch Sử

Chương 17: Cãi vã



Chương 17: Cãi vã

Một lúc sau tại cổng khu đô thị Tây Hồ Tây, lúc này có hơn 30 nhân viên nam trẻ tuổi đang đứng tại đây. Trần Văn Tú vừa đến thì lúc này anh Kiên đội trưởng đã đi ra lên tiếng nói rằng:

- Mày làm cái gì mà lâu vậy, anh điện mấy cuộc mà không thấy nghe máy.

- Em còn phải lái xe như, đường hôm nay đông, đi không cẩn thận lại ngã thì c·hết.

Anh Kiên nghe vậy thì lườm Trần Văn Tú một chút, sau đó nói rằng:

- Mày ra kia thay quần áo với đi giày mới đi, hôm nay không mặc bộ quần áo này với đi giày của mình đâu.

- Ok anh.

Đợi sau khi thay xong quần áo thì công ty bảo vệ của hắn, dùng ô tô chở toàn bộ nhân viên ra sân bay Nội Bài để làm sự kiện.

Đứng tại khu đón người của sân bay, anh Kiên đội trưởng nhìn về phía các bảo vệ có mặt tại đây lên tiếng nói rằng:

- Ngày hôm nay có năm ca sĩ nổi tiếng của Trung Quốc đến Việt Nam giao lưu sự kiện. Cứ năm bảo vệ cộng với một ca trưởng sẽ bảo vệ một người.

- Lần này mọi người phải chú ý nhiều hơn, dù sao các ca sĩ có rất nhiều fan, nhưng antifan của họ cũng rất nhiều. Vậy nên các anh em phải chú ý cẩn thận đó, đừng để xảy ra chuyện gì sai sót.

- Đồng thời lần này cũng không phải là nhận theo ca trực, mà năm người một nhóm bảo vệ ca sĩ, sẽ đi cùng ca sĩ đó trong chuyến hành trình 7 ngày giao lưu tại Việt Nam.

- Mọi chi phí ăn uống của mọi người cũng như nơi ở, đều sẽ do bên ca sĩ đó chi trả. Nhiệm vụ của mọi người là luôn luôn bá·m s·át theo ca sĩ và bảo vệ họ an toàn.



Nghe anh Kiên nói vậy thì những người ở đây đều không ngừng cười nói trêu chọc lẫn nhau. Thấy động thái của họ như vậy anh Kiên hằn giọng nói rằng:

- Được rồi chú ý lời nói của bọn mày, không người ta nghe thấy lại nghĩ cho, giờ anh bắt đầu phân công nhiệm vụ.

Đợi khi anh Kiên phân công hết nhiệm vụ, Trần Văn Tú cùng với bốn người khác được nhiệm vụ bảo vệ một cô ca sĩ tên là Cúc Tịnh Y.

Nhóm bọn họ đứng tại nơi đây thêm gần một tiếng đồng hồ, lúc này từ trên máy bay hành khách mới từ từ đi xuống.

Nhìn thấy một đám cô gái xinh đẹp đi xuống, đám người Trần Văn Tú biết ngay thân chủ của mình đã đến. Lúc này quản lý của công ty đi ra bắt chuyện với phái đoàn này, sau khi đã xác định thân phận, lúc này các bảo vệ mới bắt đầu mới đi theo họ.

Trải qua một lượng lớn fan cuồng không ngừng vây kín tặng quà cho họ, đám người Trần Văn Tú rốt cuộc đã đến được một khách sạn nơi họ nghỉ ngơi.

Nhìn về phía các cô ca sĩ đã đi vào trong phòng, bọn họ lúc này chỉ còn một ít bảo vệ là ngồi ở phía ngoài. Còn một lượng lớn bảo vệ bắt đầu cũng đã về phòng thay nhau nghỉ ngơi. Dù sao nhiệm vụ của bọn họ chính là theo các ca sĩ kia trong vòng 7 ngày tới.

Trần Văn Tú lần này là người trực ca đầu tiên, nhưng bởi vì có cảnh giới trong người, cho nên thính lực của hắn cực kỳ tốt. Ngồi tại bên ngoài, tuy cửa phòng đã đóng, nhưng âm thanh nói chuyện trong phòng hắn luôn nghe rõ một một.

Bởi vì có chút nhàm chán, nên hắn lúc này từ hệ thống đổi lấy toàn bộ tri thức ngôn ngữ của trái đất.

Hệ thống lịch sử này có thể nói cực kỳ toàn năng. Hắn chỉ cần bỏ điểm hệ thống trao đổi, thì những tri thức kia sẽ tự giác xâm nhập vào trong ký ức. Hắn không cần phải tu luyện, hay học tập, mà nó như là một bản năng từ khi sinh ra đã có. Đây là điều mà trần Văn Tú thích nhất ở hệ thống này.

Vậy là rất nhanh những âm thanh nói chuyện trong phòng, Trần Văn Tú rốt cuộc đã nghe hiểu họ nói gì.



- Tịnh Y cậu thấy Việt Nam thế nào.

- Việt Nam sao, tôi thấy rất tốt. Nơi này khung cảnh cũng khá bình yên, những người ở đây cũng có vẻ rất thân thiện.

Nghe Cúc Tịch Y nói vậy, một cô ca sĩ tên là Dương Tử lúc này mỉm cười nói rằng:

- Việt Nam là quốc gia đang xảy ra t·ranh c·hấp với biển của chúng ta đó. Lần này đến đây giao lưu, tôi cũng muốn quan sát nơi này một chút. Xem họ là người như thế nào, tại sao lại muốn c·ướp biển của chúng ta.

Dương Tử vừa nói vậy, lúc này một cô ca sĩ khác tên là Lưu Thi Thi lên tiếng nói rằng:

- Dương Tử gần đây chị nghe nói em thường xuyên đăng bài ủng hộ đ·ường l·ưỡi b·ò của đất nước à.

- Đúng vậy, có sao không chị.

- Việc yêu nước chị cũng không nói gì, nhưng làm người trong nghề giải trí như chúng ta. Chị khuyên em không nên dính dáng nhiều đến chính trị.

- Dù sao lúc này đang là thời kỳ hòa bình, chúng ta lại là những người nổi tiếng. Nếu như chúng ta dính dáng quá nhiều đến chính trị, sau này có đôi lúc chúng ta sẽ gặp rất nhiều rắc rối.

- Đặc biệt dân tộc Việt Nam rất yêu nước, hệ thống fan Việt Nam phản ứng rất kịch liệt đối với các bài đăng của em trong thời gian qua đó.

Dương Tử nghe vậy thì không phục sau đó nói rằng.

- Trong sách giáo khoa dạy của Trung Quốc, Biển Đông rõ ràng là của chúng ta. Hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa cũng là của chúng ta, vùng biển của chúng ta ăn gần đến đảo Phú Quốc của Việt Nam.

- Nhưng người Việt Nam vậy mà ngang nhiên chiếm nơi này của chúng ta. Đây rõ ràng là hành động vi phạm chủ quyền, mọi người tại sao lại hờ hững với việc mất đi chủ quyền của đất nước như vậy cơ chứ.



Nghe Dương Tử nói vậy, Cúc Tịnh Y lúc này ở một bên lên tiếng nói rằng:

- Thật ra Dương Tử tớ không biết cậu nghĩ như thế nào về vấn đề này. Nhưng tớ cũng không xác định nổi việc này như thế nào nữa. Chúng ta tuy rằng một lòng yêu nước, nhưng mà chúng ta cũng không phải chỉ ở một nơi là Trung Quốc, mà còn đi các quốc gia để lưu diễn.

- Tại những quốc gia này, tớ nhiều lần đã sưu tầm và nghe được rất nhiều tin tức, đó là Hoàng Sa và Trường Sa là của Việt Nam. Thậm chí định nghĩa đ·ường l·ưỡi b·ò của Trung Quốc lúc này là hoàn toàn sai lệch. Nó bị rất nhiều các quốc gia Đông Nam Á và các nước trên thế giới phản đối.

- Thậm chí Việt Nam còn đưa rất nhiều các dẫn chứng lịch sử, như bản đồ của họ từ những năm còn thời kỳ phong kiến. Hệ thống biển đảo cắm cờ Việt Nam cũng đã được Liên Hợp Quốc chấp thuận. Cho nên việc Trung Quốc muốn đòi lại những quần đảo này, thật sự tính đúng sai của nó rất khó phán đoán.

- Đặc biệt giới nghệ sĩ chúng ta đều bị chính phủ một lần ép buộc, là phải đăng bài thông báo về việc yêu nước, khẳng định chủ quyền biển đảo. Đối với việc này mọi người không biết nghĩ thế nào, chứ em cho rằng đây rõ ràng là ép buộc, mà không phải là tự nguyện.

Nghe Cúc Tịnh Y nói vậy, Dương Tử lúc này vẫn khăng khăng lắc đầu nói rằng:

- Vấn đề của Trung Quốc chúng ta tuyệt đối phải ủng hộ đất nước. Dù sao người Trung Quốc có câu, chỉ cần phạm vào lãnh thổ Trung Quốc xa đâu tất g·iết.

Nghe Dương Tử nói vậy, lúc này một cô gái xinh đẹp khác trong phòng tên là Triệu Lộ Tư lên tiếng nói rằng:

- Thôi chúng ta đừng bàn luận về việc này nữa. Mỗi người có một quan điểm riêng, dù sao chúng ta biết mình đều là những người yêu nước là được rồi.

Nghe Triệu Lộ Tư nói vậy những người khác đều gật đầu. Vậy là họ lại bắt đầu vào những câu chuyện của con gái, nào là mua sắm, cũng như ai tăng cân, ai ốm, ai mập.

Ngồi ngoài phòng Trần Văn Tú lúc này đang nhíu mày thật sâu, hắn không nghĩ đến ở bên Trung Quốc vậy mà làm ra nhiều động tác như vậy. Từ cải tiến tư tưởng giáo dục sai lầm cho dân chúng, cũng như thông qua hệ thống diễn viên, những người ảnh hưởng trong giới trẻ. Để càng làm sai lệch tầm nhìn của dân Trung Quốc, đối với vấn đề đ·ường l·ưỡi b·ò của Trung Quốc lúc này.

Thậm chí chúng vậy mà tẩy não đi dân chúng, biến từ hành động sai lầm Trung Quốc muốn c·ướp biển của Việt Nam, trở thành Việt Nam đang c·ướp biển của họ.

Nghĩ đến những điều này Trần Văn Tú đã nghĩ đến một sự kiện mới. Hắn tin rằng sự kiện này khi diễn ra, tuyệt đối sẽ khiến Trung Quốc phải mất mặt trước toàn bộ thế giới.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.