Kẻ Khôi Phục Lịch Sử

Chương 13: Sự kiện mới



Chương 13: Sự kiện mới

Trao đổi với hệ thống một lúc, Trần Văn Tú lại bắt đầu lên kế hoạch về sự kiện tiếp theo.

Với 30.000 điểm hệ thống, hắn có thể mở ra một dữ kiện lịch sử to lớn hơn chính là thành trấn.

Trầm tư một lúc Trần Văn Tú nghĩ đến một sự kiện, nói về hai nữ anh hùng của Việt Nam. Cũng như một thời kỳ kháng chiến của dân chúng, chống lại ách đô hộ phía bắc của Trung Quốc.

Vậy là rất nhanh khi ý tưởng đã xuất hiện, hắn bắt đầu các thao tác trên hệ thống. Từ việc trao đổi khung cảnh sự kiện, cũng như nhân vật trang bị nhanh chóng được hoàn thành.

Nhìn về phía hệ thống, Trần Văn Tú lúc này lên tiếng nói rằng:

- Xây dựng khung cảnh chiến trường c·ái c·hết của hai Bà Trưng.

- Tinh, hệ thống xác nhận sự kiện lịch sử hoàn toàn có thật.

- Ba ngày sau lúc 17:00 tại đoạn sông Đáy, chảy qua xã Hát Môn, huyện Phúc Thọ, thành phố Hà Nội sự kiện sẽ diễn ra.

Hệ thống vừa nói vậy, Trần Văn Tú lúc này lại nhìn về phía bản thông tin của mình, để tra xét lại thông tin của mình một chút.

Tên: Trần Văn Tú

Tuổi: 25/130.

Cảnh giới: Tiên thiên sơ kỳ.

Công pháp: Không



Thân phận kiếp sau: Một đầu rắn nhỏ bị một Lão Độc Y bắt làm thí nghiệm. Trải qua đau khổ thử thuốc, bị c·hết bởi trúng độc.

Điểm hệ thống: 15000

Tia nhân quả: 30

Vật dụng: 0

Nhìn thấy số điểm của mình đã mất đi một nửa, nhưng Trần Văn Tú lại vô cùng bình tĩnh. Sau đó chờ đợi xem ba ngày sau, khi sự kiện diễn ra, nó sẽ mang đến dư luận to lớn như thế nào với thế giới.

Trong lúc Trần Văn Tú con đang suy nghĩ về cái hệ thống và dữ kiện lịch sử của mình sắp đặt trong thời gian tới. Lúc này anh Thanh ca trưởng đi đến nói với hắn rằng.

- Mày lại đang làm gì đấy, tập trung vào làm việc đi.

Trần Văn Tú nghe vậy thì mỉm cười sau đó nói rằng:

- Đợt này chả phải đang có tin tức về thời không lưu loạn, một số sự kiện lịch sử của đất nước xuất hiện hay sao. Vừa rồi em xem quấn quá không để ý.

- Chú ý vào cho anh, xem gì thì về nhà xem. À mà tuần sau có sự kiện đấy, mày được chọn nên hôm đấy không cần đến đây. Mà mày theo mấy anh đội trưởng đi ra sân bay Nội Bài làm sự kiện.

- Đợt này lại sự kiện gì vậy anh.

- Thì cũng vì vấn đề mày vừa nói đấy. Có một đám người nổi tiếng muốn đến Việt Nam vừa giao lưu văn hóa, vừa khám phá các sự kiện lịch sử này. Vậy lên công ty mình thu được một mối lớn, lần này mày được đi nhìn tận mắt Idol thần tượng nhé.

Trần Văn Tú nghe vậy thì cười nhạt sau đó nói rằng:



- Không biết Idol của nước nào, nếu mà đẹp thì em mới đi. Con trai thì thôi chịu, đi sự kiện mệt lắm.

- Lần này nghe nói là mấy ca sĩ nổi tiếng của Trung Quốc, chú cứ yên tâm, chỉ cần ngắm thôi là không muốn lấy vợ rồi.

Trần Văn Tú nghe vậy thì mỉm cười, sau đó cùng với các trưởng của mình nói chuyện một chút.

Thời gian cứ vậy lại nhẹ nhàng trôi đi, thời gian diễn ra sự kiện thứ ba khung cảnh lịch sử hai Hai Bà Trưng c·hết trận đã đến.

Tại xã Hát Môn, lúc này người dân vẫn không biết sự kiện lịch sử chuẩn bị diễn ra. Tại trên đê sông Đáy, có mấy chục tốp thanh niên nam nữ đang ngồi ở dọc nơi này, mà tâm sự nói chuyện với nhau.

Nhìn về phía dòng sông êm ả trước mặt, họ không hề hay biết nơi này đã từng là một vùng đất đầy máu và xác c·hết. Nó từng chứng kiến một khung cảnh tàn khốc của c·hiến t·ranh mang lại. Nó cũng từng chứng kiến sự phản kháng của người Việt với cuộc xâm lăng từ phía Bắc.

Thời gian cứ chầm chậm trôi đi, khi đã điểm 17:00, bầu trời vốn đang lúc hoàng hôn đẹp đẽ bỗng trở nên đen kịt. Âm thanh sấm chớp không ngừng vang lên, khung cảnh lịch sử cũng đã bắt đầu diễn ra.

- Giết, mau xông lên bắt lấy bọn chúng.

- Mau, mọi người mau cản chúng lại để cho hai Vương chạy trốn.

- Xông lên g·iết bọn chúng.

Âm thanh c·hiến t·ranh ào ạt vang lên, khung cảnh những cuộc chiến thảm khốc bằng v·ũ k·hí lạnh xuất hiện. Khiến cho những đôi nam nữ tại bờ sông Đáy, tại xã Hát Môn lúc này chạy toán loạn khắp nơi.

Có điều sau khi đã hiểu rõ tình hình, họ lại cầm máy ảnh và bắt đầu quay phim. Nhìn về phía đám binh lính nhà Hán cầm theo v·ũ k·hí, không ngừng t·ấn c·ông những binh sĩ người Việt quân khố, mặc váy, mang một tấm áo giáp ở trước ngực, hoặc mang theo áo giáp giống như quân Hán.

Có điều trước thế công mạnh mẽ của quân Hán, những chiến sĩ người Việt từng người ngã xuống, máu nhuộm đỏ cả một dải sông Đáy. Đợi khi thời gian qua đi tại một khúc sông, hai người phụ nữ trẻ tuổi đã bị dồn xuống đây, hàng ngàn quân Hán đang bao quanh lấy họ.



Đối mặt với sự bao vây của quân Hán, đám người phụ nữ này chỉ còn có vài chục binh sĩ. Thấy tình cảnh này cô gái có vẻ chững chạc và lớn tuổi hơn cười lớn.

Tiếng cười của cô ấy mang theo sự bi ai và thất vọng. Mà cùng với tiếng cười đó, trong số đám quân Hán đang bao vây lấy họ, lại có vô số kẻ cúi đầu không dám nhìn lấy bọn họ.

Đối với không khí trở nên mờ ảo và tràn đầy bi thương, lúc này một tên tướng quân người Hán cưỡi theo chiến mã ung dung đi đến trước hàng quân. Hắn nhìn về phía đám người đang bị bao vây lên tiếng nói rằng:

- Hai tên tiện nhân các ngươi còn không chịu đầu hàng sao. Quỳ xuống thể hiện sự trung thành của các ngươi với Đại Hán. Biết đâu chúng ta có thể rủ lòng thương xót tha cho các ngươi một mạng.

Nghe kẻ này nói vậy, hai người phụ nữ trong tốp người bị bao vây đều dùng ánh mắt thù hận nhìn về phía hắn. Bọn họ không phải ai khác người phụ nữ có vẻ lớn tuổi và gương mặt cương nghị chính là Trưng Trắc. Người phụ nữ còn lại là em gái của Trưng Trắc chính là Trưng Nhị.

Nhìn về phía tên tướng người Hán một lúc, Trưng Trắc lúc này gầm lên nói rằng:

- Ngày hôm nay chúng ta thất bại không phải bởi vì người Việt chúng ta không yêu nước. Không phải vì người Việt chúng ta không dám đứng lên, hy sinh mạng sống của mình chống lại quân thù.

- Chúng ta thất bại là vì một đám khốn kh·iếp đầu hàng kẻ thù. Chúng ta thất bại là vì một đám khốn kh·iếp không có sự tự trọng của bản thân.

- Các ngươi sinh ra trên mảnh đất này, chảy dòng máu của người Việt. Nhưng các ngươi lại quỳ gối liếm chân cho đám chó người Hán.

- Người Hán có bao nhiêu quân, chúng chỉ có hai vạn mà thôi. Chúng ta có bao nhiêu, chúng ta có 4 vạn người, vậy mà chúng ta lại thất bại. Các ngươi một đám hèn nhát, một đám không xứng đáng làm đàn ông.

Trưng Trắc vừa nói vậy, trong số quân Hán ở đây vậy mà số người cúi đầu, không dám đối diện với lời chửi bới của cô ta lại càng nhiều hơn. Đối mặt với cảnh này, Trưng Trắc lúc này cười lớn, sau đó bi ai rơi nước mắt nói rằng:

- Từ lúc khởi nghĩa, ta nghĩ rằng người Việt chịu muôn ngàn áp bức. Chúng ta cần tự do, chúng ta sẽ đánh đuổi được quân địch.

- Nhưng khi trận chiến bắt đầu, từng thủ lĩnh các bộ lạc lần lượt đầu hàng quân địch. Từng chiến sĩ của chúng ta anh dũng hy sinh, thì lại có từng kẻ hèn nhát bắt đầu quỳ xuống xin sống.

- Ngày hôm nay ta thất bại, ta không có gì cảm thấy oán trách bản thân mình. Bởi vì ta đã cầm kiếm chiến đấu đến hơi thở cuối cùng với quân địch.

- Nhưng ta cảm thấy thất vọng vì các ngươi. Một đám vô dụng phế vật, một đám hèn nhát, không dám cầm kiếm chĩa về phía kẻ thù. Trong khi đó các ngươi lại cầm kiếm đâm về phía người thân của mình, mà không thấy tội lỗi hay sao.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.