Kế Hoạch Tình Yêu

Chương 32: Quá Khứ



         
         Vài phút sau, Ngọc Ly bước ra với một chiếc quần jean đen, áo hoodie đen và một chiếc kính mát đen nốt. Dáng vẻ vô cùng năng động dù trang phục kín đáo nhưng vẫn tôn lên vóc dáng dáng của cô. Chính nhờ điều đó mà cả trường một lần nữa rộ lên như sấm, trang phục nữ do chính tay nó thiết kế vào lúc "rảnh rỗi" trong bộ sưu tập "Gia đình"của Ngân Thiên, tuy đơn giản đó nhưng giá vô cùng sốc óc.

   
   
         Ngọc Ly nhận lấy chiếc nón từ nó, một bước leo hẳn lên chiếc mô tô phân khối lớn. Hai cánh tay rất tự nhiên ôm lấy eo nó.
   
   
       Quay chiếc xe lại, nó cố tình rồ ga mạnh để một làn khói trắng xám phả vào người Nhất Chi Mai và đi không thèm ngoảnh lại.
 
  
_ Ngô Nhất Thiên, tôi không bao giờ bỏ qua cho anh chuyện này đâu.
  
  
          Hai chiếc xe lao vun vút đến quán ăn bên đường - phở bà Bảy. Hắn trố mắt, con nhà đại gia, sơn hào hải vị ăn không xuể mà giờ phải ngồi đây ăn phở lề đường. Rốt cuộc nó có phải là con người không?
  
  
        Dựng hai chiếc mô tô khủng xuống, nó cùng Ngọc Ly bước vào bên trong quán khiến các vị khách suýt sặc, hai người đi chung với nhau đẹp tựa tranh vẽ, lại còn cùng một cây đen.
    
   
          Nó ngồi xuống, rất bình dân chứ không cao ngạo, hàn khí cũng giảm xuống phân nửa. Hắn nhìn quanh, quán ăn rất sạch sẽ, ánh sáng cũng khá tốt, đang đánh giá, một người phụ nữ khá to béo, gương mặt phúc hậu, diện trang phục bà ba tím. Chất giọng mềm ngọt nhưng không giấu được tuổi đã lớn vang lên :
  
  
_ Nhóc con, hôm nay có cả bạn nữa sao? Mà cô gái này là bạn gái của nhóc à?
  
  
      Nó cười rạng rỡ (?!?), giọng nói mềm tựa kẹo dẻo, hoàn toàn không có chút hàn khí nào.
  
 
_ Vâng thưa dì, đây là Ngọc Ly đó ạ. Hôm nay cô ấy mang mặt nạ .
  
 
_ Vâng,  đúng đấy dì. - Ngọc Ly cười hiền, cô đeo mặt nạ là bởi vì nhan sắc của cô dễ bị chú ý nên dùng một gương mặt khác ít đẹp hơn. Lúc nãy ở trong trường không ai nhận ra vì cô đeo kiếng mát.
  
  
        Người phụ nữ mà nó gọi là dì cười phúc hậu rồi đi làm phở cho cả bốn người. A, tác giả thật là sơ suất, mà đúng hơn Jun nhà ta có ảnh hưởng ít quá hay sao mà từ đầu đến giờ hoàn toàn không thấy anh ấy ở bên cạnh Nhật Phong.
    
    
           Hắn nhìn Jun, người con trai có chiều cao hơn hẳn hắn, gương mặt anh tuấn lai lai người Nhật. Đôi mắt lãnh đạm chứa vô vàn bí ẩn. Khắp người tỏa ra hàn khí bức người, nội không nó và Jun cũng đã khiến xung quanh như đóng băng huống hồ Ngọc Ly  đã giảm độ lạnh thường ngày của cô xuống mà không khí vẫn rợn người.
  
 
             Phở được bưng ra, mùi hương thơm phức tỏa ra khiến hắn phát thèm, thật sự là không chịu được. Hắn cảm thấy đói cồn cào rồi đấy, tất cả nhất loạt đồng thanh :
  
  
_ Chúng con cảm ơn dì.
  
  
          Buổi sáng bắt đầu bằng món phở ngon miệng, sau đó là lang thang cà phê phố. Một cuộc của ba nam một nữ mà chủ yếu là toàn đồ gì không đâu lại khiến dân chúng chết lên chết xuống chỉ vì nhìn thấy nam, nữ thần đẹp như tranh.
   
  
          Buổi trưa diễn ra trong nhà hàng  Trung Quốc và đi spa thật xa xỉ. Tất nhiên là Ngọc Ly của chúng ta luôn khuấy động không khí rồi, nhờ cô mà mọi người có vẻ thân thiết với nhau hơn.
 
  
          Buổi chiều, bọn họ cùng đến công viên giải trí chơi, đủ các trò nhưng cả bốn đều là sát thủ nên không có gì vui, tàu lượn siêu tốc khủng nhất mà lại cứ thản nhiên như không.
    
   
          Cuối cùng, cả bọn vào quán bar lớn nhất thành phố, không phải bar của nó mà là của Jun - Black Bar. Một màu đen chủ đạo đầy mùi sát khí, tuy nhiên quán bar này lại chưa từng xảy ra bất cứ một vụ thanh toán hay đụng chạm gì tại đây. Hệ thống an ninh chặt chẽ, lành  mạnh không hề có hàng trắng hay thuốc lắc,  không mại dâm, cảnh sát luôn  túc trực,.... Bar dành cho các thương nhân lớn để nghỉ ngơi sau khi làm việc, hay là  nơi giải trí của thanh niên. Có đủ các loại rượu mạnh, nhẹ, phục vụ từ a đến z.
  
  
         Bọn nó đến phòng Vip, căn phòng yên tĩnh nhất trong tất cả, một âm thanh nhỏ cũng không thể lọt vào. Trên bàn là loại Gin cao cấp nhất cùng bốn cốc đá thủy tinh chạm khắc tinh xảo, nhìn qua cũng biết đây không phải cốc bình thường.
  
   
_ Nhất Thiên, X5 cậu dọn sạch rồi sao ? - Ngọc Ly lên tiếng hỏi, tay gỡ lớp mặt nạ, có chút tò mò nhìn nó.
  
  
_ Sạch sẽ rồi. - nó nhàn nhạt trả lời, tháo ống nghe cách âm xuống, miệng nhấp một ngụm Gin - loại rượu nó yêu thích nhất. Vị nhẹ nhàng nhưng lâu sẽ cay tê lưỡi.
  
  
_ Tiếp theo sẽ là ai đây ? - Ngọc Ly cũng nhấp luôn một ngụm, mắt hơi tít lại vì cay, trông cô thè lưỡi ra rồi nheo nheo mắt vài cái thật đáng yêu.
  
  
_ Red Moon. - một ngụm nữa và nốc cạn luôn cả cốc, Jun rót một cốc khác cho nó, môi mấp máy lạnh lùng :
 
 
_ Tên cầm đầu hãng đá quý bệnh hoạn đó sao? Hắn là một tên khá khó xơi nhưng với chị thì đơn giản rồi nhỉ? Cùng lắm là hao tốn chút thời gian.
  
  
_ Mười phút nữa chị sẽ lên máy bay sang Pháp để giải quýêt một số công việc. - nó đột nhiên lảng sang chủ đề khác, mắt nhìn đồng hồ, tay cầm lấy chiếc cốc nhấp sạch. Cặp headphone cách âm một lần nữa đeo vào đôi tai nõn nà, thuần khiết. Nó đứng dậy, đi thẳng không quay đầu lại, để Ngọc Ly và hai tên kia chưa kịp hỏi đã xịu mặt xuống :
  
  
_ Làm còn nhanh hơn nói. - Cô chậc lưỡi, nhấp thêm ngụm Gin, đang nhắm mắt hưởng thụ thì hắn chợt lên tiếng.
  
  
_ Tại sao cậu ta lại phải đeo headphone cách âm như thế? Có thể cho tôi biết không?
  
 
         Câu hỏi của hắn khiến Ngọc Ly dừng động tác, ánh mắt liếc sang Jun một cái rồi lên tiếng nhẹ tựa mây :

 
_ Nếu cậu muốn nghe luôn cả kí ức của Nhất Thiên trước khi phải đeo headphone cách âm? - hắn gật đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, bí mật về nó, hắn muốn biết hơn bất cứ ai khác. Ngọc Ly đặt cốc rượu xuống, ánh mắt trở nên vô định :
 
  
_ Câu chuyện bắt đầu từ mười năm trước đây, khi Nhất Thiên chỉ mới bảy tuổi. Vì trí tuệ và hàn khí hơn người nên Nhất Thiên không có lấy một người bạn hay đúng hơn là bọn chúng không hề chơi với cậu ấy vì bản tính thật mà chỉ muốn được Ngô Gia chiếu cố. Cậu ấy luôn lạnh lùng với tất cả mọi thứ xung quanh, rất lạnh lùng cho đến khi gặp "cậu bé" ấy.
  
   
        Một cậu nhóc trạc tuổi nó, đôi mắt to tròn ngây thơ không nhiễm bụi trần, cậu ta nhìn nó, nhìn  rất lâu và rồi chìa ra một viên kẹo sô cô la hình ngôi sao, loại kẹo mà nó yêu thích vô cùng.
 
 
_ Cậu có đôi mắt thật đẹp. - cậu bé nhìn thẳng vào mắt nó, kì lạ thay là cậu ta không hề bị cuốn vào đồng tử của nó. Cậu có một sức mạnh ẩn giấu, hơn hẳn nó một bậc, nhưng hình như chính cậu cũng không hề biết. Đúng hơn, đây là một tên đại ngốc chính hiệu( nghe quen quen).
 
 
       Thấy nó không trả lời, cậu bé đứng thẳng dậy, ngước đôi mắt tinh nghịch, trong tay còn cầm một xấp tranh vẽ bằng bút chì.
 
 
_ Tớ có thể làm bạn với cậu được không ?
 

_ Không. - chất giọng lạnh băng vang lên khiến cậu bé cảm thấy người đứng trước mặt không phải bảy tuổi mà là chàng trai trưởng thành. Khí chất cao quý hơn người, hàn khí khiến xung quanh như phủ băng, thật đáng sợ, hơn cả là gương mặt không có chút nụ cười hay cảm xúc. Nó tiếp :
 
 
_ Ngoài việc muốn thân thiết với tôi để tiếp cận với Ngô Gia, các người còn có ý gì tốt đẹp sao? Những gương mặt giả tạo, nụ cười không có tí chân thật nào. Thật là một lũ đáng khinh. - nó nhếch môi, một gương mặt khinh miệt vô cùng hoàn mỹ. Cậu bé ấy lại nghiêng đầu khó hiểu nhìn nó, đối với bộ não chỉ mới bảy tuổi làm sao hiểu được hàm ý câu nói của nó. Tuy nhiên, cậu bé lại mỉm cười ngây ngô, hoàn toàn không chút giả tạo.
  
  
_ Tớ cảm thấy cậu rất thú vị , một cô bé tại sao lại để tóc và ăn mặc như cậu bé thế kia. - nghe câu nói của cậu, gương mặt nó chợt cứng lại, đồng tử run lên liên hồi. Tại sao, tại sao cậu bé này lại biết bí mật của nó, ngoài cha mẹ ra, không một ai biết chuyện này. Rốt cuộc, tên nhóc này là loại người gì ?
  
 
  
 
 
 
 
 
 
  


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.