Kế Hoạch Làm Bố

Chương 11: Chương 11




Minh Thư cố gắng bình tĩnh bước vào phòng họp, cô yêu cầu thư ký gửi thông tin về số lượng báo phát hành. Mọi người đều lộ rõ vẻ lo âu và tức giận dán ánh mắt vào Minh Thư. Cô lại nhận được tin nhắn từ Trình Can:
- “It’s okay!”
Minh Thư dõng dạc đứng dậy và rất bình tĩnh, cô nói:
- Tôi nghĩ mọi người đã biết được lí do cuộc họp ngày hôm nay.
Vừa dứt câu, phòng họp đã như bầy ong vỡ tổ:
- Với số lượng thế này? Lương trả cho cô còn không đủ. Huống gì tới chúng tôi.
- Cô vừa chân ướt chân ráo đến đây đã vội trục xuất Kỳ Tuấn vì lí do không đâu. Giờ thì cô thấy hậu quả chưa?
- Mất đi những cú click chuột của anh ta, cái tờ tạp chí thiếu bản sắc này cũng không ai thèm mua đâu.
- Cô nên làm việc đúng với số tiền lương ngất ngưỡng cô nhận được từ chủ tịch tờ tạp chí uy tín này.
- Mau mà đi năn nỉ Thái Kỳ Tuấn quay lại đây đi. Nếu không chúng tôi không thể tiếp tục làm tiếp công việc này đâu. Số lượng bán còn thua cả tờ báo lá cải giá rẻ mạt nữa.
Minh Thư ngồi nghe hết tất cả các lời khó nghe nhất từ phía các nhân viên. Cô thậm chí không lên tiếng một lời nào cho tới khi mọi người không còn gì để miệt hạ và trách móc cô. Rồi Minh Thư đứng dậy và nói:
- Tôi đã đến đây với một nhiệm vụ mà tôi nghĩ là rất dễ. Nhưng xem ra, mọi người đã cho rằng quyết định tôi đình chỉ công tác của Thái Kỳ Tuấn là vì tư thù cá nhân. Tuy nhiên, tôi không hề có ý kể lể, cũng không cho rằng quyết định tôi phạt anh ấy là sai.
- Cô luôn nói mục đích cô làm là đúng, là muốn tốt cho nơi này. Cô xem đi, sau 1 tháng tới đây, cô làm được gì?
- Tôi đến đây là để làm gì không ai không biết. Và tôi cam đoan với mọi người, khi tôi đã xong nhiệm vụ, tự động tôi sẽ khăn gói ra đi. Tôi biết nơi này không ai thích tôi nhưng tôi muốn các bạn hãy yêu thương lẫn nhau vì chính các bạn. Nơi đây là một tập thể, các bạn có thể không hài lòng tôi nhưng đừng để điều đó ảnh hưởng đến chính các bạn. Đó là lí do tôi yêu cầu các bạn hãy gạt hết những thất bại của ngày hôm nay để cố gắng làm thật tốt những gì mà tạp chí số đặc biệt cần phải làm. Nên nhớ! Làm thật tốt! Vì chính các bạn. Không vì ai hết!
Mọi người nín thinh trước lời hùng biện như một chính trị gia của Minh Thư. Cô nói đến nỗi mặt đỏ lên cho thấy sự tức giận đã lên tới đỉnh điểm. Mọi người lần lượt rời phòng họp và ra về. Cho tới khi chỉ còn lại Minh Thư và người ngồi bên cạnh, là Vương Khang. Vương Khang đột ngột đứng dậy và nói:
- Một sự thật quá rõ ràng. Chúng tôi dù có cố gắng đến mấy vẫn thiếu một mảnh ghép cuối cùng. Đó là Thái Kỳ Tuấn!
- Cậu là người mới mà cũng nói điều đó à?
- Tôi biết sếp là một người hoàn hảo với công việc. Nhưng dù sao, đóng cánh cửa lại thì không khí ở bên ngoài sếp không thể nào hiểu được đâu. Họ cần Kỳ Tuấn ở khắp nơi, ở mọi việc. Tôi hình dung ra, nơi này yêu thương và gần gũi với anh ta còn hơn cả ngôi nhà của anh ta nữa đấy.
Minh Thư ngửa thẳng đầu ra ghế nhìn lên trần nhà...
- Ý cậu là... tôi phải đi năn nỉ anh ta trở về à?
- Có rất nhiều cách... nhưng với cách hành xử của sếp hôm nọ và tính cách kiêu ngạo của Thái Kỳ Tuấn, chỉ có thể có cách đó mà thôi.
- Cậu về đi. Cảm ơn những lời khuyên bổ ích của cậu.
- Như sếp đã nói, tôi làm thế vì chính tôi mà.
Vương Khang thu xếp mọi thứ rồi cũng rời phòng họp. Minh Thư ngồi đó thêm một chút nữa rồi mới ra về, trời đã sẫm tối, chợt cô thấy đói bụng. Vừa xuống tới bãi đổ xe đã thấy Trình Can đứng chờ sẵn với đó hoa và nụ cười như một thương hiệu của anh. Trình Can hỏi:
- Mọi chuyện sao rồi?
- Không ổn cho lắm.
- Chúng ta đi ăn gì nhé! Em có đói không?
- Cũng đói. Nhưng em ăn không vô.
- Việc gì gì cũng có hệ lụy của nó. Không phải lỗi tại em. Thôi để anh đưa em đi ăn. Trễ lắm rồi!
Trái với suy nghĩ của Minh Thư, Trình Can đưa cô đến một thảm cỏ xanh nhìn thấy rất nhiều ánh đèn điện của thành phố, những ánh sáng rực rỡ, Thư chưa từng ngồi trên một khung cảnh thế này. Thức ăn chỉ là những món ăn mua sẵn, Trình Can nói:
- Em chắc hẳn chưa ăn thế này bao giờ phải không?
- Anh có tính sáng tạo thật.
- Làm lãnh đạo của một tập thể lớn, không có cái đầu sáng tạo, có nước mà phá sản sớm.
Thấy Minh Thư im lặng, Trình Can vội chỉnh lời:
- Xin lỗi. Anh không phải nói em.
- Không sao.
- Em nên ăn. Em không thể gục ngã như thế.
- Tại sao anh lại ủng hộ em như vậy?
- Có ít nhất 2 lí do.
Minh Thư ăn thử một miếng, cô cảm thấy rất ngon. Đợi Minh Thư ăn hết miếng bánh sandwich, Trình Can nói:

- Có ít nhất 2 lí do anh cần phải ở bên cạnh em lúc này. Thứ nhất, lẽ ra em đang ngồi chiếc ghế mà ba dành cho anh. Anh đã từ chối giúp ba gánh mớ hỗn độn ấy và sắp xếp lại thành một tập thể hoàn mĩ. Em đã đến, và bây giờ, những tâm trạng căng thẳng, lo âu lẽ ra phải thuộc về anh đã được em gánh thay hết. Anh có thể vô tâm với công việc đó nhưng anh không thể hờ hững với em. Không thể nhìn em sụp đổ vì áp lực quá lớn mà anh đã từng trốn tránh. Cho nên anh phải bên cạnh em và ủng hộ em.
- Còn lí do thứ hai?
Trình Can nghiêm chỉnh nhìn Minh Thư, cô cảm thấy tim mình đập hơi nhanh. Nắm nhẹ đôi bàn tay Minh Thư, Trình can ôn tồn giọng trầm ấm:
- Vì anh muốn cùng em sẻ chia mọi thứ. Cùng em vui, chia sẻ với em muộn phiền. Anh đang nghĩ tới việc đề nghị em cho anh một cơ hội để chúng ta tìm hiểu nhau.
- Ý anh là... hẹn hò sao?
- Sắc mặt em hơi lạ.
- Chúng ta quen biết nhau chưa được 30 ngày. Em không nghĩ anh đưa ra lời đề nghị này nhanh như vậy.
- Anh thấy điều đó là cần thiết. Las Vegas còn có thể cưới nhau trong 5 phút mà em.
- Nhưng cũng có thể ly hôn chỉ trong 3 phút.
- Anh nghiêm chỉnh đấy, Minh Thư. Xin cho anh một câu trả lời đúng với trong lòng em, trái tim em mách bảo.
Minh Thư bẽn lẽn chỉ mỉm cười mà không trả lời. Trình Can cứ thế mà giữ chặt bàn tay cô, nắm mãi không chịu buông. Những hình ảnh lãng mạn thiết tha kia nhanh chóng đã bị một ánh mắt liên tục dò xét theo dõi...
Kỳ Tuấn chuẩn bị đi ngủ. Cái mũi như thế này khiến cho anh khó có thể ra ngoài bù khú suốt đêm. Vừa định tắt đèn thì có tiếng chuông cửa, Kỳ Tuấn giật mình khi giờ này Phương Dung lại xuất hiện trước cửa nhà anh. Mở cửa ra, Kỳ Tuấn hỏi:
- Chuyện gì thế?
- Vua cua gái mà như thế này à? Sát gái số 1 ư? Nực cười. Xem ra cậu coi thường kế hoạch trả thù cho đại ca của cậu quá rồi đấy!
- Cô làm gì xổ ra 1 hơi tôi chả hiểu gì cả.
- Nhìn đi!
Kỳ Tuấn cũng bất ngờ khi hình ảnh Trình Can và Minh Thư thân mật bên nhau đã bị Phương Dung chụp lại hết. Kỳ Tuấn hỏi:
- Chuyện này xảy ra lúc nào thế?
- Vừa mới lúc nãy. Xem ra gã này đã tiếp cận thành công con mồi của chúng ta rồi.
- Chừng nào họ chưa gọi nhau là vợ chồng, tôi hoàn toàn có thể chiếm được cô ta mà.
- Bằng niềm tin à?
- Cái mũi bị gãy của tôi và số lượng báo bán ra không bằng một tờ báo lá cải. Sớm muộn gì cô ta cũng phải quỳ xuống chân tôi mà xin xỏ thôi.
- Không dễ đâu Kỳ Tuấn. Tôi nghĩ đã đến lúc tôi phải ra tay rồi.
- Cô định làm gì?
Phương Dung cười một nụ cười ma mãnh:
- Nếu cậu tự tin cậu là tay sát gái số 1 thì tôi cũng có thể tự hào về tài quyến rũ đàn ông của mình.
- Mục tiêu của cô là Âu Trình Can sao?
- Có vấn đề gì à?
- Chị không tin vào thực lực của tôi có thể chia rẽ họ hay vì chị cũng bị hắn quyến rũ rồi?
- Chờ đi. Đừng nói là một Âu Trình Can, 10 gã như thế tôi cũng có thể đánh gục mà.
- Chị tự tin quá rồi đấy.
- Chúng ta cùng một thuyền. Lẽ nào lại không giống nhau về điểm này.
Nhã Trúc đang khóc tức tưởi về vết sẹo trên trán, cô phải sửa lại mái tóc mà cô yêu thích. Nhìn vào gương, cô lườm mắt:
- Đỗ Vương Khang, có chết tôi cũng phải trả đũa anh cho bằng được.
Cô nàng nhắn tin gọi điện thoại, một lát sau, đã có một chiếc xe hơi xịn đỗ xịch trước nhà. Nhã Trúc bước lên xe và nhanh chóng nhận được những cử chỉ âu yếm từ một cậu trai tóc nhuộm vàng chóe trông rất bụi...
- Cưng, sao em khóc mãi vậy?
- Em muốn anh giúp em một chuyện.
- Chuyện gì?
- Anh phải khiến gã này bầm dập cho em.

- Em muốn anh đánh thằng này à?
- Hắn đã khiến em mang vết sẹo. Lại còn ra vẻ cao thượng xin lỗi... Em thù ghét hắn!
- Cưng, chuyện đó là chuyện nhỏ. Đánh chết nó anh cũng làm được mà.
- Không. Chỉ là cảnh cáo thôi. Được chứ?
- Cưng bảo gì mà anh không làm. Vài này nữa chờ tin của anh. Nhất định cưng sẽ hài lòng. Khi đó cưng phải thưởng cho anh nhé!
- Tới đó đi rồi tính!
Sau đó Nhã Trúc xuống xe và trở vào nhà. Anh chàng kia lái xe đi. Thanh Nhi, cô vợ trẻ của ông Minh trông thấy điều kỳ lạ đó. Lúc thấy Nhã Trúc lên phòng, Thanh Nhi gõ cửa:
- Vào đi!
Trông thấy Thanh Nhi, Nhã Trúc tức giận:
- Đi đâu vậy? Thấy tôi như thế này chị khoái lắm hả?
- Chị không có ý đó. Nhưng Nhã Trúc à...
- Chị định giở trò gì nữa đây?
- Thằng đó không tốt đâu em. Chị đã nhiều lần thấy nó đi với các cô gái khác. Làm sao nó chung thủy với em được.
- Cấm chị nói tới bạn trai của tôi nghe chưa. Chị không có quyền đó. Chị không phải mẹ tôi.
- Chị chỉ muốn tốt cho em. Đi với những gã đó nguy hiểm lắm, không khéo lại ..
- Lại lại lại cái gì? Chị cũng vì tiền bạc và danh lợi không ngại mất thứ đó vào tay ba tôi mà. Vì tình yêu tại sao tôi lại sợ mất thứ mà chị nói với bạn trai tôi đã quen từ lúc còn ở Hong Kong. Hả?
- Chị với ba em thật lòng mà.
- Đủ rồi. Tôi không muốn nghe nữa. Chị đi đi!
Thanh Nhi ra khỏi phòng. Nhã Trúc lại kéo ngăn tủ và lấy tấm ảnh gia đình ra, cô nàng rơi nước mắt ôm nó vào lòng mà nằm xuống giường. Cô tâm sự với tấm ảnh:
- Mẹ ơi, ba đã có người khác. Ngay cả lúc con bị thương thế này cũng không còn ai quan tâm con nhiều như mẹ. Con nhớ mẹ nhiều lắm. Mẹ biết không? Mẹ ơi, không phải con không biết Ken là kẻ ăn chơi. Nhưng ngoài anh ấy, con không thể tìm được nơi chia sẻ tình cảm với ai cả. Với anh hai, con cũng chỉ có thể dừng lại ở giới hạn cần thiết. Có những chuyện con đâu thể nói và anh ấy cũng đâu thể hiểu... Mẹ ơi, con buồn lắm! Con cô độc lắm! Cuộc sống của con đã không còn vui thú gì kể từ ngày mất mẹ. Con rất muốn là một đứa con ngoan nhưng con cảm thấy không còn ai muốn đoái hoài đến con có còn ngoan ngoãn hay không nữa rồi?...
Cô nàng khóc tức tưởi và ôm tấm ảnh ngủ quên trên giường. Đúng vậy, cảm giác mất mẹ thật là khó thể nào tránh khỏi một chữ đau. Một cô gái trẻ sớm mất mẹ như vậy, lại thiếu sự quan tâm từ gia đình thì việc hư hỏng chỉ còn là thời gian
-------------------------
wapsite .giaitri321.pro. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
.giaitri321.pro – Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động...!
-------------------------
Chap 11:
Quả thực những lời nói của Minh Thư đã tác động không ít tới thái độ làm việc của những người trong tòa soạn: năng nổ và tâm huyết hơn, những bài viết cũng bắt đầu được khai thác đúng chiều sâu. Tất cả đều có tiến bộ, chỉ duy nhất một điều làm cô lo âu. Chính là việc không có vị trí thay thế Kỳ Tuấn. Chính cô cũng đã thẳng thừng tuyên bố nếu cần cô không ngại đi năn nỉ anh. Nhưng điều đó giờ với Thư thật khó để thực hiện. Thư nói:
- Chẳng lẽ, mình làm thế là sai?
Minh Thư đi về nhà, thật ngạc nhiên khi Kỳ Tuấn xuất hiện trước nhà cô. Minh Thư lập tức cáu lên:
- Anh tới đây làm gì?
- Để chúc mừng cô. Và cả tôi nữa!
- Về chuyện gì?
- Chúc mừng doanh thu bán ra của số tạp chí lần này! Sau đó là việc tôi sắp trở lại tòa soạn.
- Đừng có mà mơ.
- Tôi rất hiện thực. Chỉ không biết là, chừng nào nó diễn ra mà thôi.
- Đừng kiêu ngạo như vậy, Thái Kỳ Tuấn. Tôi không đầu hàng sớm vậy đâu.
- Thế thì đi năn nỉ ai đó mà giúp được cô? Âu Trình Can à? Anh ta chỉ có đôi mắt hướng về thời trang, lĩnh vực này thì không.

- Dù có thế nào thì tôi cũng nhất quyết không bị sự tự cao của anh hạ nhục đâu.
- Vậy thì tôi cũng chờ xem.
Minh Thư ngồi ở nhà một mình, cô hẹn Ánh Tuyết tới và cả hai đang cùng làm cơm nắm kiểu Nhật Bản. Ánh Tuyết hỏi:
- Cậu cuối cùng đã chọn hoàng tử tỏa nắng thay vì vua kiêu ngạo à?
- Chỉ là hẹn hò thôi mà. Chưa nói lên được điều gì hết.
- Trông cậu có vẻ rất tập trung. Nhìn cách câu làm cơm nắm là hiểu rồi.
- Cậu đã thấy tớ làm việc gì mà không có sự tập trung 100% không?
- Ra là vậy!
- Thôi phụ tớ làm mau lên đi.
- Tớ vẫn cảm thấy cậu hợp với anh chàng kiêu ngạo kia hơn.
- Tớ và anh ta chẳng có điểm chung nào ngoài việc tớ và anh ta cùng là động vật bậc cao và đang sống cùng một hành tinh.
- Đừng ấu trĩ như vậy.
- Kể về cậu đi! Về ông chồng doanh nhân của cậu.
- Anh ấy thì có gì mà kể. Hôn nhân chán phèo cậu ạ!
- Sao lại nói như thế? Nếu chán thì tiến đến hôn nhân làm gì?
- Nói chung thì kết hôn rất khác so với lúc chưa kết hôn. Bọn tớ không phải là không có tình yêu nhưng có lẽ hôn nhân đến quá sớm, mà nó diễn ra vì một trường hợp bắt buộc.
- Vì cậu muốn đậu lại bên Mỹ đó à?
- Ừ. Nói chung thì tớ khuyên cậu đừng vì những lí do cấp bách mà quyết định canh bạc lớn nhất của đời người. Cách chữa cháy này không thực sự hữu hiệu đâu.
- Đừng dọa tớ chứ. Nghe cậu nói kiểu đó ai mà dám kết hôn.
- Đùa thôi. Để tớ làm nốt rồi đi về. Cũng không còn sớm nữa.
Trình Can cũng đang dạo quanh trong siêu thị, anh tìm mua những thứ ngày mai cần dùng cho chuyến picnic đầu tiên giữa anh và Thư. Mua đầy đủ mọi thứ, chợt Trình Can trông thấy hai chiếc áo phông màu xanh rất đẹp. Là áo tình nhân, Trình Can mỉm cười tới và định chọn thì một cách tay khác cũng khẽ chạm vào anh. Thật ngạc nhiên khi đập vào mắt anh là cô gái có sức quyến rũ lạ lùng, Trình Can mỉm cười:
- Cô cũng muốn mua sao?
- Thật lạ là cặp áo này được anh chọn lựa.
- Tôi không hiểu.
- Tôi đã ngắm nó rất lâu, thế nhưng tôi vừa quay đi nghe điện thoại thì anh lại tới và chọn đúng nó trong rất nhiều kiểu dáng và màu sắc ở đây!
- Vậy tôi có thể nhường cho cô.
Cô nàng mỉm cười và tính tiền cặp áo. Trình Can cũng mỉm cười và ra ngoài lấy xe. Tuy nhiên, anh lại gặp cô nàng lúc nãy với nụ cười khá đặc biệt tiến lại gần...
- Sao thế?
- Tôi tặng lại cho anh.
- Sao lại thế được. Cô thích chúng kia mà.
- Nhưng tôi nghĩ anh cần dùng hơn. Vì ít ra tôi chưa có người yêu.
- Ngày mai tôi đi chơi với bạn gái. Vì thế có lẽ là tôi sẽ nhận lòng tốt của cô.
- Anh là một người rất thẳng thắn, tôi thích đàn ông kiểu như vậy.
- Được rồi. Tên tôi là Trình Can. Còn cô?
- Phương Dung. Hân hạnh được biết anh!
- Hân hạnh được làm quen với một cô gái xinh đẹp như cô.
Phương Dung trao túi đựng cặp áo đó cho Trình Can. Anh chàng hớn hở nhận lấy rồi vào xe và vụt đi. Tuy nhiên, được một quãng, anh chàng lùi lại:
- Có vẻ như cô chưa tìm được Taxi!
- Phải.
- Được rồi. Tôi đưa cô về. Xem như là cảm ơn cô về cặp áo này!
- Thế thì còn gì bằng. Cảm ơn anh trước nhé!
- Thời buổi này mà còn có người khách sáo đến như thế đó ư?
- Một sự cần thiết thôi mà.
Phương Dung bước xuống xe, vẫn nụ cười cực quyến rũ nhưng luôn luôn bí hiểm như thế. Cô nhìn Trình Can lái xe đi rồi lại nhìn lên bầu trời rồi bước vào nhà...
Sáng hôm sau, Minh Thư và Trình Can lên xe đi picnic dã ngoại. Anh luôn chọn những bãi có xanh và vắng người, Minh Thư lấy thức ăn ra và nói:

- Em không giỏi làm bếp...
- Để anh ăn thử nào.
Minh Thư nhìn Trình Can ăn, anh chàng quả thực luôn đánh giá mọi thứ theo thang điểm. Trình Can nói:
- Em được 9 điểm.
- Tại sao lại chỉ có 9?
- Anh chỉ cho vợ anh 10 điểm thôi. Nếu muốn 10 điểm thì sau này trở thành bà Âu đi.
- Anh nói chuyện xa vời quá. Em không nghĩ tới đâu!
- Đùa thôi mà!
Ngồi ngắm cảnh rồi lại ra bờ sông, Thư ngắm nhìn Can câu cá. Quả thực những trò chơi kiểu quý tộc này thì Trình Can chơi cực giỏi. Tennis đánh cũng rất cừ, còn câu cá thì không biết là câu dính rồi lại thả đi bao nhiêu con. Minh Thư hỏi:
- Sở đoản của anh là gì?
- Rất nhiều. Anh không xác định được.
- Cho em một cái gì mà anh cho là điểm yếu của mình nhất?
- Anh không biết thật mà.
- Em chưa từng gặp ai không trả lời được câu hỏi này.
- Thì bây giờ em gặp rồi đấy. Anh nói anh có nhiều lắm, chỉ là không có xếp hạng thôi. Vậy còn em?
- Em hay có những quyết định theo cảm tính. Đôi khi điều đó đẩy em vào tình cảnh khó khăn.
- Áp lực công việc thôi mà em, ai mà không trải qua!
- Em chả bao giờ thấy điều đó ở anh. Lúc nào anh cũng nở nụ cười!
- Chỉ khi bên em thôi...
Trình Can mỉm cười ngồi nhìn Minh Thư suy tư, anh buông cần không câu nữa lại ngồi gần cô và nói:
- Em có suy nghĩ tới việc gọi Kỳ Tuấn trở lại không? Anh có thể nói giúp em.
- Vô ích thôi. Anh ta không bao giờ chịu trở lại nếu không có điều kiện này nọ.
- Anh nghĩ em không chịu chấp nhận nhún nhường trước Kỳ Tuấn chứ không phải vì em khó chịu trước điều kiện của cậu ta.
- Điều đó là khó tránh khỏi. Tại sao em lại phải vì một con người mà tòa soạn rất cần để phá bỏ nguyên tắc làm việc đã được hình thành trong em? Tại sao em phải thay đổi em?
- Vì cả một tập thể em đang lãnh đạo cần cậu ấy. Em xem, nếu người thay thế có thể làm tốt nhiệm vụ này thì bây giờ em đã không phải ngồi đây ủ rũ mặt mày. Vô tình kéo dãn buổi hẹn hò của chúng ta trở nên căng thẳng.
- Em xin lỗi. Có lẽ đề tài này mình không hợp nhau.
- Em cần có những suy nghĩ thấu đáo hơn. Dù sao anh cũng đang đứng đầu một công ty thời trang, anh hiểu áp lực của một người lãnh đạo và anh đang khuyên em những điều anh đã từng trải.
- Em cảm ơn anh vì điều đó. Nhưng, cũng như một bài toán khó có rất nhiều cách giải. Em có thể xem bài giải của người khác để tìm bài giải của riêng em. Không nhất thiết em phải đi theo con đường ai vẽ sẵn cả. Anh từng trải và anh cũng có cách trải qua. Nếu em không làm được và không vượt qua thì có lẽ em cũng chẳng nên ngồi lại cái ghế đó lâu thêm làm gì.
Trình Can chỉ im lặng và lại tiếp tục quăng cần câu xuống mặt hồ. Anh chỉ mỉm cười và cố dùng không gian đẹp, lắng đọng và trầm tĩnh làm Minh Thư bớt căng thẳng một chút. Cuộc hẹn hò mà anh rất hi vọng không thể kết thúc bằng hai chữ “thảm họa”, vì thế Can không thể nói gì thêm. Minh Thư thì mệt mỏi suy nghĩ, thỉnh thoảng lại nhìn sang Trình Can. Tại sao anh luôn khuyên cô đi theo con đường mà anh đã đi? Trong khi Minh Thư luôn không thích làm điều gì đó ai khác đã làm. Minh Thư không bao giờ chịu thay đổi nguyên tắc của mình. Và không ai bắt cô làm được điều đó. Kể cả người yêu. Với Trình Can ư? Chưa phải...
- Hôm nay em đi có mệt không?
- Không. Còn anh?
- Có. Một chút.
- Ngày mai em mời anh đi cà phê.
- Trưa một chút nhé!
- Ok!
Cuộc hẹn hò đầu tiên không đẹp đúng như mong đợi, Minh Thư chỉ nhận được những cái thở dài từ đáy con tim. Không lên nhà vội, cô ngồi ở quán cà phê ở dưới tầng trệt khu chung cư và gọi một ly Cappuccino quen thuộc. Nhìn ly cà phê có mùi đặc trưng và đang bốc khói thơm lạ lùng. Minh Thư thường cảm nhận mùi này trong những lúc cô muốn thư giãn hoặc để tịnh tâm suy nghĩ điều gì đó. Cô và Trình Can thử nói hết đề tài này đến đề tài khác nhưng xem ra cả hai vẫn chưa tìm ra được điểm chung dành cho nhau - điều quan trọng nhất trong chuyện tình cảm nếu muốn tiến xa. Trái lại...
- Cappuccino không đường!
Ngước lên nhìn thử, lại là người mà cô không hề muốn gặp: Thái Kỳ Tuấn. Như một sự ngẫu nhiên và tình cờ, cả hai ngồi hai bàn đối diện nhau. Minh Thư cáu bẳn:
- Anh làm gì ở đây?
- Uống cà phê.
- Tại sao lại gọi giống tôi?
- Vì tôi cũng thích.
Tại sao lúc nào Kỳ Tuấn cũng xuất hiện bên Thư như một bóng ma không hơn kém, cứ mãi bỡn cợt chẳng ra làm sao. Nhưng cũng phải cảm nhận, sự quấy rối của Kỳ Tuấn làm cuộc sống của Minh Thư có thêm nhiều màu sắc hơn. Không chỉ đơn thuần là cả ngày ở tòa soạn, ban đêm lại phải ở nhà duyệt bài....
Và cô đã để người đàn ông đó từ bàn phía đối diện sang ngồi cùng bàn với mình. Một cách im lặng. Chỉ để thưởng thức cà phê Cappuccino.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.