Kẻ Địch Khó Thuần - Kỵ Kình Nam Khứ

Chương 86: Bữa tiệc (2)



Gần đây Chương Vinh Ân đã để râu, người gầy gò đi nhiều, sự u sầu càng tô đậm thêm khí chất văn nhã, khi ông ta đi giữa lớp người thượng lưu vẫn nổi bật, lả lướt như đi giữa hoa cỏ.

Nhưng trong lòng ông ta lại không thanh nhàn, phong nhã mà chỉ có nỗi ám ảnh với tiền.

Ông ta vươn chiếc cổ dài, liên tục quan sát nhưng vẫn không thể tìm được người mình chờ đợi.

Ông ta quay sang hỏi Chương Hành Thư: “Nó nói với con nó chắc chắn sẽ đến đúng không?”

Chương Hành Thư không quá chắc chắn, hắn chưa bao giờ hiểu được em trai đang nghĩ gì trong đầu.

Hắn vâng dạ: “Con nghĩ vậy…”

Nhìn bộ dạng yếu nhớt của con trai, lời trách móc dâng lên đến trước miệng Chương Vinh Ân, ông ta gắng gượng nuốt xuống.

Con trai lớn không có chính kiến, nhát như cáy; con trai út lại quá to gan, lúc nào cũng tự tung tự tác ở bên ngoài.

Chương Vinh Ân dù có muốn biến thành Nữ Oa, tìm cách ép cả hai lại thống nhất thành một đi chăng nữa cũng không nổi, chỉ có thể chấp nhận số phận mà thôi.

Thực ra Chương Hành Thư không phải là một người không có chính kiến.

Khi vào nhà họ Thiện, hắn vẫn còn tên là Thiện Hành Thư, lúc đó chỉ mới 2 tuổi.

Lúc đó Thiện Hành Thư cảm thấy cha mẹ mình yêu nhau sâu sắc, mãnh liệt đến mức không một ai có thể xen vào được.

Thiện Hành Thư nhìn cha mẹ như vậy và cảm thấy mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên thế giới.

Nhưng không biết là may mắn hay xui xẻo, Thiện Hành Thư trưởng thành quá sớm và thừa hưởng một đặc điểm từ bà nội của mình: tinh thần trách nhiệm đối với gia đình.

Khi Thiện Hành Thư bắt đầu hiểu được ý nghĩa những tin đồn nổi lên ở thành phố Ngân Chùy và những lờ bàn tán của bạn học xung quanh, trong lòng cậu bé dâng trào cảm giác tội lỗi mãnh liệt.

Thiện Hành Thư không thể tin được rằng cuộc sống tốt đẹp mà mình có được lại dựa trên sự hi sinh của một gia đình khác.

Và cậu bé lại càng không thể trách cứ cha – người đã cho cậu bé cuộc sống tốt đẹp, và mẹ – người yêu thương cậu bé vô bờ.

Thiện Hành Thư lại luôn nghĩ về đứa em trai đã mất mẹ từ khi còn trong tã lót đến mức ăn không ngon, ngủ không yên.

Trong tưởng tượng của Thiện Hành Thư, em trai của mình là một trái bắp cải nhỏ đáng thương.

Em trai không được ở với cha và mẹ, chỉ được bà nội nuôi lớn – Thiện Hành Thư không gặp bà nội nhiều và chỉ biết bà qua những bức ảnh, không biết bà tốt như thế nào. Nhưng nhìn thấy thái độ giữa cha và bà, cậu bé cảm thấy bà nội có vẻ là một người khó gần, xa cách.

Thiện Hành Thư suy nghĩ nhiều đến mức bật khóc, cậu bé rấm rứt ôm gối, thề rằng sẽ tìm mọi cơ hội để bù đắp cho em trai của mình.

Sau đó, tại một bữa tiệc mừng năm mới ở Thượng Đề, cuối cùng Thiện Hành Thư cũng gặp được em trai.

… Em trai của cậu bé lại khác hoàn toàn so với những gì cậu tưởng tượng.

Em trai là một cậu bé xinh xắn, rạng ngời, nổi bật với khí chất giàu có như thể sinh ra đã là tâm điểm của mọi sự chú ý.

Thiện Phi Bạch trông không có vẻ gì là buồn bã, thất vọng. Cậu bé luôn nở nụ cười như gió xuân, bên má có hai lúm đồng tiền nho nhỏ. Sự vui tươi, rạng rỡ của cậu bé khiến cho Thiện Hành Thư nghĩ rằng cậu không cần phải đền bù hay làm gì dư thừa nữa.

Thiện Phi Bạch nắm tay bà nội, đi đến trước mặt cậu bé, vui vẻ chào hỏi: “Em chào anh.”

Thiện Hành Thư đỏ bừng mặt —— Thiện Phi Bạch vốn là con trong giá thú, vậy mà bỗng chốc xuất hiện một người anh trai khác, quả thực là một trò cười cho thiên hạ.

Thiện Hành Thư cố gắng mỉm cười, xấu hổ như muốn khóc đến nơi, vành mắt cũng đỏ hoe: “Chào, chào em.”

Em trai thấy Thiện Hành Thư dạt dào cảm xúc như vậy thì cũng ngây người, cậu bé ngẩng đầu nhìn anh trai một lát, dường như còn khẽ cười.

Thiện Hành Thư nghĩ rằng tầm nhìn mình nhòe dần, cho nên tất cả chỉ là ảo giác mà thôi.

Thiện Phi Bạch “ấy” lên một tiếng, giơ tay chạm vào mắt Thiện Hành Thư: “Anh ơi, anh khóc hả?”

Thiện Phi Bạch ngây thơ hỏi: “Sao anh lại khóc vậy. Em còn chưa khóc mà.”

Lần gặp mặt đó hoàn toàn phá vỡ chút hồn nhiên, thơ dại cuối cùng của Thiện Hành Thư.

Cậu bé càng ngày thu lòng, hận không thể sống như một nhà tu hành —— chỉ có như vậy, cảm giác tội lỗi trong người cậu bé mới giảm bớt.

Trong suốt hơn hai mươi năm sống trên đời, Chương Hành Thư không có khát vọng hưởng thự vật chất, cũng không thể nào sống một cách hưởng thụ được, lúc nào cũng bị lương tâm dằn vặt, cắn rứt.

Chương Hành Thư sống trong ân hận, áy náy và đơn độc trong suốt mười năm vì cha mẹ ruột của hắn không cảm thấy họ đã làm sai điều gì.

Bây giờ hắn băn khoăn, không biết họ đã hối hận hay chưa?



Trong khi Chương Hành Thư đang chìm trong suy nghĩ thì Thiện Phi Bạch khoan thai, từ tốn đến muộn.

Giống như trong ký ức thuở nhỏ của Chương Hành Thư, Thiện Phi Bạch vẫn là một sự tồn tại rực rỡ, sáng lòa nhất.

Gương mặt chỉ là thứ yếu – Chương Hành Thư đã tự nhìn mình trong gương, hắn thấy bản thân và Thiện Phi Bạch có gương mặt khá giống nhau, lần đầu tiên người khác nhìn thấy Chương Hành Thư cũng sẽ thân thiện, ân cần hơn.

Nhưng thái độ thân thiện ấy cũng chỉ duy trì một thời gian ngắn rồi thôi.

Chương Hành Thư có thể hấp dẫn người khác đến tìm mình, nhưng không thể giữ lại một ai.

Còn Thiện Phi Bạch luôn tràn ngập sức sống, cả người bừng bừng năng lượng như những cơn thủy triều lớn, thu hút mọi người lao về phía mình, xoay quanh cậu như những vì sao.

Khác với khi còn nhỏ, bây giờ ở bên cạnh Thiện Phi Bạch lại có thêm một người khác có địa vị ngang hàng với cậu.

Người có tư cách tham dự buổi tiệc kỉ niệm sự kiện Columbus đều là người của Thượng Thành hoặc là người chưa đủ cấp bậc công dân nhưng lại may mắn tìm được vé mời từ Thượng Thành.

Ngoài ra, với địa vị xã hội của tầng lớp thượng lưu, họ cũng sẽ dẫn theo lính đánh thuê của công ty để làm vệ sĩ.

Vì vậy những người ở đây không biết Ninh Chước, thậm chí có nhiều người còn chưa từng nghe nói đến Henna.

Khi nhìn thấy hai người xuất hiện, tất cả đều không hẹn mà cùng nín thở, dõi mắt nhìn theo.

Ninh Chước mặc một bộ tây trang màu trắng, nổi bật với vòng eo thon gọn và đôi chân dài cùng với làn da trắng tái nhợt của mình —— không phải vì bệnh, mà là do dung mạo như băng tuyết tan.

Thiện Phi Bạch có thể khiến cho mọi người không thể rời mắt khỏi mình, muốn đem toàn bộ mọi thứ tốt đẹp trên đời đến cho cậu.

Ninh Chước lại có năng lực khiến người nhìn phải nín thở, không dám lại gần.

Hai người cùng nhau nắm tay đến muộn, một người mặc đồ trắng, một người mặc đồ đen, tạo nên ấn tượng rằng họ là một cặp đôi hoàn hảo.

Hội trường yên tĩnh một lúc.

Ba bốn giây sau, vài tiếng rì rầm vang lên.

Đây là một buổi lễ quan trọng, để duy trì những lễ tiết rườm rà phức tạp, không một ai sẽ nôn nóng muốn bàn tán nói chuyện với nhau ngay.

Nhưng hai người này đi đến đâu cũng trở thành tâm điểm.

Dưới ánh mắt của mọi người, Thiện Phi Bạch thoải mái nâng tay trái, lấy một ly rượu trái cây và nhấp thử một ngụm, cảm nhận hương vị xong thì mới đưa cho Ninh Chước: “Ngọt lắm.”

Thiện Phi Bạch đeo một cặp kính kèm theo một sợi dây chuyền bằng bạc mỏng gắn một chiếc chuông nhỏ bên dưới, mỗi khi cậu quay đầu đều sẽ vang lên âm thanh leng keng vui tai.

Đây là thứ Ninh Chước mang về từ chỗ của Lawyer Tuner. Tròng kính được chế tạo đặc biệt có thể khắc phục được nhược điểm mù màu của cậu.

Cặp kính có vẻ ngoài sang trọng hơn nhiều so với cái cũ, đồng thời cũng góp phần giảm bớt khí chất phóng túng, hoang dã của Thiện Phi Bạch, tạo cho cậu một khí chất ổn định, trầm ổn, trưởng thành hơn.

… Nhưng với điều kiện là cậu đừng mở mồm nói chuyện.

Ninh Chước dùng tay phải nhận lấy ly rượu.

Anh đeo một bao tay mỏng màu đen, che khuất hình xăm Henna trên cánh tay máy.

Anh nhấp rượu, sau đó hờ hững bỏ ly xuống.

Trong mắt người khác, Ninh Chước giống như một bức họa sinh động, lạnh lùng và tao nhã, tốt nhất là chỉ nên đứng nhìn từ xa, cho nên không một ai nghe rõ anh nói gì: “Nhìn cái gì mà nhìn, họ bị mù hay gì, có gì hay ho mà nhìn?”

Thiện Phi Bạch kề tai nói nhỏ với anh: “Nhìn chúng ta là một cặp trời sinh nên đang hâm mộ muốn chết.”

Ninh Chước bình tĩnh đáp: “… Cậu muốn chết hả?”

Thiện Phi Bạch đáp: “Từ từ chứ anh, lát nữa về chết sau cũng được.”

Hai người đang thì thầm to nhỏ với nhau thì phía sau có người gọi: “… Phi Bạch?”

Chương Hành Thư lấy hết dũng khí bước đến.

Hắn cũng chỉ định gọi một mình Thiện Phi Bạch.

Không ngờ Thiện Phi Bạch vừa xoay người, Ninh Chước cũng bước đi theo.

Chương Hành Thư chỉ biết trợn tròn mắt.

Hắn hơi há miệng, muốn ngăn cản Ninh Chước tham gia vào cuộc họp mặt gia đình của mình.

Nhưng khi ánh mắt Chương Hành Thư lướt xuống, hắn khựng lại như một người câm.

Ở cổ tay phải bên dưới ống tay áo của Thiện Phi Bạch là một cái vòng bạc sáng lóa nối liền với cổ tay của Ninh Chước.

Chương Hành Thư chưa hiểu sự đời nhưng cũng biết rõ thứ đó được gọi là còng tay.

Hắn nhìn thấy rõ vì Thiện Phi Bạch cao hơn Ninh Chước nên buộc phải hơi khom người, khiến cho vùng da quanh cổ tay bị cọ xát đến bật máu.

Nhận thấy ánh mắt của Chương Hành Thư, Thiện Phi Bạch vui vẻ nói: “Anh, anh chưa từng nhìn thấy thứ này hả? Là nút thắt đồng tâm* đó!”

*Raw 同心结 (đồng tâm kết): Nút thắt đồng tâm hay còn gọi là đồng tâm kết, biểu tượng này xuất hiện từ rất sớm. Chữ “kết” gần âm với chữ “cát”, phúc, lộc, thọ, hỉ, tài, an, khang, tất cả đều thuộc về “cát”. Đó là những gì mà con người từ xưa đến nay vẫn luôn truy cầu, mong ước và hy vọng.

Ninh Chước liếc mắt nhìn Thiện Phi Bạch, không muốn bình luận thêm về lời nói nhảm của cậu.

Thiện Phi Bạch còn lắc lắc sợi dây chuyền đính cùng với cặp kính: “Anh thấy sao, hợp với màu mắt kính của em không?”

Chương Hành Thư vô cùng đau lòng.

Hắn luôn nghĩ rằng khi em trai trưởng thành, vô cớ muốn làm lính đánh thuê là vì do tuổi thơ cơ cực, thiếu thốn tình thương, còn hắn là kẻ đầu sỏ gây tội.

Bây giờ em trai của hắn còn bị người khác ngang nhiên cầm tù, chà đạp, vậy thì nếu cậu gặp chuyện thì hắn cũng như vậy, tội lỗi hắn gây ra thì hắn cũng sẽ phải chịu đau khổ cùng với cậu, hắn 6 phần, Thiện Phi Bạch 4 phần.

Đối diện với em trai, Chương Hành Thư chỉ có thể gắng gượng cười: “… Hợp.”

Thiện Phi Bạch sung sướng gật gật đầu như một chú cún: “Oh yeah, anh, anh thấy kính mới của em sao?”

Chương Hành Thư: “…?”

Hắn còn chưa kịp xử lý thông tin này thì Thiện Phi Bạch đã ngó nghiêng xung quanh, đổi chủ đề khác: “Ông ta đâu rồi?”

“Ông ta” hiển nhiên là cha của họ.

Chương Hành Thư dẫn Ninh Chước và Thiện Phi Bạch đi đến trước mặt Chương Vinh Ân.

Chương Vinh Ân không ngờ Ninh Chước cũng đi theo đến đây, ông ta cảm thấy con trai lớn làm việc tệ hại nên hung hăng trừng mắt nhìn qua. Nhưng Chương Hành Thư lại lo lắng, đau lòng sau khi gặp lại em trai, tinh thần ủ rũ héo úa, không quan tâm đến ánh mắt hình viên đạn của cha mình.

Chương Vinh Ân đành phải dùng ánh mắt này nhìn con trai út.

Thấy con trai út đã khôi phục sức sống, không hề thảm hại như trong lời đồn, Chương Vinh Ân không rõ bây giờ ông ta nên vui hay nên buồn.

Với tình huống quẫn bách của gia đình như bây giờ, nếu nó chết đi thì ngược lại tốt hơn.

Trước khi đến đây, Chương Vinh Ân luôn đắn đo mãi, cuối cùng quyết định phải tỏ ra thân thiện với Thiện Phi Bạch hơn.

Bây giờ ông ta cần nhờ con trai làm việc, nếu lại bày ra thái độ cao ngạo “tao là cha mày” thì quả thực không phải.

Chương Vinh Ân như một người cha hiền từ, dịu dàng hỏi thăm: “Vết thương của con sao rồi?”

Thiện Phi Bạch gật đầu một cái, đáp: “Khỏe lắm. Còn thay được một cặp kính mới nè.”

Ninh Chước: “…”

Hai ngày qua, Thiện Phi Bạch chạy khắp Henna khoe khoang khắp nơi còn chưa đủ, bây giờ lại tiếp tục nôn nóng muốn khoe tiếp.

Anh nhéo lưng eo của Thiện Phi Bạch từ phía sau với lực mạnh đến mức Chương Hành Thư, người đang co cụm lại ở bên cạnh, cũng phải thót cả tim.

Chương Vinh Ân và Thiện Phi Bạch lâu ngày không gặp nhau, trong ấn tượng của ông ta thì con trai út là một thằng nhóc tính khí nổi loạn, hoang dã không bao giờ chịu nghe lời ai, cả người tràn ngập khí chất phóng túng, bạo dạn không biết kế thừa từ ai cho nên ông ta có chút sợ hãi đứa con này, bây giờ lại thấy cậu ngoan ngoãn nói chuyện với mình thì tảng đá trong lòng nhẹ bớt một nửa.

Không ngờ câu tiếp theo của Thiện Phi Bạch lại khiến cho ông ta luống cuống: “Ông Chương, ông tìm tôi có chuyện gì không?”

… Tiếng gọi “ông Chương” khiến cho ông ta chết trân.

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Chương Vinh Ân, Thiện Phi Bạch tốt bụng nhắc nhở: “Không phải ông bán tôi với giá 180 ngàn rồi hả?”

Chương Vinh Ân điều chỉnh lại nét mặt, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta như chim liền cánh như cành liền cành, dù xương gãy rồi vẫn còn liền gân*, chúng ta mãi mãi là gia đình của nhau.”

*打断骨头连着筋 (đả đoạn cốt đầu liên trứ gân): thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ quan hệ tình thân gắn bó, dù có xảy ra mâu thuẫn thì vẫn không thể cắt đứt mối quan hệ

Thiện Phi Bạch thành thật hỏi lại: “Lúc tôi bị chặt đứt xương tôi cũng có thấy ông nối gân lại cho tôi đâu.”

Chương Vinh Ân âm thầm nuốt nước bọt vì cổ họng đau rát, đầu thì đau buốt.

Nhưng để lấy lại cuộc sống vinh hoa, ông ta đành phải gác lại lòng tự tôn của mình: “Một giọt máu đào hơn ao nước lã, con không thể chối bỏ chuyện này. Khi đó con gây chuyện quá nhiều, cha thực sự không còn cách nào ——”

“Ngại quá.” Ninh Chước ngắt lời: “Tôi nhớ chúng ta đã thỏa thuận rất rõ ràng với nhau rồi, nếu ngài Chương có đến Henna tìm con trai thì ở Henna không có người nào như vậy nữa cả, bây giờ ngài đang là cha của ai vậy?”

Nghĩ đến việc chỗ này là nơi công cộng, Chương Vinh Ân cũng không quá sợ hãi Ninh Chước.

Nếu Ninh Chước dám hành động ngông cuồng, cảnh sát Bạch Thuẫn ở bên ngoài sẽ xử lý ngay.

Ông ta vẫn ngoan cố: “Đây là chuyện gia đình của tôi, mời cậu Ninh giữ phép lịch sự, đừng xen vào.”

“Gia đình?”

Ninh Chước cười lạnh một tiếng, từ tốn lấy bản thỏa thuận từ trong túi ra: “Muốn nói chuyện “gia đình” thì cậu ta cũng là gia đình của tôi. Tôi mua, ngài bán. Giấy trắng mực đen rõ ràng, tiền cũng đã thanh toán xong. Nhà họ Chương cũng là một gia tộc danh giá mà lại thích đi ngược giao kèo như vậy đúng là xứng đáng rơi xuống đáy như bây giờ.”

Ninh Chước đều đều, nhàn nhạt nói từng lời nhưng lại có thể khiến cho Chương Vinh Ân kích động, mặt đỏ phừng phừng.

Ông ta biết Thiện Phi Bạch đã biết điều khoản mà Thiện Vân Hoa viết trong di chúc.

Bây giờ đến cả tên họ Ninh này cũng biết.

Như vậy là tất cả bọn chúng đều kết hợp với nhau, tìm mọi cách để chia rẽ gia đình ông!

Nói cách khác, lúc Ninh Chước đến tìm ông ta thỏa thuận để kí hiệp định chấm dứt quan hệ, hai người đã bàn bạc với nhau từ trước!

Chương Vinh Ân biết rõ bây giờ ông ta không thể lợi dụng luật pháp hay tình xưa nghĩa cũ được nữa, điều duy nhất mà ông ta có thể làm là mối quan hệ huyết thống.

Tuy nhiên bây giờ ông có làm gì đi chăng nữa thì cũng không thể nào đào ra được một chút tình cha con giữa hai người.

Sắc mặt ông ta từ trắng chuyển sang đỏ, khô khan nói: “Phi Bạch, dù gì chúng ta vẫn là… cha con, chúng ta là gia đình…”

Thiện Phi Bạch hờ hững nói: “Tôi họ Thiện, ông họ Chương, lấy đâu ra mà gia đình một nhà? Trước đây cũng chỉ chung có mỗi cái họ thôi, cũng có thân thiết gì đâu.”

Ninh Chước nói thêm: “Nghe nói khi ở tuổi tôi bây giờ, ngài Chương cũng đã có hai gia đình rồi, chạy đông chạy tay liên tục như vậy quả thực vô cùng vất vả. Bây giờ ngài đã lớn tuổi rồi thì cũng không nên nhận nhầm người thân của mình như vậy.”

Trong lúc Chương Vinh Ân chết trân không biết xoay chuyển tình thế như thế nào, hai cảnh sát Bell và Hardy vừa mới hoàn thành một vòng tuần tra, đứng ở bên ngoài hội trường, ngẩng đầu nhìn ánh đèn vàng rực soi chiếu toàn bộ hòn đảo nhỏ.

Khi họ đặt mình vào trong, dường như họ cũng trở thành một bộ phận của hòn đảo này.

Bell và Hardy trải qua một quãng thời gian đồng cam cộng khổ, cuối cùng lại trở thành một cặp anh em cùng cảnh ngộ.

Hardy đốt cho Bell một điếu thuốc: “Được rồi, người của chúng ta canh ở bên ngoài, bên trong có hệ thống an ninh giám sát, ai muốn vào trong cũng bị chúng ta khám xét cẩn thận, tuy không đến mức khám xét toàn người nhưng đến giờ cũng chưa tìm ra hàng cấm nào. Tôi cũng không tin thằng nhãi đó dám làm chuyện gì —— trừ khi thực sự là ma quỷ làm!”

Bell vẫn không yên tâm, hắn phả một làn khói, gió tây bắc thổi ngược làn khói lại vào mặt hắn, khiến hắn sặc khói thuốc ho khan hai tiếng. Bell không trả lời Hardy, chỉ chăm chú nhìn lên trời, hi vọng đêm này sẽ trôi qua mau.

Trong hội trường toàn là những nhân vật tai to mặt lớn, dù chỉ có một chút vấn đề xảy ra, hắn cũng ăn cho đủ.

Hardy hỏi: “Cố vấn Lâm đâu rồi?”

Bell kẹp điếu thuốc trong tay, vì lo lắng nên kiệm lời: “Đang giám sát camera theo dõi.”

Hardy cười: “Nhiều người như vậy, cậu ta làm sao mà thấy ——”

Chưa kịp dứt lời, trong hội trường vang lên tiếng vỗ tay ồn ào.

Hardy xoa xoa bàn tay bị gió biển thổi đến lạnh lẽo: “Bắt đầu rồi.”

Bell ừm một tiếng, muốn đi tuần tra thêm vài lần nữa, dù sao thì đứng yên một chỗ cũng không hết bất an.

Đột nhiên tầm mắt của hắn nhìn thấy một thứ gì đó màu đen đang đi theo chiều gió.

Ban đầu Bell nghĩ đó là chim biển.

Nhưng ngay lập tức hắn nhận ra dị thường.

—— Hình dạng không giống!

Huống hồ ở đây làm sao lại có nhiều chim biển như vậy được? Đó là cả một đoàn binh che lấp cả trời!

Hắn nghĩ rằng nguy hiểm có thể di chuyển qua cầu, nhưng không ngờ lại là từ biển đến!

Gió thổi nhanh, thứ kì lạ kia đến cũng nhanh.

Bell rút súng, lạnh giọng quát: “Bạch Thuẫn, cảnh giác!”



Ngay lúc này, Sanjay mặc tây trang, mang giày da tinh tươm đang lẩm nhẩm đọc lại nội dung phát biểu.

Nội dung bài phát biểu chủ yếu bày tỏ cảm kích đối với những vị khách mời, dành ra vài ba dòng tưởng niệm các chiến sĩ năm xưa và nêu rõ tương lai phát triển của nhà hát.

Vẫn chỉ là những lời cũ mà thôi.

Gã đã sớm thuộc lòng.

Chỉ cần gã tiếp tục vai diễn người tốt, hiền lành như cũ là được.

Tỉnh táo lại, Sanjay chậm rãi bước lên bậc thềm, tiến bước đến bục sân khấu, chỉnh lại micro và chuẩn bị lên tiếng ——

Trên micro lại vang lên một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ.

“Alo, alo, nghe rõ chưa?”

Sanjay chưa kịp định thần nhớ lại chủ nhân của giọng nói là ai thì giọng nói của một người phụ nữ tự động phát ra từ micro như một bóng ma.

Lạnh lùng, bình tĩnh, chân thật.

“Chào Sanjay, lâu rồi không gặp. Chào tất cả mọi người đang có mặt ở đây, lần đầu chúng ta gặp nhau. Tôi là Mẫn Thu.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.