Là một cá nhân mang nhiều nhân cách khác nhau, cô và những nhân cách còn lại đều chia sẻ chung tình cảm, lý trí, hiển nhiên cô cũng biết mối quan hệ giữa Ninh Chước và những người còn lại.
Tuy nhiên, trong kinh doanh thì không có bạn bè, nói chuyện tình cảm sẽ tổn hại đến chuyện tiền bạc; thứ hai, Thiện Phi Bạch cũng không có giao tình gì đặc biệt với họ.
Không chỉ có vậy, Ninh Chước còn có thù oán với Thiện Phi Bạch.
Cách đây không lâu, Ninh Chước còn giao cho họ chịu trách nhiệm nhược điểm trí mạng trên lưng của Thiện Phi Bạch.
Mặc dù theo như những gì họ biết thì bây giờ Thiện Phi Bạch lại đang ở chung một chỗ với Ninh Chước.
Nếu kế hoạch của Ryo Motobu là mượn tay Thiện Phi Bạch để hãm hại Ninh Chước thì họ có nên nhận đơn hàng này không?
Sở dĩ Lawyer Tuner có tự do là vì không giống như những trí tuệ nhân tạo khác, họ đã nảy sinh những suy nghĩ, dục vọng cá nhân.
Có thể cân nhắc vì Ninh Chước như thế này đã là một chuyện hiếm có đối với Lawyer Tuner.
Lòng trung thành là một trong những hạng mục dịch vụ có thể mua được, nhưng Ninh Chước chưa bao giờ trả tiền cho việc này.
Vì giá cả quá đắt.
Cho nên Lawyer Tuner mỉm cười với Ryo Motobu đang trong cơn tuyệt vọng: “… Ông có thể trả bao nhiêu tiền?”
…
Trên đường về, Thiện Phi Bạch nhìn thấy có xe bán đậu hủ chiên ở phía xa, hai mắt tròn xoe trông mong nhìn Ninh Chước: “Anh Ninh, anh có muốn ăn đậu hủ chiên không?”
Ninh Chước nhìn xe bán đậu hủ, lại nhìn sang người bên cạnh, thấy rõ sự háu đói của cậu nên cố ý đáp: “Không ăn.”
Thiện Phi Bạch xụt xịt đáng thương: “Nhưng em đói.”
Ninh Chước cố ý chọc ghẹo cậu chủ nhỏ ăn mặc bảnh bao: “Quán ven đường làm sao xứng tầm với cậu chủ nhỏ. Cậu chủ nhỏ vẫn nên về nhà ăn hoa thôi.”
Thiện Phi Bạch thông minh lanh lợi, biết không thể vòi vĩnh Ninh Chước liền chuyển đổi mục tiêu, gọi ngay cho người quen: “Chị Phượng Hoàng! Em và anh Ninh đang ở bên ngoài, chị có muốn ăn gì không?”
Phượng Hoàng đang ở cùng với Mẫn Mân.
Cô không có thói quen ăn vặt vào đêm khuya nên tự nhiên đưa máy sang cho Mẫn Mân: “Hỏi cô muốn ăn gì không.”
Mẫn Mân lanh lẹ liệt kê một danh sách các món ăn vặt cho tất cả những người mà cô biết.
Ninh Chước: “…”
Anh cảm thấy anh vẫn còn quá nhân từ.
Ăn hoa thì còn dễ thở lắm, đáng lẽ phải nhét xương rồng vào miệng của Thiện Phi Bạch.
Mưa đã tạnh.
Cần phải mua khá nhiều đồ, sau khi tìm được chỗ đậu xe, cả hai chia ra thành hai đường.
Bộ tây trang trang trọng của Ninh Chước không phù hợp với chợ đêm hỗn loạn nên anh buộc áo khoác quanh eo và thắt nút bằng tay áo, chiếc áo khoác ôm trọn vòng eo, để lộ đường cong thon thả.
Có một tên lưu manh trẻ tuổi nhuộm tóc sặc sỡ đang ngồi xổm bên đường, vừa nhìn thấy Ninh Chước đi ngang qua liền huýt sáo thu hút chú ý.
Hôm nay Ninh Chước mặc đồ đàng hoàng, chỉnh tề nên anh không muốn đánh nhau, anh khẽ liếc mắt nhìn đối phương một cái rồi thôi.
Tên lưu manh nhìn thấy Ninh Chước đi cùng với Thiện Phi Bạch.
Diện mạo của Thiện Phi Bạch quá anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, nhìn vào đã biết ngay là thiếu gia nhà giàu ăn sung mặc sướng.
Nhưng những tên lưu manh này thường sẽ tự đem bản thân so sánh với những người như Thiện Phi Bạch, sau đó có cảm giác như mình như chui ra từ bùn sình, trong lòng dâng lên sự ghen ghét khó tả, tên kia chỉ có mặt mũi đoan chính hơn một chút, cao ráo hơn một chút, mũi thẳng hơn một chút, so ra thì mình cũng không thua kém gì người ta.
Ninh Chước thì khác.
Anh mặt một bộ tây trang màu xám gỉ, môi đỏ răng trắng, lông mi dài rũ xuống đôi mắt thờ ơ, lãnh đạm, cả người toát lên sự xa cách khó gần nhưng lại cuốn hút khó tả như một yêu hồ tu hành cả ngàn năm sống trong núi sâu.
Đàn ông thường sẽ nghĩ Ninh Chước là một tên đồng tính, khi nhìn anh vừa cảm thấy khinh thường lại vừa cảm thấy tò mò.
Tên lưu manh vẫn cố chấp đến cùng, bây giờ còn tiến tới trêu chọc Ninh Chước: “Người đẹp, đừng đi, ở lại đây tâm sự với anh đây một chút nào.”
Sự kiên nhẫn của Ninh Chước rơi xuống đáy, anh dùng một chân đá bay tên lưu manh vào trong thùng rác ven đường.
Những người bán hàng rong đã quen với những vụ ẩu đả trên đường, không một ai biến sắc, mỗi người tự giác dời quầy hàng của mình ra xa một chút và xem kịch hay vừa diễn ra.
Không ngờ chỉ một cú đá đã kết thúc ngay cuộc chiến. Tên lưu manh nhỏ bé đập đầu vào thùng rác chứa đầy rác thải của nhà hàng, gã lớn tiếng rên rỉ đâu đớn, không thể mắng chửi một lời nào.
Cú đá bất ngờ của Ninh Chước khiến hai tên lính đánh thuê bám đuôi lặng lẽ đi theo sau hoảng sợ.
Khoảnh khắc Thiện Phi Bạch vừa quay đầu lại đã khiến họ thấp thỏm trong lòng.
Bây giờ Ninh Chước lại còn vô cớ nổi điên trên đường, họ thực sự không biết Ninh Chước có phải đang thị uy giết gà dọa khỉ hay không, hai người rối rắm nhìn nhau, cuối cùng quyết định rút lui trước.
Chạy đến một nơi hẻo lánh, một trong hai quay số, kính cẩn báo cáo lại hành trình của Ninh Chước và Thiện Phi Bạch: “… Thưa ngài, là như vậy.”
Ở đầu bên kia, Charlemagne khịt mũi, xem như là đáp lời đối phương.
Khoảng một tuần trước, quản gia lớn tuổi đã đến Henna, sau đó không quay về nữa.
Ông ta ngủ một giấc sâu, khi thức dậy thì không thấy có ai chuẩn bị thức ăn sáng cho mình.
Ngay từ đêm đó, quản gia như thể bốc hơi hoàn toàn khỏi thành phố Ngân Chùy.
Lão không mang theo giấy tờ tùy thân hay sổ tiết kiệm của mình.
Lão đã già và có một tài sản kếch sù, không có lí do gì để bỏ trốn với số tiền ít ỏi trong va li.
Vì quản gia biến mất sau khi đến Henna, Charlemagne nghi hoặc, nhưng cũng không muốn để lộ ra việc nhân viên chính phủ Bạch Thuẫn lại cấu kết với lính đánh thue.
Huống hồ Ninh Chước cũng có công lao trong việc khiến Takeshi Motobu mất tích.
Vụ án 930 đang trong giai đoạn nhạy cảm, ông ta không thể nảy sinh bất kì quan hệ gì với Henna, khiến cho người khác nghĩ đến giao dịch của họ.
Nghĩ đến đây, Charlemagne giả câm giả điếc, tự thuê thêm một quản gia trẻ tuổi khác, dường như trong nhà chưa hề xuất hiện một quản gia lớn tuổi kia.
Vụ án 930 được phá giải cũng đã giúp Charlemagne rất nhiều việc.
Nhưng cẩn thận tính toán thì vẫn không thể xóa bỏ được nỗi đau khổ trong lòng ông ta.
Con trai thoát khỏi diện tình nghi, nhưng ông cũng chính là kẻ đã tự tay bắn nát mặt đứa con duy nhất của mình.
Charlemagne đã hành động sai trái trước truyền thông và ban lãnh đạo cấp cao của Bạch Thuẫn không có ý định khôi phục chức vị cho ông ta.
Hôm nay, ông ta cũng đã nhìn thấy người phát ngôn mới của Bạch Thuẫn trên sóng truyền hình.
Charlemagne là nhân vật được giới truyền thông yêu thích trong nhiều năm qua, cho nên ông ta cũng biết rõ họ sẽ thích khen ngợi loại người như thế nào.
Ngoại hình nổi bật, có cuộc sống khó khăn và năng lực nghiệp vụ xuất sắc, hội tụ ba yếu tố này sẽ trở thành người thu hút được sự quan tâm của công chúng.
Trải nghiệm sống và xuất thân của Charlemagne rất mờ nhạt. Một phần ba nội dung là nhàm chán và một phần ba nội dung còn lại là chắp vá không thể nói rõ.
Lâm Cầm thì khác.
Charlemagne đã kiểm tra lý lịch của Lâm Cầm, càng đọc thì càng thấy ghen tị đến đỏ mắt.
Năm ngoái, hiệu suất công tác của Lâm Cầm chiếm 72% tổng số vụ án được giải quyết ở khu Trường An.
Và câu chuyện hắn xuất thân là một đứa trẻ mồ côi sống trong bãi rác và trở thành một học sinh giỏi xuất sắc, có hạnh kiểm tốt, sau đó biến cố bất ngờ xảy ra đối với người cha nuôi của hắn, hắn bị cha nuôi đâm nát mặt, cuối cùng phấn đấu hết mình ghi danh vào Bạch Thuẫn, mọi chi tiết đều ấn tượng, xúc động lòng người.
Lâm Cầm có xuất thân thấp kém, có thành tích cao, có gương mặt nổi bật, dù ban đầu chỉ được thăng chức tạm thời để nhận lấy củ khoai nóng bỏng tay của trụ sở, nhưng bây giờ thì ai quan tâm nữa chứ?
Charlemagne tức giận đến mức sùi bọt mép.
Ông ta cúp máy với lính đánh thuê, ngồi trong phòng làm việc, thẫn thờ ngước lên nhìn trần nhà.
Có tiếng mở cửa ở bên ngoài.
Tiếng giày cao gót vang lên “cộp cộp” đều đặn như đang giẫm nát trái tim của người khác.
Những ngày qua, Charlemagne chỉ quan tâm đến việc riêng của mình.
Ông ta thấy vợ luôn đi sớm về muộn, gần như trở thành một bóng ma lãng du trong nhà, lúc nào cũng nở một nụ cười bí hiểm, khi không có ai xung quanh cũng nhếch miệng cười với không khí, quả thực khiến Charlemagne sởn tóc gáy.
Lúc trước ông ta bận đến sứt đầu mẻ trán, hữu tâm vô lực.
Bây giờ Charlemagne muốn đặt lịch cho bác sĩ đến thăm khám tình trạng của vợ mình.
Nghĩ như vậy nhưng Charlemagne ngồi im bất động.
Là kẻ đã tự tay bắn nát mặt con trai mình, ông ta thực sự không muốn đối diện với vợ. Thứ nhất là vì cảm thấy có lỗi, thứ hai, ông ta cũng cảm thấy bản thân không có lỗi trong việc này.
Ông ta không muốn chịu đựng và đối mặt với sự điên loạn của vợ, tốt nhất bà ấy nên tìm đến chỗ ông để chủ động hòa giải sau khi điều chỉnh lại bản thân.
Charlemagne đang định gọi bác sĩ thì một cuộc gọi bất ngờ khác làm gián đoạn kế hoạch.
Trong miệng ông ta đầy vết phồng rộp khô khốc, ông ta lười nói chuyện, lười khác “ừm” một tiếng.
Một phút sau.
Charlemagne trợn trừng mắt, há miệng muốn nói chuyện thì lại động đến vết thương trên miệng, gương mặt hầm hầm đầy tức giận.
Đầu dây bên kia là người của Bạch Thuẫn, họ thông báo rằng tìm thấy một dải lan can bị đâm nát bên cạnh một vách đá xa xôi hướng ở một bến cảng cũ ngoài Hạ Thành.
Vì thời tiết giá lạnh nên việc thuê đội cứu hộ đến tốn khá nhiều tiền, hơn nữa cũng không có ai thông báo mất xe hay có người mất tích, cho nên lực lượng cảnh sát ở khu vực này cũng chậm chạp làm việc, mất đến ba bốn ngày mới thương lượng được giá cả và huy động người đến kiểm tra.
Đội cứu hộ đến muộn nhưng vẫn trục vớt được một chiếc siêu xe.
Khi kiểm tra biển số, họ rất ngạc nhiên khi biết chiếc xe được đăng ký bởi một cư dân ở Trung Thành.
Chuyện này hiển nhiên không dễ giải quyết.
Sau khi điều tra cẩn thận, họ phát hiện ra người đàn ông lái xe có liên quan đến cựu thanh tra Bạch Thuẫn Charlemagne.
Vì vậy người quản lý đã dè dặt gọi điện để hỏi thăm Charlemagne.
Charlemagne nuốt nước bọt hai lần, cảm thấy vừa khó hiểu vừa cáu gắt: “Người ở trong xe đâu!?”
Người quản lý lưỡng lự đáp: “Không… không tìm thấy ai. Cửa sổ mở, đai an toàn cũng mở. Có lẽ người đó không thắt dây an toàn khi lao xe xuống nước rồi bị văng ra ngoài.”
Người quản lý lựa lời và nói tiếp: “Chúng tôi đã kiểm tra video giám sát ở khu vực này và thấy chủ nhân của chiếc xe… đã uống rất nhiều rượu. Chắc chắn người đó đã lái xe trong tình trạng say rượu nên mới lao xe xuống nước, khi say rượu còn không tỉnh táo, xe đâm qua lan can và không hề nhấn phanh…”
Charlemagne tái mặt.
Ông ta nhớ khi quản gia còn trẻ đã từng cùng mình đến một bữa tiệc rượu vang và uống rất nhiều rượu, lão cũng được xem là một người nghiện rượu.
Nhưng vì một lần uống rượu đến đau dạ dày, lão đã bỏ rượu và chỉ uống trà.
… Một người không bao giờ đụng đến rượu nữa lại chạy xe lao xuống biển rồi biến mất?
Charlemagne nhận thấy sự kỳ lạ và ngay lập tức yêu cầu: “Gửi cho tôi đoạn video giám sát. Tất cả. Ngay bây giờ.”
Ông ta bắt đầu làm việc hăng say và không hề để ý rằng vợ mình đã đứng trước cửa phòng làm việc một lúc.
Trên má phu nhân Charlemagne vẫn còn dính vết máu chưa khô, nhưng Charlemagne quá bận bịu, không ngẩng đầu lên nên cũng không nhìn thấy gì.
….
Khi Ninh Chước đang đứng ở quầy hàng mua thịt thỏ nướng, Thiện Phi Bạch tung tăng xách hai phần đậu hủ chiên quay lại.
Phần của Thiện Phi Bạch được rưới nước sốt nóng hổi và ngon mắt, phần của Ninh Chước thì chỉ chan một thìa súp, nóng hổi bốc khói và thơm lừng.
Thiện Phi Bạch chạy đến bên cạnh Ninh Chước, đầu tiên gắp một miếng đậu hủ rồi thổi hai cái, nhẹ nhàng đút vào miệng anh.
Cậu đã chạy một quãng đường nên đậu hủ không còn nóng như lúc vừa mới lấy ra khỏi nồi.
Nếu để thêm nửa phút nữa thì hương vị sẽ không còn ngon.
Ninh Chước vốn không bao giờ thưởng thức thức ăn, cho nên Thiện Phi Bạch có thói quen sẽ tìm thức ăn đút cho anh hết lần này đến lần khác, lần nào cũng giải thích cho anh và đưa cho anh thêm lời khuyên.
Miếng đậu hủ trong miệng anh mềm mại, nóng hổi, ngay lập tức tan ra mềm mại.
Ninh Chước không dành nhiều thời gian để ăn uống không có nghĩa vị giác của anh có vấn đề.
Thiện Phi Bạch nhìn anh chăm chú, mắt chớp chớp liên tục, cảm thấy có nhìn bao nhiêu cũng không đủ, hỏi: “Ngon không anh?’
Ninh Chước “ừm” một tiếng, không tự chủ được mà nói: “Cậu cũng ăn đi.”
Thiện Phi Bạch vì thế tự mình ăn một miếng lại đút cho Ninh Chước một miếng. Thấy thế, dì bán thịt nướng không khỏi cười thầm, cảm thấy đôi vợ chồng son này một lạnh một nóng, một động một tĩnh quả thực rất đáng yêu.
Sau khi cả hai chia nhau ăn hết hai phần đậu hủ, Thiện Phi Bạch theo thói quen tiếp tục nhõng nhẽo: “Em muốn ăn quýt. Nhưng mà em không mang theo tiền.”
Thiện Phi Bạch chỉ có thể nhìn theo quầy quýt và thở dài, nhưng cậu vẫn không quên nhiệm vụ đút thêm một bánh tart trứng nóng hổi cho Ninh Chước.
Hai người lái xe quay về, trả xe lại và đi bộ, trên tay đầy túi to túi nhỏ chứa đầy thức ăn vặt.
Phía sau cả hai sạch sẽ, bốn bề yên lặng, chỉ có tiếng gió thổi vang vọng khắp ngọn núi.
Thiện Phi Bạch vừa đi vừa quay đầu, hỏi câu hỏi nghiêm túc nhất trong ngày hôm nay: “Anh Ninh, muốn thổi bay nhà hát thì cần thuốc nổ, vậy thuốc nổ đâu?”