Kẻ Cầm Dao Cuối Cùng

Chương 2



Điều ám ảnh nhất đối với người dân xóm nghèo tịa vùng ven đô thành phố Hà Nội là căn nhà của ông Kiên. Ngay lúc này có rất nhiều những người mặc cảnh phục đang tổng hợp tất cả người dân xung quanh để lấy lời khai. Cái mùi âm khí tỏa ra làm cho mọi người thấy lạnh cả sống lưng. Nhưng người Việt Nam mà, bản tính hóng chuyện thì chưa bao giờ đổi.

Phong nhận được câu trả lời của Dũng cũng phải cau mày. Anh nhìn đồng đồ trên tay. Bây giờ là tám giờ sáng. Tám tiếng trước có nghĩa là nạn nhân bị sát lại vào rạng sáng cùng ngày, đánh mắt nhìn quanh thấy tất cả người dân đang bàn tán cố gắng ngóc đầu vào xem trong nhà.

Cả căn nhà không có dấu hiệu bị lục lọi chứng tỏ không phải giết người cướp của. Điều đặc biệt là cửa nhà mở không có dấu hiệu cạy mở. Như vậy cho thấy chắc chắn là người quen hoặc người sống trong ngôi nhà này là hung thủ.

Phong cầm lên một tấm cảnh gia đình đã cũ, trong tấm ảnh có nạn nhân chụp cùng với một người phụ nữ, có vẻ tấm ảnh đã rất lâu khi nước ảnh đã ngả vàng, chỗ để ảnh cũng không bám bụi như các chỗ khác. Điều này cho thấy tấm ảnh đã được để ở đây rất lâu rồi.

Minh đi đến đằng sau của Phong chép miệng rùng mình.

"Khiếp cướp hay sao mà đâm nhiều thế?"

"Không phải cướp. Mà người phụ nữ này là ai?"

Minh nhìn tấm ảnh mà Phong đưa cho mình, anh cau mày lại chép miệng.

"Chắc vợ nạn nhân."

"Bà ta đâu?"

"Em vừa hỏi hàng xóm thì họ bảo tối hôm qua có nghe thấy hai vợ chồng có cãi nhau sau đó bà ta về nhà mẹ ruột bây giờ chưa xuất hiện."

Cả hai người vừa đi ra khỏi nhà nạn nhân thì thấy bà con hàng xóm đang đứng xung quanh nghểnh cổ vào hóng hớt. Sinh đang cố gắng đi lấy lời khai của hàng xóm.

Phong đang định đi đến hỏi thêm xem có manh mối nào không thì bỗng nhiên lại nghe thấy cuộc đối thoại của cặp vợ chồng già. Đó là ông Tuyển và bà Vinh. Phong nhìn chằm chằm hai người thấy ông Tuyển đang rất dửng dưng. Cùng là hàng xóm với nhau, có người tò mò, cũng có người hả hê chứ không ai như ông Tuyển. Một thái độ như chẳng liên quan gì đến mình. Ông Tuyển dường như hơi sợ hãi ánh mắt của Phong. Ông cố ý tránh ánh mắt của anh kéo bà Vinh đi.

"Bà bớt hóng hớt đi. Người chết có gì mà xem."

"Cái thằng cha cả ngày chỉ biết chửi đổng đó tôi phải xem ai giết hắn chứ?"

Bà Vinh nói lẫy lên giọng rõ to. Có cảm giác như bà đang cố tình lên giọng để cho thấy quan điểm của bản thân không liên quan gì đến cái gia đình nạn nhân.

"Bà bớt nói đi, về nhà nấu cơm."

Ông Tuyển không hài lòng lắm với thái độ của bà Vinh. Ông kéo bà đi về phía nhà của mình. Hai người đi xa, Phong cứ nhìn theo mãi anh nghĩ chắc chắn hai người này có vấn đề gì đó thì Minh đi đến vỗ vai anh.

"Anh, có đối tượng tình nghi rồi."

"Ai?"

"Vợ của nạn nhân."

Minh chỉ về phía xa một người phụ nữ khoảng tầm 40 tuổi. Đó là và Huệ - vợ của nạn nhân. Bà ta có vẻ sợ hãi cứ nhìn vào trong nhà. Bà trông có vẻ chột dạ khi cứ xoắn tay vào nhau. Điều này chứng tỏ bà ta rất lo lắng và sợ hãi. Phong hất mặt ra hiệu cho Minh, Minh hiểu ý gật đầu đi đến chỗ bà Huệ.

Khi Phong quay lại định tìm cặp vợ chồng ông Tuyển thì ông ta đã kéo vợ đi mất rồi. Khi mà mọi người đang tụ tập bàn tán mà lại bỏ đi chứng tỏ có điều khuất tất.

Bởi vì ông ta đi ngược lại với đám đông làm cho Phong chú ý. Anh vẫy tay ra hiệu cho Minh.

Phòng thẩm vấn của cảnh sát luôn làm cho người ta có cảm giác lạnh hơn bên ngoài, âm u và áp lực. Phong và Minh ngồi đối diện với bà Huệ, bà có vẻ già hơn so với tuổi thật của mình.

Minh cố gắng cười đẩy cốc nước về phía bà dùng giọng điệu trầm của mình an ủi.

"Bác uống nước đi."

"Cám ơn cậu."

Tay của bà Huệ run run cầm cốc nước lên uống, Phong chú ý thấy tay áo sờn của bà trượt xuống để lộ cổ tay có vết bầm tím. Bà Huệ cũng như cảm nhận được ánh mắt của Phong xấu hổ rũ cổ tay áo.

Minh nhìn thấy lắc đầu "Bác có biết giấu đầu lòi đuôi không vậy?"

Phong hắng giọng đẩy những tấm ảnh được chụp hiện trường và nạn nhân đến trước mặt của bà Huệ.

"Bà nhận ra ai không?"

"Ông ấy là chồng tôi."

Phong mở tiếp hồ sơ đẩy về phía bà Huệ, Bà Huệ liếc mắt nhìn xuống sợ hãi nhắm mắt lại tay nắm chặt.

"Ông ta bị sát hại lúc rạng sáng hôm nay" xin hỏi lúc đó bà ở đâu?

"Tôi"..

"Xin lỗi."

Tiếng ồn ào khiến cho Phong và Minh tức giận. Ai lại không có não thế chứ. Phòng thẩm vấn luôn là nơi trọng địa không cho phép bất kể ai tới gây rối. Vậy mà có kẻ to gan muốn vuốt râu hùm mà. Minh cũng tự nhiên cảm lấy rùng mình một cái, cậu len lén liếc sang Phong thấy ánh mắt của anh như muốn giết người đến nơi. Minh cầm cầu nguyện cho kẻ không có mắt đó, mong rằng hắn sẽ không quá thảm.

Cửa phòng thẩm vấn mở ra, Một cô gái xinh đẹp ăn mặc phong cách công sở lạnh lùng chấn vấn

"Các anh không được thẩm vấn."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.