Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 570: Tiệc Riêng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Buổi chiều lúc có báo cáo cuối ngày, tập đoàn tư bản Trần thị một trăm tám mươi tỷ để mua cổ phiếu về, kéo giá cổ phiếu trở về mức mười hai nghìn không trăm chín mươi đồng, coi như là miễn cưỡng ngăn chặn lại xu ướng suy giảm.

Chuyện này thật sự trở thành chuyện lớn rồi, sau khi có báo cáo cuối ngày, giám sát Hồng Kông đã biết tin tức được truyền ra ngoài.

Họ sẽ bắt tay vào điều tra tập đoàn tư bản Trần thị, mong là các nhà đầu tư sẽ cư xử hợp lí.

Buổi tối, Lục Tam Phong nhận được khá nhiều lời mời tham gia tiệc, tất cả đều hy vọng anh tham gia nhưng lại đều bị Lục Tam Phong từ chối cả.

Bây giờ cách xử lý tốt nhất của anh chính là trốn trong khách sạn.

Một ngày hôm nay, Lục Tam Phong nhiều lần nhìn xuống dưới lầu, may là không có thấy người nào kì lạ ở dưới đó, có thể ép tập đoàn tư bản Trần thị bỏ tiền ra mua cổ phiếu về đã là ép ra tuyệt chiêu rồi.

Giờ cơm tối, bên trong nhà hàng, Lục Tam Phong đang ngồi ăn cơm, người ngồi đối diện là Phùng Chính Anh.

Rất dễ nhận ra rằng cả ngày vùi đầu ở trong khách sạn làm cậu chàng rất khó chịu
"Anh Phong, hay là chúng ta đi ra ngoài chút đi?" Phùng Chính Anh hỏi.

Hiển nhiên là cậu ta đã quen với việc hoạt động rồi, cả người ngứa ngáy.

"Nếu cậu không sợ đi tới đi lui bỗng dưng có vài người xông tới cầm theo đạo chém cậu nát vụn thì cứ đi đi." Lục Tam Phong nói rồi tiếp tục cắm đầu ăn com.

"Chán quá là chán, hay là đi ra ngoài tham gia mấy bữa tiệc kia đi, tôi lại lôi kéo thêm vài người, đặt bẫy bear trạp tiếp, có khi ngày mai còn giảm kinh khủng hơn."
Rõ ràng là Phùng Chính Anh muốn làm gì đó.

Lục Tam Phong đặt đũa xuống nhìn cậu ta nói: "Đấu với nhau kiểu này không phải là xem ai ra tay ác hơn mà là xem ai sẽ phạm lỗi ít.

Các cuộc đối đầu giữa các công ty quốc tế lớn sẽ kéo dài trong vài năm, khác với các doanh nghiệp vừa và nhỏ, các doanh nghiệp vừa và nhỏ muốn đạt được tốc độ và khả năng nắm giữ thị trường nhanh nhất.

"
"Giao đấu kiểu này càng xem trọng việc anh tới tôi đi, mọi người ai nấy đều là người có đầu óc.

Con bài trong tay gần như chưa lật, còn lại phải xem bên nào phạm lỗi trước, cho dù sai một lỗi nhỏ cũng có thể là nhát trí mạng."
"Mấy ngày tới này đều phải ở yên trong khách sạn."
Lục Tam Phong nói đúng, để phá đổ một công ty tài chính lớn trong thời gian ngắn là chuyện không thể nào xảy ra, trừ khi là lệnh chèn ép từ cơ quan hành chính cấp quốc gia thì may ra.


Tham gia vào một cuộc chiến tranh thương mại không cân xứng chứ nếu không thì ác chiến dài lâu, chỉ dựa vào thu chi trong vài năm, thị trường, rồi các thủ đoạn thưa nhau ra tòa để đạp đổ đối phương.

Nếu hai bên đều là cao thủ không lộ ra sơ hở chí mạng nào thì cần phải đánh cờ trong thời gian dài.

Giống y như là chơi cờ, con nít chơi cờ thường kết thúc rất nhanh, có xuồng ba lá trong tay mà rìu quăng ra thì sẽ thấy thực hư.

Cao thủ thật sự sẽ không chơi đùa như vậy, mỗi con cờ hạ xuống đều phải suy tính sâu xa kĩ càng.

Lục Tam Phong có thể hành lên hành xuống nhiều lần như vậy trong một thời gian ngắn, đã khiến cho nhiều người phải e ngại.

Anh có thể thuận lợi như vậy, tất cả là nhờ ông Phùng tính xong kế lâu dài.

Ông Phùng chiên trứng sẵn, còn Lục Tam Phong chẳng qua chỉ là sợi dây thôi.

Lục Tam Phong hiếm khi được thong dong, còn tổng giám đốc Trần lại không được hưởng cái sự thanh thản kia.

Tối hôm nay bà ta tổ chức một bữa tiệc rồi mời tất cả những người mà bà ta kêu gọi ủng hộ công ty bà ta tới.

Trong một tòa nhà cao tầng, bên trong phòng làm việc xa hoa rộng rãi có bốn năm người đàn ông trung niên mặc vest ng uống trà.

Tổng giám đốc tài chính của Bách Tùng Thiên, Hoàng Bách Tùng rót trà cho mọi người, nói:
"Tập đoàn tư bản Trần thị đang bị người nào theo dõi.

Có thể thấy được tổng giám đốc Trần đang rất là sốt ruột”
"Sao bà ta có thể không sốt ruột được kia chứ, cổ phiếu rớt giá đến như thế rồi, tôi cũng chuẩn bị bán đi đây.

Rõ ràng có người bán khống, bán đỉnh mua đáy."
Tổng giám đốc công ty chứng khoán Khải Cơ uống một hớp nước trà nói: "Có người muốn bước vào hội đồng quản trị của tập đoàn tư bản Trần thị nên định gây chuyện đây."
Trên bàn là vài sấp thư mời, mấy vị ngồi đây đều là khách quý của tổng giám đốc Trần tối nay.

"Tên Lục Tam Phong kia có lai lịch thế nào? Rốt cuộc trong tay hắn có bao nhiêu cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị?" Một vị tổng giám đốc khác hỏi.

"Không biết, bây giờ xem ra trong tay hắn ta có rất nhiều tài khoản.

Nhưng vấn đề là hôm nay bán đỉnh vốn lên đến hai trăm mười tỷ.


Trong ngành điện tử của Đại Lục, Lục Tam Phong thật sự đúng là nhân vật số một.

Nhưng mà hắn ta sẽ không trích ra được nhiều tiền như vậy, chắc chắn có người đứng sau!"
"Ván này đúng là loạn, chúng ta cứ tưởng rằng tập đoàn tư bản Trần thị là nhà cái, không ngờ trong tối vẫn còn một cái nhà cái khác.

Tối hôm nay mà đi, chắc chắn tổng giám đốc Trần sẽ không để chúng ta ra về dễ dàng." Mấy người nhìn nhau, bây giờ điều bọn họ lo lắng nhất chính là không biết con quái
vật to lớn sau lưng Lục Tam Phong là ai, có thể đập cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị đến hình dạng như thế nào nữa.

Nếu như đập vào số tiền trên ba trăm nghìn tỉ thì trong thời gian ngắn không thể hồi vốn lại.

Vay vốn bắc cầu sinh ra phí tổn sẽ ảnh hưởng đến hoạt động kinh doanh của tập đoàn tư bản Trần thị, như vậy công ty này sẽ bị tổn thất nặng nề.

Cuộc chiến giữa các công ty tài chính lớn luôn diễn ra bất ngờ, với cơ hội như vậy chắc chắn các công ty tài chính khác sẽ lao vào.

Nếu như có thể vượt qua khoảng thời gian khó khăn không những có thể kiếm được một khoản phí bắc cầu mà còn có thể cho người ta một cái ơn, nhưng mà nhỡ đâu xảy ra vấn đề, có khi vốn còn không lấy lại được.

"Đi xem xem, nghe nói đêm nay sẽ công bố một chút về tình hình kinh doanh năm ngoái."
Mọi người nhìn đồng hồ, vừa đến lúc.

Uống cạn chén trà, đúng lên chuẩn bị đi, trong lúc đó mọi người hỏi nhau.

Có điều sâu trong lòng những người này vẫn hiểu đây chính là một cơn đại nạn vô cùng rõ ràng của tập đoàn tư bản Trần thị, bọn họ đều đã nhận được một vài cú điện thoại, ai nấy đều làm trong lĩnh vực tài chính và cũng thường cạnh tranh không phải trong quan hệ mà là trong cả hành động.

Lúc Đường Đình Nhân nhận được thiệp mời, anh ta ngồi tại chỗ nhếch miệng nở nụ cười.

Anh ta sống ở cái Sông Hương này, về cơ bản là có tham gia trong mấy cái bữa tiệc hỗn độn này, bữa tiệc kết nối cao cấp một chút thì phải do ba anh ta dẫn đi mới được đi.

Bây giờ ở trên thiệp mời lại viết: "Chủ tịch điều hành tập đoàn tư bản Trần thị, quý bà Trần Thu Phương đặt biệt mời ông Đường Đình Nhân đến tham gia tiệc tối cá nhân.


Đây là ý gì?
Dát vàng lên mặt à.

Vàng chói lọi!

Đường Đình Nhân thở dài nhẹ nhõm, khuôn mặt không che giấu được nụ cười.

Sau này kẻ nào dám nói anh ta là nhị thế tổ, thịt chó thì làm sao lên được mặt bàn, anh ta sẽ cầm cái thiệp này ném vô mặt hắn.

Tổng giám đốc Trần ở giới tài chính Sông Hương tuyệt đối chính là một doanh nhân hạng nhất, có thể tồn tại ngang hàng với các ngân hàng, ngân hàng tài tính quốc tế.

Cái loại tiệc rượu cá nhân này không phải con chó con mèo nào cũng có thể mò tới.

Đường Đình Nhân cầm thiệp mời đứng lên, đi đến phòng làm việc của cha anh ta, gõ cửa một cái.

Lúc đứng ở cửa, Đường Đình Nhân không nhịn được bật cười một tiếng.

"Vào đi!"
Đường Đình Nhân mở cửa bước vào, nói với tổng giám đốc Đường: "Ba, tối nay con phải tham gia một bữa tiệc, chắc sẽ về hơi trễ "
Tổng giám đốc Đường ngẩng đầu vẻ mặt không vui, nó lại tham gia mấy cái bữa tiệc, vũ hội không ra gì rồi còn muốn tới nói với mình.

Không phải đang khiến ông chửi hay gì?
"Đi đi, đi đi!" Tổng giám đốc Đường tức giận nói.

"Ba, con đi tham gia bữa tiệc cao cấp đấy, ba xem nè, Trần Thu Phương mời con đi, mọi người đều là tổng giám đốc của mấy công ty tài chính."
Đường Đình Nhân đặt thiệp mời lên bàn nói: "Trò chuyện toàn là về ngân hàng tài chính quốc tế, cổ phiếu, thời gian giao hàng, ba ngày không gặp kẻ sĩ làm thay đổi cách nhìn triệt để, ba cũng nên thay đổi cách cư xử với con đi."
Tổng giám đốc Đường cầm thiệp mời lên nhìn thoáng qua, vẻ mặt tươi cười, cũng thôi bày ra khuôn mặt đen thui lúc nãy của mình.

Tổng giám đốc Đường cũng không am hiểu nhiều về giới tài chính, ngày hôm nay ông và mấy người bạn cùng hàn huyện trò chuyện về chuyện của Lục Tam Phong.

Người ta nói là cẩn thận vẫn tốt hơn, chuyện này không có đơn giản vậy đâu, có thể là một cái bẫy lớn.

Giới chức nghiệp tài chính với nhân sĩ chuyên nghiệp đều bị dày vò đến sống dở chết dở chứ huống chi là người bình thường.

"Đi đi, kết nối nhiều mối quan hệ hơn.

Sau này cũng đừng có chơi với mấy đứa không ra gì kia nữa.

Biết thêm một người có ích thì sẽ mở rộng mối quan hệ.

Khi làm kinh doanh về mặt tài chính chắc chắn không thể thiếu." Tổng giám đốc Đường bắt đầu càm ràm đ nói: "Tối hôm nay có khi con là người nhỏ tuổi nhất.

Phải khiêm tốn biết chưa."
"Con biết rồi, ba yên tâm đi.

Con đã là người hơn ba mươi tuổi đầu rồi.


Hôm trước tham gia bữa tiệc, Lục Tam Phong đánh nhau với một đám lão già con còn không tham gia.

Không phải là đánh không lại nhưng con cảm thấy nếu làm vậy là vứt bỏ mặt mũi của cả nhà mình rồi."
"Biết có chừng mực là được."
"Bây giờ con đi đây." Đường Đình Nhân cầm thiệp mời, phóng khoáng quay đầu rời đi.

Trong trang viên tư nhân, ở đây không chỉ có ruộng đồng mà còn có vườn nho và các loài động vật.

Diện tích là sáu mươi mẫu.

Ở nơi tấc đất tấc vàng như Sông Hương thì đây chính là một khối tài sản khổng lồ.

Loại tiệc cao cấp này cần phải có đối tác tham dự.

Buổi chiều, Tô Ái Linh đến trang viên, cô ta mặc một bộ váy dạ hội, đi giày cao gót và ăn mặc rất lịch sự.

Từng chiếc xe sang trọng được lái vào cổng trang viên.

Trước cửa tổng giám đốc Trần và Tô Ái Linh tự mình tiếp đãi khách mời.

"Hoan nghênh hoan nghênh."
Tổng giám đốc Trần bắt tay với một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi, cười nói: "Tổng giám đốc Thạch lại đẹp trai hơn rồi, hôm nay ông tới thật sự là nể mặt tôi." Vóc dáng của tổng giám đốc Thạch không cao, bắt tay Tổng giám đốc Trần không buông, lão cười híp mắt nói:
"Chỉ cần em khó khăn thì tôi đây sẽ hỗ trợ.

Trước đây đã vậy, bây giờ cũng vậy."
Nụ cười của Tổng giám đốc Trần hơi sượng, hỏi: "Bà xã nhà mình sao không thấy tới vậy?"
"Cơ thể bà ấy khó chịu, Thu Phương, bây giờ tôi còn nhớ rõ đêm của mười mấy năm trước..."
"Tổng giám đốc Thạch, mời ông vào trước, tôi phải tiếp đãi những người khác nữa." Tổng giám đốc Trần vội vàng ngắn lời lão ta, bảo nhân viên công tác đưa vào trong.

Tổng giám đốc Thạch đến trước mặt Tô Ái Linh, nắm tay cô ta, anh mắt đánh giá cơ thể cô.

"Mời ông đi lối này!" Nhân viên đưa tay ra dấu mời.

Tô Ái Linh cũng nhìn ra, tổng giám đốc Trần hồi trẻ đều có một chân với nhiều người.

Mấy ông tổng này chắc


.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.