Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 559: Sự Nhẫn Nhịn Của Tô Ái Linh



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đây chắc chắc là vụ dây dưa gây chấn động, liên quan đến nhiều yếu tố như gia đình giàu có, mối tình tay ba và đứa con.

Cộng với phong cách phát ngôn không thể không khiến người khác kinh ngạc của Lục Tam Phong, khiến cho các phóng viên có mặt đều vô cùng phấn khích.

Lục Tam Phong còn mời đám phóng viên ăn một bữa trưa và đã nhắc đến không ít chi tiết khi ở trên bàn ăn.

Nào là tổng giám đốc Trần đã dụ dỗ anh như thế nào, đã từng đến Đại Lục để mời anh ăn cơm, thậm chí còn tiêu vài chục tỷ để ném vào anh.

“Chúng tôi thắc mắc rằng, tại sao tổng giám đốc Trần lại phải lòng với một mình anh?” Trong ánh mắt của một nữ phóng viên ngập tràn sự hóng chuyện.

“Bà ta điên cuồng theo đuổi tôi, nói tôi điển trai, điều này ai mà không biết chứ? Ai có mắt thì đều biết cả, bà ta nói bà ta có tiền, chỉ cần tôi ở bên bà ta thì bà ta có thể bỏ ra vài chục tỷ để giúp đỡ tôi phát triển công ty của mình, nếu không thì bà ta cũng có khả năng khiến tôi toi đời.”
Lục Tam Phong hít một hơi sau rồi nói: “Lúc đó, con gái của bà ta đang ở trong nhà tôi.

Bởi vì chuyện xảy ra quá đột ngột, nên con gái của bà ta đã trốn vào trong tủ áo, tôi từ chối bà ta nhưng sau đó bà ta giống như phát điên muốn đẩy tôi lên giường.”
“Sau đó thì sao? Cởi áo quần của anh ra?” Một tên phóng viên khác đang cầm đôi đũa trong tay nhưng đã không quan tâm đến việc ăn cơm nữa.

“Tôi vốn không đồng ý mà, nên bà ta đã nói sẽ khiến tôi hối hận.

Không ngờ rằng vài tháng sau, bà ta đã cướp đi người phụ nữ ở bên cạnh tôi, tôi không biết nên đối mặt như thế nào.”
Vẻ mặt của Lục Tam Phong có phần đau khổ, nói: “Thỉnh thoảng bà ta còn đề cập với tôi rằng tập đoàn tư bản Trần thị có rất nhiều khoản sổ sách có vấn đề, hoạt động nội bộ đã gặp phải chuyện.”
“Những thứ này không quan trọng, quan trọng là bà ta đã đẩy anh xuống giường, rồi sau đó có sờ soạng gì anh không? Và đã sờ vào đâu nữa?”
Lục Tam Phong nhìn đám phóng viên này và nhíu mày nói: “Những thứ này quan trọng sao?”
“Tất nhiên là quan trọng rồi, người ta mua báo chí xem chính là vì những thứ này.

Đã sờ vào đầu của anh, lúc đó anh có cảm giác gì, sau khi tổng giám đốc Trần rời đi thì con gái của bà ta có phát sinh gì đó với anh không?” Một nữ phóng viên liếm môi và dẫn dắt nói:
“Chi tiết, càng cặn kẽ càng tốt!”
“Quên rồi, những chuyện đó đối với tôi mà nói là một ký ức đau buồn, con gái của bà ta đã cãi nhau với tôi rồi cũng rời đi luôn, chuyện là như vậy”
Lục Tam Phong mặt mày nghiêm túc nói: “Tôi nhẫn nhịn đủ rồi, lần này đến đây tôi muốn tuyên chiến với tập đoàn tư bản Trần thị.


Không phải bà ta nói mình có tiền sao, tôi muốn tự mình đánh bại bà ta."
Trong mắt của họ hiện ra vẻ thất vọng, như thể đang hăng hái lắng nghe thì đến thời khắc quan trọng lại không nói nữa.

Sau khi tiễn đám phóng viên rời đi, Lục Tam Phong đã gọi cho Tô Ái Linh sau bữa cơm, để cô ta có sự chuẩn bị.

“Xin chào, tôi là Tô Ái Linh giám đốc đầu tư của tập đoàn tư bản Trần thị” Giọng điệu của Tô Ái Linh ở đầu dây bên kia bình thường như đang giải quyết việc công.

“Là tôi, Lục Tam Phong đây, nếu cô không tiện nói chuyện thì nghe thôi cũng được.” Lục Tam Phong đã kể lại đầu đuôi câu chuyện một lần nữa.

Tô Ái Linh nghe đến sắc mặt tái xanh, thanh danh của cô ta ở đây đã bị tổng giám đốc Trần chà đạp một cách bê bối, giờ đây cô ta lại bị Lục Tam Phong giẫm đạp để leo lên.

Mặc dù cô ta đã trải qua rất nhiều, nhưng vẫn muốn thể hiện ra một khía cạnh khác trước công chúng, ai lại không muốn xuất hiện với hình tượng thanh cao trong sáng chứ.

“Tại sao anh không bàn bạc với tôi trước, sau khi làm xong chuyện thì mới nói với tôi?” Tô Ái Linh lạnh lùng nói rằng:
“Chuyện bị anh nói thành như vậy, thế về sau tôi phải sống như thế nào?”
“Hiện giờ nhất định phải khơi mào lên, tạo nên một cục diện không có lợi đối với cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị.

Tôi hỏi cô một câu, muốn tiền hay muốn sĩ diện?” Lục Tam Phong chất vấn.

“Tôi có thể phối hợp với anh, nhưng anh đừng có mà thất bại.”
“Yên tâm đi, tôi làm việc rất an toàn thoả đáng.” Lục Tam Phong nói với cô ta, khoản tiền vài tỷ đồng sắp được chuyển vào tài khoản, đến lúc đó sẽ đem số tiền này đến thị trường chứng khoán lượn một vòng, trích ra vài phần chơi bời một chút.

Một số tờ báo và tạp chí phát hành vào buổi chiều đã đưa tin này ra, dư luận bắt đầu bùng nổ trong phạm vi nhỏ.

Ngày hôm sau, tin tức ùn ùn ập đến.

Tiêu đề này bùng nổ hơn tiêu đề nọ, tổng giám đốc của tập đoàn tư bản Trần thị có ngược luyến tình duyên, không thành công trong việc theo đuổi người giàu có nhất của Đại Lục nên tức giận cướp vợ người ta, quá trình bỏng mắt!
Hai mẹ con giành chồng, con gái trốn trong tủ quần áo.


Tổng giám đốc ủa tập đoàn tư Trần thị lại bị tung tin, vì yêu hoá hận trở thành biến thái.

Tổng giám đốc Trần, con gái của tổng giám đốc Trần, vợ của tổng giám đốc Trần, người giàu có nhất Đại Lục, con đường say mê của ba người phụ nữ và một người đàn ông.

Về khía cạnh khiến người ta ghê tởm thì những phương tiện truyền thông này của Sông Hương là xuất sắc.

Trong văn phòng của tổng giám đốc Trần, bầu không khí như sắp ngưng đọng lại.

Bà ta ngồi ở đấy, sắc mặt u ám đến mức đáng sợ, vài giám đốc điều hành của công ty ngồi ở đối diện thậm chí đến thở mạnh cũng không dám thở ra.

Trên bàn có hơn chục tờ báo và tạp chí, hình ảnh minh hoạ cũng vô cùng trắng trợn.

“Gọi Tô Ái Linh đến đây!” Tổng giám đốc Trần lạnh lùng nói:
“Các người đi ra ngoài đi.”
Vài phút sau thì Tô Ái Linh gõ cửa bước vào, nhìn lướt qua những tờ báo chí ở trên bàn thì cẩn thận hỏi:
“Tổng giám đốc Trần, ngài tìm em có chuyện gì ạ?”
Tổng giám đốc Trần đứng dậy và nhìn chằm chằm lấy người phụ nữ ở ngay trước mắt này đây, cô ta quả thực rất hấp dẫn, cho dù là vóc dáng, khuôn mặt hay sự dịu dàng chu đáo với người ta, nhưng kể từ khi bên cạnh mình có thêm người phụ nữ này thì bản thân chưa một ngày trôi qua dễ dàng.

Tổng giám đốc Trần đi đến trước mặt Tô Ái Linh và nhìn chằm chằm lấy khuôn mặt của cô ta, bỗng nhiên giơ tay lên và tát một bạt tai.

“Chát!”
Cái tát này khiến cho Tô Ái Linh ù cả tại, cả người chao đảo và suýt ngã xuống đất, cơn tức giận trong lòng đã tràn ngập trong lồng ngực, nhưng cô ta cố nghiến chặt răng và gắng nén nó xuống.

“Tổng giám đốc Trần, ngài...”
“Cái đồ đê tiện!” Tổng giám đốc Trần vứt tờ báo đến trước mặt cô ta và quát lớn:
“Rốt cuộc cô có quan hệ gì với hắn ta? Còn có cả con? Mặt mũi của tôi bị cô làm mất hết rồi.”
Hai mắt Tô Ái Linh đỏ hoe, nước mắt rơi xuống.


Cô ta dùng tay che mặt lại, trông rất mong manh, nghẹn ngào nói:
“Em chỉ muốn ở bên cạnh ngài, em chỉ thích mỗi mình ngài thôi, những chuyện này đều là giả, do hắn ta tung tin đồn nhảm.

Tổng giám đốc Trần, hắn ta nhắm vào em chính là muốn hãm hại em."
“Hãm hại cô ư?” Tổng giám đốc Trần đi đến trước mặt cô ta, liền túm lấy tóc của cô ta và nhìn chằm chằm vào mắt của cô ta, chất vấn:
“Có phải cô đã làm chuyện gì ở sau lưng tôi không?"
“Không có!” Trong mắt của Tô Ái Linh là sự hoảng hốt, mái tóc bị túm lấy đau đớn vô cùng, khiến cho cô ta không ngừng rơi nước mắt.

Tổng giám đốc Trần gọi cô ta đến đây chính là muốn đánh cô ta một trận, sau đó đuổi cô ta đi.

Tô Ái Linh của lúc này trông rất bất lực lại đáng thương, khiến cho người ta không nỡ lòng.

“Cút về nhà ngay, mấy ngày sau không được phép đến công ty.

Tổng giám đốc Trần quát lớn.

“Em...!em đi về mua ít đồ ăn nấu cho ngài ăn.” Tô Ái Linh đáng thương nói: “Tối nay ngài muốn ăn gì?”
Trái tim ai chẳng phải làm bằng thịt, tổng giám đốc Trần nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta thì mềm lòng hẳn.

Suy cho cùng thì là người ở bên cạnh mà, nên nói:
“Sao cũng được, tôi không có tâm trạng ăn.”
“Vậy em đi về trước đây, ngài đừng giận.

Nếu vẫn chưa hả giận thì cứ đánh em thêm vài cái nữa, em không sao cả, miễn là có thể ở bên cạnh ngài thì đã đủ rồi.” Tô Ái Linh sau khi nói xong thì nhìn tổng giám đốc Trần, thấy bà ta không có động tĩnh bèn che mặt đi ra phỏi văn phòng.

Sau khi đóng cửa lại thì sự tàn ác trong tận đáy lòng của Tô Ái Linh đã không thể nào kìm nén được nữa, sắc mặt cô ta lạnh như băng, trong ánh mắt ngập tràn sự sắc bén.

Cô ta nhỏ giọng nói: “Hãy đợi đấy, tôi đều nhớ lấy cả!”
Cô ta xuống lầu và đến chợ mua một ít đồ ăn về nấu cơm.

Dư luận đang dậy sóng, có vô số cuộc gọi dồn dập ập đến tập đoàn tư bản Trần thị, nhất là một số nhà đầu tư nhìn thấy trạng thái hoạt động kinh doanh của tập đoàn tư bản Trần thị xảy ra vấn đề, công ty đã ngay lập tức đưa ra thông báo và bản báo cáo tài chính năm nay sẽ được công bố trước.


Mặc dù là như vậy, nhưng khi cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị kết thúc phiên giao dịch thì vẫn giảm mạnh tới chín phần trăm!
Tổng giám đốc Trần đã tổ chức vài cuộc họp, trước tiên thì trao đổi với vài cổ đông lớn và xác định rằng họ sẽ không gặp phải vấn đề lớn, bà ta quyết định nói chuyện với Lục Tam Phong.

Với mạng lưới quan hệ của bà ta, nghe ngóng số điện thoại của khách sạn mà Lục Tam Phong đang ở là chuyện dễ như trở bàn tay.

Khoảng hơn bốn giờ chiều, tổng giám đốc Trần gọi điện cho Lục Tam Phong.

Vào buổi chiều bên phía Lục Tam Phong đã bị các cuộc gọi luân phiên oanh tạc, các loại phương tiện truyền thông đều muốn phỏng vấn anh.

Với thân phận là nhân vật làm mưa làm gió vào cuối năm năm ngoái, vụ tin tức bê bối về chuyện cướp phụ nữ của anh với Đường Đình Nhân cho đến bây giờ vẫn còn có người bàn tán trên phố.

“Là nhà soạn báo nào thế?” Lục Tam Phong vô cùng thẳng thắn hỏi ngay khi nhấc máy.

“Là tôi!” Tổng giám đốc Trần tự giới thiệu.

Lục Tam Phong biết bà ta sẽ kiếm mình, chỉ là không ngờ nhanh như vậy, bèn nói: “Kiếm tôi có chuyện gì không?”
“Anh nói xem có chuyện gì? Anh và Tô Ái Linh rốt cuộc có quan hệ gì?” Tổng giám đốc Trần hỏi.

“Mối quan hệ giữa hai chúng tôi ấy à, rất phức tạp nhưng cũng rất đơn giản.

Tổng giám đốc Trần à, tôi là người nổi tiếng khó chọc vào ở bên phía Đại Lục, có thù ắt sẽ trả.

Năm ngoái vì tôi phải lo lắng việc của công ty nên không tính toán với bà, có phải bà đã nghĩ rằng bản thân có thể hô mưa gọi gió ở đây không?” Lục Tam Phong phì cười một tiếng và vô cùng khinh thường.

“Dựa vào anh mà cũng muốn lật đổ tập đoàn tư bản Trần thị sao? Đừng nghĩ rằng tôi không thể điều tra thông tin chi tiết của anh, chẳng qua chỉ là hạng người giả danh lừa lọc thôi, là một tên nghèo kiết xác với tổng giá trị cá nhân chưa hẳn được chín trăm tỷ.” Tổng giám đốc Trần đầy tự tin trách mắng lấy.

Lục Tam Phong đã lăn lộn trong những năm nay, không dám nói là có tiếng tăm trong toàn cầu nhưng cũng không ngờ rằng, trong miệng của tổng giám đốc Trần lại trở thành một tên nghèo kiết xác ăn hại vô dụng.

“Tổng giám đốc Trần đừng tức giận mà, quát tháo thì có ích gì?”


.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.