Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 505: Anh Phong Đúng Là Một Tên Nhiều Mặt



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Về cơ bản thì dường như mọi doanh nhân đều đã phải trải qua việc chờ đợi lãnh đạo như thế này, thậm chí còn có người chỉ vì muốn vay tiền hay muốn miễn thuế mà đã phải chờ đợi cả tháng.

Thị trưởng Vương đứng giữa một văn phòng khác nhìn Lục Tam Phong ở phía dưới lầu, còn có cả Phùng Chính Anh, đến gần lúc tan làm, ông ta mới thông báo xuống dưới để bảo vệ mời hai người kia về.

Khi bảo vệ đến gần để giải thích, Lục Tam Phong đã biết rằng ông ta muốn tan làm, nhưng anh cũng không tranh cãi với bảo vệ mà sải bước ra khỏi khuôn viên của tòa thị chính, đứng chờ ở ngoài cổng.

Sau hơn mười phút, một chiếc xe màu đen chạy ra phía cổng lớn, ở từ xa Lục Tam Phong đã thấy ông ta bước lên xe, chiếc xe cua một vòng, Lục Tam Phong sải bước xông tới.

Tài xế hoảng sợ, vội vàng phanh xe lại ngay lập tức.

"Cậu có bệnh sao? Muốn chết hả?" Tài xế hạ cửa kinh xe xuống mà mång.

Lục Tam Phong đứng trước chiếc xe, nhìn chằm chằm vào phía trong.

Thị trưởng Vưởng đang ngồi ở phía sau xe bóp bóp cái trán, miệng không ngừng than trách, ông ta đã người đàn ông này tra tấn đến phát điên rồi.

"Đã đụng trúng người rồi mà còn muốn đi sao?" Lục Tam Phong dùng tay vỗ vỗ đầu chiếc xe và quát lên: "Lái xe kiểu gì vậy? Ông mù rồi sao?"
Lục Tam Phong vừa dứt lời lại quay người vẫy vẫy Phùng Chính Anh, ra hiệu cậu ta lại gần.

Phùng Chính Anh bước tới, cậu ta thực sự không hiểu tại sao Lục Tam Phong phải mạo hiểm như thế.


"Nằm xuống!" Lục Tam Phong nói với Phùng Chính Anh: "Nằm xuống phía dưới bánh xe ấy!"
"Hả?" Hai mắt của Phùng Chính Anh trợn tròn lên, như thế chẳng phải là đi chết sao, cậu ta thẳng thắn lắc đầu: "Tôi không nằm!"
"Bảo cậu nằm thì cứ nằm đi, ông ta mà dám chạy tới thì tôi sẽ không để yên đâu, cứ nghe theo lời của tôi." Lục Tam Phong hời hợt nói.

Phùng Chính Anh trừng to đôi mắt mà nhìn Lục Tam Phong, được lắm, cũng đâu phải anh là người nằm xuống đấy đâu, chi xe lớn như vậy mà cán ngang qua đùi thì chỉ có gãy chân mà thôi.

"Vô dụng thôi."
"Cậu không hiểu đâu, cách này có tác dụng, nằm xuống nhanh!" Lục Tam Phong vừa nói vừa nằm bò lên đầu xe.

Tài xế hùng hùng hổ hổ mở cửa xe bước xuống, muốn tranh luận phải trái với Lục Tam Phong một phen, tuy Phùng Chính Anh không nghe theo lời nằm xuống trước bánh xe nhưng cậu ta cũng đứng yên một bên.

"Con mẹ nó nếu cậu có bệnh thì đi khám đi, có tin là tôi sẽ đánh cậu ngay bây giờ không?" Tài xế quát.

"Đánh tôi rồi, đến đây mà nhìn đi, người của tòa thị chính đánh người dân!" Lục Tam Phong xé giọng hét ầm lên, hai tay vuốt vuốt cửa kính chắn gió, dáng vẻ như một người đàn bà chanh chua, miệng thì không ngừng khóc thét nhưng lại không thấy một giọt nước mắt nào rơi xuống.

"Không sống nổi rồi, quá ức hiếp người khác, còn muốn đánh chết tôi!"
"Các người tông trúng tôi!"
"Không coi luật pháp ra gì, mọi người lại đây mà xem, xe của tòa thị chính muốn tông chết người dân giữa ban ngày ban mặt này, ông trời ơi nhìn xuống mà xem đi."
Đã có người nhìn sang phía bên này, dường như vây xem mấy cuộc ầm ĩ này đã là bản năng của người dân trong nước rồi.


Thị trưởng Vương không chịu được nữa, không thể để anh tiếp tục ồn ào như vậy nữa, cứ cứ tiếp diễn thì thế nào cũng xảy ra chuyện lớn, ông ta đẩy cửa xe bước xuống, sắc mặt vẫn cứ đen thui như gan heo, cả khuôn mặt đều vặn vẹo nhăn nhó.

"Lục Tam Phong!"
Lục Tam Phong ngẩng đầu lên nhìn ông ta, nói: "Ông làm chủ giúp tôi, tên tài xế này xuống đánh chết tôi đấy, tôi cũng không biết nên làm gì bây giờ, tôi không muốn sống nữa, cứ để ông ta đâm chết tôi luôn đi, này, đâm đi!"
Lục Tam Phong trượt xuống khỏi đầu xe, dúi đầu vào ngực của tên tài xế, liên tiếp húc vào ông ta.

Hoàn cảnh trước mắt khiến tên tài xế tức muốn nổ phổi.

"Cậu chơi tôi đúng không? Sao lại có người như vậy chứ?"
Lục Tam Phong giữ khư khư cái nắm tay của cửa xe, nhìn thị trưởng Vương mà nói: "Tôi cứ ở lì đây đấy, không giải quyết cho xong việc này tôi sẽ làm ầm lên đấy."
"Dù sao thì cậu cũng là chủ của một xí nghiệp, sao cậu có thể uy hiếp người khác như vậy? Đàm phán một chút, một chút là ổn rồi." Thị trưởng Vương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói, vừa nói vừa cắn chặt hàm răng.

"Tôi không biết xấu hổ đấy, hôm nay tôi chỉ muốn nói rõ ràng với ông, tôi góp sức làm cho VCD chính là vì hy vọng một ngày kỹ thuật độc quyền này có thể tồn tại ở trong nước, nó là hy vọng của nghiên cứu khoa học, đất đại nơi đây không thích hợp cho nó phát triển, ông chỉ biết vì bản thân của ông mà thôi, ông có từng nghĩ đến những người làm nghiên cứu khoa học chưa?" Lục Tam Phong nhìn ông ta rồi chất vấn.

"Cậu dựa vào cái gì mà nói nơi này không thích hợp cho sự phát triển của nó? Cậu nói không thích hợp thì là không thích hợp sao? Cậu là ai chứ?" Thị trưởng Vương quát lớn.

"Ở chỗ này, bất kể là giao thông hay công nghiệp cũng đều không thích hợp, ông biết cả nước có bao nhiều nhân viên nghiên cứu phát minh không, kinh phí trong tay bọn họ có hạn, lại ao ước có thể nghiên cứu phát minh ra một thứ gì đó nhưng mà chuyện sáng tạo cá nhân ở trong nước vẫn cứ luôn không có chút hy vọng nào, công nghệ VCD cứ như đánh một đòn mạnh mẽ vào lòng của họ vậy!"
"Nó là cái gì, nó là hy vọng của nghiên cứu phát minh, tôi hiểu được rằng ông muốn thu hút vốn đầu tư bên ngoài, nếu phát minh ra kỹ thuật hạng nhất mới thì sẽ hấp dẫn vốn đầu tư bên ngoài, nhưng khi đó sẽ kéo đến hậu quả gì ông có nghĩ đến không?"
"Ông không muốn những thứ đó, ông chỉ muốn biết nền tảng của sản nghiệp, thì chẳng khác gì những cái nền tảng cản nghiệp bị bỏ đi.


Sẽ có thời điểm mà hiệu quả tuyên truyền lấn át mọi nơi, ùn ùn kéo đến, nhưng sau đó sẽ chỉ còn một đống cỏ dại, lúc đấy tôi làm gì, tôi sẽ là người bảo vệ cho cái thành quả khó khăn lắm mới giành lấy được này."
"Đám người Smith chỉ muốn kéo dài, không phải chỉ là muốn khiến tôi sụp đổ sao, nếu thị trưởng Vương cứ cố ý muốn thúc đẩy, tạo áp lực cho tổng giám đốc Khương sau đó giành lấy chuyện tốt này thì đừng trách sao tôi không nương tay"
"Cậu muốn làm gì?" Vẻ mặt của thị trưởng Vương âm trầm mà nói.

"Không có gì, chỉ là ở bên ngoài đâm vào, không để yên cho các người!" Lục Tam Phong nói chắc như định đóng cột.

"Vô liêm sỉ, cậu con mẹ nó thật khốn nạn!" Thị trưởng Vương tức giận đến nổi muốn đánh nhau với anh, nhìn chằm chằm Lục tam Phong mà hỏi: "Cậu muốn đưa ra yêu cầu đúng không? Yêu cầu của cậu là gì, tôi đồng ý với cậu?"
"Không thể bán tổng bán tháo!" Lục Tam Phong nhìn chằm chằm ông ta quát lên: "Nếu như dựa vào hướng đàm phán của tôi thì có thể nắm lấy được nhiều điều kiện tốt hơn nữa, như vậy mới không phụ lòng cái kỹ thuật này."
"Nhưng những điều kiện của cậu sẽ hù dọa người ta bỏ chạy đấy!"
"Ông chính là bên đưa ra điều kiện, vì sao phải lo là người ta có sợ hay không? Trong lòng của ông rõ hơn ai hết, trước giờ ông đều không phải suy xét cho người khác, lại càng không hiểu kỹ thuật, ông chỉ muốn lôi kéo vốn đầu tư nước ngoài."
"Đó chính là hướng làm việc chính của tôi."
"Vậy cũng không thể cho qua dễ dàng như vậy được, ông càng dễ dãi thì bọn họ càng ngoan độc, ông không dám ra giá thì bọn họ sẽ càng ép giá hơn mà thôi."
"Tôi không muốn nói chuyện với cậu nữa, cậu thích chặn xe thì cứ chặn, tôi đi bộ về, nhưng nếu còn lạ hét ầm ĩ tìm cớ gây sự thì tôi sẽ cho người bắt cậu lại!" Thị trưởng Vương hất tay quay vào phía trong.

Lục Tam Phong nhìn theo bóng lưng của ông ta, hít một hơi sâu rồi nói: "Tôi đến đây chỉ muốn cho ông biết, nếu ông cứ tiếp tục như vậy thì đừng trách sao tôi không nương tay, đừng tưởng rằng tôi không có biện pháp đối phó với ông."
"Thích làm gì thì cứ làm." Thị trưởng Vương cũng không quay đầu lại mà nói.

"Có những lời này của ông là được rồi." Lục Tam Phong nhìn Phùng Chính Anh đang ngồi xổm xuống trước đầu xe mà nói: "Đi, về thôi!"
Trên đường quay về, Lục Tam Phong cũng không nói một câu nào, muốn thay đổi chuyện này là vô cùng khó, mọi chuyện hơi vượt qua những tưởng tượng của anh.

Phùng Chính Anh nhìn Lục Tam Phong qua kính chiếu hậu, nói nhỏ: "Anh Phong, sau này anh đừng bảo tôi nằm dưới bánh xe nữa, ngộ nhỡ ông ta kích động lên thì sẽ thật sự cán qua người tôi đấy."
"Không có chuyện đó đâu, mấy ông lão bà lão ngoài đường cũng nằm như vậy, người trẻ tuổi như cậu thì sợ cái gì."
Phùng Chính Anh có phần im lặng, nhưng mà cũng không nói thêm gì, hôm nay mọi chuyện đều quá so với tưởng tượng của cậu ta.


nếu giao cho cậu ta đi làm việc này thì ngay lúc người đàn ông phòng bên cạnh xuất hiện thì cậu ta đã tức giận bỏ về rồi.

Trở về khách sạn, việc đầu tiên mà Lục Tam Phong làm đó chính là gọi điện cho Hoàng Hữu Danh, đầu dây bên kia nhấc máy nói: "Sao vậy, lại có chuyện gì đã xảy ra sao?"
"Chỉ là gặp phải một người khiến tôi phải tức điên mà thôi.

Gần đây ông có nghe gì về kỹ thuật VCD không?" Lục Tam Phong hỏi.

Trong chốc lát, Hoàng Hữu Danh đã xốc lại tinh thần, thì ra là thằng nhóc này muốn tạo cho mình bất ngờ lớn, ông ta vui vẻ nói: "Có chuyện gì sao? Cậu muốn nẫng tay trên của Thủy Phi sao? Qua đây sản xuất à?"
"Tôi khai thác không nổi đâu." Lục Tam Phong cười khổ rồi nói: "Bên này, tòa thị chính cứ mãi không buông tha."
"Bỏ đi, bên ngoài đã tuyên truyền ùn ùn rồi, cậu tính đi nắng tay trên, đó không phải là nẫng tay trên mà là đi giật đồ của người ta, đánh cậu đã là nhẹ lắm rồi đấy, ý tưởng của cậu là gì, cứ nói thẳng" Hoàng Hữu Danh dứt khoát mà nói, Lục Tam Phong gọi điện cho ông ta là ông ta đã biết anh có gì đang kìm nén.

Lục Tam Phong kể lại tất cả mọi việc một cách ngắn ngọn, nhất là công việc đầu tư bên ngoài.

"Chuyện này thì tôi không tiện nói ra, nhưng bí mật nói cho cậu một chút cũng không sao, sau này nhiều nhất cũng chỉ bị phê bình một chút mà thôi, ở đây toàn là anh em mình, anh em có được công việc tốt thì cần phải chúc mừng chứ không phải nói những lời như vậy." Hoàng Hữu Danh khó xử nói: "Hôm nay tôi nói như thế, thì ngày mai cũng sẽ có người đứng lên nói lại tôi, vậy trở thành cái gì?"
"Tôi biết rõ, ở bên kia tôi không phải là có chuyên gia, để cho chuyên gia đứng ra nói, ngay cả khi bọn họ chịu trách nhiệm nói chuyện thì còn gì là bình luận viên thời sự chứ, mời riêng người soạn bản thảo..."
Thật ra, đối với mấy chuyện này Hoàng Hữu Danh đều hiểu rất rõ, chính ông ta cũng không muốn đồng ý, ông ta trầm ngâm hơn nửa ngày rồi hỏi: "Nếu cậu lấy được kỹ thuật đó thì sẽ đem đến đây để sản xuất sao?"
"Chắc chắn là vậy, quan hệ của hai chúng ta là gì, chuyện này tôi cũng đã nói cho ông nghe rồi." Lục Tam Phong cam đoan, sau đó lại ho khan.

Hoàng Hữu Danh suy nghĩ một lúc lại nói tiếp: "Để tôi sắp xếp một chút, phát triển khoa học kỹ thuật là trách nhiệm của chúng ta!"
Hai người trò chuyện một lúc lâu


.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.