Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 498: Anh Đã Bán Đứng Anh Ta Kể Từ Khi Anh Đổi Chủ Rồi!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hiện nay, việc thành lập các cơ sở kinh doanh đang rất phổ biến ở các thành phố, thấy cái gì cũng muốn mở cơ sở kinh doanh lại còn có trang trại nuôi lợn, hợp tác xã nông nghiệp.

Nếu như thật sự xây dựng được cơ sở sản xuất VCD ở nơi này vậy thì quá tốt rồi.

Sắp tới đây thành phố này sẽ trở thành thành phố của các cơ sở kinh doanh, chưa nói đến đầu tư nước ngoài việc chính quyền thành phố chú ý tới cũng là đi dễ hiểu nhưng vấn đề là Lục Tam Phong không muốn thành lập cơ sở sản xuất VCD ở đây.

Nhà máy mới ở Đông Lưu có khả năng sản xuất nhanh nhất.

Giải quyết Khương Trung Kỳ là chuyện dễ nhưng đối với chính quyền thành phố lại rất khó khăn.

Đối với bọn họ mà nói đây chắc chắn là thành tựu đầu tiên chắc hẳn bây giờ đã bắt đầu viết một bài diễn văn rồi chỉ chờ lúc Lục Tam Phong nói xằng nói bậy để chặn miệng.

Đến cả Lục Tam Phong cũng không dám tưởng tượng cảnh tượng đó, nếu như đổi lại là anh chắc cũng bị tức chết.

"Trong thành phố nói thế nào?" Lục Tam Phong dò xét hỏi.

"Trong thành phố đang chuẩn bị quy hoạch lại, hiện tại xây dựng căn cứ kinh doanh muốn lấy công nghệ VCD làm chủ đạo nhằm xây dựng công viên cụm điện tử đầu tiên trên cả nước.

Đã bắt đầu ra tay từ phía đĩa CD, nội dung và các cơ sở chế tạo!"
Khương tổng thở dài nói: "Gánh vác một hy vọng to lớn như vậy, nói thật, tôi cũng bị áp lực rất lớn"
Sắc mặt Lục Tam Phong có chút khó coi, nếu như chính quyền thành phố đã quyết tâm nắm bắt cơ hội lần này vậy nghĩ lại cũng là chuyện dễ hiểu.


VCD là lĩnh vực điện tử duy nhất trong nước ở những năm 1990 có thể tự sáng tạo ra sản phẩm mới, một đoá hoa đẹp như thế không xây công viên cho nó thì thật có lỗi rồi.

"Hiện tại, tôi thực sự phải tự thân vận động, chính quyền thành phố bên kia vừa gọi điện cho tôi mà bên phía nhà đầu tư nước ngoài cũng đã nói với tôi về tiềm năng, tổng giám đốc Lục à, tôi thật sự không phải là không muốn hợp tác với anh nhưng anh xem đấy..." Tổng giám đốc Khương nhìn Lục Tam Phong ỉu xìu nói.

"Tôi hiểu, tôi hiểu!" Lục Tam Phong vỗ vỗ vai anh ta, an ủi: "Không có chuyện gì, chỉ cần phát triển tốt là được những cái khác anh không cần quan tâm có tôi ở đây giúp anh"
"Trước kia tôi cảm thấy làm kỹ thuật rất khó, hiện tại tiếp xúc với việc kinh doanh buôn bán mới thấy làm ăn càng khó khăn hơn.

Thế lực ở khắp mọi nơi đều nhắm về phía tôi anh không biết đâu có đoạn thời gian trước điện thoại của tôi gần như bị phát nổ vì có quá nhiều người gọi điện thoại tới, tất cả thế lực kinh doanh đều tìm đến còn có các thể loại lừa đảo, công ty ma, thậm chí có một vài chính quyền thành phố còn gọi điện đến nói rằng chỉ cần cơ sở kinh doanh của tôi ở lại thành phố của họ, bọn họ bằng lòng chi tiền giúp tôi sản xuất"
Trên mặt tổng giám đốc Khương tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, hít sâu một hơi, khoảng thời gian đó anh thật sự đã trải qua rất khó khăn.

"Hiện tại thị trường hỗn loạn, anh lại quanh năm ngồi ở vị trí cao chưa trải qua cuộc sống khốn khó bao giờ, tôi nhắc nhở anh một chút thời buổi bây giờ lừa đảo hoành hành cùng người khác hợp tác nhất định phải cẩn thật, bọn người lừa đảo có rất nhiều mánh khóe đến tôi cũng từng bị lừa đây" Lục Tam Phong nhìn mặt trời dần dần lặn về phía tây, nói: "Mọi việc đều giao cho tôi xử lý được không?"
"Vậy thì làm phiền anh quá rồi, mà tôi cảm thấy anh đối xử quá tốt với tôi rồi." Tông giám đốc Khương nói ra lo nghĩ trong lòng.

"Tổng giám đốc Khương, chúng ta đều là những thanh niên tốt cố gắng vì đất nước, may là không sinh ra trong những năm chiến tranh đấy bằng không thì tôi và anh đã trở thành bạn bè sinh tử trên chiến trường rồi, chút chuyện nhỏ này thì tính là gì.

Chỉ cần là đóng góp cho ngành điện tử và giúp đỡ doanh nghiệp phát triển Lục Tam Phong tôi đều sẽ giúp đỡ hết sức!"
Tổng giám đốc Khương dần trở nên kích động, không sao kiềm chế được cảm xúc của mình nếu như không trải qua những chuyện như thế này anh ta vẫn còn xem thường những người làm kinh doanh, cho rằng họ đều là lũ bẩn thỉu độc ác.

Nhưng trải qua khoảng thời gian này anh ta mới nhận ra làm kinh doanh thật sự rất khó.


Bắt tay Lục Tam Phong, Khương tổng chân thành nói:"Thật đúng là anh em tốt"
"Đầu tiên chúng ta đi ăn cơm đã, chuyện này toàn bộ giao cho tôi xử lý, anh có tin tôi không?"
"Tin tưởng, chắc chắn là tin tưởng anh huống chi còn có nhân tài kiệt xuất như tổng giám đốc Phùng ở đây tôi tin chắc chắn chúng ta sẽ thành công." Tổng giám đốc Khương kích động nhìn về phía Phùng Chính Anh.

Phùng Chính Anh nặn ra một nụ cười, toàn thân cảm thấy khó chịu, lặng lẽ quan sát Lục Tam Phong một chút, anh ta chỉ cần đứng ở đó diễn một cách tự nhiên, cũng đủ để mình học rồi.

Buổi tối cùng nhau ăn cơm, trò chuyện một chút về đội ngũ có vốn đầu tư nước ngoài, tổng giám đốc Khương bây giờ không còn năng lực gì nữa, tất cả đều trông cậy vào Lục Tam Phong, bữa cơm này ăn rất ngon.

Hơn chín giờ ăn cơm xong, Lục Tam Phong nhắc tổng giám đốc Khương thông báo cho đội ngũ có vốn đầu tư nước ngoài, ngày mai lúc chín giờ ba mươi phút sáng, trong phòng họp kinh doanh của khách sạn này tiến hành làn sóng đàm phán đầu tiên.

Cơm no rượu say, Phùng Chính Anh trở về phòng, ở trong phòng Lục Tam Phong đi đi lại lại một cách lo lắng.

"Anh đi đi lại lại làm cái gì vậy?" Lục Tam Phong dựa người xuống ghế số pha suy nghĩ về những tình huống đã xảy ra trong ngày.

"Cậu đã đàm phán kinh doanh quốc tế? Cậu có kinh nghiệm trong lĩnh vực này không?" Phùng Chính Anh hỏi.

Lục Phong lắc đầu, hai đời làm người, anh cũng chưa từng đàm phán với đội ngũ có vốn đầu tư nước ngoài, chỉ là trước kia có cơ hội tiếp xúc với không ít người nước ngoài.

"Vậy ngày mai chúng ta phải đàm phán như thế nào?"
"Tùy cơ ứng biến vậy, hiện tại quyền chủ động nằm trong tay chúng ta,đầu tiên chúng ta sẽ ép giá một chút, số tiền đầu tư không thay đổi, mười năm cấp bằng độc quyền sáng chế, chúng ta muốn bảy mươi phần trăm cổ phần sở hữu của công ty" Lục Tam Phong nói một cách hờ hững.


"Chắc chắn bọn họ sẽ không chấp nhận điều khoản này của chúng ta."
"Không chấp nhận thì đi thôi, bọn ngoại quốc đó dù sao cũng dễ lừa gạt, mấu chốt là quyền nắm bắt thị trường thành phố này." Lục Tam Phong nhớ tới chuyện này liền đau đầu, quyết định không thèm nghĩ tới nó nữa quay sang nói: "Anh cũng đừng bàn luận nữa, đầu tiên là phải đem cơm của tôi bỏ vào trong bát của tôi."
“Cơm của anh?" Phùng Chính Anh tò mò nói: "Trong hạng mục này cũng chẳng có nhiều lợi ích như thế"
"Một dự án lớn như vậy, lại không có chút béo bở nào?" Lục Tam Phong vừa nói vừa cầm điện thoại lên gọi cho Hà Gia Nhạc.

"Coi như là có lợi ích, không phải anh cũng đang ngồi chờ một bên để kiếm vàng sao, anh là người tiếp nhận hạng mục này mà chỗ nào có lợi ích anh phải biết chứ?" Trong đầu Phùng Chính Anh đầy sự nghi hoặc.

Điện thoại được kết nối Lục Tam Phong cười hì hì nói: "Bí thư Hà ông ngủ chưa vậy?"
"Cậu gọi điện thoại vào số ở văn phòng của tôi, tôi ngủ làm sao trả lời điện thoại của cậu? Cậu là tổng giám đốc Lục phải không?" Giọng nói qua điện thoại có chút buồn bực, nghe được mệt mỏi.

"Đúng vậy, chính là tôi ông vất vả rồi" Lục Tam Phong khách sáo nói.

"Nhà máy kia của cậu tiến độ rất nhanh, ngày hôm trước tôi đi xem một chút, yên tâm đi, về phần một chút khoản tiền phía sau, chỉ chậm trễ một vài ngày, nhất định không thể thiếu cậu, yên tâm đi."
"Tôi không phải có ý như vậy, chẳng lẽ tôi lại không tin tưởng ông sao, tôi gọi điện tới là muốn thông báo cho ông một tin tốt gần đây ông đang quan tâm đến các tin tức khoa học kỹ thuật phải không, vậy ông có biết công nghệ VCD không?" Lục Tam Phong hỏi.

“Công nghệ VCD?” Hà Gia Nhạc bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, quay sang lục lại ở đống báo bên cạnh, tìm ra được một tờ có tiêu đề rất gây sốc kỹ thuật viên ba mươi tuổi công khai giải quyết các vấn đề nan giải của thế giới bằng công nghệ VCD gây chấn động thế giới”.

"Tôi đã biết nhưng hạng mục này không phải là của phía Thủy Phi sao? Như thế nào, có chuyện gì?" Khỏe miệng Hà Gia Nhạc khẽ gợi lên một nụ cười giống như hiểu được một tầng nghĩa khác.

"kha kha kha kha." Lục Tam Phong cười lớn.

-
“Ha ha ha ha ha ha ha!” Hà Gia Nhạc cũng nở nụ cười.


"Đừng nói với tôi là cậu muốn đến Đông Lưu sản xuất nhé, chuyện này thật quá sức tưởng tượng chắc chắn lãnh đạo bên kia sẽ ngay lập tức gọi điện thoại cho tôi, đương nhiên nếu cậu có thể tới đây đừng nói là đánh bật điện thoại của tôi kể cả có làm tôi nổ tung, tôi đều có thể vui vẻ lên tiếng" Hà Gia Nhạc kích động nói.

"Chuyện này...!Vẫn đang được tiến hành, vị tổng giám đốc Khương này là anh trai tôi.” Lục Tam Phong cười tủm tỉm nói.

"Vậy thì quá tốt rồi, khu nhà máy mới có thể dùng để sản xuất theo công nghệ VCD tôi có thể thay đổi công viên thành công viên VCD cho cậu và thành lập một công viên đặc biệt, cậu có thể đưa tổng giám đốc Khương tới dự lễ khánh thành được không, chỉ cần anh ấy phát biểu vài câu thôi cũng được.” Hà Gia Nhạc vui vẻ nói.

"Còn phải từ từ đã chứ, ông xem xem tôi có tin tốt liền gọi điện thoại báo cho ông đầu tiên, có phải quan hệ của chúng ta tốt hơn nhiều so với tên Hoàng Hữu Danh phải không?" Lục Tam Phong hỏi.

"Tôi đã sớm nhìn ra tên nhóc như cậu không phải nhân vật tầm thường, chỉ cần cậu có thể tới đây, tôi sẽ cố gắng tận lực giúp cậu thoát khỏi rào cản, trước tiên tôi báo cho cậu biết một tiếng, năng lực của tôi không lớn, dù sao tôi cũng chỉ là một bí thư của tỉnh, tất cả chúng ta đều muốn đạt được lợi ích riêng cho bản thân huống chi là đi chiếm đoạt lợi ích của người khác." Hà Gia Nhạc trầm ngâm nói.

"Lúc có chuyện cần thiết tôi nhất định sẽ báo với cậu nhưng có một vấn đề VCD này sản xuất ở đâu cũng được, quan hệ của tôi với Hoàng Hữu Danh cũng không tệ lắm, aiza, chuyện này cũng thật khó đến lúc đó ông ta gọi điện thoại tới đây, tôi biết phải giải thích như thế nào đây, sau này làm sao có thể nhìn mặt nhau được nữa." Lục Tam Phong thở dài tràn đầy khó xử.

"Bí thư Hoàng sẽ không trách ông đầu, chúng ta quan hệ tốt như vậy hẳn ông ta cũng phần nào hiểu được." "Tất nhiên nói là nói như vậy nhưng nếu như có thể tìm một cái cớ chặn miệng ông ta là tốt rồi, ví dụ như, điều kiện của cậu tốt hơn, ông ta sẽ không nói gì, đúng không?" Lục Phong hỏi.

"Ah...!Cái này...!Có, tôi có thể cung cấp cho cậu một điều kiện giả mạo, chúng tôi làm công việc bề ngoài, dù sao cũng là để ngăn chặn miệng của mình” Hà Gia Nhạc đề nghị.

"Ông ta cũng không ngốc, suy nghĩ của tôi là, khoản vay không lãi suất một trăm năm mươi tỷ cậu hẳn cũng đã biết, mùa hè tôi có khoản vay sáu trăm tỷ đến hạn nộp cũng là nhờ vào Hoàng Hữu Danh người ta, sáu trăm tỷ này được chuyển về phía sau cho tôi tôi cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm." Lục Phong rất thẳng và thắng ám chỉ đối phương.

"một trăm năm mươi tỷ cũng quá nhiều rồi, thế này đi tôi chuyển cho cậu chín mươi tỷ đi không lãi suất một năm, đến lúc đó tôi triển khai


.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.