Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 382: Chiến Lược Lừa Dối





**********
Lời này vừa ra, toàn trường ô lên, nếu Lục Tam Phong ngầm nói như vậy, cùng lắm chỉ là không cho công ty ba nhà mặt mũi, nhưng khi nói công khai trong tình cảnh này thì không chỉ không chừa lại mặt mũi cho công ty ba nhà, mà ngay cả mặt mũi Hoàng Hữu Danh cũng bị quét sạch.


Tổng giám đốc Bao ngồi ở đó lạnh lùng hừ một tiếng, dựa vào ghế nói: “Quả nhiên là người trẻ tuổi, còn muốn ngồi cùng bàn với công ty lớn chúng tôi cơ?"
Người ngồi ở bàn đều nở nụ cười.


Tài lực khổng lồ của công ty bao nhà là điều mà công ty nho nhỏ như Điện tử Thủy Hoàn không cách nào tưởng tượng nổi, chọn bừa công ty chi nhánh ở một quốc gia cũng đều lớn hơn Điện tử Thủy Hoàn không biết bao nhiều.


Nếu Điện tử Thủy Hoàn được bán cho một nhà trong đó, những công ty đầu tư bên ngoài chắc chắn sẽ tăng cường thu mua những công ty điện tử khách, đối kháng trên thị trường.


Hiện tại ai cũng tay không mà tới, mọi người nhẹ nhõm hơn hẳn, ý đối địch với nhau cũng ít, thậm chí còn nâng ly chạm cốc.


Lục Tam Phong trả micro cho người phục vụ, bưng lên hai ly rượu đi về phía Hoàng Hữu Danh, đặt một ly vào tay ông ta, nói: "Chúng ta là bạn bè, không phải cấp trên cấp dưới, trên thế giới này không có bữa tiệc nào là không tàn, đúng không?”
Nói xong, Lục Tam Phong uống một hơi cạn sạch.


“Cậu muốn xây dựng một công ty đứng sững sững trên thế giới, tôi muốn biết cậu chuẩn bị làm như thế nào? Cậu có tiền sao?"
"Góp vốn!” "Có tiền, nhưng kỹ thuật thì sao
bây giờ?"
“Tự mình nghiên cứu phát minh, học tập người ta, mời chào nhân tài.”
“Cậu có thể kham được bao nhiêu tiền đối đầu với những công ty kỹ thuật đó?” Hoàng Hữu Danh dùng ngón tay thể hiện công ty ba nhà, trầm giọng nói: “Nếu dễ dàng như vậy cũng chẳng tới phiên một xí nghiệp tư nhân như của cậu đi làm, quốc gia có thể điều động lực lượng còn lớn hơn.”
“Thử chút là biết, chính vì mọi người không dám nghĩ đến nên mới không dám làm, không làm thì sao biết là có thể thành công hay không? Tìm đường sống trong chỗ chết, nói không chừng lại không phải đường chết đâu." Lục Tam Phong rất quyết tâm.


"Nơi đặt phân xưởng quyết định chưa? Đặt ở đâu?”

"Vẫn chưa quyết định!”
“Cậu không cần phải gạt tôi, lúc trước không phải cậu cũng nói đặt trụ sở Đồ hộp Phong Giai ở tỉnh lẻ sao? Kết quả vừa hết năm đã gấp không chờ nổi chạy tới thủ đô rồi.


"Đúng vậy, tôi không cần phải gạt ông, cho nên tôi vẫn chưa quyết định, từ ngày đăng ký trụ sở Điện tử Thủy Hoàn tôi đã nghĩ kỹ rồi, nếu không tối đã định cư ở Thành Minh."
"Vậy chúc cậu may mắn!
"Không! Là chúc lĩnh vực điện tử của chúng ta gặp may mắn!”
Lục Tam Phong trao đổi danh thiếp với mấy công ty tài chính bên Hương Giang, trong đó có hai nhà không phản hồi Lục Tam Phong, ở trong mắt bọn họ, công ty không dẫn đầu về phương diện kỹ thuật như Điện tử Thủy Hoàn này không đáng để đầu tư quá lớn.


9 rưỡi tối, Lục Tam Phong về tới công ty, vừa tới cửa văn phòng liên phát hiện cửa khép hờ, nhẹ nhàng mở ra, phát hiện trong văn phòng không có ai, ngược lại trong phòng ngủ lại có tiếng động phát ra.


Lục Tam Phong đặt áo khoác trên số pha, đi về hướng phòng ngủ.


"Ai?” Lục Tam Phong khẽ quát một tiếng.


"Á!"
Trương Phượng Tiên bị hoảng sợ, hoảng hốt la lên, dựa sát lên thành giường, quay đầu lại nhìn thấy là Lục Tam Phong mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: "Anh làm tôi sợ muốn chết"
“Cô!!” Lục Tam Phong dựa vào khung cửa, rất cạn lời, nói: “Tôi đã nói với cô không ít lần rồi nhỉ? Đừng tự tiền vào phòng ngủ của tôi.


“Anh chỉ nói thời điểm anh ngủ không được vào, tôi tới tìm anh, thấy giường anh lộn xộn, tất hội vứt đầy trên mặt đất, đảm đàn ông quả nhiên đều không biết chăm sóc bản thân, đồng tất này anh tích góp bao lâu rồi? Không biết giặt?”
Trương Phương Tiên vậy mà lại bắt đầu răn dạy Lục Tam Phong một cách đúng lý hợp tình, đứng dậy bất mãn nói: "Tốt xấu gì anh cũng là người có uy tín danh dự, thế này thì còn ra thể thống gì? Lục Tam Phong nhìn chăm chăm cô ta, không nói lời nào.


Trương Phương Tiên bị anh nhìn đến hơi chột dạ, lo lắng không đâu nói: "Không có phụ nữ bên cạnh, không được."
"Ban đêm giường tôi còn lạnh đây, thì sao?” Lục Tam Phong nhìn chăm chăm cô ta, nói.



"Vậy tôi đến cùng Hiểu Nghi...!
“Thôi thôi thôi.” Lục Tam Phong tức giận nói: "Lát nữa tôi ném vào máy giặt, tìm tôi có chuyện gì?”
“Tôi nhìn báo cáo cải tổ của anh, gần đây cũng đang suy nghĩ đến phương án này, quá liều lĩnh, quả khó khăn.

Tôi đã gọi vài cuộc gọi quốc tế cho các bậc thầy cố vấn của những xí nghiệp nước ngoài, hỏi một số quản lý cấp cao của phố Wall, bọn họ nghe thấy phương án này của anh đều kinh ngạc nói rằng anh điên rồi." Trương Phượng Tiên ngồi ở trên giường nói: “Bản đi, hoặc là yên tâm phát triển.


"Không làm sao biết có thành công hay không? Chỉ vì sợ mất đi những gì đang có mà không truy đuổi tương lai sao? Hai năm trước tôi..."
“Tôi biết anh muốn nói rằng anh vẫn luôn sáng tạo ra kỳ tích, nhưng chuyện này quá khó khăn, còn nữa, tiền từ đầu ra?” Trương Phượng Tiên hỏi: "Anh muốn đưa ra thị trường ngoài nước sao? Anh chắc chăn thị trường trong nước, thị trường chứng khoản tin tưởng vào anh?”
"Tôi không đưa ra thị trường!
"Anh không đưa ra thị trường thì tiền từ đầu tới? Dù đưa ra thị trường, thì vì sao những công ty điện tử lớn phải hội họp và đầu tư vốn cho anh?" Trên mặt Trương Phượng Tiên lộ ra vẻ khó xử, thở dài nói: “Khi bị hỏi mấy vấn đề này, trong đầu tôi trống rỗng.


“Tiền chia làm hai phần, góp vốn, sinh lời!” Lục Tam Phong nghiêm túc nói.


“Hiện tại bên chúng ta được định giả 300 tỷ, dù anh nhượng lại 30% quyền nằm giữ cổ phần thì cũng mới chỉ được gần 100 tỷ, chút tiên ấy quá ít, anh vừa muốn đầu tư vào nghiên cứu phát minh, lại còn muốn gia nhập vào hàng ngũ những người khổng lồ trong ngành điện tử sản xuất, tôi hỏi những quản lý cấp cao đó, bọn họ đã thực hiện mô hình hóa dữ liệu cho công ty kiểu này!”
"Làm tốt thì khả năng anh chỉ mất khoảng 150 tỷ đến 3000 tỷ là đủ vượt lên, nhưng nếu làm không tốt, còn bảo thủ thì không chừng anh phải đốt mất 150 tỷ đó rồi!
Thời điểm Trương Phượng Tiên nghe thấy con số này lập tức kinh hãi, 150 tỷ đỏ, hoàn toàn chính là một con số trên trời.


"Tiến hành tuần tự từng bước đã, trước hết phải cải tố!” Lục Tam Phong thản nhiên nói.


Thật ra Trương Phượng Tiên muốn nói với Lục Tam Phong rằng làm đến nơi đến chốn thôi anh đã cực kỳ thành công rồi, yên ổn phát triển sản xuất, trải rộng thị trường, dừng bước tại ngành công nghiệp điện tử trong nước cũng đủ giúp anh trở thành một trong top 10 nhân vật lớn trong ngành.


Vậy đã là người thành công rồi.



Nhưng con đường này của Lục Tam Phong đã định sẵn không thể nào yên ổn, nếu muốn tìm kiếm yên ổn, mình Đồ hộp Phong Giai cũng đủ cho anh yên ổn rồi.


“Chuyện góp vốn cô không cần lo, ông ta nói 300 tỷ thì 300 tỷ, tôi có biện pháp định giá nó thành mấy nghìn tỷ.” Lục Tam Phong tự tin nói.


"Phét!”
“Nói gì đấy? Cô nói chuyện thật khó nghe.” Lục Tam Phong nhìn cô bằng vẻ mặt ghét bỏ, nói: “Nhớ kỹ, đây gọi là chiến lược lừa dối!”
Trương Phượng Tiên phụt một tiếng bật cười, buồn cười nói: “Chiến lược...!Chiến lược lừa dối?" "Đúng vậy, từ ngày mai bắt đầu chính thức khởi động cải tổ, nói phòng nhân sự tăng năng suất lên, người nào nên nhận thì nhận, đã tháng 9 rồi, có thể gọi cho các trường đại học xung quanh như đại học Tô Ninh Châu, đại học Giang Tôn tổ chức một đợt tuyển dụng mùa thu Lục Tam Phong dặn dò.


"Chuyện này tương đối khó, mấy trường học này chưa bao giờ được phân bố.” Trương Phượng Tiên nói khó xử.


Lục Tam Phong cũng cảm giác được hiện tại tuyển dụng sinh viên tương đối khó, quốc gia bây giờ đang thiếu nhân tài, rất nhiều nơi tuyển nhân viên không cần phỏng vấn, chỉ cần là sinh viên là được rồi.


"Ngày mai mở cuộc họp thảo luận chút đi, cô còn chuyện gì khách không?”
Trương Phượng Tiên vốn định khuyên bảo Lục Tam Phong, nhưng hiện tại xem ra không cần thiết, thở dài nói: “Nhà máy của chị Hiếu Nghi tháng này kiếm lời 570 ngàn.


“570 ngàn?” Lục Tam Phong nở nụ cười
“Chị ấy cực kỳ vui vẻ, đây là khoản tiền đầu tiên chị ấy kiếm được từ sau khi anh rời đi, muốn gọi điện thoại cho anh, kết quả anh không cóở đây, đành hàn huyện với tôi một lát
"Là chuyện tốt, sáng mai tôi sẽ gọi điện thoại chúc mừng cô ấy.


Trương Phượng Tiên gật đầu, đứng lên nói: "Vậy anh nghỉ ngơi sớm chút.


Lục Tam Phong muốn nói với cô ta rằng lần sau đừng tự tiên vào phòng mình nữa, nhưng lời vừa đến miệng liền cảm thấy không cần nói, dù có nói cô ta cũng không nghe.

Chờ đến lúc thành lập trụ sở, dọn đến Thành Minh, tất cả xong xuôi thì mấy vấn đề này cũng sẽ không còn tồn tại nữa.


Trương Phương Tiên đi rồi, Lục Tam Phong nhét quần áo bẩn vào máy giặt, nằm ở trên giường, cảm thấy hơi khó ngủ, trước Tết năm nay, anh có ba việc cần phải hoàn thành.



Cải tổ, góp vốn, tuyển dụng!
Hiện tại sinh viên chính là miếng bánh thơm ngon, không chỉ có quốc gia tranh đoạt, xí nghiệp trong nước tranh đoạt, mà ngay cả xí nghiệp từ nhân cũng tranh đoạt, đây hoàn toàn chính là thời khắc tỏa sáng của sinh viên đại học.


So sánh với tình trạng thất nghiệp sau tốt nghiệp của nhiều năm sau quả nhiên hạnh phúc hơn không biết bao nhiêu.

Lục Tam Phong nằm ở trên giường cân nhắc, nếu mình là một sinh viên thì sau khi tốt nghiệp nên lựa chọn bát cơm bằng sắt hay doanh nghiệp tư nhân?
Vấn đề này hình như cũng không
khó, đa phần đều sẽ chọn bát cơm bång såt!
Bên tại vang lên tiếng máy giặt, Lục Tam Phong ngủ thiếp đi lúc nào không hay, ngày hôm sau tỉnh lại, anh vừa phơi quần áo vừa suy nghĩ, việc khó làm nhất chính là tuyển dụng.


Tối hôm qua đã ngành công nghiệp điện tử đã bị oanh tạc, từ khi Lục Tam Phong gia nhập ngành này, gần như ngày nào nó cũng bị oanh
tac!
Vốn dĩ mọi người đều cảm thấy mình đã nắm chắc việc thu mua, kết quả lại bị Lục Tam Phong từ chối, còn không chừa mặt mũi cho Hoàng Hữu Danh trước mặt mọi người, quan trọng nhất chính là còn làm trò nói ẩu nói tả trước mặt những công ty quốc tế lớn, cái gì mà tương lai ngôi ăn cùng bàn với những công ty đó nữa.


Chuyện tốt như vậy thất bại lẽ ra nên khiến bọn họ vui mừng, nhưng có người lại lo lắng hành động này của Lục Tam Phong sẽ ảnh hưởng đến hình tượng xí nghiệp điện tử trong nước dưới cái nhìn quốc tế, rất nhiều người chỉ trích anh thái độ ngông nghênh, không biết vị trí của bản thân còn muốn ngồi ăn chung với người ta.


Có người đứng ra thay nhà đầu tư công ty quốc tế mắng to Điện tử Thủy Hoàn được cho mặt mũi mà không biết xấu hổ, cấp mặt không biết xấu hổ, thế người ngoài nói chuyện, không muốn coi đồ ăn cho chó là đồ ăn cho chó, có điều những người này chỉ đang mượn điều đó để chửi Điện tử Thủy Hoàn mà thôi.


“Tổng giám đốc, báo và bữa sáng tôi để ở trên bàn nhé."
“Tôi biết rồi!” Lục Tam Phong sửa soạn quần áo.


"Tổng giám đốc, quần áo này có thể giao cho chúng tôi giặt, có phòng giặt phụ trách giặt rửa, lãnh Lục tổng cái này quần áo có thể giao cho chúng ta tẩy, có phòng giặt, phụ trách rửa sạch lãnh đạo khăn trải giường vỏ chăn gì.”
“Không cần, tôi tự mình làm.”
Lục Tam Phong không thích quần áo của mình bị người khách chạm vào.

Đây cũng không phải thói ở sạch gì, mà chủ yếu là do đời trước từng nghe thấy chuyện một tổng giám đốc lớn tuổi bị những nhân viên bất mãn bối chất độc mang bệnh AIDS lên img


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.