Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 181



Chương 181

Trương Phượng Tiên lái xe, Lục Tam Phong và Như Lan ngồi ở hàng ghế sau. Cô nhóc đó cực kỳ vui vẻ khi nhìn thấy Lục Tam Phong, ghé vào nằm trên người anh và thì thầm về những chuyện ở trường mẫu giáo, nào là cô giáo này, nào là bạn nhỏ kia.

“Ba, thơm một cái!”

“Nào, thơm đi.” Lục Tam Phong cúi mặt lại gần.

Cô nhóc đó hôn bẹp một cái, khuôn mặt hồng hào tràn đầy tươi cười, vui vẻ nói: “Thơm bên kia nữa.”

“Đây, bên này!”

Trương Phượng Tiên nhìn vào kính chiếu hậu cười: “Đúng là áo bông nhỏ của ba, Như Lan, con thích ba hay thích mẹ hơn?”

“Con thích ba, ba mua búp bê cho con.” Cô nhóc nhấp nháy đôi mắt to tròn đầy lém lỉnh, nửa ngồi ở trên, vươn tay ôm cổ Lục Tam Phong nói: “Ba, máy bay lớn, vù vù vù bay lên trời rồi. Ba thật đẹp trai, ba ba con rất nhớ ba…”

“Được rồi, được rồi, giỏi ha, con muốn mua cái gì, ba mua cho con, con thả cổ ba ra.” Lục Tam Phong bị cô bé lắc lư đến nỗi có hơi chóng mặt.

“Lúc tới đây nó còn tranh cãi với em đòi mua một con búp bê lớn đấy. Em không mua cho nó. Nó làm ầm ĩ lên muốn đòi anh mua.” Giang Hiểu Nghi nhìn Như Lan, bất đắc dĩ nói: “Đúng là tinh ranh. Nó biết ba nó có tiền, ra tay hào phóng.”

“Con gái mà, đều thân với ba hơn. Hồi nhỏ tôi cũng rất thân với ba. Tôi thì muốn có con trai, sẽ thân với mẹ.” Trương Phượng Tiên thuận miệng nói.

Lục Tam Phong rõ ràng nhìn thấy nụ cười trên mặt Giang Hiểu Nghi biến mất, mở miệng nói: “Con trai và con gái đều giống nhau. Lái xe thì chuyên tâm đi, đặt tâm tư lên trên đường đi kìa.”

“Anh còn dám mắng tôi sao? Chị Hiểu Nghi, chị không có ở đây là anh ta bắt nạt tôi, bây giờ tôi sẽ kể cho chị nghe.”

“Bắt nạt cô như thế nào?”

“Anh ta không đưa tôi đi ăn tối. Tiền của khách sạn lại là do tôi tự trả. Lương đến giờ cũng chưa trả, vẫn còn nợ tôi. Đã rất lâu rồi tôi không mua được quần áo mới. Mà này, tạp chí lần trước tôi đã cho chị xem đấy, chiếc váy đẹp đó có thể mua được ở đây nè…”

Trương Phượng Tiên nói thao thao bất tuyệt, từ mắng Lục Tam Phong đến nói về quần áo, túi xách, son phấn, rồi nói đến gây dựng sự nghiệp.

Về đến khách sạn cũng đã gần trưa. Trong lúc chờ ở quán cà phê thì ăn mấy miếng điểm tâm ngọt. Trương Phượng Tiên giúp cô pha cà phê và nói: “Chị nếm thử đi, rất ngon.”

“Loại đồ của người nước ngoài này không thích hợp với tôi lắm. Lần trước tôi ở nhà tổng giám đốc Lâm, vợ anh ta đã cho tôi uống cái gì mà nhập từ nước ngoài về, rất đắt tiền nhưng mà khó uống lắm.” Giang Hiểu Nghi vừa nói chuyện vừa nhìn quanh tìm Như Lan, cuối cùng thấy cô bé đang chạy chơi gần đó thì kêu lên: “Như Lan, trở lại, đừng chạy lung tung.”

“Không sao đâu, cũng không có người lạ. Cái này không đẳng, nếm thử đi, lát nữa ăn cơm. Em chia tiền cho hai nhà thế nào rồi?”

Lục Tam Phong hỏi.

“Một nhà ba trăm rưỡi triệu, em cũng không nói gì nhiều với mẹ anh, chỉ nói anh đã có tiền rồi, đừng nói cho các cậu, các chú, các bác gì đó biết, để họ lên thành phố lập nghiệp buôn bán nhỏ. Bên mẹ em thì biết hết rồi, sau khi nhận tiền xong, anh hai của em có hỏi lúc Tết xảy ra chuyện như vậy, anh có giận không?”

“Tất cả đều kết thúc rồi.” Lục Tam Phong lại xua tay, nhấp một ngụm cà phê nói: “Dù sao Tết năm nay cũng không đi.”

“Có tiền là nỗi khổ của người giàu. Em dễ mềm lòng, ai tìm đến em thì em cũng muốn giúp. Nhưng em cũng biết có vài người là giúp mãi cũng không xong. Lúc em nghèo khổ thì không thấy họ quan tâm đến em, không nói đến tiền, ngay cả một chữ cũng không có.” Giang Hiểu Nghi vừa thở dài vừa nói.

“Chị Hiểu Nghi là người số khổ, không phải bây giờ đã khá hơn sao.” Trương Phượng Tiên ở bên cạnh nói.

“Cao Chí Dũng nói chuyện ở đây đã hoàn thành?”

Giang Hiểu Nghi hỏi.

“Đã xong, nhưng còn những việc khác cần giải quyết. Không phải đã nói cho em nghiên cứu mỹ phẩm linh tinh, bớt thời gian buồn chán ở nhà mỗi ngày à? Em định làm thế nào đây? Sang năm có muốn xây một nhà máy thử không?”

Lục Tam Phong hỏi.

Giang Hiểu Nghi thẳng thừng lắc đầu. Cô không có hứng thú lắm với mấy chuyện này, chủ yếu là cô đã gọi điện thoại hỏi thăm rồi mới biết ít nhất cũng phải đầu tư cả hàng trăm triệu, rất có thể sẽ mất tất cả.

Vừa nghe thấy rủi ro quá lớn, Giang Hiểu Nghi sợ đến mức lập tức không dám có bất kỳ hành động nào khác.

Đến buổi trưa gọi một bàn hải sản. Lục Tam Phong ôm Như Lan đút cho cô bé ăn. Giang Hiểu Nghi ám chỉ thời tiết ở phía nam không thích hợp, quá ẩm ướt, chúng ta nên trở về phía bắc, kiếm bấy nhiêu tiền là đủ rồi, hiện tại cũng đã khá giả hơn rất nhiều.

Cô là một người phụ nữ rất dễ hài lòng, nhưng cô cũng biết rằng Lục Tam Phong là một người đàn ông rất có tham vọng. Lúc ăn cơm, Trương Phượng Tiên không nói một lời nào. Cô ta đã nhận thấy giữa Lục Tam Phong và vợ anh đã xuất hiện một vết nứt nhỏ.

Cuộc sống của một người không có gì khác hơn là vấn đề đến từ đâu, đi đến đâu. Nếu trong vấn đề này họ không thể thống nhất được với nhau thì sau cùng sẽ là mỗi người đi một ngả.

Trương Phượng Tiên nhớ lại những gì Giang Hiểu Nghi đã nói với chính mình khi đi mua sắm với cô lần trước. Cô nói rằng cô rất sợ hãi, Lục Tam Phong càng giàu thì cô càng sợ. Cô không sợ anh có người phụ nữ khác bên ngoài, nghe những bà vợ của mấy người nhà giàu nói đến chuyện này, cô đã chuẩn bị tâm lý.

Cô chỉ sợ Lục Tam Phong sẽ bỏ rơi mẹ con họ, trực tiếp đuổi cô ra khỏi nhà. Đây là cảnh tượng đã xuất hiện trong cơn ác mộng của cô không chỉ một lần.

Như Lan ăn rất vui vẻ. Hiện tại vận chuyển không suôn sẻ, một số vùng phía bắc ăn muốn ăn hải sản tươi sống còn khó hơn, đa số đều là sản phẩm đông lạnh.

Buổi chiều, một nhà ba người đi dạo Hồ Tây, nhân tiện chụp một bức ảnh gia đình, lang thang một vài danh lam thắng cảnh, đến bảy giờ tối mới trở về khách sạn.

Cả ngày hôm nay Như Lan đã rất phấn khích, chẳng mấy chốc thì chìm vào giấc ngủ.

Tắm xong, Giang Hiểu Nghi lau tóc bước ra, nhìn thấy căn phòng lớn như vậy thì thở dài: “Có tiền thật tốt. Cả căn phòng này đều rất mềm mại. Vừa rồi em thấy còn có bồn tắm nữa, anh có muốn ngâm mình không?”

“Anh không ngâm đâu. Chiều nay anh tắm rồi. Lại đây.” Lục Tam Phong vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé không xương kéo cô qua, bộ đồ ngủ của khách sạn hơi nhỏ làm lộ ra cái bụng trắng nõn của cô. Một cỗ hương thơm tác động vào các giác quan của anh, thấm đẫm vào ruột gan.

“Thơm quá!”

“Anh không sợ em? Không giả bộ ngủ?”

Giang Hiểu Nghi ngồi trên đùi anh nói: “Vợ của Cao Chí Dũng biết hết rồi. Nói là em đã ép chết anh, anh sợ nên đi công tác trước thời hạn, không dám về nhà.”

“Nói gì vậy? Vợ của Cao Chí Dũng à?”

“Đúng, hai vợ chồng sống ở hai nơi. Đó chẳng phải là cơ hội cho người khác lợi dụng sao. Thời đại này, xanh xanh đỏ đỏ, mấy cô gái nhỏ đó rất không biết xấu hổ.”

“Anh nhất định không thích những thứ đó. Anh đã bị em vắt khô rồi, mấy ngày nay anh mới khôi phục được một chút. Bây giờ anh sẽ chứng minh cho em thấy.” Lục Tam Phong cười, vòng tay qua ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, bế cô lên.

“Khoan đã, không được, con còn ở đây đó.” Giang Hiểu Nghi vỗ vào lưng anh.

“Không sao, Như Lan ngủ rồi, trước đây cũng như vậy mà. Anh phải báo cáo em chứ, nếu không em lại tưởng anh thừa cơ bỏ trốn.”

“Không được. Con lớn hơn rồi. Lần trước đi ăn cơm với mấy người bạn, Như Lan còn nói em bắt nạt anh, náo loạn khiến người ta chế cười.” Giang Hiểu Nghi năm lấy cánh tay Lục Tam Phong không cho anh lộn xộn, nói: “Không phải phòng của Trương Phượng Tiên luôn rộng mở hay sao? Anh đưa cô ấy vào ốc đi kìa!”

Ngoài cửa, hai tại của Trương Phượng Tiên đang áp chặt vào cửa, vẻ mặt rất vi diệu. Người phục vụ đi tới, vỗ vỗ vai cô.

“Suỵt! Chúng tôi ở cùng nhau, người bên trong đang bận lắm, cô lo việc của cô đi.”

Người phục vụ cũng bất đắc dĩ. Bọn họ quen biết nhau, cô ta nói gì cũng không tiện, liền xoay người rời đi.

“Tại sao vẫn không có động tĩnh? Xong rồi à?”

Trương Phượng Tiên áp tại mạnh hơn vào cửa để lắng nghe.

Cánh cửa mạnh mẽ mở ra, Trương Phượng Tiên lảo đảo ngã vào trong phòng. Lục Tam Phong không ngờ vừa mở cửa đã có người xông vào, vô thức giang hai tay ôm cô ta vào lòng.

Bốn mắt nhìn nhau, giờ khắc này nỗi xấu hổ lên tới cực điểm, Lục Tam Phong nhìn cô ta hỏi: “Nửa đêm cô không ngủ mà đứng ngoài cửa phòng tôi làm gì?”

Trương Phượng Tiên vội vàng đứng lên, nhìn về phía Giang Hiểu Nghi rồi họ khan hai tiếng: “Tôi… chuyện đó. Ừm… Tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện, muốn báo cáo với anh.”

“Chuyện gì?”

Lục Tam Phong thấy ánh mắt cô ta lảng tránh, đừng thấy người này có du học mà lầm, cô ta có rất nhiều mưu mô. Lục Tam Phong vẫn hiểu rất rõ cô ta.

“Vội vàng quá, quên rồi, hai người tiếp tục đi, không làm phiền.”

“Cô trở lại!”

Lục Tam Phong vươn tay kéo cô ta lại, chất vấn: “Tiếp tục là có ý gì?”

“Hả?”

Trương Phượng Tiên trợn tròn mắt.

Nói đến đây, Giang Hiểu Nghi sao có thể không rõ được, lập tức đỏ mặt, tiến lên nhìn cô ta, dùng tay véo cô ta rồi nói: “Cô nàng này, nghe lén phòng tôi à? Ôi trời, xấu hổ chết mất.”

“Căn phòng này cách âm có vẻ không tốt lắm. Vừa rồi chị hét lên, cũng không trách được em. Ai mà không có chút tò mò, đúng không?”

“Ôm Như Lan sang phòng cô đi, nghỉ ngơi sớm chút.” Lục Tam Phong bế Như Lan lên đi về phía phòng cô ta.

Trương Phượng Tiên lè lưỡi nhìn Giang Hiểu Nghi. Cô ta không xấu hổ làm Giang Hiểu Nghi bẽ mặt không có chỗ trốn. Lục Tam Phong Điền xếp ổn thoả rồi trở lại phòng, đóng cửa lại.

“Đi ngủ đi, phòng này cách âm tệ quát”

“Ngủ ngủ!”

Lục Tam Phong lên tiếng, bế cô lên đặt trên giường.

Năm giờ rưỡi sáng, Trương Phượng Tiên kê hai cái gối sau lưng, mở miệng ngáp một cái, nhìn Như Lan nói: ‘Bà cô nhỏ, tại sao con khóc?”

“Con muốn mẹ con!”

Đôi mắt đen lúng liếng của Như Lan khóc như mưa.

“Con có muốn em trai hay em gái không?”

Như Lan gật đầu nói: “Con muốn mẹ.”

“Mẹ con đang bận. Nếu bây giờ con đi tìm mẹ con thì sẽ không có em trai hay em gái đâu. Không được khóc nữa, nằm xuống ngủ đi”

“Nhưng dì Trương à, con không ngủ được!”

“Ngủ không được thì cứ yên lặng chơi một mình, không được kéo tóc dì, không được chui vào quần áo của dì, để dì ngủ một giấc, ngoan!”

Trương Phượng Tiên có chút bất đắc dĩ, tự nhủ với lòng rằng cô ta sẽ không bao giờ có con, quá khổ sở.

Như Lan đồng ý. Cô ta nằm xuống ngủ, một lúc sau thì Như Lan lại kéo chăn bông của cô ta.

“Bà cô của tôi ơi, con cho dì ngủ một lát đi, tự chơi một mình có được không? Dì cầu xin con đó.” Trương Phượng Tiên đã có chút phát điên.

“Sờ! SờI” Như Lan vừa nói vừa vén quần áo của cô ta.

“Sờ đi! Sau khi sờ rồi thì không thể phá giấc ngủ của dì nữa, biết không?”

Trương Phượng Tiên trùm chăn bông lên đầu, trong lòng buồn bực chết đi được. Cô ta đã mắc nợ anh cái gì mà anh có thể ôm vợ ngủ ở phòng bên cạnh, còn cô ta lại phải chơi với con gái của anh chứ, có ai giống cô ta không.

Sau khi du ngoạn vài ngày, Lục Tam Phong đã đặt vé máy bay, quyết định bay đến Thành Minh, giải quyết công việc của tập đoàn.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.