Hoắc Thiên đánh xe về công ty của mình để làm việc, đến khi giải quyết hết tất thảy cả công việc như quên cả thời gian thì anh mới ngẩn đầu lên nhìn ra cửa sổ. Thời tiết đã ngã chiều, dạo này công ty đang có tranh đấu lô đất ở phía Tây ngoại ô thành phố. Dựa vào trí nhớ nguyên tác thì nơi đây nửa năm sau sẽ được khai thác thành một mỏ vàng ngập đè chết người nên cần phải đấu giá mua nó
Khi chuẩn bị ra về đây thì anh lại nhận được thông báo từ thư kí Lam Giang Dương của mình là từ tập đoàn xí nghiệp nhà họ Giang có thư mời đến trang viên Tây Lam mừng lễ thọ của nhà là Giang Mạnh Chu sáng nay Hoắc Thiên gặp và cũng mừng hơn ba mươi năm thành lập Giang Tô
Trong nguyên tác, nam chính là Giang Thương Minh đi theo cha mình đấu thầu mua nhiều mảnh đất, nam chính nhờ bàn tay vàng trong kinh doanh và mưu kế thông minh trời ban nên có được miếng đất này khai thác. Từ đó nhà họ và xí nghiệp Giang từ có miếng đất này mà phất lên như tiên có cánh mà bay thẳng vút lên trời
Hoắc Tuệ Bách trong khoảng thời gian đó làm thư kí tâm tâm tận lực bên cạnh Giang Thương Minh nhưng chỉ đổi lấy kết cục là xem như em gái mà đối xử. Đến khi Hoa Nhiên Nhiên trở về mà bắt đầu quan lại tình cũ nhưng gặp Hoắc Tuệ Bách cản trở, như đá lót đường nên gặp nhiều trở ngại nhưng vẫn tốt đẹp thành công càng gắn bó lại với nam chính. Giang Thương Minh ngày càng chán ghét cô tiểu muội này nên cho người ra lệnh cưỡng bức như Hoắc Tuệ Bách ra lệnh làm với Hoa Nhiên Nhiên. Kết cục Hoắc Tuệ Bách vì đau lòng mà trở điên lên
Nhưng hắn cứ để một số việc cứ diễn ra, riêng mình phải đi làm nhiều việc khác
::
::
" Thiếu chủ, cầu ngài tha mạng. Tôi sai rồi, tôi hứa không tái phạm sau này "
Một nam nhân cư nhiên quỳ gối trên mặt đất run rẩy chấp tay cầu tha mạng, khuôn mặt hắn hiện tại không chút máu. Chỉ hy vọng thiếu chủ trong miệng hắn sẽ cho hắn một con đường lui
Hoắc Thiên ngồi trên cái ghế da hổ kế bên lò sưởi mà không quan tâm gì đến nam nhân đang khống thiết cầu xin quỳ lạy tha mạng
Hiện tại anh chỉ đang nhấm nháp ly rượu champagne đỏ, từng khớp xương tuyệt hảo hiện lên trên bàn tay lớn khi cầm ly rượu như nâng niu một báu vật vô giá hận không thể trưng bày trong tủ kính
Thân mình thì mặc áo choàng đen mỏng, nói là áo ngủ nhưng lớp vải bóng dày hơn một xíu hở tư vị nam nhân ngực trần màu đồng đầy quyến rũ tựa nơi thiên đường bất cứ nữ nhân nào cũng muốn dựa dẫm vào mà xoa xuyết
Hơi thở trầm tính tràn ngập một hơi mặc cho tên sau lưng hắn cứ run rẩy một hơi van xin thế nào
Tới khi nơi đâu xuất hiện một nữ nhân mặc một bộ váy công sở áo sơ mi trắng thân hình liễu nước quyến rũ đi đến bên cạnh anh nhưng vẫn giữ khoảng cách mà gập người xuống:" Thiếu chủ, ngài muốn dùng súng hay kiếm "
Nữ nhân trên đôi mắt đen ấy không thấy sắc mà nói với Hoắc Thiên, xem như việc này chỉ diễn ra bình thường mà lệnh giọng hỏi
Anh chỉ dừng nhấp nháy ly rượu đỏ lại mà chống cằm nghiêng đầu cười với nữ nhân trước mắt:" Anna, em nghĩ thế nào mới hợp. Tôi đều theo ý em "
Nụ cười dưới ánh đèn mờ và ô cửa sôt chiế vào làm nổi bật lên nhan sắc đậm chất quyến rũ trưởng thành của một nam nhân, hắn kéo tay cô lại khiến cô ngã trên người hắn. Tư thế ám muội khiến Anna ngồi trọn vào trong lòng Hoắc Thiên
Nhưng khuôn mặt ấy vẫn không thay đổi giọng điệu mà chỉ cung kính cuối khuôn mặt xuống không dám nhìn rõ chủ nhân của mình
" Theo ý người, thiếu chủ "
Hoắc Thiên chỉ nhẹ nhàng một tay cầm cây súng cách âm trên bàn mà chỉa vào đầu tên kia nhấn ngón tay vào còi và sử nhanh ngọn, máu bắn ra lên phía da hổ sau ghế và chỉ nghe tiếng bịch ngã xuống. Bàn tay quăng cây súng
Hoắc Thiên dùng ánh mắt cưng chiều nhìn Anna mà xoa đầu sau đó thơm lên tráng nàng:" Ngoan, mấy ngày nay không có ta ở đây. Em có ổn không "
" Em ổn, cảm ơn thiếu chủ quan tâm " Vẫn giọng nói xa cách lạnh nhạt ấy, Anna đối xử với hắn xưa giờ đều thế. Một mực cung kính mà lãnh đạm
Hoắc Thiên dùng ngón tay nâng cằm nàng lên để nhìn rõ khuôn mặt của Anna, bàn tay vân vê đôi mắt đen tròn gần như vô hồn ấy mà hôn lên nó, cô cũng không né tránh cũng không có ý phản đối mà chấp nhận nó
Anna rất xinh đẹp, mọi thứ đều đẹp. Gương mặt khả ái xinh đẹp nhu mì khiến người ta đều muốn ngoáy lại nhìn mà thưởng thức. Tựa nữ thần mê hoặc nhân gian, tựa viên ngọc trân châu khảm tuyệt hảo điêu khắc, như một bông hoa sương giá nổi bật giữa đồng tuyết lạnh tâm mà nghị lực phi thường nổi bật
Giờ thì yên vị nằm trong lòng Hoắc Thiên như một búp bê nhỏ mà chờ đợi chủ nhân mình quyết định
Hoắc Thiên rất thích vẻ đẹp này của Anna, nó khiến cho anh nhớ lại cô gái đó. Giống hệt một cô gái anh từng thương, nhưng hiện giờ thì cô ấy đã chết rồi. Nhưng anh vẫn còn nhớ về cô ấy, tâm vẫn luôn nhớ về cô nàng thơ ấu ấy. Hoắc Thiên chỉ nhắm mắt mệt mỏi vùi đầu tóc vào Anna, bàn tay ôm chặt lấy cô nàng dường như không muốn xa rời. Đôi môi thủ thỉ bên tai Anna:" Anh yêu em Izumi" rồi yên tĩnh nhắm mắt