Isekai: Ta Không Muốn Làm Anh Hùng

Chương 23: Giờ học thám hiểm, Leon bị thương ?



Vừa về tới chỗ, hắn liền bắt gặp ánh mắt của cô bạn bàn bên – Ophelia-san.

“Thì ra cậu giỏi như vậy ?”

Giọng nói của Ophelia mang theo thán phục.

Leon chỉ thở dài thườn thượt ngồi tại chỗ, hắn giải thích:

“Trong 1 lần đi thám hiểm tôi vô tình tìm được quyển trục kỹ năng mà thôi, đều là may mắn cả.”

“Người ta nói may mắn cũng là 1 loại thực lực mà.”

Ophelia phồng má tỏ vẻ không hài lòng với câu trả lời của hắn.

“Kỹ năng này tiêu hao rất nhiều, hơn nữa nó chỉ ngăn cản ma pháp mà thôi, nếu gặp phải đối thủ giỏi sử dụng các kỹ thuật cận chiến thì tôi thua chắc.”

Leon nói xong liền nghe được xung quanh vang lên những tiếng xì xào nho nhỏ.

Dĩ nhiên rồi, việc sở hữu 1 kỹ năng như vậy bị lộ ra thì ai cũng sẽ cố nghĩ cách khắc chế nó thôi.

Hắn tự hạ thấp như vậy cũng là để những người trong lớp bớt đi lo nghĩ.

“Kỹ năng này không có gì hơn.” – đây chính là điều Leon muốn hướng bọn họ nghĩ tới.

Bởi vì nếu kỹ năng này bị truyền bá quá mức thần kỳ thì Leon sẽ có khả năng cao gặp phải phiền phức.

Mà cho dù bây giờ hắn đã nói như vậy nhưng hiển nhiên trong lớp này cũng không thiếu người thông minh, bọn họ sẽ không hoàn toàn tin lời Leon nói đâu.

Nhưng tránh chú ý được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.

Leon vừa ảo não vừa muốn mắng tên hoàng tư một trận.

Biết rõ ma pháp cấp 5 nguy hiểm mà vẫn dám sử dụng, chỉ vì nhất thời tức giận liền đẩy mình vào nguy hiểm, cũng không biến nên nói cậu ta can đảm hay bị ngốc đây nữa.

Lần này không có Leon đúng lúc cứu giúp thì không chừng tên này phải nghỉ học 1 thời gian chứ chẳng chơi.

Giống như việc Artermia đinh làm lúc nãy – dùng ma pháp triệu tiêu ma pháp, tuy nó có thể làm được nhờ ma pháp có thuộc tính đối nghịch, nhưng tác động của ma pháp từ người khác vẫn sẽ khiến bản thân bị thương.

Nó chỉ khác biệt ở việc vết thương nặng hay nhẹ mà thôi, không có Leon xen vào thì hiển nhiên hoàng tử bị thương là việc không thể tránh khỏi.

Nhưng vì cứu hoàng tử mà Leon lại một lần nữa rơi vào tầm chú ý của mọi người.

Lần này hắn muốn an toàn lui thân cũng khó lòng làm được.

Bằng chứng là những âm thanh tán thưởng của đám người kiểu như:

“Quả nhiên là học sinh học bổng.”

“Từ lúc cậu ấy vào lớp tôi liền biết cậu ta đặc biệt mà.”

“Nếu gặp cậu ta trong bài thi thực chiến thì khó xơi đấy.”

“…”

Dù Claudie-sensei đã ổn định mọi người nhưng hiển nhiên chuyện lần này sẽ không dễ qua đi như vậy.

Giờ nghỉ trưa…

Trước ánh mắt chăm chú của đám bạn học trong lớp, Leon chạy như bay khỏi phòng học.

Ngay cả Ophelia cũng không kịp phản ứng với tốc độ này.

Buổi chiều trôi qua trong khóa lễ nghi quý tộc.

Cả lớp sau khi học trà đạo và thực hành pha trà cả buổi thì cũng được thả về.

Cũng may có vẻ đám người đã bớt hăng hái hơn lúc sáng nên bản thân Leon cũng thanh nhàn.

Sau khi tạm biệt đám 3 tên dở hơi và về phòng, Leon đã thấy được Kara đang chờ sẵn.

Như mọi khi, hắn xắn tay áo lên nấu ăn.

Bởi vì ở trong học viện có rất nhiều người, hơn nữa không biết có giám sát ẩn nào trong phòng hay không nên Leon yêu cầu Kara vẫn nên ăn uống như người bình thường.

Vậy nên cơ bản mỗi ngày Leon sau khi trở về đều sẽ nấu ăn.

Tuy hắn nấu cũng bình thường thôi nhưng Leon vẫn thích tự nấu hơn.

Không phải Kara không biết nấu ăn, chỉ là cô không có khả năng cảm nhận mùi vị như nhân loại.

Leon từng thử đưa Kara nấu ăn và món ăn… nói sao nhỉ ? Nhạt như nước ốc.

Thế nên tốt hơn vẫn là làm theo lời cổ nhân: tự mình động thủ cơm no áo ấm.

Bù lại thì Kara cũng thực hiện chức trách như 1 hầu gái thực thụ: quét dọn, giặt quần áo, rửa chén và nấu cơm.

Cả 2 chung sống có thể coi như hòa thuận, mặc dù Kara thỉnh thoảng vẫn đề nghị Leon cho phép cô tiêu diệt nhân loại.

Leon cũng coi như quen thuộc nên còn chẳng buồn trả lời.

------------------------------------------

Trải qua thứ 4 với giờ học như thường lệ và về nhà đi ngủ…

Qua 1 ngày nên có vẻ sự hiếu kỳ của đám người đã giảm bớt đi nhiều.

Nhân loại là động vật mau quên mà.

Thứ 5….

Sau khi kết thúc bài giảng, cố giáo gõ lên bàn để thu hút sự chú ý của đám học sinh.

Khi tất cả đã tập trung, Claudie-sensei nói:

“Chiều hôm nay giờ tự học sẽ bị đổi thành dugeon thám hiểm, vậy nên tôi cần phổ biến một số thứ cho các em.”

Kế đó cô giáo nói về những thứ cần chuẩn bị trước khi thấm hiểm, các loại quái vật sẽ xuất hiện ở duegeon, những điều cần lưu ý…

Buổi chiều….

Đám học sinh được tập trung tại mỗi sân bãi rộng rãi nằm dưới lòng đất.

Mỗi người đều mang theo vẻ hào hứng.

Bởi vì đây là hầm ngục dugeon của Học viện hoàng gia.

Hiệu trưởng sáng lập ngôi trường này trong 1 lần vô tình phát hiện dugeon ở đây nên mới quyết định xây trường học.

Một dugeon dưới lòng đất có tổng cộng 50 tầng.

Quái vật phân bố từ level 20 đến 100.

Một dugeon mà chỉ mở ra đối với học sinh học viện.

Dù là những con em quý tộc trước khi đến đây ít nhiều đều đã từng thám hiểm dugeon, nhưng một dugeon cao cấp như ở Học viện không phải chỗ nào cũng có.

Bọn họ hào hứng cũng là hiển nhiên.

Sau khi cô giáo bảo các học sinh tự chia đội, mọi người đều tìm những người mình quen thân để lập nhóm.

Artermia cùng mấy cô tiểu thư quen thuộc tạo thành 1 nhóm.

Nhóm người hoàng tử cùng Army tạo thành 1 nhóm.

Leon không còn cách nào khác ngoài cùng Ophelia bắt cặp.

Bởi vì không có ai chịu cùng hắn tổ đội.

Mặc dù trải qua chuyện hôm trước, họ ít nhiều đều biết Leon tuy trầm mặc nhưng lại sỏ hữu kỹ năng mạnh mẽ.

Đáng tiếc đây là thám hiểm dugeon, không phải đối đầu với người khác mà là với quái vật.

【Không vực】của Leon dù có tác dụng với quái vật thì cũng chỉ là ở 1 mức nào đó.

Hơn nữa khi mở ra thì cả địch lẫn phe ta đều trở thành pháp sư cận chiến, mà đám tân sinh viên này kỹ năng cận chiến đều tương đối bình thường.

Thêm một điều nữa là Leon chỉ là 1 thường dân, đám học sinh quý tộc này đối với những người nhận học bổng vào trường đều không có thái độ tốt lắm.

Có lẽ là do ghen tị chăng ? Leon cũng không rõ.

Tóm lại rất may mắn chính là Leon một lần nữa trở thành kẻ bị bỏ lại.

Còn Ophelia đơn thuần là vì không ai muốn mời cô.

Đi vào dugeon thứ cần thiết là sức chiến đấu mà không phải là làm vướng bận.

Hiển nhiên cả lớp đều mặc định Ophelia là cái “vướng bận” kia rồi.

Chưa kể cô còn không thân thiết với ai.

Leon cũng nhớ lại…

Hình như trong lớp trừ nói chuyện với hắn thì cô chẳng trò chuyện được với ai khác….

Như đã nói, đám học sinh quý tộc đối với người nhận học bổng đều khá… bài xích.

Hai người cô đơn tạo thành 1 đội, cũng đâu còn cách nào.

Sau khi bỏ phiếu quyết định thì nhóm 2 người của Leon được chọn làm đội xung phong.

Leon chỉ biết lắc đầu dẫn theo Ophelia chui vào hầm ngục.

Bọn này tính toán thứ gì dĩ nhiên hắn liếc mắt là nhìn ra.

Đơn giản chính là sợ bị “dính chưởng” khi mình mở ra kỹ năng, cùng với cần 1 người đi tiên phong dò xét.

Ai có thể phù hợp hơn “cặp đôi hoàn cảnh” nữa chứ ?

Leon cũng chẳng buồn để tâm, cho hắn đi trước vậy hắn liền theo ý họ là được.

Ophelia cũng mang theo áo giáp và vũ khí, chỉ là cô nàng này…

Leon thở dài lần nữa.

Cô ấy không hề giống 1 chiến binh.

Hẳn là từ trước đến nay số dugeon mà cô từng đi chắc có thể đếm trên đầu ngón tay.

Ophelia đi cùng Leon, hết nhìn qua trái lại nhìn qua phải, dáng vẻ vô cùng bất an.

“Tôi muốn nói là… cậu có thể đừng hết nhìn đông lại nhìn tây được không ?”

Leon nói.

Cô nàng bị hắn làm cho giật mình, lắp bắp:

“M-mình xin lỗi. Vì đây là lần đầu mình vào dugeon cấp cao như này cho nên….”

“Chúng ta chỉ là đi dò xét mấy tầng trên thôi, không phải ra chiến trường, không cần khẩn trương như vậy đâu.”

Leon hết cách đành một bên nắm tay cô một bên cầm kiếm.

Ophelia bị hắn cầm tay liền giật mình một cái sau đó yên tĩnh đi theo.

Dọc đường đi, thỉnh thoảng có một vài con quái nhỏ tập kích bọn họ.

Ophelia sức chiến đấu là thật đáng thương. Chí ít thì sau khi hắn thử để cô đấu với 1 con slime thì hắn đã bỏ cuộc.

Leon cũng không thể nhìn nổi mà phải trợ giúp.

Hai người cứ như vậy dò xét được một quãng.

Đến một vị trí rẽ ngoặt, Leon đột nhiên dừng lại.

Vì mải mê đi theo hắn nên khi bất ngờ dừng lại thì Ophelia cũng đâm đầu vào sau lưng Leon.

“Hả ? Gì vậy ?”

Cô ấy xoa trán.

“Cẩn thận.”

Leon nói nhỏ.

Ophelia nhìn qua bên hông Leon, và cô cũng hiểu được lý do hắn nói điều đó.

“Đây là…”

Trước mặt 2 người là 1 bầy sói.

“Nguyệt Lang.”

Leon nói ra tên của bọn chúng.

Một loại ma vật cấp 3, một con thì không có gì đáng nói nhưng bọn này có một đặc điểm chính là thích đi theo bầy đàn.

Trước mặt là một bầy với 7 con sói đang nhe răng gầm gừ.

“L-Làm sao đây…” – Ophelia lắp bắp, chân cô hơi run lên.

“Đứng phía sau đi, tôi sẽ lo bọn chúng. Chỉ cần chờ một chút đợi những người khác chạy tới là được.”

Leon khoát tay nói.

Nếu là chỉ có 1 mình, hắn chỉ cần Senbonzakura là đủ sức diệt gọn đám này.

Nhưng từ lúc đến Học viện thì Senbonzakura đã bị hắn cho vào kho… hít bụi.

Cho hắn thêm lá gan cũng không dám dùng.

Ở vương đô cường giả ẩn hiện, dùng ra vũ khí sử thi không khác gì đang nói với những người khác: tới đây làm thịt ta đi.

Leon còn chưa có tự tin như vậy.

Cây kiếm mà hiện tại hắn đang cầm là【Kotetsu】, chính là thanh hắn lấy từ trong kho của đám đạo tặc.

Chỉ là một vũ khí cấp hiếm có khả năng tự khôi phục hao tổn mà thôi.

Ophelia im lặng lùi về sau, ánh mắt lo lắng nhìn Leon.

Đương nhiên cô chỉ nhìn thấy lưng hắn mà không thấy được vẻ mặt hắn bây giờ.

Nếu không nói không chừng cô còn phải lo lắng ngược lại cho bầy sói…

Bởi vì hiện tại gương mặt Leon đang rất lạnh trong khi khóe miệng hắn lại nhếch lên một độ cong quỷ dị.

Hắn “hứng” lên rồi.

Lũ sói cùng Leon nhanh chóng lao vào nhau.

Một con sói nhảy lên phía trước, giơ lên móng vuốt muốn xé toạc Leon, nhưng bị hắn thành công dùng kiếm gạt qua 1 bên.

Một con khác nhảy bổ tới mở rộng hàm răng sắc nhọn muốn cắn vào cánh tay hắn, lại bị Leon dùng một cú thăng long quyền đấm cho bay ngược về sau.

Hai con nữa cùng lúc xông tới, móng vuốt của bọn này còn phủ lên màu bạc, kế đó chúng dùng cặp móng sáng loáng cào tới tạo nên một đạo bóng dáng như trăng lưỡi liềm.

Đây là kỹ năng của bọn chúng - 【Bán nguyệt trảo】.

Cặp móng vuốt đan xen với nhau thành chứ X tới ngay trước mặt Leon.

“Cẩn thận.” Ophelia lo lắng kêu lên.

Biên độ cong lên của khóe miệng hắn lại càng thêm khoa trương, nụ cười biến thái này thể hiện rõ Leon không hề lo lắng.

Hắn đọc chú ngữ với tốc độ khó tin rồi dậm mạnh xuống đất.

Vòng tròn ma pháp sáng lên dưới chân - 【Chấn động】.

Lập tức một đợt xung chấn thổi cả 2 con sói văng ra.

Ophelia chỉ biết kinh ngạc che miệng.

“M-mạnh quá….”

Nhưng vừa lúc này, 3 con sói khác đã lao đến.

Leon không dám chủ quan, vận dụng kiếm kỹ của mình để đánh với chúng.

Ngay lúc chiến đấu căng thẳng, Leon đột nhiên đọc xong một đoạn chú ngữ, kế đó liền thấy quanh người hắn bộc phát 1 đạo hồ quang điện.

Dòng điện không mạnh, nhưng thoáng chốc làm cả 3 con sói động tác trì trệ.

【Ma pháp cấp 2 – Khiên lôi thú】

Tạo ra 1 vùng điện tựa như một chiếc khiên bao quanh phạm vi nhất định quanh bản thân, tuy thời gian duy trì rất ngắn nhưng dòng điện khá mạnh và có khả năng gây
sốc điện.

Chỉ cần tranh thủ một giây như vậy là đủ.

Đường kiếm lóe lên, 3 cái đầu sói bay thẳng lên không trung.

Lại một lần nữa, Ophelia giật mình trước sức mạnh cùng khả năng ứng biến đáng kinh ngạc của hắn.

Leon vừa kết thúc động tác, còn chưa kịp nhìn kỹ thì bỗng nhiên có mấy đạo chùm sáng bắn về phía hắn.

Kỹ năng chủng tộc của Nguyệt Lang -【Nguyệt quang】.

Đây cũng là lý do chúng được gọi là Nguyệt Lang.

Ánh sáng có màu bạc như ánh trăng, bắn thẳng đến với tốc độ khó tin.

“Coi chừng !” Ophelia kêu lớn.

Không còn cách nào, tia sáng bắn tới quá nhanh khiến hắn không kịp đề phòng.

Tốc độ phản ứng của con người làm sao nhanh hơn ánh sáng được

Trong khoảnh khắc sắp bị đánh trúng, Leon nháy mắt phản ứng liền vận dụng kỹ năng -【Chống chịu lv2】

【Chống chịu lv2】: tạm thời giảm 15% tổn thương, gia tăng 15% sức bền, đồng thời cảm giác đau sẽ bị khuếch đại 50%. Hiệu lực 5 phút. (Mỗi cấp hiệu quả giảm thương cùng tăng sức bền gia tăng 5%, tối đa lv5 )

“Ầm”

Leon bị thổi bay ra từ trong đám bụi mù.

Trên người hắn cũng bị nhiều chỗ tổn thương do bỏng.

Dù rằng đã level 34 ( nhờ đi cùng Kara qua mấy dugeon ) nhưng với ưu thế số đông, Leon cuối cùng vẫn là phải bị thương.

Hắn nhanh chóng đứng lên, chỉ là vẻ mặt nhăn nhó.

“Đau đấy.”

Leon nghiến răng.

Chống chịu đúng là có khả năng gia tăng sức chịu đựng cùng sức bền, nhưng cảm giác đau bị khuếch đại 50% đúng là không hề dễ chịu đựng chút nào.

“Leon-san, cậu không sao chứ ?”

Ophelia tiến lại gần với vẻ mặt lo lắng.

“Không sao.” – Hắn chỉ lạnh lùng hồi đáp.

Hắn một lần nữa chuyển sự chú ý sang bầy sói, hiện tại chỉ còn 4 con.

Bọn sói nhe răng nhếch miệng gầm gừ.

“Mấy tên kia sao còn chưa tới !”

Leon một bên đề phòng, trong lòng lại mắng cả dòng họ của đám bạn cùng lớp.

Trên đường đi vào đâu có loài quái vật mạnh mẽ nào, rốt cuộc đám người này làm gì mà lâu thế ?

Miệng bọn sói lại đồng loạt phát sáng.

Chúng sắp lặp lại chiêu cũ.

Leon nhếch miệng lạnh lẽo:

“Một lần chưa đủ còn muốn tới lần 2 ?”

Lập tức hắn giơ tay ra, vòng tròn ma pháp xuất hiện rồi xoay chuyển nhanh chóng.

“Băng thuẫn !”

Hai đạo ánh sáng bắn tới, nhưng băng thuẫn đã đem chúng khúc xạ ra hướng khác.

Cả 4 con sói lập tức hú lên rồi lao đến công kích.

Leon một bên nhịn đau một bên ứng đối.

Riêng Ophelia thì ngoại trừ lo lắng suông thì chẳng làm được gì.

Do không dám vận dụng kỹ năng hệ thống quá nhiều trước mặt Ophelia nên giờ Leon đang lâm vào cục diện bị động.


Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.