Iraq Phong Vân

Chương 2



“Abdullah, tỉnh lại đi! Abdullah” đôi tai Dương nghe được một âm thanh lo lắng kêu gọi, một đôi tay chạm nhẹ vào thân thể của y. Hắn chậm rãi mở mắt, đập vào mi mắt chính là trần nhà cao lớn màu hoàng kim phía trên điêu khắc đầy những hoa văn nước ngoài tinh mỹ, cổ xưa. Bên cạnh y, một thiếu nữ Arab mỹ lệ xinh đẹp đang tràn đầy lo lắng. “Abdullah, em đã tỉnh! Thật tốt quá, em đã tỉnh lại rồi! Em không sao chứ?” Người thiếu nữ kia mừng rỡ kêu nên, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.

“Mi Nimes, để chú tới kiểm tra sức khoẻ cho hắn” Một người trung niên đại thúc Arab mặc áo choàng trắng đầu đội khăn ô vuông tiến tới ngồi cạnh y. “Cháu không có chuyện gì đâu, chỉ là trật cánh tay trái, điều dưỡng tầm 2 tuần là ổn. Abdullah, cháu mới vừa rồi quả thực hù chết chúng ta.”

Trung niên đại thúc sau khi kiểm tra xong cho Dương thật thà cười nói.

“Đúng a! Abdullah, lúc em ngã xuống làm chị sợ muốn chết! May nhờ chú Abujadin nghĩ cách dùng sợi dây treo dưới mình đi xuống cứu em, nếu không xem ngươi làm sao bây giờ!” Arab thiếu nữ trợn mắt nhìn chằm chằm Dương nói, nhưng ngữ điệu tràn đầy quan tâm.

Dương bất ngờ trơn mắt há mồm nhìn hai người: Bọn họ nói tiếng Arab? Abdullah, là ai? Ta tại sao lại hiểu bọn họ nói gì?

Y đột nhiên cảm giác được cơ thể mình có sự thay đổi, y vươn tay ra phát hiên tay mình nhỏ đi một vòng. Sờ lên gương mặt, dường như mặt mũi cũng có sự thay đổi, cảm giác sợ hãi lan tràn trong hắn.

Không đúng, đây tuyệt đối là ảo giác, đây hẳn là đang nằm mơ! Dương dùng sức bấm một cái vào bắp đùi của mình. Đau quá a! Đây không phải là mơ, thế này không phải là nằm mơ! Trong đầu y thoáng qua bao nhiêu ý niệm! Chẳng lẽ mình dời hồn chuyển sang kiếp khác sao? Trong nháy mắt y nhớ lại cuộc sống của mình ở kiếp trước cha mẹ, bạn bè, cuộc sống...... Vừa nghĩ tới có thể trở về kiếp trước, y rốt cuộc cũng không kiềm chế được, nước mắt chảy xuống.

“Abdullah, cháu là một đại nam nhân, tại sao có thể chỉ bị thương một chút mà khóc lóc?” Thấy y khóc người trung niên đại thúc rất nghiêm túc hỏi Dương.

Thiếu nữ Arab thở dài, lấy đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu an ủi y. Sau một trận bi thống Dương chậm rãi bình tĩnh lại, lòng hiếu kỳ từ từ dâng lên.

Đây là đâu? Mình là ai? Bây giờ là lúc nào? Hai người kia là ai? Chả lẽ mình lại xuyên không? Dương bị những ý nghĩ đột nhiên của mình doạ sợ hết hồn.

.“Ta là ai? Bây giờ là năm nào? Công nguyên! Các ngươi biết là gì không?”

Dương nhìn hai người ở trước mặt, liền vội vàng hỏi.

Thiếu nữ Arab cùng trung niên đại thúc ngạc nhiên nhìn Dương, liếc nhau một cái...... Sau đó hai người đột nhiên cười ha ha lên, thiếu nữ Arab vừa cười vừa lấy tay lau cái trán y, nàng vui vẻ nói:“Abdullah, em có phải bị ngã hư đầu óc hay không, ngay cả mình là ai cũng không biết!”

“Đừng động vào ta --” Dương đưa tay gỡ tay nàng ra, thái độ hai người đối với hắn dường như là dỗ dành tiểu hài tử điều này làm cho y hơi có chút khó chịu.

“Được rồi! Được rồi! Chị cho ngươi biết, hì hì --” thiếu nữ Arab thấy Dương lo lắng, tức giận cảm thấy rất vui vẻ, nàng hỏi:“Đầu tiên chị hỏi em, còn nhớ sao chị là ai không?”

“Ngươi -- không nhớ rõ!” Dương trong lòng thầm mắng, Lão Tử mình là ai cũng không biết, còn có thể nhớ được ngươi là ai?

“Em thật không nhận ra chị sao?” Arab thiếu nữ lập tức cong lên miệng, mất hứng.

“Ta van cầu ngươi nói cho ta biêt đi! Hiện tại đây là năm nào?”

Không biết hoàn cảnh của mình, Dương trong lòng lo âu vạn phần.

“Hừ --” thiếu nữ Arab bất mãn nặng nề hừ một tiếng, sau đó hướng tới Dương nói:“Chúng ta không phải là ngu ngốc, dĩ nhiên biết công nguyên là có ý gì! Bây giờ là năm 1981 sau công nguyên, em đang ở thủ đô Baghdad nước cộng hoà Iraq tên em là Abdullah, được rồi nghĩ tới chưa?”

Năm 1981 tại Iraq? Dương trong lòng trầm xuống, một tia may mắn cuối cùng rốt cục biến mất, xem ra thật trở lại quá khứ rồi. Phục hồi lại tinh thần, y không khỏi oán giận mình quá sơ ý, bởi vì chỉ cần cẩn thận quan sát một chút quần áo hai người là sẽ dễ dàng đoán được thời gian bây giờ. Thời cổ đại mà có quần bò cùng đồng hồ nạm vàng à.

Nhưng đột nhiên trở lại gần 40 năm trước cũng khiến Dương chấn động.

Không sao, ít nhất cũng coi như vẫn ở thời hiện đại, mặc dù không có internet, không có Laptop, nhưng so sánh với việc phải trở lại mấy trăm năm trước thì tốt hơn rât nhiều! Dương vừa suy nghĩ và lại bắt đầu nghĩ biện pháp an ủi mình. Abdullah? Dường như có một thành viên vương thất cũng có cái tên này. Nếu như mình là vương thất mà khoan Trung Đông vương thất đều là siêu cấp phú ông a! Hai người kia chẳng lẽ là người hầu của mình? Ha ha -- nếu quả thật là vương thất, vậy thì có thể giống các tỉ phú Arab thời trước mua mấy câu lạc bộ bóng đá ngoại hang Anh nha! Nghe nói chế độ hôn nhân Arab còn có thể một chồng nhiều vợ, ha ha ha –Kiếp trước mình FA kiếp này phải cố gắng đền bù mới được. Nghĩ tới đây, Dương không khỏi lại bắt đầu yy đắc ý cười lên.

“Abdullah, em không sao chứ?” thiếu nữ Arab nhìn Dương cười như điên, bắt đầu có chút bận tâm. “Abdullah, cháu có cần đi bệnh viện xem một chút không?” Trung niên đại thúc cũng thấy vậy cảm giác lo âu. “A -- ta không sao! Hắc hắc, không có chuyện gì!” Dương vội vàng dùng tay áo xoa xoa khóe miệng chảy ra nước miếng, từ trên giường đứng lên.

Hắn nhớ tới một chuyện, không khỏi thuận miệng hỏi:“Đúng rồi, bây giờ ai làm lãnh đạo, có phải là Tổng thống Saddam Hussein không?”

thiếu nữ Arab cùng trung niên đại thúc hai mắt nhìn nhau thần sắc lo lăng hiện rõ trên khuôn mặt.

“Abdullah, em thật sự quên hết tất cả rồi sao?” thiếu nữ Arab quan tâm dò hỏi.

“Cái gì? Ta quên mất cái gì?” Dương lại bắt đầu cảm thấy có chút không ổn.

“Saddam Tổng thống là cha ngươi a! Tên đầy đủ của em là Qusay Abdullah Saddam!” thiếu nữ Arab nhẹ nhàng nói.

Qusay? Saddam? Dương nhất thời vừa mất đi tri giác...... Lần nữa tỉnh lại Dương giậm chân đấm ngực, dùng một loại ngôn ngữ thiếu nữ Arab cùng trung niên đại thúc nghe không hiểu lớn tiếng hét to hồi lâu, mới chán nản ngồi xuống mất hết tinh thần. Dương trong lòng buồn bực a, biến thành người nào chả được? Lúc đầu khi mới nghe được tên của mình y còn tưởng rằng là vương thất Arab trong đầu đầy hi vong mà ảo tưởng! Không nghĩ tới lại nhập vào nhân vật có số phận hẩm hiu tương lai u tối chắc chắn năm 2003 bị quân Mỹ bắn chết, nói cách khác hắn chỉ còn được sống 22 năm nữa mà thôi.

Dương cuối cùng cũng phải bất đắc dĩ đón nhận thực tế, tại đây y là Qusay. Bây giờ y đã biết thiếu nữ trước mắt tên là Mi Nimes là cháu họ của Saddam, từ nhỏ lớn lên cùng Qusay hơn y 1 tuổi. Mà trung niên đại thúc là người ở trong nhà Mi Nimes tên là Abujadin trông coi hai người bọn họ từ bé đến giờ.

Hôm qua hai người bọn họ rủ nhau đến di tích thành Babylon chơi đùa thì đột nhiên mặt đất sụp xuống, Qusay bị mặt đất nuốt chửng. Mi Nimes cùng Abujadin cực kì hoảng sợ, cuối cùng Abujadin nghĩ ra cách dùng dây thừng dài chui xuống đem Qusay đang hôn mê cứu lên Ngay lập tức Qusay được đưa vào nhà mình cho vợ mình cứu trị sau một ngày rốt cục y cũng tỉnh lại.

Thông qua lời nói của Abujadin và Mi Nimes, Dương cuối cùng cũng có được một ít hình dung về thế cục đất nước Iraq hiện tại. Tháng 7 năm trước Ahmed Hassan al-Bakr vì bị bệnh nên từ chức Tổng thống, ngay sau đó Saddam Hussein trực tiếp lên nhậm chức vụ Tổng thống. Hiện tại đã là năm thứ 3 Saddam Hussein làm Tổng thống Iraq.

Tháng 9 năm ngoái lấy lý do Thánh A La muốn trừng phạt những kẻ dị giáo Ba Tư duy trì thế giới Islam thuần khiết cho nên tổng thống Saddam quyết định tuyên chiến với Iran. Chiến tranh nổ ra dưới sự phù hộ của Thánh A La cùng với sự chỉ đạo anh minh của Tổng thống Saddam, quân đội Iraq thế như chẻ tre, nhanh chóng đánh tan chống cự của người Ba Tư chiếm lĩnh phần lớn đất đai Iran, thắng lợi đã sắp tới......

Thắng lợi sắp tới sao? Đầu óc vừa thanh tỉnh được một chút Dương âm thầm cười lạnh. Đối với chiến tranh hiện đại y rõ như lòng bàn tay, chiến tranh Iraq-Iran chính là một cuộc chiến bế tắc, hai bên lưỡng bại câu thương cả hai bên đều bị thiệt hại năng nề. Ban đầu cuộc chiến Iraq đúng là chiếm cứ ưu thế khổng lồ, đánh vào sâu lãnh thổ Iran, đã nhìn thấy được thắng lợi.

Nhưng bởi vì cao tầng Iraq không có tầm nhìn chiến lược, không lấy tiêu diệt sinh lực địch làm mục tiêu mà lại liều mạng rành giật đất đai tạo thời cơ cho Iran xốc lại tinh thần đem song phương kéo vào một cuộc chiến tiêu hao lâu dài.

Nếu như hiện tại thật sự là mùa thu năm 1981, Dương nhìn ra bầu trời xanh thăm thẳm, yên lặng suy nghĩ. Như vậy chẳng phải quân đội Iran sắp toàn diện phản kích sao? Trận phản công nổi tiếng tại Abaddon sắp sửa diễn ra, sau khi chiến dịch này bắt đầu, quân đội Iraq sẽ lâm vào thế bị động cho đến chiến tranh kết thúc. Hoàn toàn không còn có lật lại thế cờ. Tuy trận chiến này không có kẻ thắng nhưng lại mang tới cho Iraq vô số cô nhi quả phụ Nền kinh tế quốc gia bắt đầu lâm vào khủng hoảng. Trước khi chiến tranh Iraq có 400 tỉ đô la ngoại hối lợi nhuận, sau 8 năm chiến tranh thì lại thiếu nợ nước ngoài ít nhất 800 tỉ đô la. Các thành phố lớn bị phá huỷ nghiêm trọng nhưng không có tiền để xây dựng lại, nền kinh tế phụ thuộc vào dầu mỏ đang xuống dốc nghiêm trọng.Cũng chính bởi vì như vậy, Saddam mới có thể bí quá hoá liều xâm lấn Kuwait, tiến thêm một bước đem mình và quốc gia của mình đẩy vào vực sâu. Có thể coi cuộc chiến tranh này đã đánh gục nước Iraq từ cương thịnh trở nên suy bại, mang đến những thống khổ về sau cho người dân Iraq, một quốc gia không có hoà bình.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.