Hy Vọng Xa Vời Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 48



Lời nói kiên quyết của thiếu niên rơi vào tai, màng nhĩ Tang Lê khẽ run lên, trái tim như có một dòng điện dày đặc chạy qua, điên cuồng đập loạn từng hồi.

Lúc này đây, cậu càng thêm thẳng thắn.

Đặt cả tấm lòng ra trước mặt cô.

Lồng ngực Tang Lê phập phồng, cúi đầu: “Quảng Dã, mình không được tốt như cậu nói đâu…”

Nam sinh cười: “Ông đây thích thế, tốt hay không là do tôi quyết định.”

Dù cô không cảm thấy bản thân ưu tú, nhưng ở trong mắt cậu, mặt nào của cô cũng tốt hết.

Tang Lê đỏ mặt, trái tim như được bao bọc bởi lớp kẹo bông gòn mềm mại, suy nghĩ của cô đang quay cuồng, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy, nghe thấy cậu cười lười biếng nói: “Muốn nói gì thì nói đi, tôi dữ với cậu hay như nào?”

Tang Lê nghĩ tới lời cậu vừa nói, nhẹ giọng mở miệng:

“Thì… Mình nghe các bạn nói Tô Bạch Tình sau lưng kích động người khác ức hiếp mình, là cậu xử lý cậu ta sao?”

Đôi mắt đen láy của cậu khẽ chuyển động, “Nhiếp Văn nói với cậu à?”

“Ừm, hôm qua cậu ấy gọi điện kể cho mình nghe Tô Bạch Tình nói xấu mình trong giờ thể dục, thế là cậu tức giận bảo dì Tống chuyển trường cậu ta, còn kêu người chặn cậu ta trước cổng trường, hơn nữa lão Trương cũng nói cho mình biết rồi, là cậu đề nghị học bổ túc và phòng tập nhảy cho mình. Tại sao cậu không nói lời nào cho mình hết vậy?”

Quảng Dã cười, “Có gì hay đâu mà nói.”

Những việc này đối với cậu đều là chuyện nhỏ, cậu chỉ muốn đối xử tốt với cô chứ chẳng nghĩ đến điều gì khác.

“Nhưng mà cậu không nói với mình, mình cũng không hề biết, sau ngày hôm qua mình luôn muốn tìm cơ hội nói chuyện với cậu, nhưng hôm nay đi thi cũng không rảnh, cậu còn dậy muộn nữa, mình thấy cậu đến trường rất muộn.”

“Tôi nhìn thấy cậu rồi.”

“Ơ? Nhưng rõ ràng hôm nay cậu không để ý đến mình…”

Trong cổ họng cậu bật ra tiếng cười: “Tôi cố ý không thèm nhìn, cậu không biết nguyên nhân à?”

Mấy ngày nay thấy cô và Lư Hạ Dương đi cùng nhau, mùi dấm trong lòng cậu trào dâng mãnh liệt.

Cô đoán được, sắc mặt như bị bàn ủi là: “Dù sao thì hôm tối thứ ba, lời nói của mình quá chủ quan, làm tổn thương cậu, mình chỉ muốn nói xin lỗi cậu.”

Quảng Dã bất đắc dĩ, “Ngốc quá, cậu xin lỗi làm gì?”

Cô bĩu môi, “Nhưng đúng là mình cũng có điều không phải với cậu, sai thì nên xin lỗi.”

Quảng Dã cười, “Ừm, đều qua rồi.”

Cậu chăm chú nhìn cô, “Những cái đó không quan trọng, giờ tôi chỉ muốn biết cậu nghĩ như thế nào.”

“Cái gì nghĩ như thế nào…”

“Tôi vừa nói đó, cậu không cho câu trả lời à?”

Đại thiếu gia Quảng từ trước đến nay không phải kiểu người che giấu kín đáo, ép hỏi kết quả, trái tim cô loạn nhịp, gò má đỏ bừng.

Cô mím môi một lúc lâu, sau đó nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Sang năm thi đại học rồi, bây giờ mình không thể đặt tâm tư vào những chuyện này, mình phải chăm chỉ học hành…”

Hoàn toàn là đáp án trong dự kiến, độ cong khóe môi Quảng Dã càng sâu: “Ừm, tôi biết rồi.”

?

Cô ngây người, “Cậu biết cái gì?”

“Cậu quản tôi làm gì.”

Cậu cúi người, nhìn thẳng vào cô:

“Tôi chỉ có một yêu cầu, đừng trốn tránh tôi nữa.”

Đừng như trước đó, cơ hội đến gần cô cũng không cho.

Bên tai cô hơi nóng: “Ừm…”

Trạng thái hai ngày trước, không chỉ có Quảng Dã khó chịu, cô cũng không được tự nhiên.

Yên tĩnh một lát, Tang Lê phồng má ngẩng đầu nhìn cậu, không đành lòng phá vỡ bầu không khí:

“Vậy… nói chuyện xong rồi có thể xuống tầng được không? Mình, mình hơi lạnh.”

Cậu nhướn mày, “Lạnh sao không nói sớm?”

“Thật ra vẫn chịu được…”

“Mau đi về nhanh.”

Tang Lê theo Quảng Dã trở về, hơi ấm phả vào mặt, cô bước vào thang máy, thấy cậu tiến vào, cô ngẩn người.

Cậu còn muốn đưa cô xuống tầng sao…

Tới tầng hai, đứng trước phòng ngủ, Quảng Dã nhìn cô: “Đi ngủ sớm một chút, quầng thâm mắt sắp rớt xuống đất rồi.”

“Biết rồi, cậu cũng thế…”

Cô muốn lẻn đi vào, Quảng Dã trêu chọc chế nhạo: “Còn nói không né?”

Cô đỏ mặt: “Mình mệt rồi, đi ngủ đây…”

Cô nhanh chóng đóng cửa lại, Quảng Dã im lặng cong môi.

Trong phòng, Tang Lê đi vào, ngồi xuống mép giường, bên tai quanh quẩn những lời Quảng Dã vừa nói, gương mặt lại bắt đầu nóng lên.

Cô không biết mình đang nghĩ gì, nhưng sau trận mưa lớn tối nay, những phiền muộn và áp lực trong lòng mấy ngày trước dường như đều bị trôi đi hết.

Nghĩ đến tối nay cậu nghiêm túc nói những lời đó, Tang Lê vẫn cảm thấy hoảng hốt, nếu thời gian đảo ngược về lúc vừa tới Vân Lăng, cô không dám tin mình và Quảng Dã sẽ có ngày như vậy.

—— “Tôi chỉ muốn nói với cậu.”

—— “Tôi thích cậu, vô cùng nghiêm túc xác định.”

Lời nói như cánh bướm vỗ bên tai, làm nhịp tim run rẩy, nhộn nhạo như sóng biển mãnh liệt.

Tang Lê không nhịn được so sánh bản thân với Quảng Dã.

Cậu sinh ra đã ngậm thìa vàng, gia đình, bối cảnh, các mặt đều loá mắt, mà cô chỉ là một cô nhóc đến từ vùng núi nông thôn tới nơi khác học tập.

Chênh lệch giữa họ, như là trời và đất…

Tang Lê buông tiếng thở dài, mắt hạnh nổi lên gợn sóng.



Đã mỏi mệt cả một ngày, buổi tối Tang Lê rửa mặt xong nằm dài trên giường, rất mau đã thiếp đi.

Một đêm không mộng.

So với mấy ngày trước, là cảm giác tốt lành khó mà có được.

Rửa mặt xong, cô mơ mơ màng màng đi xuống tầng đến phòng ăn, quản gia đang bận bịu chuẩn bị bánh mỳ nướng trước bàn ăn, nhìn thấy bộ dáng buồn ngủ của cô, cười: “Cô Tang Lê dậy rồi, mau tới ăn sáng, cô muốn uống sữa đậu nành hay sữa bò?”

Cô ngáp một cái, rũ mí mắt đi vào, mềm giọng lầm bầm: “Sữa đậu nành bánh quẩy bánh bao hấp…”

Quản gia không khỏi cười: “Được, vậy Tiểu Dã uống trước ly sữa bò này đi.”

Nghe được hai từ đặc biệt, Tang Lê nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn thấy Quảng Dã đang ngồi trước bàn ăn, một thân quần áo màu đen ngắn tay, tóc đen mày sáng, đang lẳng lặng nhìn cô.

Cô đột nhiên tỉnh táo.

Sao hôm nay người này dậy sớm vậy?!

Gò má cô lập tức đỏ ửng, vội nghiêng mắt ngồi xuống chỗ đối diện cậu, quản gia cười đưa sữa đậu nành cho cô, “Đây, sữa đậu nành đây, thêm đường cho cô.”

“Cảm ơn dì Triệu…”

Quản gia vào phòng bếp cắt hoa quả, trong phòng ăn chỉ còn lại bọn họ, cô cúi đầu múc sữa đậu nành, một đĩa thức ăn được đẩy tới trước mặt, giọng nam sinh giống như cười mà không phải cười:

“Bánh quẩy, bánh bao hấp, tuyệt đối bao no.”

“…”

Cô ngượng ngùng uống sữa đậu nành, ngẩng đầu nhìn cậu, “Sao hôm nay cậu dậy sớm vậy?”

“Chạy bộ buổi sáng.”

“Ồ…”

Bầu không khí trải qua tối hôm qua càng trở nên vi diệu.

Cô không nói lời nào, chỉ cúi đầu ăn sáng, nam sinh ăn xong liền dựa vào bên kia chơi điện thoại, hình như đang chờ cô.

Ăn xong, cô nhìn về phía cậu, chàng trai đứng dậy, “Đi thôi.”

Hai người lên tầng đến phòng học, gia sư dạy kèm đến rất nhanh, bọn họ liền tách ra học bổ túc.

Không biết làm sao, giáo viên cảm nhận rất rõ ràng hôm nay tâm trạng của bọn họ đều cực tốt, hiệu suất học tập cũng rất cao.

Chương trình học buổi sáng kết thúc, Tang Lê ngồi trong phòng làm bài, Quảng Dã đi tới, đẩy cửa ra bảo cô:

“Ra ngoài viết đi.”

Thái độ hoàn toàn tương phản với mấy ngày trước vừa hết giờ học bổ túc liền đi ngay. Tang Lê đối điện với ánh mắt ý tứ rõ ràng của cậu, cô nghiêm mặt đồng ý, Quảng Dã cầm đồ của cô để trên bàn lên, mang ra ngoài cho cô.

Hai người ngồi đối diện nhau, quản gia đem hoa quả đến rồi rời đi, Tang Lê cảm nhận được ánh mắt đối diện, nhịn không được nói cho cậu biết: “Mình muốn làm bài tập.”

Quảng Dã cười: “Tôi có không cho cậu làm à?”

Cô nhỏ giọng thầm thì: “Vậy chúng ta đừng nói gì cả.”

Cô phải chuyên tâm đọc sách…

Nam sinh dựa vào thành ghế, cong khóe môi, “Cậu cứ làm của cậu đi.”

Tang Lê không để ý cậu, tập trung lực chú ý chuyên tâm làm bài.

Sau một lát, cô thấy Quảng Dã tiện tay bày ba quả lê nằm ngang trên bàn, cô nhịn không được hỏi: “Cậu làm gì đó.”

Cậu cất giọng lười biếng: “Tôi đang gọi cậu.” 

“Hả?”

“Ba (三 sān, 桑 Sāng Tang) Lê.”

“…”

Cô không kìm được bị cậu chọc cười, “Quảng Dã, cậu thật là trẻ con.”

Đại thiếu gia ngày thường mặt lạnh lời lẽ cay nghiệt sao có thể có một mặt như thế này…

Chàng trai nhìn cô cười, đuôi mắt cong lên, bỏ lê vào đĩa, lấy vở ghi ra, cũng đứng đắn bắt đầu làm việc của mình.

Tới gần giữa trưa, Tống Thịnh Lan hoàn thành công việc, vừa vặn tới quan tâm tình hình học tập của hai người.

Nhìn về phía Quảng Dã đang nghiêm túc đọc sách, Tống Thịnh Lan kinh ngạc, không khỏi chế nhạo: “Hôm nay giáo viên nói chuyện với mẹ, khen con biểu hiện rất tốt, cực kì nghiêm túc nghe giảng à?”

Tang Lê khẽ nâng mắt, Quảng Dã vẫn giữ dáng vẻ bình thản, hỏi lại Tống Thịnh Lan: “Chẳng nhẽ mẹ hi vọng con biểu hiện kém à?”

Tống Thịnh Lan bất đắc dĩ giận dỗi: “Ý mẹ là con phải tiếp tục giữ vững cái nhiệt huyết học tập này, đúng rồi, giáo viên ngữ văn nói lớp học tối nay trên lớp sẽ có bài kiểm tra, đến lúc đó con phải làm bài thi thật tốt đấy.”

Cậu miễn cưỡng đồng ý.

“Còn nữa, buổi chiều giáo viên tiếng anh không rảnh, đổi sang sáng mai, ngày mai con dậy sớm chút.”

“Biết rồi.”

Gọi Quảng Dã dậy sớm là việc khó khăn nhất, Tống Thịnh Lan lúc đầu còn cho là cậu lại muốn tỏ thái độ, “Con vậy mà đáp ứng rất thẳng thắn cơ đấy?”

Quảng Dã chuyển bút, giọng nói lơ đãng, “Hôm nay tâm trạng tốt.”

Đương sự khiến cậu có tâm trạng tốt đang ngồi ngay đối diện, lập tức nghe được hàm ý trong lời nói.

“….”

Tang Lê cúi thấp hơn gương mặt nóng bừng.

Tống Thịnh Lan tỏ ra hiếu kì trước trạng thái khác thường của cậu, nhưng mà chàng trai không nói gì, cũng không ai có thể nhận ra bầu không khí mập mờ giữa hai người.

Giống như là một đóa hoa nhỏ được vụng trộm nuôi dưỡng, chậm rãi mọc rễ nảy mầm.

Tính cách Quảng Dã ngông cuồng thẳng thắn, trong mối quan hệ với Tang Lê dĩ nhiên cũng rất mạnh mẽ ngang ngược, Tang Lê cảm nhận được rõ ràng sự chủ động của cậu, sáng hôm sau học kèm tiếng anh xong, Quảng Dã không hề thả cô đi, còn bắt cô đợi trong phòng học làm bài tập, hai người gần như ngâm chung một chỗ cả cuối tuần.

Nhưng cậu sẽ không làm ồn đến cô, nhiều khi cậu cũng làm việc của mình, ngoại trừ học tập, cậu hoặc là trêu cô không biết thiết bị điện tử, hoặc là vẽ tranh, chăm chú đến mức cô cũng không dám quấy rầy.

……

Hai ngày cuối tuần qua đi.

Một tuần mới lại đến.

Buổi sáng thức dậy, Tang Lê đi ra ban công, ngoài trời lại đổ mưa, nhiệt độ Vân Lăng giảm xuống, lạnh lẽo hiu quạnh.

Xuống tầng ăn sáng, Tống Thịnh Lan đang ở đó, qua một lát Quảng Dã cũng đi xuống. Bởi vì hôm nay trời mưa, Tống Thịnh Lan bảo Quảng Dã đừng lái xe máy, lão Trương đưa hai người cùng đến trường, Quảng Dã lười biếng đồng ý.

Trên xe, Tang Lê ngồi ở ghế phụ cầm sách như cũ.

Đến trường, Tang Lê đi vào cổng trường, Quảng Dã theo sau cô, nam sinh dường như hoàn toàn không sợ lạnh, một thân đen, áo hoodie rộng thùng thình, mũ trùm đầu liền áo, đường nét khuôn mặt gọn gàng không thể giấu được vẻ buồn ngủ.

Cậu đút tay vào túi, không nhanh không chậm theo sau Tang Lê, chỉ một khuôn mặt đã thu hút ánh mắt xung quanh.

Hào quang của người đằng sau quá mức mãnh liệt.

Tang Lê đi được vài bước, nhịn không được hơi quay đầu nhìn cậu, vừa lúc nghe được cậu hỏi: “Bên cạnh không có ai còn không thèm nói chuyện với tôi?”

Mặt cô hơi nóng, lặng lẽ thả chậm bước chân, Quảng Dã đi đến bên cạnh, cô quay đầu nhìn cậu, liền nghe thấy giọng nói lười biếng của cậu:

“Cậu như kiểu giấu đầu lòi đuôi.”

“……”

Tang Lê đỏ mặt lẩm bẩm: “Mình đang học thuộc từ vựng.”

“Ừm.”

Cậu không chọc cô nữa.

Hai người cùng nhau đi về phía trước, Tang Lê quay đầu nhìn cậu, nhịn không được thất thần, Quảng Dã quay sang đối diện với ánh mắt cô, cười, “Sao? Cậu muốn tôi giúp cậu à?”

Cái ôm trong cơn mưa đêm đó lần nữa hiện về trí não.

Cô vội vàng phủ nhận: “Làm gì có…”

Hai người đi lên khu dạy học, giờ phút này ở hành lang, tiểu đội bát quái bốn người đã tới rồi, đang lúc ăn sáng thảo luận chuyện của hai người.

“Cuối tuần này… tình huống như thế nào? Hai người vẫn không… không nhắn tin à?” Trương Bác Dương hỏi.

Nhiếp Văn thở dài: “Dù sao cái gì nên nói tôi đều nói hết rồi.”

Dụ Niệm Niệm thở dài: “Dù sao cái gì nên khuyên mình đều khuyên hết rồi.”

Hai người không hẹn mà cùng buông tiếng thở dài, Nhiếp Văn nhắc tới sự việc hôm tối thứ sáu mưa to: “Tang Lê ấy à, tuy tuần trước cậu ấy đối xử với A Dã rất lạnh lùng, nhưng ngày đó hình như rất lo lắng cho cậu ấy, tôi kể chuyện này với A Dã, vốn dĩ muốn tác hợp hai người họ, vậy mà cậu ấy chỉ trả lời ‘biết rồi’, sầu chết mất.”

Hai nữ sinh vội hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Làm gì còn sau đó, cuối tuần A Dã mất liên lạc, chắc là ở nhà liếm láp miệng vết thương rồi, trận mưa này, trời trở giá rét, tôi thấy không có hy vọng.”

Dụ Niệm Niệm đau đầu húp cháo thịt trứng vịt bắc thảo:

“Quảng Dã sẽ không hết hy vọng chứ?”

Lữ Nguyệt: “Nếu hôm nay bọn họ còn như vậy, hay là chúng ta cũng đừng khuyên nữa? Khuyên nhiều bọn họ cũng không thoải mái.”

Trương Bác Dương gật đầu: “Cũng chỉ… chỉ có thể tôn trọng.”

Đang nói chuyện, thanh âm kích động của Nhiếp Văn truyền đến: “Đm đm đm——”

Ba người còn lại khó hiểu nhìn theo hướng ngón tay cậu ấy, thấy hai đương sự trong câu chuyện đang từ dưới tầng đi lên.

Quảng Dã cà lơ phất phơ đi cạnh Tang Lê, không biết đang nói gì, ý cười rõ ràng bên khóe môi, Tang Lê trừng cậu, khuôn mặt ngây thơ đáng yêu, khoảng cách giữa hai người cực kỳ thân mật, bầu không khí rõ ràng hoàn toàn khác biệt so với tuần trước.

Bốn người: Má ơi?!!!!

Đi lên tầng, Tang Lê và Quảng Dã nhìn thấy họ, sửng sốt, bốn người đột nhiên bị Trương Bác Dương lây bệnh nói lắp: “Cậu, hai cậu……!!!”

Gò má Tang Lê lập tức nóng bừng, Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt kích động xông lên, Quảng Dã không để ý tới bọn họ, đi vào lớp, Nhiếp Văn và Trương Bác Dương nhìn nhau:

“Đm, tôi không… không nhìn lầm chứ?!”

“Chúng ta đã đoán sai à?”

Mấy người đi theo vào lớp, tiểu đội bát quái kích động đến điên rồi, Nhiếp Văn ôm lấy bả vai Trương Bác Dương: “Trương Bác Dương, vừa nãy tôi nhìn thấy một cảnh tượng bùng nổ!”

Trương Bác Dương cười: “Cái gì… cảnh tượng gì?”

Nhiếp Văn: “Tôi nhìn thấy hai người vốn dĩ tuần trước không thèm nói với nhau lấy một lời, hôm nay vậy mà cùng nhau đến trường, còn nói nói nói cười cười, đặc biệt là cái ánh mắt kia, chứa đầy tình ý!”

Dụ Niệm Niệm cười: “Tuy rằng trời vẫn còn mưa, nhưng sao mình đột nhiên có cảm giác qua cơn mưa trời lại sáng?!”

Lữ Nguyệt: “Đâu chỉ đơn giản là qua cơn mưa trời lại sáng, phải là xuân về hoa nở rồi.”

Bốn người nói về tướng thanh quần khẩu(*), chọc Tang Lê đỏ mặt thành quả hồng, Quảng Dã nghiêng đầu câu môi, “Bốn người các cậu rảnh lắm à?”

(*): Tướng thanh (hài kịch Trung Quốc), Tướng thanh quần khẩu là nhóm từ 3 người trở lên, gồm vai chọc cười, vai hỗ trợ và vai chen ngang.

Advertisement



“Ôi ôi ôi, A Dã cười rồi, cười rồi, cười rồi, đã bao lâu không thấy cậu ấy cười rồi!!”

Mấy người cùng cười, Quảng Dã nhấc chân đạp Nhiếp Văn, ý cười trên mặt không giảm, rõ ràng tâm trạng rất tốt.

Tang Lê có cảm giác từ mùa đông chuyển đến mùa hè, mặt nóng không chịu nổi, vội vàng đứng dậy đi thu bài tập.

Mọi người nghịch thì nghịch chứ không dám làm lớn chuyện, bằng không tin tức bùng nổ này có thể rung chuyển trời đất, Nhiếp Văn tiến đến bên cạnh Quảng Dã, nhỏ giọng hỏi cậu:

“A Dã, rốt cuộc sự tình sao rồi? Không phải là đêm thứ sáu tuần trước đã xảy ra chuyện lớn gì chứ? Phải chăng tin nhắn của tôi có tác dụng thúc đẩy siêu to khổng lồ?”

Quảng Dã đảo mắt nhìn cậu ấy: “Muốn biết à?”

“Đương nhiên muốn rồi!”

“Vậy nghĩ đi.”

“……”

Cậu thì kinh rồi.

Nhiếp Văn và Trương Bác Dương không hỏi được Quảng Dã cụ thể xảy ra chuyện gì, dĩ nhiên hai nữ sinh phải tới hỏi Tang Lê.

Tiết thứ hai nghỉ giải lao sau giờ học, dưới sự truy hỏi không tha, cuối cùng Tang Lê cũng kể lại mọi chuyện về những gì Quảng Dã đã nói với cô vào tối thứ sáu, hai nữ sinh nghe xong thét chói tai: “A a a xem như Quảng Dã chính thức tỏ tình rồi?! Ngọt ngào quá! Lê Lê, vậy cậu đã đồng ý chưa, cho nên hiện giờ hai cậu có phải đã hẹn hò rồi à?!”

“Không có,” cô vội vàng phủ nhận, “mình nói rõ với Quảng Dã rồi, lớp 12 không thể yêu đương, trước tiên phải chăm chỉ học tập, chuyện khác sau này hẵng nói.”

Lữ Nguyệt cười: “Không sai, thi đại học quan trọng nhất, chuyện khác không cần vội, dù sao tương lai còn dài.”

Tang Lê mím môi, thật ra cô cũng không biết tương lai sẽ như thế nào, rất nhiều chuyện cô không dám nghĩ, chỉ có thể sống tốt cho hiện tại.

Dụ Niệm Niệm cười tủm tỉm cảm thán: “Lê Lê, vừa rồi nhìn thấy cậu và Quảng Dã từ dưới tầng đi lên, cảm thấy hai người rất đẹp đôi, cho dù là ngoại hình, chiều cao hay là khí chất, ây da cậu không biết Quảng Dã ở trước mặt cậu hoàn toàn không giống khi ở với những người khác, ngày thường cậu ấy vừa lạnh lùng vừa đáng sợ, chỉ có cậu mới có thể trấn áp được.”

Lữ Nguyệt cười: “Lúc trước không phải cậu còn nói Lê Lê và lớp trưởng rất xứng đôi sao?”

Dụ Niệm Niệm vội bù thêm: “Đó là bởi vì khi đó mình không biết Quảng Dã thích Lê Lê, Quảng Dã vừa xuất hiện đã hạ gục hết thảy trong nháy mắt, những người khác biến hết đi, thân là bạn bè mình nhất định phải ủng hộ Quảng Dã!”

Tang Lê cười đột nhiên hỏi: “Vậy cậu cảm thấy Trương Bác Dương thế nào?”

Dụ Niệm Niệm: “Hả??? Cậu và Trương Bác Dương sao? Không được, con mọt sách đần độn đó, khẳng định không xứng với cậu!”

Lữ Nguyệt và Tang Lê đều cười, Lữ Nguyệt xoa đầu Dụ Niệm Niệm, “Tốt, cậu cũng đần.”

Dụ Niệm Niệm ngờ nghệch: “Các cậu có ý gì vậy…”



Bốn tiết học buổi sáng kết thúc, giữa trưa sáu người cùng nhau ăn cơm.

Mặt khác, bốn tên quần chúng hóng hớt rõ ràng rất xấu tính, cố ý để hai người đi gần nhau, trên đường đi nói bóng gió trêu chọc không ngừng, Tang Lê chỉ muốn trở thành hạt giống nho nhỏ chôn trong đất, không muốn nhìn thấy bọn họ.

Tuy nhiên, trêu thì trêu, bây giờ sáu người rốt cuộc lại có thể tụ tập cùng nhau cười cười nói nói, có thể xem như xuân về hoa nở, băng tuyết tan rã.

Advertisement



Tiết thể dục buổi chiều, ba nữ sinh đi đánh cầu lông, mấy tên nam sinh chơi bóng rổ xong, Nhiếp Văn đề nghị đi tìm các cô gái.

Bọn họ kéo Quảng Dã vào sân, Quảng Dã nói không chơi: “Không muốn bắt nạt tay mơ.”

“A Dã cậu đừng có quá đáng!”

Cuối cùng bọn họ vẫn lôi kéo cậu ra trận, chỉ định Tang Lê làm đối thủ của cậu:

“A Dã, mạnh dạn bắt nạt vào, phải liều mạng mà bắt nạt, cậu không bắt nạt là có lỗi với lời chính miệng cậu nói!!!”

Quảng Dã: “……”

Ba người khác: “Ha ha ha ha……”

Hiện giờ bọn họ đều biết điểm yếu của Quảng Dã ở nơi nào.

Tuyển thủ tranh tài nhìn nhau, Tang Lê ngại ngùng nói: “Cậu cứ phát huy như bình thường là được, đừng nhường.”

Nhưng mà bốn người vẫn nhìn thấy Quảng Dã một mình cũng có thể rong ruổi khắp sân cầu lông rõ ràng không dùng toàn lực, nhưng Tang Lê cũng rất giỏi, có mấy pha cầu đánh tới khiến Quảng Dã trở tay không kịp, cô hưng phấn đến mức mi mắt cong cong, chọc cho cậu cười.

Đánh xong một ván, Tang Lê tiếp tục đánh với Lữ Nguyệt, Quảng Dã ngồi trên khán đài uống nước, Nhiếp Văn chậc chậc chế nhạo: “Không ngờ người nào đó từ trước đến nay chơi bóng rất dữ lại còn có một mặt dịu dàng như thế, quả thực, tình yêu thật là khủng bố.”

Quảng Dã lườm cậu ấy, “Không thì tôi với cậu chơi nhé?”

“…… Đừng, thôi khỏi.”

Kết thúc tiết thể dục, mấy nam sinh theo thường lệ hẹn chơi bóng, Tang Lê về lớp làm bài tập.

Lúc tan học, trận bóng của Nhiếp Văn và Quảng Dã chưa kết thúc, chỉ có ba nữ sinh đi ăn cơm.

Cơm nước xong xuôi, Tang Lê trở lại lớp, không thấy cặp xách phía sau của Quảng Dã, chắc là người này đã quay lại cầm cặp về nhà rồi.

Cô thu dọn cặp sách rồi xuống tầng, đi đến lớp Hỏa tiễn.

Cô tới hơi sớm, ngồi ở bên trong làm bài tập, sau một lúc lâu cửa phòng học bị đẩy ra, cô ngẩng đầu, nhìn thấy Lư Hạ Dương đi vào.

Ánh mắt của nam sinh rơi trên người cô.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của cậu ấy hơi giật mình. Sau đó Tang Lê nhàn nhạt cụp mắt, cũng không chào cậu ta, tiếp tục làm bài.

Lư Hạ Dương do dự một chút, ngồi ở sát vách hàng sau, cậu ta giương mắt nhìn về phía Tang Lê, nghĩ đến ngày đó trên xe cô vì Quảng Dã mà tức giận với mình, trong lòng cậu ta lại buồn bực.

Tang Lê không nhìn cậu ta nữa.

Ngày đó có lẽ cô tức giận với cậu ta có chút mất lý trí, nhưng lúc ấy cô đang lo cho Quảng Dã, lời nói của Lư Hạ Dương tựa như ném cây đuốc vào đống củi, lập tức khiến lửa giận trong cô bùng cháy.

Kệ đi, người không quan trọng, cô cũng không muốn để ý.

Bên ngoài trăng khuất sau đám mây mỏng, bóng đêm dày đặc.

Tám giờ tối, tan học, Tang Lê thu dọn đồ dùng, đi ra khỏi lớp, Lư Hạ Dương và mấy nam sinh đi phía sau.

Mấy nam sinh nhìn thấy ánh mắt của Lư Hạ Dương dính vào đằng trước, cười hỏi: “Hạ Dương, hôm nay cậu không ngồi cùng chỗ với Tang Lê, không đúng nha?”

“Đúng đó, Hạ Dương, không phải bình thường cậu đều ngồi sau Tang Lê à, hôm nay sao lại giữ khoảng cách thế ha ha ha ha.”

Mọi người cười, sắc mặt Lư Hạ Dương hơi căng thẳng, “Tôi không để ý, bận làm bài tập.”

Mấy nam sinh đều có thể nhìn ra được suy nghĩ của Lư Hạ Dương, cổ vũ cậu ta: “Ra vẻ gì chứ, có phải cậu muốn đi tìm người ta không? Muốn đến thì đến thôi.”

“Đúng đó, Tang Lê trầm tính, trong lớp này cũng chỉ nói chuyện với cậu nhiều hơn chút, cậu phải tự tin vào chính mình chứ.”

Lư Hạ Dương nghe vậy, nhìn về phía Tang Lê.

Tang Lê một mình đi dưới dàn hoa quế, sắp đến cổng, bỗng nhiên phía sau truyền đến giọng nam: “Tang Lê ——”

Thanh âm quen thuộc, là Lư Hạ Dương.

Cô quay đầu thấy Lư Hạ Dương đi về phía mình, đằng sau là mấy nam sinh hóng hớt xem một màn này.

Bước chân Tang Lê chưa ngừng, nhàn nhạt lên tiếng hỏi:

“Có chuyện gì không?”

Lư Hạ Dương khẽ mím môi mỏng, câu nệ tìm từ: “Tang Lê, chạng vạng tối thứ sáu tuần trước, cám ơn người nhà cậu đưa tôi về nhà.”

“Không có gì.”

Lư Hạ Dương có cảm giác nghẹn họng, buộc phải nói ra từng từ một: “Trên xe tôi nói những lời kia đã khiến cậu nghe không thoải mái, thật ra tôi không hề xem thường Quảng Dã, chẳng qua là tôi cảm thấy……”

Đi ra cổng trường, Lư Hạ Dương còn chưa dứt câu, ánh mắt Tang Lê hướng về phía trước, đột nhiên phát hiện cách đó hơn năm mét có một chiếc xe máy màu xanh lam dừng ở ven đường.

Ánh đèn đường màu cam xuyên qua lá cây rọi xuống, Quảng Dã dựa vào xe, bóng dáng bướng bỉnh lóe sáng loang lổ, dường như cậu đã chú ý tới bọn họ, nhấc mí mắt lên, ánh mắt rơi trên người cô, sau đó đút điện thoại vào túi.

Lư Hạ Dương nhìn thấy cậu, đột nhiên ngây người, đầu mày theo bản năng nhăn lại.

Rất nhiều học sinh lớp Hỏa tiễn đứng đằng sau cũng nhao nhao khiếp sợ.

Ài? Kia không phải là Quảng Dã sao?!

Tang Lê đối diện với ánh mắt của Quảng Dã, trong lòng hơi hồi hộp, không cãi lý với Lư Hạ Dương nữa, cất bước đi về phía cậu.

Đến trước mặt cậu, cô ngờ nghệch:

“Cậu, sao cậu ở đây……”

Dưới ánh đèn đường màu cam, Quảng Dã đứng thẳng người, đưa tay xoa nhẹ đầu cô, lười biếng cười thành tiếng:

“Đi ngang qua.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.