Hy Vọng Xa Vời Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 17



Quảng Dã vừa dứt lời, cả lớp oanh tạc ngay lập tức.

Dụ Niệm Niên cũng bị cảnh tượng này làm cho hoảng loạn, cô nàng vội vàng nắm lấy tay Tang Lê:

“Vãi chưởng, vãi chưởng, Quảng Dã, cậu ta…”

Tang Lê ngẩng đầu nhìn thấy một cảnh này, lông mi cô khẽ run rẩy, đầu óc trống rỗng.

Giờ phút này, trung tâm của mọi chuyện lại một lần nữa bùng nổ một cách mạnh mẽ, bài thi và sách vở trên bàn đều ướt nhẹp, Kha Phỉ và Trạm Thiến Tuyết bị nước bẩn làm cho nhếch nhác.

Trạm Thiến Tuyết lau nước trên mặt, đầu của cô ta như bị ai đó đánh cho một phát thật mạnh, cô ta tức giận muốn nhảy dựng lên, lớn tiếng mắng chửi Quảng Dã:

“Quảng Dã, cậu điên rồi! Con mẹ nhà nó nữa, cậu có bệnh à!!”

Chàng trai cười nhẹ:

“Làm sao, cậu muốn giúp tôi điều trị hả?”

Đây là lần đầu tiên Trạm Thiến Tuyết bị sỉ nhục trước mặt mọi người, cô ta chửi ầm lên:

“Quảng Dã, cậu coi trường học là nhà của cậu à? Một lần ở quán trà sữa, một lần nữa là thứ sáu tuần trước, một lần nữa vào hôm nay. Tôi không động tới cậu, cũng không trêu chọc cậu, sao cậu cứ thích đến làm phiền tôi thế?!”

Trạm Thiến Tuyết nói xong, cô ta chợt nhận ra, nở nụ cười kèm theo sự tức giận: “Tôi hiểu rồi, cậu là đứng ra bênh vực Tang Lê phải không?! Có vẻ như con đĩ này thực sự đã tìm được chỗ dựa rồi nhỉ?”

Dụ Niệm Niệm ở hàng sau nghe vậy, cô đứng dậy mắng: “Trạm Thiến Tuyết, cậu gọi ai là con đĩ?! Mồm miệng cậu ăn nói cho sạch sẽ vào nhé!”

“Ai là con đĩ thì trong lòng nó tự rõ. Tao cứ thích nói đấy?”

Vừa dứt lời, Quảng Dã đã nhấc chân đá mạnh vào bàn của cô ta, sách vở rơi xuống đất, Trạm Thiến Tuyết hét lên, xung quanh vang lên những tiếng kinh hô.

“Câu thử nói thêm một câu nữa xem?”

Quảng Dã nhìn cô ta, giọng nói lạnh như băng.

Đôi mắt Trạm Thiến Tuyết đỏ bừng, toàn thân run rẩy, Lư Hạ Dương lập tức đi tới quát lớn: “Quảng Dã, cậu đang làm gì vậy, đừng gây rắc rối nữa!”

Quảng Dã phớt lờ cậu ta, bỏ đi dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày, nhìn thẳng vào Trạm Thiện Tuyết, gằn từng chữ:

“Không liên quan gì đến người khác, tôi cũng là thành viên của nhóm bảng báo đen, cậu lau bảng làm ảnh hưởng tôi, tôi không có tư cách quản lý chắc? Mà cũng không cần nói chuyện này liên quan đến tôi hay không, cho dù không liên quan gì đến tôi thì hôm nay tôi chỉ muốn trêu chọc cậu vì tôi không ưa cậu, có vấn đề gì không?”

Cậu cố ý kéo dài lời nói, Lư Hạ Dương cau mày nói: “Quảng Dã, đây là trong lớp học, cậu đừng tưởng muốn làm gì thì làm!”

Quảng Dã tiếp tục nhai kẹo, quay đầu nhìn cậu ta, nhếch môi: “Làm sao, nếu không thích thì báo cáo giáo viên chủ nhiệm đi?”

“Quảng Dã, cậu…”

Lư Hạ Dương cũng bị chọc giận, phẫn nộ định nói tiếp thì Nhiếp Văn ở hàng sau phát ra giọng điệu giễu cợt: “Lớp trưởng, vừa rồi Trạm Thiến Tuyết công khai bắt nạt các học sinh khác, sao không thấy cậu lên tiếng nhắc nhở? Bây giờ mới nhớ ra nhiệm vụ phải bảo vệ học sinh trong lớp học à, có phải là hơi có chút gian tình không hả?

“Ý cậu là gì? Cậu nói tôi đang bảo vệ Trạm Thiến Tuyết sao?”

“Tôi không biết, nhưng ai mà không biết cậu không ưa gì A Dã?” 

Nhiếp Văn vừa cười cợt vừa nói như thêm dầu vào lửa.

Cổ họng của Lư Hạ Dương đột nhiên nghẹn lại, cậu ta dừng lại vài giây, nhìn Quảng Dã, lạnh lùng nói:

“Tôi không thiên vị ai, chỉ là tôi với tư cách là lớp trưởng, có quyền duy trì trật tự trong lớp. Hơn nữa, hành vi của cậu rất vô học và không có đạo lý.”

Quảng Dã cười: “Ai muốn học đạo lý với cậu? Hôm nay cái gì làm ông đây thấy vui vẻ thì chính là đạo lý đấy.”

“…”

Lư Hạ Dương kìm nén cơn tức giận, xoay người đi ra khỏi lớp: “Tôi sẽ gọi giáo viên chủ nhiệm tới xử lý.”

Sau khi Lư Hạ Dương rời đi, Dụ Niệm Niệm ở hàng sau cười khẩy: “Cho dù lớp trưởng có đi tìm giáo viên chủ nhiệm tới thì cũng không thể trách phạt Quảng Dã được. Ai làm sai thì mọi người đều biết rõ, đáng bị tạt nước thì phải bị tạt thôi.”

Trạm Thiến Tuyết quay người lại, ánh mắt lạnh lẽo: “Dụ Niệm Niệm, con mẹ nhà mày muốn lải nhải thêm nữa không, mày không biết sợ đúng không?”

“Sợ cái gì? Chẳng lẽ tôi phải sợ các cậu bắt nạt tôi mỗi ngày sao?” Dụ Niệm Niệm cũng đi ra khỏi chỗ, xé rách bộ mặt giả tạo của họ, “Tạm thời không nói đến chuyện Tang Lê, cậu còn bắt Lữ Nguyệt quét lớp mỗi ngày, bắt cậu ấy mua đồ ăn, rồi ức hiếp nhục nhã cậu ấy đủ thể loại, cậu cho rằng chúng tôi đều mù cả sao?!”

Lữ Nguyệt ngồi trong góc lớp, đáy lòng cô bỗng nổi lên sóng to gió lớn.

Dụ Niệm Niệm nhẹ giọng mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt Trạm Thiến Tuyết: “Chắc là cậu định đổi đối tượng tiếp theo cho trò bắt nạt đó với Tang Lê và tôi đúng không? Chỉ bởi vì Tang Lê đến giúp Lữ Nguyệt thu dọn thiết bị, các cậu lại tiếp tục chuỗi bắt nạt đó hướng tới Tang Lê. Tối thứ Sáu tuần trước, cậu và Kha Phỉ còn lôi kéo một số nam sinh trường khác bao vây Tang Lê ở cổng trường, mắng mỏ và đánh đập cậu ấy, những chuyện này không phải cũng ghê tởm sao?”

Kha Phỉ nghẹn giọng nói: “Dụ Niệm Niệm, cậu nói láo!”

Trạm Thiến Tuyết cười lạnh nói: “Dụ Niệm Niệm, mày lại muốn nhắc tới chuyện này phải không? Thế cho tao hỏi một chút, mày có bằng chứng không? Mày cũng không phải người chứng kiến, căn bản cũng không có ai nhìn thấy, ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng không tin, mày định vu khống ai?”

Dụ Niệm Niệm còn chưa kịp cất lời thì một giọng nữ run rẩy như măng mùa xuân chui từ dưới đất lên vang lên:

“Ai nói không có nhân chứng… Chính mắt tôi đã nhìn thấy.”

Dụ Niệm Niệm và Tang Lê đều sửng sốt, theo sau là ánh mắt kinh ngạc của cả lớp, mọi người nhìn về phía người đang phát biểu——

Lữ Nguyệt.

Trạm Thiến Tuyết và những người khác đều ngây người.

Cơn tức giận bấy lâu kìm nén trong lòng bộc phát, Lữ Nguyệt ngẩng đầu nhìn đám người Trạm Thiến Tuyết, cắn chặt răng nói:

“Tối đó, tận mắt tôi đã chứng kiến ​​Trạm Thiến Tuyết, Kha Phỉ và Cư Na cùng với ba nam sinh ở ngoài trường học chặn Tang Lê, thậm chí còn ra tay đánh cậu ấy.”

Cả lớp xôn xao.

Trạm Thiến Tuyết vừa sợ vừa tức, cô ta không bao giờ nghĩ rằng một Lữ Nguyệt hèn nhát như thế, thậm chí còn khóc lóc cầu xin bọn họ buông tha, lại dám vạch trần bọn họ trước mặt mọi người: “Lữ Nguyệt, đồ lợn béo, mày có gan dám nói tiếp không?! Mày có tin tao sẽ đánh mày không?

Trạm Thiến Tuyết đang muốn lao tới, nhưng giọng nói lạnh lùng của Quảng Dã lại vang lên:

“Thử động tay động chân lần nữa xem?”

Mọi người nghe được lời nói của Quảng Dã, có học sinh không nhịn được mà đứng lên bảo vệ: “Trạm Thiến Tuyết, đang trong lớp mà cậu còn muốn đánh người sao? Bắt nạt người ta ngang nhiên vậy sao?”

Những nữ sinh khác cũng đứng dậy nói: “Đúng vậy, Trạm Thiến Tuyết, cậu hãy kiềm chế đi. Cậu làm nhiều việc như vậy còn sợ người khác không biết sao?”

“Không sai, từ năm thứ hai cấp ba cậu đã ở khắp nơi bắt nạt người khác, Tang lê mới chuyển tới không lâu đã bị cậu bắt nạt rồi, Tang Lê đã chọc gì tới cậu chứ? Trường học sắp biến thành nhà của cậu rồi à?”

“Đó là……”

Giống như câu “Khổ tận cam lai”, hầu hết mọi người, đặc biệt là các nữ sinh, đã từng bị đám Trạm Thiến Tuyết bắt nạt từ trước tới giờ. Mặc dù bề ngoài họ nhẫn nhịn chịu đựng, trong lòng họ luôn rất tức giận và khó chịu nhưng cũng không dám ra mặt đối đầu phản kháng.

Hôm nay nhân chuyện này xảy ra, ngay cả một người nhát gan như Lữ Nguyệt cũng đứng lên phản kháng, bọn họ cũng từng là nạn nhân cũng cảm nhận được nỗi đau trước loại bắt nạt này, bọn họ ước gì có thể nhân cơ hội này loại trừ tất cả đám người Trạm Thiến Tuyết.

Huống chi, ngay cả Quảng Dã cũng đã ra mặt, với sự ủng hộ của Quảng Dã, mọi người mới tự nhiên có thể tự tin mà đứng lên phản kháng.

Bức tường thành đổ sụp xuống trong nháy mắt, trong lúc nhất thời, phần lớn bạn học trong lớp đều đứng về phía Dụ Niệm Niệm, sắc mặt Kha Phỉ trở nên đỏ bừng, Cư Na và những nữ sinh khác cúi gằm đầu, sợ mọi người động tới mình, không một ai dám ho he.

Trạm Thiến Tuyết nhìn ánh mắt chống cự của những người xung quanh, trong lòng tràn ngập phẫn nộ, cô ta đang định nói thì một giọng nữ trịnh trọng vang lên từ cửa lớp:

“Các em đang làm cái gì——“

Mọi người quay đầu lại thì nhìn thấy Lôi Đan và Lư Hạ Dương đi theo phía sau, tiếng ồn ào lập tức lắng xuống.

“Đang tiết tự đọc có biết không hả? Nếu tôi đến muộn chút nữa thì còn hỗn loạn tới mức nào hả?! Các cô các cậu định cho cả trường đến xem ầm ỹ phải không?!”

Lôi Đan với vẻ mặt u ám bước vào lớp, nhìn thấy khung cảnh hỗn loạn, sau khi biết được tình hình chung từ Lư Hạ Dương, cô cau mày tức giận: “Sao một chuyện nhỏ lại có thể gây ra hỗn loạn như vậy?!”

Lôi Đan nhìn Trạm Thiến Tuyết: “Thiến Tuyết, tờ báo bảng sáng nay làm sao vậy? Sáng nay em lau tờ báo bảng đen bạn trong lớp đã vẽ mà không hỏi trước à?”

Trạm Thiến Tuyết nuốt nước bọt, không trả lời được.

Sau đó Lôi Đan đưa mắt nhìn về phía những người trong cuộc, cô bất lực đến tức giận: “Quảng Dã, em có thể đừng gây rắc rối cho tôi trong quá trình đánh giá trường lớp văn minh có được không? Cho dù Trạm Thiến Tuyết có lau báo bảng đen đi thì em cũng có thể báo cáo với tôi để tôi giải quyết vấn đề. Em giải quyết vấn đề theo cách này có nghĩ phù hợp không?”

Quảng Dã nhấc mí mắt nhìn cô giáo: “Cô sẽ ra mặt quan tâm chuyện này hả?”

Lôi Đan nghẹn giọng, tỏ vẻ kinh ngạc: “Em nói vậy là có ý gì? Tại sao cô lại không quan tâm?”

Dù biết gia thế của Quảng Dã  nhưng sự việc rõ dành dành như vậy đã được đặt lên bàn cân, Lôi Đan vẫn phải đứng ra bảo vệ công lý: “Việc nào ra việc đó, em đổ nước lên bạn khác là sai, trước hết em xin lỗi Thiến Tuyết và Kha Phỉ đi.”

Quảng Dã liếc nhìn hai người bằng ánh mắt thờ ơ:

“Họ xin lỗi trước thì chúng ta nói chuyện tiếp.”

Nam sinh quay người, hai tay đút túi bước ra khỏi lớp, Lôi Đan tức giận gọi cậu, nhưng cậu bước ra khỏi lớp mà không hề quay đầu lại, kiêu ngạo đến mức không coi ai ra gì.

Trạm Thiến Tuyết cắm móng tay vào lòng bàn tay, cơn tức giận dâng trào lên cổ họng.

Lôi Đan tức giận đến choáng váng, cô đè nén sự tức giận xuống và nói:

“Được rồi, chuyện này trước hết cứ như vậy thôi. Sau tiết tự đọc buổi sáng, Trạm Thiến Tuyết và các bạn có liên quan đến văn phòng của tôi. Sáng nay có cuộc kiểm tra tổng vệ sinh. Năm phút nữa hãy dọn sạch nơi này cho tôi! Học sinh trực nhật cũng đến giúp đi! Mọi người ai về chỗ người ấy tiếp tục ôn bài đầu giờ đi, nếu như có ai lại muốn gây rắc rối thì hãy đến văn phòng với tôi luôn!”

Tất cả mọi người đều ngoan ngoãn ngồi vào chỗ của mình, tiếp tục tiết đọc sách buổi sáng, vì Lôi Đan có mặt nên Trạm Thiến Tuyết và những người khác không thể giở trò gì nữa, bọn họ đành phải tạm thời kìm nén cơn tức giận và thu dọn chỗ ngồi của mình.

Trò hay tan cuộc, cả lớp lại một lần nữa khôi phục lại dáng vẻ im lặng ban đầu.

Một lúc sau, tiết đọc sách buổi sáng kết thúc, Dụ Niệm Niệm và Tang Lê bước ra khỏi lớp thì nhìn thấy Quảng Dã đang đi về phía hai người.

Cậu nhìn qua.

Trong mắt Tang Lê hiện lên một gợn sóng, bốn mắt nhìn nhau trong hai giây, sau đó Quảng Dã dời ánh mắt ra chỗ khác, lướt ngang qua cô.

Dụ Niệm Niệm quay đầu nhìn Quảng Dã, vẫn đang đắm chìm trong cảnh tượng vừa rồi, hưng phấn nắm lấy tay Tang Lê: “Quảng Dã thật ngầu quá đi thôi! Vừa rồi cậu ấy xử đẹp Trạm Thiến Tuyết như vậy thật khiến mình sảng khoái! Lê Lê, buổi sáng cậu chịu đựng ấm ức như vậy, Quảng Dã chính là muốn đứng ra bảo vệ cậu đó!”

Tang Lê sửng sốt lắc đầu: “Không liên quan gì đến mình đâu. Quảng Dã nói cậu ấy cũng là người trong nhóm làm báo bảng đen mà.”

“Vậy thì dù thế nào đi nữa, cậu ấy cũng có thể coi là gián tiếp giúp đỡ cậu, hung dữ mà dập tắt tính cách kiêu ngạo của Trạm Thiến Tuyết.”

Cảnh tượng vừa rồi lại hiện ra trước mắt cô, suy nghĩ của Tang Lê đan chéo vào nhau.

Cô thực sự không ngờ Quảng Dã sẽ hành động như vậy.

Cô cho rằng cậu ấy không quan tâm đến việc làm báo bảng đen chút nào, nhưng cô không ngờ cậu ấy lại để tâm đến nó, lại còn công khai thách thức Trạm Thiến Tuyết trong lớp, quả đúng như Dụ Niệm Niệm nói về cậu trước đó, đúng là vô pháp vô thiên.(*)

(*)Vô pháp vô thiên có nghĩa là ám chỉ việc không có phép tắc kỉ cương trên dưới, có thể hỗn lại với bất kì ai kể cả lớn – bé với nhau.

Sau khi hai người đi vệ sinh xong, vừa quay người lại thì bắt gặp Trạm Thiến Tuyết, Kha Phỉ và một vài nữ sinh khác.

Khi đám người nhìn thấy bọn họ, ngọn lửa giận trong mắt bọn họ cuồn cuộn như đang muốn ăn tươi nuốt sống hai người, Dụ Niệm Niệm không chút sợ hãi nhìn bọn họ——

Làm sao? Gà trống bại trận vẫn kiêu ngạo như vậy hả?

Tang Lê cũng không chút sợ hãi, cô không muốn lãng phí thời gian nói chuyện với bọn họ nữa, vội vã kéo Dụ Niệm Niệm rời đi trước.

Trạm Thiến Tuyết và những người khác kìm nén cơn tức giận, không còn cách nào khác người việc lê bước đến văn phòng giáo vụ trước.

Lôi Đan nhìn thấy bọn họ, đầu đau như búa bổ: “Trạm Thiến Tuyết, rốt cuộc là em bị làm sao thế? Em cố ý lau báo bảng phải không?”

Trạm Thiến Tuyết với vẻ mặt vô tội như cũ: “Cô chủ nhiệm, em không cố ý… em thật sự không để ý đến tờ báo bảng đen phía sau.”

“Từ chuyện xảy ra tối thứ sáu tuần trước đến hôm nay, tất cả đều liên quan tới Tang Lê. Sao các em không để tôi được nghỉ ngơi chút hả?”

Trạm Thiến Tuyết đột nhiên không nói nên lời.

Kha Phỉ cũng đứng ra cầu xin giúp Trạm Thiến Tuyết, chủ yếu là giả vờ vô tội, cuối cùng Lôi Đan thở dài, bất lực trước bọn họ, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ: “Tôi không quan tâm các các em có xích mích gì, dù muốn hay không thì việc tranh chấp qua lại cũng kết thúc tại đây, đừng để tôi nghe nói chuyện như thế này tiếp tục xảy ra nữa, các em hiểu không?”

Cả đám gật đầu đồng ý.

Đi ra khỏi văn phòng, Kha Phỉ tức giận đến muốn nổ tung phổi: “Sáng nay thật tức chết mình! Con nhỏ Dụ Niệm Niệm kia thế mà lại dám ra vẻ ta đây!”

Một người khác nói: “Nếu không phải có Quảng Dã ở phía sau chống lưng, thử hỏi xem Dụ Niệm Niệm có cái gan đấy không?”

“Việc chúng ta xử lý Tang Lê thì có liên quan gì tới Quảng Dã chứ? Hôm nay hình như bọn họ thông đồng đối phó với chúng ta. Mấu chốt là con lợn chết dẫm đó dám nhảy ra tố cáo chúng ta đã chứng kiến ​​chuyện tối thứ sáu tuần trước. Từ khi nào Lữ Nguyệt dám trở nên táo bạo như vậy?!”

Trạm Thiến Tuyết ở bên cạnh lắng nghe, cô ta vẫn mơ hồ cảm nhận được cảm giác ghê tởm khi nước bẩn tạt vào mặt mình cho tới tận bây giờ, đôi mắt cô đỏ bừng.

Từ nhỏ đến giờ cô chưa bao giờ bị nhục nhã như hôm nay.

Những người vốn sợ hãi và ghen tị với cô ta hôm nay đã cùng nhau giẫm đạp cô ta, ngay cả người như Lữ Nguyệt cũng dám nhảy lên đầu cô ta mà giương oai diễu võ.

Trạm Thiến Tuyết nhìn về phía trước, ánh mắt sâu thăm thẳm.



Đi vệ sinh xong, Tang Lê và Dụ Niệm Niệm trở lại lớp học.

Tang Lê ngồi xuống chỗ của mình, Hứa Minh Hạnh đi tới an ủi Tang Lê, nói rằng bản vẽ trên bảng không cần gấp, cô ấy sẽ hỏi Lôi Đan nên xử lý như thế nào.

Tang Lê gật đầu, tạm thời cô không muốn nghĩ tới chuyện đó nữa.

Tiếng chuông vang lên, tiết học đầu tiên bắt đầu.

Không có học sinh nào đề cập đến chuyện xảy ra vào buổi sáng, bề ngoài thì cả lớp trông có vẻ bình tĩnh, nhưng thực tế, chỉ chưa đầy một buổi sáng, tin tức giật gân này đã lan truyền hết toàn khối cuối cấp, mọi người đều xì xào bàn tán to nhỏ khắp nơi.

Cậu chủ Quảng lại một lần nữa trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý.

Quảng Dã gây chuyện, mọi người đã quen từ lâu, nhưng mọi người đều rất sốc khi lần này cậu lại làm điều này với một vài nữ sinh, ban đầu họ nghĩ rằng cậu đang bắt nạt các nữ sinh yếu đuối, nhưng sau khi nghe ngóng rõ hơn, họ mới biết rằng đối phương là băng đảng Trạm Thiến Tuyết khét tiếng. Giờ đây mọi người đều hiểu rõ sự tình nên không những không chê trách Quảng Dã mà còn muốn vỗ tay ăn mừng. 

Nhiều người biết Trạm Thiến Tuyết  đã mang tiếng xấu bao năm nay, nhưng mọi người đều thắc mắc làm thế nào mà cô ta có thể chọc tới Quảng Dã được, họ cho rằng giữa hai người này sẽ không bao giờ có sự giao thoa.

Trong lúc nhất thời, mọi giả thuyết đều được đưa ra, thậm chí còn có người còn đến hỏi thăm Quảng Dã, nhưng cậu không nói một lời nào nên không ai biết sự tình ra sao.

Mọi thứ đang dần trỗi dậy trong bóng tối.



Chớp mắt, các tiết học buổi sáng kết thúc.

Buổi trưa, Tang Lê và Dụ Niệm Niệm cùng nhau vào căng tin ăn cơm.

Ăn xong, hai người ra khỏi căng tin, đi xuống cầu thang, nhìn thấy phía trước có một cô gái đang đi một mình——

Trên vai đeo cặp xách.

Kẹp một chiếc kẹp tóc màu anh đào trên đầu.

Tang Lê và Dụ Niệm Niệm nhìn nhau, giống như có thần giao cách cảm ngầm, đồng thời hô lên về phía trước: “Lữ Nguyệt——”

Lữ Nguyệt giật mình, vội vàng quay đầu lại, khi chạm phải ánh mắt của hai người, cô nàng bỗng ngây người.

Dụ Niệm Niệm và Tang Lê nhìn nhau, Dụ Niệm Niệm mỉm cười với Lữ Nguyệt: “Ăn trưa xong rồi chúng ta cùng nhau đi dạo nhé?”

Ánh nắng dịu nhẹ xiên xuống bậc thềm, làn gió hiu hiu thổi qua những hàng hành cây long não bên cạnh căng tin, lá cây bay theo làn gió rơi trước xuống trước mặt các cô gái.

Mãi đến tận về sau, Lữ Nguyệt nói rằng cô vẫn còn nhớ cảnh tượng này dù đã nhiều năm trôi qua.

Đây là hình ảnh đẹp nhất trong ký ức của cô.

Sau khi nhìn nhau vài giây, cô gật đầu và cong môi đi về phía hai người.



Tản bộ từ căng tin ra bờ hồ trong khuôn viên trường, sau một giờ chiều, ánh nắng chan hòa, vài con cò trắng bay lướt qua mặt hồ, vỗ cánh khiến những gợn sóng nổi tầng tầng lớp lớp, đàn cá vàng dưới nước đang tung tăng bơi lội.

Những hàng liễu bên bờ rủ xuống một mái đình nhỏ, nơi để mọi người hóng gió.

Ba cô gái mua đồ uống và ngồi bên trong đó để nói chuyện phiếm.

Trải qua một hồi tâm sự trên đường đi, Tang Lê và Dụ Niệm Niệm cũng phần nào hiểu được nguyên nhân khiến Lữ Nguyệt bị bắt nạt.

Khi cô nàng học năm thứ hai trung học, Lữ Nguyệt ở cùng phòng ký túc xá với Trạm Thiến Tuyết, Kha Phỉ, Tô Bạch Tình và những nữ sinh khác, vì Lữ Nguyệt là người nhà quê nên đồ dùng và quần áo cô mặc rất giản dị. Hơn nữa cô nàng còn rất béo, mùa hè dễ đổ mồ hôi, cơ thể sẽ có mùi, ảnh hưởng đến không khí trong ký túc xá.

Lúc đầu, Lữ Nguyệt tương đối ngây thơ, muốn chủ động đến làm bạn với họ, nhưng vì tính cách mộc mạc và hồn nhiên nên đôi khi nếu cô vô tình để quần áo, và đồ vật va chạm với họ thì Trạm Thiến Tuyết sẽ cho rằng cô là một đứa con gái nhà quê đang muốn lợi dụng bọn họ, hoặc nhiều khi không tìm thấy đồ đạc trong ký túc xá, họ lập tức nghĩ rằng tội phạm chính là Lữ Nguyệt, nói chung, đó là những điều lố bịch và khó hiểu, khiến Lữ Nguyệt phải chịu kết cục bị cô lập.

Trước đó không phải Lữ Nguyệt chưa từng nói với giáo viên chủ nhiệm, nhưng kết quả là cô vẫn chung cảnh ngộ với Tang Lê, cuối cùng giáo viên chủ nhiệm chỉ đổi ký túc xá của cô, khuyên cô nên bao dung hơn, một sự việc nhỏ tốt nhất không nên làm ảnh hưởng đến cả lớp, vả lại cô giáo cũng khuyên cô phải hòa đồng với các bạn cùng lớp. Tuy nhiên, ngay cả sau khi được chuyển phòng ký túc xá, tình trạng bắt nạt không những không dừng lại mà ngày càng nghiêm trọng hơn.

Lữ Nguyệt là con của một gia đình đơn thân, năm nay mẹ cô đến Vân Lăng mở một nhà hàng đồ nướng. Sau khi Lữ Nguyệt phản kháng, Trạm Thiến Tuyết đã nhờ bọn côn đồ bên ngoài trường gây rối trong cửa hàng để đe dọa cô, từ đó trở đi, Lữ Nguyệt chỉ có thể chịu đựng vì mẹ của mình.

“Thật ra mình biết mình rất kém cỏi, vừa mập mạp lại học kém, không những thế lại còn nhát gan nên họ mới bắt nạt mình như vậy.”

Tang Lê nghe vậy, trong lòng cô đau xót khôn nguôi, cô nhẹ nhàng an ủi cô nàng: “Lữ Nguyệt, đây không phải là lỗi ở cậu, bắt nạt là lỗi của bọn họ, cậu không được hoài nghi bản thân mình.”

Cô cũng đã từng hoài nghi chính mình, nhưng bây giờ thì không còn nữa, cô biết rằng những điều ác ý vẫn luôn tồn tại trên thế giới này, người đáng bị lên án không phải là nạn nhân mà là hung thủ.

Lữ Nguyệt xoa xoa ly nước chanh trong tay, trong mắt mang theo vẻ áy náy: “Tang Lê, mình xin lỗi, trước đó vì mình mà cậu bị liên lụy, sau đó mình lại còn tránh mặt cậu, nhìn thấy cậu bị bắt nạt cũng không dám chạy tới giúp đỡ. Mình thực sự rất xin lỗi…”

Lữ Nguyệt nói tuần trước cô nàng tránh mặt Tang Lê, một mặt do cô cảm thấy mình đã gây phiền phức cho Tang Lê, sợ lại gây rắc rối tiếp cho Tang Lê, mặt khác lại sợ ngọn lửa sẽ lại đổ lên đầu mình một lần nữa, cô còn không thể tự bảo vệ mình được, chứ đừng nói đến việc giải cứu người khác.

Nhưng hiện tại cô cũng biết rằng đã là bạn bè thì nên giúp đỡ lẫn nhau, và cô không nên vì bất cứ điều gì mà từ bỏ tình bạn của mình với Tang Lê.

Lữ Nguyệt nghẹn ngào nói: “Mình không có nhiều bạn ở trong trường. Tang Lê, cậu là người bạn đầu tiên đối xử tốt với mình như vậy. Mình mong cậu tha thứ cho mình…”

Tang Lê lắc đầu cười: “Mình không có giận cậu, mình biết cậu cũng có khó khăn của riêng mình, nếu như tối thứ sáu cậu thật sự ra tay giúp mình, về sau cậu sẽ còn khổ sở hơn nhiều. Nhưng hôm nay trước cả lớp không phải chính cậu đã đứng lên làm chứng cho mình đó sao? Vậy nên trong lòng mình chúng ta vẫn là bạn bè.”

Lữ Nguyệt cảm động, mỉm cười: “Ừm…”

Dụ Niệm Niệm cũng ở một bên cười nói: “Lữ Nguyệt, mình cũng xin lỗi cậu. Trước đây mình đã nói với cậu nhiều câu hơi khó nghe, xin lỗi nha.”

“Không sao đâu, cậu nói đúng mà,” Lữ Nguyệt cong môi, “Còn nữa Niệm Niệm, cảm ơn cậu hôm nay đã thay mình nói ra được nhưng uất ức mà mình đã phải chịu đựng. Lúc đó trông cậu giống như một nữ anh hùng vậy.”

Dụ Niệm Niệm cười khúc khích: “Không có gì. Dù sao sau sự việc này ba chúng ta đã thiết lập được tình bạn rồi, nếu sau này Trạm Thiến Tuyết còn dám bén mảng đến đây, ba chúng ta sẽ đánh cho cậu ta phải vắt giò lên cổ mà chạy, răng rơi đầy đất mới thôi.”

Lữ Nguyệt và Tang Lê đều bật cười, Tang Lê nắm lấy tay Dụ Niệm Niệm nói: “Sau này cậu hãy cẩn thận hơn, cố gắng tránh tiếp xúc với bọn họ.”

“Không sao, mình không sợ bọn họ. Cùng lắm thì mình mời phụ huynh tới là được. Tính tình của mẹ mình khá nóng nảy, bà ấy mới chính xác là nữ anh hùng ấy.” Dụ Niệm Niệm nói: “Với lại sáng nay đám Trạm Thiến Tuyết vừa bị ăn mắng như vậy chắc hẳn sẽ im ắng trong vài ngày tới.”

Tang Lê nheo mắt lại, hy vọng bọn họ sẽ biết điều mà tạm thời không ra ngoài gây rắc rối nữa.

“Không ngờ sinh nhật thứ mười tám của mình lại ầm ỹ và náo nhiệt như vậy,” Dụ Niệm Niệm cười toe toét, bỗng cô nghĩ tới điều gì đó, “Nhân tiện, Lữ Nguyệt, tối nay mình tổ chức sinh nhật nên cậu cũng đi cùng nhé, Lê Lê cũng đi cùng đấy.”

Lữ Nguyệt kinh ngạc đến mức vội vàng nói chúc mừng sinh nhật: “Nhưng mà mình còn chưa chuẩn bị quà…”

“Ai da, sao cậu cũng khách sáo như Tang Lê vậy? Tham dự bữa tiệc sinh nhật của mình là mình vui rồi. Không đi là mình giận đấy nhé.”

Đây là lần đầu tiên có bạn cùng lớp mời cô đến dự sinh nhật, Lữ Nguyệt vô cùng vui vẻ: “Vậy mình sẽ đi cùng.”

“Được rồi, tối nay chúng ta cùng đi sau giờ học nhé.”

“Được……”



Ba người trò chuyện suốt buổi trưa, cho đến khi đồng hồ điểm gần hai giờ chiều thì họ cùng nhau đi bộ về lớp. 

Dụ Niệm Niệm và Tang Lê thảo luận về đề toán, một lúc sau, ngoài cửa lớp vang lên tiếng động ầm ĩ, là Quảng Dã, Trương Bác Dương và Nhiếp Văn.

Bọn họ đi tới, Quảng Dã đặt cặp sách và chai nước lên bàn rồi kéo ghế ra.

Tang Lê nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, chàng thiếu niên ngồi xuống, vừa khéo đôi mắt đen láy dưới chiếc mũ lưỡi trai cũng nhướng lên nhìn về phía cô.

Cậu vặn nắp chai nước, cô im lặng thu hồi ánh mắt, Dụ Niệm Niệm quay đầu hỏi Trương Bác Dương: “Tối nay mình tổ chức ăn mừng sinh nhật, cậu có thể đến không?”

“Ăn…Ăn cơm?”

Trương Bác Dương có chút khẩn trương: “Thế… thế… chỉ có tôi và cậu thôi hả?”

“Sao có thể thế được? Mình cũng mời Lữ Nguyệt và Lê Lê đó.”

Nhiếp Văn ở một bên không nhịn được cười: “Trương Bác Dương, cậu muốn ăn một mình sao? Cậu có thể đừng thể hiện quá rõ ràng như thế được không hả.”

Trương Bác Dương vội vàng phủ nhận, mặt đỏ bừng, Dụ Niệm Niệm hỏi Trương Bác Dương có đến không, cậu ấy vội vàng nói có, sau đó Dụ Niệm Niệm nhìn sang Quảng Dã:

“Quảng Dã, cậu cũng tới nhé?”

Bởi vì bình thường Quảng Dã đối với hầu hết các bạn cùng lớp đều rất thoải mái, Dụ Niệm Niệm cũng không ít lần được cậu chiêu đãi, thêm cả chuyện xảy ra sáng nay, cô cảm thấy Quảng Dã khá tốt, với cả nếu chỉ có mình Trương Bác Dương là nam sinh duy nhất tới cô cũng sợ cậu ấy sẽ xấu hổ. Nhiếp Văn vội nói: “Này, Dụ Niệm Niệm, chúng ta là bạn học hai năm, cậu thế mà không để ý tới tôi là sao?”

Dụ Niệm Niệm cười: “Được rồi, được rồi, cậu cũng tới nhé.”

Hai người nhìn Quảng Dã, nhưng cậu không nói gì, có nghĩa là cậu đã ngầm đồng ý.

Sau đó Dụ Niệm Niệm quay người tiếp tục thảo luận vấn đề toán học, Dụ Niệm Niên thấp giọng hỏi Tang Lê: “Cậu có phiền không nếu mình gọi thêm ba cậu ấy nữa? Mình chỉ muốn nó náo nhiệt hơn thôi.” Dụ Niệm Niệm biết Tang Lê hơi hướng nội, sợ rằng nhiều người thế sẽ làm cô không được thoải mái.

Tang Lê lắc đầu và nói rằng cô không hề cảm thấy phiền.

Tuy rằng Quảng Dã cũng tới đó, nhưng ngày sinh nhật của Dụ Niệm Niên đương nhiên là phải do Dụ Niệm Niệm quyết định.

Sự việc đã được giải quyết.

Ba tiết học buổi chiều trôi qua nhanh chóng.

Trong tiết học cuối, Quảng Dã và Nhiếp Văn đi xuống tầng dưới rủ nhau đi đá bóng.

Vì thế Tang Lê, Dụ Niệm Niệm, Lữ Nguyệt, Trương Bác Dương tan học thì cùng nhau rời đi, Nhiếp Văn nói cậu ấy và Quảng Dã sẽ đến muộn mười phút, hẹn gặp nhau ở nhà hàng sau.

Vì giáo viên trì hoãn lớp một lúc nên khi bốn người bước ra khỏi cổng trường, ngoài trường đã không còn tình trạng ùn tắc nữa.

Trước cổng trường có quán ăn vặt, học sinh tụ tập rải rác trong các quán ăn, cửa hàng một cách ồn ào náo nhiệt.

Dụ Niệm Niệm bắt đầu thầm tính toán: “Lê Lê, Lữ Nguyệt, các cậu thích ăn cái gì? Cá nướng hay hải sản? Nhà hàng Gia Từ Phong kia ăn khá ngon.”

Tang Lê cười: “Nay là sinh nhật cậu, cậu là nhân vật chính, cậu muốn ăn cái gì cũng được.”

Trương Bác Dương đề nghị: “Niệm Niệm, không phải cậu… cậu thích cá nướng sao? Vậy thì gọi… gọi cá nướng đi.”

“Được thôi, chúng ta cứ gọi món cá nướng trước đi, sau đó thì  gọi thêm món khác…”

Dụ Niệm Niệm đang nói chuyện, tằm mắt hướng về phía trước, giọng nói đột nhiên ngừng lại.

——

Bốn, năm chiếc xe máy đậu bên đường dưới gầm cầu vượt phía trước, chắn đường đi.

Trên xe có năm nam sinh xã hội đen mặc đồng phục trường nghề, bên cạnh xe là Trạm Thiến Tuyết, Kha Phỉ và Cư Na, cùng với một số nữ sinh ở trường ngoài, bọn họ mặc váy ngắn và hút thuốc lá, bộ dáng vô cùng sành điệu.

Dường như nhóm người này đang cố tình chờ đợi ai đó, vẻ mặt đều tràn đầy ác ý không mấy thiện cảm.

Một vài học sinh đi ngang qua, cảm thấy bầu không khí có gì đó không ổn, tất cả đều đi đường vòng.

Theo tầm mắt của Dụ Niệm Niệm, ba người còn lại cũng nhìn thấy bọn họ, trong lòng đều chấn động.

Lại là một gương mặt quen thuộc, cảnh tượng từng xảy ra lại hiện ra trước mắt Tang Lê.

Lần cuối trước họ chặn cô là vào buổi tối, ven đường không có nhiều học sinh.

Hôm nay lại chọn vào lúc tan học, càng ngày càng trắng trợn…

Chưa bao giờ Dụ Niệm Niên chứng kiến cảnh tượng nào như vậy:

“Đám người này…”

Trạm Thiến Tuyết mỉm cười, cô ta nâng bước chân đi về phía họ——

“Lữ Nguyệt, Tang Lê, Dụ Niệm Niệm, bây giờ ba đứa chúng mày đang đi chơi cùng nhau sao?”

Trong ba người, Lữ Nguyệt là người nhút nhát nhất, cô nàng sợ hãi đến mức mặt tái nhợt đi, cô vô thức lùi về phía sau, trong lòng Dụ Niệm Niệm thầm hoảng hốt nhưng cô vẫn giữ bình tĩnh, nhìn thẳng vào cô ta:

“Trạm Thiến Tuyết, cậu lại tới nữa sao? Chặn người một lần còn chưa đủ sao?”

“Sáng nay đã để cho chúng mày kiêu ngạo thành quen rồi phải không?” Ánh mắt Trạm Thiến Tuyết lạnh lùng, “Chúng mày cho rằng chuyện này dễ dàng kết thúc như vậy sao?”

Chuyện xảy ra sáng nay khiến cô ta cảm thấy xấu hổ vô cùng, cô ta đã cố gắng nhẫn nhịn cả ngày hôm nay.

Trương Bác Dương cau mày, đứng chắn trước mặt Dụ Niệm Niệm:

“Trạm Thiến Tuyết, đây là… là cổng trường học, cậu dám dẫn theo nam sinh ngoài trường đến… gây rối sao?”

Trạm Thiến Tuyết: “Ở cổng trường thì thế nào? Trương Bác Dương, đây không phải việc của cậu, tôi khuyên cậu nên nhanh chóng rời đi đi.”

Dụ Niệm Niệm không ngờ Trạm Thiến Tuyết lại bám lấy bọn họ như kẻ điên: “Trạm Thiến Tuyết, cậu cứ thích dây dưa như vậy hả?!”

Trương Bác Dương lạnh giọng nói: “Hôm nay là… là sinh nhật của Niệm Niệm, cậu thả ba cậu ấy đi, có chuyện gì tôi sẽ giải quyết cùng cậu.”

Dụ Niệm Niệm: “Trương Bác Dương, cậu điên à…”

Trạm Thiến Tuyết cười: “Cái đồ nói lắp kia, nói chuyện còn không nên câu, cậu muốn cùng bọn tôi giải quyết cái gì?”

Kha Phỉ và đám người đang đứng ở phía sau xem kịch hay, nghe thấy những lời đó thì bật cười, Trương Bác Dương đỏ mặt tức giận, nắm chặt tay nhưng vẫn đứng trước bảo vệ Dụ Niệm Niệm.

“Được thôi, hôm nay tôi có thể tạm thời thả người có sinh nhật đi, nhưng Lữ Nguyệt thì phải ở lại.”

Ánh mắt Trạm Thiến Tuyết rơi vào Lữ Nguyệt, sắc mặt âm trầm lạnh lùng: “Giữa tôi và cậu ta nhất định phải giải quyết cho xong.”

Lữ Nguyệt sợ hãi đến tái mặt, Tang Lê nắm chặt tay cô, trong mắt hiện rõ sự lạnh lẽo: “Lữ Nguyệt sẽ không đi với cậu.”

Trạm Thiến Tuyết lạnh lùng nhìn Lữ Nguyệt: “Mày không đi nổi qua đây à?”

Giống như một con dao nằm ngay trước mắt, Lữ Nguyệt nắm chặt quai cặp sách của mình và lùi lại.

Không ngờ Trạm Thiến Tuyết đã túm lấy cổ áo cô, kéo cô lại: “Con lợn béo này, mày còn dám trốn à? Ai đã cho mày dũng khí đó hả?”

“A–“

Lữ Nguyệt hét lên.

“Những đứa khác thì tao không nói. Mày là ai mà dám nhảy lên đầu tao? Mày quên mất lúc mày khóc lóc cầu xin tao tha thứ sao? Mày dám thách thức tao trước mặt cả lớp sao?!”

Trạm Thiến Tuyết kéo tóc Lữ Nguyệt thật mạnh.

Không ngờ Trạm Thiến Tuyết lại dám công khai tấn công bạn học bên ngoài trường học, ba người còn lại đều bị dọa đến sợ hãi, Trương Bác Dương là người phản ứng đầu tiên, cậu lập tức đẩy Trạm Thiến Tuyết ra và bảo vệ các bạn cùng lớp:

“Cậu… cậu, sao cậu có thể đánh người như thế được?!”

Tang Lê và Dụ Niệm Niệm cũng xông lên bảo vệ Lữ Nguyệt ở phía sau, Trương Bác Dương đứng trước mặt họ, hét lên chỉ vào Trạm Thiến Tuyết: “Các cậu mau biến…biến khỏi đây nhanh lên, nếu không tôi sẽ gọi giáo viên tới đấy!”

Lúc này đám nam sinh đang ngồi trên xe leo xuống.

Nam sinh cầm đầu có mái tóc nhuộm trắng và đôi khuyên tai đi tới, ném điếu thuốc trên tay xuống đất, nheo mắt:

“Vừa rồi tay nào của mày chạm vào bạn gái của tao?”

Tang Lê nhận ra người này là nam sinh bên cạnh Trạm Thiến Tuyết vào tối thứ Sáu.

Tên là Diệp Bân.

Diệp Bân nâng mặt nắm lấy cổ áo Trương Bác Dương: “Thằng chó chết này, mày thích anh hùng cứu mỹ nhân như vậy, thế thì bọn tao nên xử lý mày trước chứ nhỉ?”

Diệp Bân dùng sức đẩy mạnh Trương Bác Dương xuống đất, các nam sinh khác vây quanh cậu ta tiện nhấc chân đạp cậu vài cái.

Nhóm nam sinh trung học dạy nghề này vốn không bao giờ kiêng nể, đánh nhau là chuyện thường ngày, không biết sợ ai là gì.

Trương Bác Dương bị đá thì đau đớn hét lên, Dụ Niệm Niệm hoảng sợ: “Các cậu thả cậu ấy ra!”

Cô lao tới, định kéo cậu ta ra, nhưng lại bị một tên côn đồ tóm lấy, trong mắt Tang Lê đầy vẻ hoảng sợ, cô lấy điện thoại di động ra, đầu ngón tay run run bấm số, nhìn Diệp Bân:

“Tôi sẽ gọi cảnh sát, các cậu mau dừng lại đi!”

Diệp Bân nhìn thấy cô, cậu ta bước về phía cô với vẻ mặt dữ tợn:

“Cứ thử gọi xem nào? Con khốn này, thứ sáu tuần trước mày đã quên tao cảnh cáo mày như nào rồi phải không? Con lợn béo kia không đi cùng được, vậy mày thay nó đi cùng bọn ta là được đúng không?”

Ngay lúc Diệp Bân chuẩn bị hành động, Tang Lê đột nhiên cảm thấy một bàn tay mạnh mẽ kéo cô lại.

Một mùi bạc hà thoang thoảng xộc thẳng vào mũi.

Một thân ảnh cao lớn đứng ở trước mặt cô, bóng đen đổ xuống.

Chàng trai giơ chân đá mạnh vào bụng Diệp Bân.

Cú đá này dường như đã phải kìm nén không ít sức lực.

Nhưng vẫn giống như một cây búa khổng lồ đập thẳng về phía mình, Diệp Bân không kịp phòng bị, cậu ta lùi lại vài bước, ngã phịch xuống đất, cơn đau thấu tim trong bụng nhói lên.

Khung cảnh đột nhiên trở nên hỗn loạn.

Khi Tang Lê nhìn thấy người trước mặt, đồng tử của cô run lên.

Quảng Dã mặc một chiếc áo phông màu xám, đôi mắt hẹp dài và lạnh lùng bị vành mũ lưỡi trai che khuất, vẻ mặt kiêu ngạo ngút trời.

Cậu nhìn người nằm trên mặt đất, giọng điệu lạnh lùng——

“Diệp Bân, hôm nay nếu không muốn chết ở chỗ này thì cút khỏi đây cho tao.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.