Hy Vọng Xa Vời Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 15



Sáng sớm, sương mù tan dần.

Từng tia nắng yếu ớt dần chiếu sáng cả góc trời phía đông, ánh đèn neon hai bên đường lần lượt tắt ngúm.

Đã hơn bảy giờ, trong căn phòng trên tầng bốn biệt thự, rèm cửa được đóng chặt.

Không có lấy một tia ánh sáng chiếu vào, căn phòng như chìm vào trong đêm tối.

Trên ghế sofa, Quảng Dã ngồi khom lưng, mặt vô cảm nhìn chằm chằm vào màn hình điện tử trước mặt, trong khi hai tay đang thao tác bộ điều khiển trò chơi nhanh như một cái máy.

Đôi mắt đen láy của cậu phản chiếu ánh sáng từ màn hình, cậu vẫn âm trầm lạnh lùng như vậy, sống mũi cao thẳng, xương hàm dưới săn chắc, ngũ quan sắc cạnh.

Tất cả kẻ thù trong trò chơi đã bị tiêu diệt.

Màn hình hiển thị các hiệu ứng đặc biệt của chiến thắng.

Cấp độ bị kẹt trong một thời gian dài cuối cùng đã được vượt qua.

Tuy nhiên, âm thanh ù tai vẫn không dứt.

Quảng Dã cau mày tắt máy chơi game, ném tay cầm sang một bên, với tay lấy hộp thuốc lá trên bàn đá rồi lại ngồi im bất động.

Cậu đã hút vài điếu thuốc.

Nhưng nỗi phiền muộn trong lòng vẫn chưa thể nguôi ngoai.

Quảng Dã tựa lưng vào ghế sofa, xoa xoa tai, nhắm mắt nhớ lại cuộc điện thoại của mẹ gọi cho cậu đêm qua, cuộc tranh cãi với Tang Lê tối qua lại hiện lên trong đầu cậu.

Vậy người tố giác là ai?

Không tìm được câu trả lời, Quảng Dã bực bội mở mắt, cuối cùng cậu cũng đứng dậy, cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Một lúc sau, cậu bước ra khỏi phòng tắm.

Cậu mặc một chiếc áo ngắn tay và quần đùi rộng, đi đến ghế sô pha, cầm điện thoại lên, phát hiện tin nhắn Tống Thịnh Lan gửi đến cách đây không lâu:

[Hôm nay con biết điều chút đi, trước khi mẹ trở về, nếu con thực sự chọc giận Lê Lê, mẹ nhất định sẽ tính sổ với con. ]

Cậu khẽ nhếch môi, mãi một lúc sau mới bước ra khỏi phòng.

Biệt thự lúc này rất yên tĩnh, ánh nắng xuyên thấu vào phòng, những người giúp việc đang tưới hoa, quét tước, lau dọn, ai cũng đều bận rộn với công việc riêng của mình.

Quản gia nhìn thấy cậu thì vô cùng ngạc nhiên:

“Ồ, chào buổi sáng cậu chủ —”

Quảng Dã thấp giọng đáp lại rồi bước tới, hiếm khi quản gia thấy cậu dậy sớm như vậy: 

“Bây giờ tôi chuẩn bị bữa sáng cho cậu nhé?”

Cậu không trả lời, cúi đầu nhìn hộp thuốc trong tay bà, quản gia thấy vậy thì giải thích: “Cô Tang Lê bị cảm, tôi đi tìm thuốc cho cô ấy.”

Cậu hơi khựng lại.

“Cảm lạnh sao?”

“Đúng vậy, tối qua khi cô Tang Lê về tới nhà, không biết vì sao quần áo lại bị ướt và bẩn hết, cô ấy nói bị mắc mưa, tôi vừa lên phòng hỏi thăm tình trạng của cô ấy thì thấy giọng cô ấy có chút khàn khàn, tôi đoán chắc hẳn đã bị cảm nên muốn đưa cho cô ấy một ít thuốc.”

Trong đầu Quảng Dã hiện lên vết thương trên đầu gối cô mà anh nhìn thấy tối qua.

Làm sao đầu gối của cô ấy có thể bị thương như thế nếu chỉ bị mắc mưa?

“Không phải ngày nào lão Trương cũng đi đón cậu ấy sao?” Cậu giả vờ lơ đãng hỏi.

“Cô Tang Lê không muốn làm phiền đến tài xế. Tuần này cô ấy đã tự mình bắt xe buýt đi học.”

Quảng Dã trầm mặc mấy giây, khi quay người lại, giọng điệu không cảm xúc phát ra: “Gọi bác sĩ gia đình tới.”

“Hả?” Quản gia sửng sốt một lát.

Cậu chớp mắt nhìn quản gia: “Không nghe rõ sao?”

“À không, tôi sẽ liên lạc với bác sĩ ngay.”

Có phải mặt trời đã mọc từ đằng tây không? Làm sao thiếu gia có thể quan tâm đến chuyện như vậy? Chẳng phải tối qua họ đã cãi nhau sao…

Quản gia ngạc nhiên lẩm bẩm rồi đi gọi điện thoại.



Suốt cả một đêm Tang Lê không được ngủ ngon giấc.

Sau cuộc điện thoại với Tống Thịnh Lan, cô nằm trên giường, thân thể mệt mỏi rã rời không cử động được, nhưng cuộc cãi vã với Quảng Dã và cuộc tranh trấp ở cổng trường tối qua đã làm tâm trạng của cô có chút hỗn loạn.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cô đã mơ rất nhiều giấc mơ.

Cô mơ thấy mình lại sống ở nhà mợ, nhưng mợ nói rằng bà ta không muốn nuôi cô như một thứ của nợ và đuổi thẳng cổ cô ra ngoài; cô cũng mơ thấy mình quay trở lại vào đêm mà mẹ cô qua đời, cô nắm chặt tay mẹ trước giường bệnh, cầu xin mẹ đừng bỏ rơi mình.

Tang Lê chảy nước mắt rồi choàng tỉnh dậy, chiếc gối dưới đầu đã ướt đẫm một mảng.

Cô nằm trên giường cuộn tròn mình, trên tay nắm chặt mặt dây chuyền hoa lê.

Cô cứ thế mơ mơ màng màng ngủ đến sáng, khi tỉnh dậy, cô cảm thấy cổ họng đau rát, chắc chắn là cô không thể nào ngăn được việc bị cảm lạnh ập đến bằng một bát canh gừng, lúc này quản gia tình cờ vào phòng nhìn cô và nói sẽ lấy cho cô ít thuốc.

Sau khi quản gia rời đi, Tang Lê chống người ngồi dậy, dựa vào giường.

Bên ngoài cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn lúc này không hề u ám như trận mưa đêm qua, bầu trời trong xanh, những đám mây giống như vài bông hoa kẹo bông trắng bồng bềnh trên nền trời xanh biếc.

Sau cơn mưa trời lại nắng, nhưng hình như chỉ có thời tiết đang trở nên tốt hơn…

Tiếng gõ cửa làm Tang Lê tỉnh táo, quản gia mở cửa bước vào: “Cô Tang Lê, tôi đã gọi bác sĩ gia đình rồi, một lát nữa bác sĩ sẽ tới.”

Cô chỉ mắc bệnh nhẹ thôi, sao phải gọi hẳn bác sĩ, Tang Lê lập tức từ chối, nhưng quản gia lo lắng cho tình trạng của cô nên nhất quyết bắt cô phải gặp bác sĩ, vì vậy cô không thể từ chối nữa.

Một lúc sau, bác sĩ đến và nhắc nhở: “Là bị cảm nhẹ, chỉ cần uống chút thuốc là khỏi. Sắp tới thời tiết sẽ chuyển mùa, cháu nên cẩn thận tránh để bị cảm lạnh thêm lần nữa.”

Tang Lê nhẹ nhàng đáp lại.

Bác sĩ đi kê đơn thuốc cho cô, Tang Lê đứng dậy định đi rửa mặt, bỗng quản gia chú ý đến tư thế lảo đảo của cô, sau đó nhìn thấy một miếng gạc thấm máu dính trên đầu gối cô, nói: “Cô Tang Lê, đầu gối của cô bị sao vậy?!”

“Chỉ là…” Cô không muốn khiến mọi người lo lắng, thấp giọng nói nhảm: “Chỉ là cháu vô tình bị ngã thôi.”

“Ai da, bảo sao tối qua tôi thấy quần áo cô lôi thôi bẩn thỉu nhưng tôi cũng quên không hỏi.”

Thấy vậy, quản gia vội vàng đi gọi bác sĩ đến giúp cô xử lí lại vết thương.

Sau khi bác sĩ đi rồi, quản gia bưng bữa sáng lên cho cô, nhẹ giọng nói:

“Cô cứ nghỉ ngơi thật tốt nhé. Nếu cô còn cần gì thì nói với dì Triệu.”

Tang Lê rất xúc động khi nghe những lời đó.

Thực ra từ nhỏ cô đã xây dựng cho mình một thói quen đó chính là kiên cường, vì cô không có ai để dựa vào.

Cô nhớ hồi nhỏ cô rất gầy và thể chất kém vô cùng, khi ở nhà mợ, vì đi bệnh viện rất phiền phức và tốn kém nên mỗi lần bị bệnh, mợ đều cho cô uống vài viên thuốc cảm, nếu không cần thiết đi viện thì nhất định không cho đi.

Khi còn học tiểu học, có lần cô bị sốt cao, uống thuốc rất lâu, người khó chịu đến mức gần như ngất xỉu vì sốt, mợ mới đành đưa cô đến bệnh viện, sau một ngày tiêm thuốc, điều trị mới đỡ. Bác sĩ đã phải nhắc nhở mợ vì chậm trễ đưa đi viện thiếu chút nữa khiến bệnh tính nghiêm trọng. Mợ của cô thì một bên giục Tang Tĩnh mau trả tiền một bên thì luôn miệng mắng cô suốt ngày chỉ biết gây phiền toái.

Chuyện như vậy xảy ra rất thường xuyên nên Tang Lê chỉ muốn tự mình làm mọi việc, không muốn làm xấu mặt người khác hay nợ ân tình của người khác.

Nhưng bây giờ cô sống ở đây, không chỉ có dì Tống mà tất cả các bảo mẫu đều coi cô như người nhà, không hề khinh thường cô chút nào.

Sau khi quản gia rời đi, một mình Tang Lê chậm rãi ăn xong bữa sáng và uống thuốc.

Ăn uống xong xuôi mà cô vẫn không tài nào vực tinh thần dậy được.

Nhưng cô không thể để mình tiếp tục như thế này, sẽ ảnh hưởng đến việc học.

Đặt mọi suy nghĩ sang một bên, Tang Lê lấy cặp sách, mở khóa kéo và lấy bài tập về nhà ra.



Suốt buổi sáng, cô cố gắng chống cự tinh thần mà tập trung học bài.

Sau khi chợp mắt một chút vào buổi trưa, cô tỉnh dậy, đi đến bàn để rót nước nhưng phát hiện ấm nước đã trống rỗng.

Cô cầm ấm nước và lê bước xuống phòng khách.

Buổi chiều, ánh nắng vàng cam xiên qua khung cửa sổ, chiếu xuống sàn gạch đá cẩm thạch, ánh sáng và bóng tối pha trộn lẫn nhau.

Cô đang ngơ ngác nhìn thì đột nhiên có âm thanh từ cầu thang truyền đến.

Cô quay người lại, giống như một thước phim đang chiếu lại, bóng dáng của Quảng Dã lại hiện ra trong tầm mắt.

Quảng Dã cũng nhìn thấy cô, ánh mắt họ chạm nhau trên không trung——

Xung quanh yên tĩnh chỉ còn tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ trên tường.

Tích tắc tích tắc.

Ký ức đêm qua tựa như một cuốn phim tua lại.

Chưa đầy một giây, Tang Lê im lặng cụp mắt xuống, cầm ấm nước lên rồi quay người rời đi.

Nhìn bộ dáng thờ ơ như đang tránh né của cô.

Đôi mắt Quảng Dã tối sầm lại.

Ở lối vào biệt thự, Lão Trương đang đợi trước chiếc siêu xe, ngay sau đó Quảng Dã bước ra, Lão Trương mở cửa ghế phụ, cậu sải đôi chân dài bước vào.

Lão Trương lên xe, thắt dây an toàn: “Hôm qua trời mưa nên hôm nay tôi lên núi xem có gì cần sửa không.”

Xe chạy ra khỏi khu biệt thự.

Lão Trương đánh tay lái, thoáng thấy vẻ mặt lạnh lùng của Quảng Dã không cần phải đoán cũng biết lý do.

Ông nhẹ giọng an ủi: “Tiểu Dã, đừng tức giận, Tống tổng khóa xe của cậu chỉ là tạm thời thôi, bà ấy thật sự không ngăn cản được cậu chạm vào motor, bà ấy cũng là lo lắng cho sự an toàn của cậu. Nếu cậu thích thư giãn, đến nơi thoáng đãng tôi để cậu lái xe tăng tốc vài vòng giải sầu được không?”

Quảng Dã cau mày, vài giây sau, trong cổ họng cậu có vài từ phát ra:

“Không liên quan đến việc khóa xe.”

“A? Có chuyện gì thế?”

Quảng Dã hạ cửa sổ xe xuống để gió lùa vào, đôi mắt nhìn về phương xa.



Trong biệt thự, Tang Lê cầm ấm nước trở về phòng.

Cô đổ nước vào ly, sự xuất hiện của Quảng Dã và cuộc cãi vã với cậu đêm qua bao trùm trái tim cô như bong bóng, khuấy động tâm trạng của cô.

Bây giờ cô chỉ muốn tránh xa cậu.

Tối hôm qua sau khi gọi điện xong, Tống Thịnh Lan không đồng ý cho cô ở ký túc xa, bà bảo cô đừng suy nghĩ gì cho đến khi bà đi công tác về.

Cuối cùng, Tang Lê đành thở dài thườn thượt và ngồi xuống bàn học.

Quên đi, cô vẫn nên tập trung vào học hành trước.

Bây giờ đầu gối của cô đang bị thương nên cô không thể luyện nhảy, vì vậy cô chỉ đành làm nốt bài tập về nhà.

Suốt một buổi chiều, Tang Lê ở lì trong phòng ngủ.

Ban đầu, cô nghĩ cả ngày sẽ trôi qua như thế này, nhưng vào khoảng tám giờ tối, cô đột nhiên nhận được thông báo từ quản gia——

Tống Thịnh Lan đã về.

Tang Lê còn chưa kịp phản ứng lại thì Tống Thịnh Lan đã đi vào phòng cô.

Người phụ nữ khoác lên mình một bộ váy cao cấp sang trọng, vừa nhìn thấy Tang Lê liền bước tới ôm cô: “Lê Lê——”

Tang Lê giật mình, trong lòng tràn ngập niềm ngạc nhiên và sự nhớ mong:

“Dì Tống, dì về sớm ạ…”

Tống Thịnh Lan phiền muộn vuốt lại mớ tóc lòa xòa trên mặt Tang Lê: “Cháu nói cháu muốn chuyển đi, vậy nên dì phải nhanh chóng quay về. Tối hôm qua dì nhận được điện thoại của cháu xong, những việc còn lại dì đành giao cho phó tổng giám đốc vào sáng nay rồi dời lịch về trước.”

Tang Lê không ngờ mình lại làm ảnh hưởng đến công việc của Tống Thịnh Lan: “Dì, cháu thực xin lỗi…”

“Không sao đâu, hai ngày nay dì cũng làm gần xong rồi, còn lại giao cho bọn họ cũng không có vấn đề gì, nếu không thì dì sẽ bỏ tiền ra chiêu đãi bọn họ đồ ăn đền bù là được.”

Khóe môi Tang Lê hơi cong lên, Tống Thịnh Lan kéo cô ngồi ở mép giường nhìn: “Trông cháu này, mới nửa tháng không gặp, sao lại có cảm giác như lâu lắm không gặp thế? Không mập lên chút nào, còn gầy đi nữa ấy, dì nghe dì Triệu nói cháu bị cảm, thậm chí còn bị thương ở đầu gối, sao lão Trương không đón cháu tan học?”

Tống Thịnh Lan kiểm tra đầu gối, Tang Lê vội vàng nói không có việc gì: “Không liên quan gì tới chú Trương đâu ạ, do tối hôm qua trên đường cháu về nhà trời đột nhiên đổ mưa, hôm nay cháu cũng uống thuốc cảm rồi.”

“Mấy ngày nay cháu hãy nghỉ ngơi thật tốt cho khỏi bệnh, dì sẽ nói đầu bếp nấu món gì đó bổ dưỡng cho cháu. Đừng để đến khi cháu về nhà nghỉ đông, bà ngoại phát hiện cháu không những không mập lên chút nào mà còn gầy đi thì dì không chịu trách nhiệm đâu nhé.”

Tang Lê ngoan ngoãn gật đầu, hai người nói chuyện vài câu, Tống Thịnh Lan nghĩ tới điều gì đó, nhẹ giọng nói:

“Lê Lê, tối hôm qua dì và cháu nói chuyện điện thoại xong, dì đã gọi điện cho Tiểu Dã, dì biết nó đã đổ oan với cháu.”

Tang Lê hơi giật mình.

“Hôm qua dì nghe có người nói nó đi đua xe nên khóa xe motor của nó lại. Nó tưởng là cháu báo cho dì biết việc nó đi đua xe nên đến gây sự với cháu.”

Tống Thịnh Lan cảm thấy áy náy: “Dì vô cùng xin lỗi, Lê Lê, tính tình của thằng bé rất xấu, chỉ trách dì và chú Quảng từ nhỏ đã chiều chuộng nó, để nó làm mọi việc theo ý mình, không hề tôn trọng người khác. Đợi lát nữa nó về nhất định dì sẽ dạy dỗ nó, cháu đừng để bụng.”

Tống Thịnh Lan thở dài: “Khó trách cháu đột nhiên nói với dì muốn dọn ra ngoài, nhất định là Tiểu Dã có lỗi với cháu, mà tất cả là do dì không để ý đến thằng bé nhiều.”

Tang Lê lắc đầu, đôi môi đỏ mọng hơi động: “Dì và chú không liên quan gì đến việc này đâu ạ. Mấu chốt là cháu cảm thấy… việc cháu ở cùng nhà rất ảnh hưởng đến Quảng Dã.”

Mặc dù cô rất biết ơn vì có người chăm lo từ A đến Z cho mình nhưng cô cũng không mặt dày đến mức vẫn ở đây khi biết rằng bản thân bị người khác ghét bỏ.

Tống Thịnh Lan vội vàng nói: “Cháu không cần để tâm đến nó, lần sau nó dám nói nhảm với cháu thì cháu cứ nói với dì, dì sẽ dạy dỗ nó một trận, dù sao dì cũng không đồng ý cho cháu đi ở nội trú, tuy rằng điều kiện ở trường học rất tốt nhưng cũng không thể nào tốt bằng nhà được, vào đó cháu còn phải đối mặt với những mối quan hệ mới, dì đã hứa với bà ngoài sẽ chăm sóc cháu thật tốt, làm sao dì có thể yên tâm được?”

Quả thực, chỗ ở chỉ là một lựa chọn nhất thời, giờ đây cô đang gặp một rắc rối như vậy ở trường, việc chuyển đến ký túc xá có thể khiến cô càng bị cô lập và bất lực hơn…

“Trong lòng dì, cháu đã là một phần của gia đình này, dì luôn coi cháu như con gái của mình.” Tống Thịnh Lan xoa đầu Tang Lê, “Sau này cho dù có ai ức hiếp cháu, dì cũng đều sẽ bênh vực che chở cháu, vậy nên cháu cứ ngoan ngoãn nghe lời, yên tâm sống ở đây, có biết không?”

Tang Lê nghe vậy, bức tường dày trong lòng cô sụp đổ trong nháy mắt, hốc mắt cô hơi đỏ lên, vì không muốn Tống Thịnh Lan lo lắng nên gật đầu: “Vâng dì, cháu hiểu rồi.”

Tống Thịnh Lan cười ôm lấy cô: “Yên tâm, dì sẽ luôn chống lưng cho cháu.”

Tang Lê ôm lại bà: “Vâng ạ…”

Trò chuyện xong, Tống Thịnh Lan bảo cô buổi tối đi ngủ sớm rồi rời đi trước.

Sau khi ra khỏi phòng, bà đi lên tầng ba.

Phòng ngủ đã được dọn dẹp sạch sẽ, thắp đèn xông hương, Tống Thịnh Lan mệt mỏi ngồi xuống ghế sô pha, hỏi quản gia đang đun nước: “Tiểu Dã đâu?”

“Buổi chiều cậu chủ đi lên núi, bây giờ đã trở về rồi ạ.”

Nghĩ đến tiểu tử thối này, Tống Thịnh Lan đau đầu thở dài, rũ vai:  “Gọi nó tới đây.”

“Vâng.”

Quản gia đi lên lầu và gõ cửa.

Trong phòng, Quảng Dã đang ngồi trên ghế sô pha, cúi đầu xem điện thoại.

“Cậu chủ, bà chủ về rồi, bà đang cho gọi cậu.”

Tay lướt điện thoại của Quảng Dã thoáng dừng lại, hai giây sau mới bình tĩnh nói: “Tôi biết rồi.”

Năm phút sau, Tống Thịnh Lan đang pha trà, nhìn thấy Quảng Dã mở cửa đi vào.

Tống Thịnh Lan nhấp một ngụm trà, thở dài với cậu: “Mẹ còn tưởng mẹ khóa xe của con nên con muốn cắt đứt quan hệ hai mẹ con, không bao giờ gặp lại mẹ nữa chứ.”

Chàng thiếu niên bước vào, mím môi:

“Không đến mức như vậy đâu ạ. Dù sao thì con vẫn muốn lấy lại chiếc xe.”

Tống Thịnh Lan tức giận mà bật cười: “Con với chả cái, mẹ nó đi công tác hơn nửa tháng mới về cũng không thèm đoái hoài, chỉ mải lo nghĩ tới mấy cái xe của mình thôi sao? Biết thế mẹ chẳng thèm về rồi.”

Quảng Dã đi tới bên cạnh bà, thản nhiên nói: “Bả vai mẹ ổn chứ?”

Tống Thịnh Lan đã bị chứng viêm khớp vai nghiêm trọng đã nhiều năm nay.

Tống Thịnh Lan nhẹ nhàng hừ một tiếng, vỗ vỗ bả vai, Quảng Dã đứng dậy đi đến tủ lấy thuốc rồi quay lại xoa bóp cho bà.

Tống Thịnh Lan biết tuy rằng dù bị mẹ tịch thu xe, tâm trạng có khó chịu nhưng con trai bà vẫn rất quan tâm tới mẹ.

Sau khi xoa bóp xong, Quảng Dã ngồi xuống cạnh sô pha hỏi: “Mẹ thấy tốt hơn chưa?”

“Đừng tưởng rằng chỉ xoa bóp cho mẹ mấy cái là mẹ sẽ bớt chỉ trích con.” Trong lòng Tống Thịnh Lan nhẹ nhõm một chút, nhưng vẫn tức giận mắng cậu: “Trước đây mẹ đã nói với con thế nào? Không được phép ức hiếp Lê Lê, con bé rất nhạy cảm, chính bản thân mình phạm sai lầm trước, lại còn đi tìm người khác tính sổ bừa bãi!”

Quảng Dã cười nhạt: “Thì cũng tại mẹ để cậu ấy giám sát con, chẳng phải có chuyện gì con sẽ nghi ngờ cậu ấy đầu tiên sao?”

“Nếu Lê Lê thực sự muốn tố cáo, mẹ đã khóa xe của con từ lâu rồi.”

“Vậy hôm qua ai đã nói với mẹ biết thế?”

Tống Thịnh Lan không biết cậu đang nghĩ gì, trừng mắt nhìn: “Mẹ cảnh cáo con, nếu con muốn đụng vào xe thì cứ liệu hồn đấy. Ai nói với mẹ con không cần biết, dù sao chắc chắn không phải Tang Lê, và nếu còn tìm người khác đổ oan thì đừng có trách mẹ không nương tay.”

Cậu đành im lặng.

Ánh mắt cậu rơi vào ấm trà đang bốc khói, hầu kết hơi lăn tăn, cậu giả vờ thản nhiên hỏi những nghi ngờ còn đọng lại trong lòng:

“Mẹ của Tang Lê… bà ấy đã qua đời rồi ạ?”

Tống Thịnh Lan đang uống trà bỗng khựng lại: “Làm sao con biết?”

Quang Dã không nói gì.

Tống Thịnh Lan rót thêm cho mình một tách trà, lời nói đến trên môi, nghĩ không cần phải giấu nữa: “Đúng vậy, mẹ của Lê Lê là trợ lý cũ của mẹ, cô ấy tên là Tang Tĩnh, trước đây con cũng từng gặp qua, cô ấy đã từng dẫn con đi chơi công viên. Người có mái tóc ngắn, rất gầy và giọng nói nhẹ nhàng, con còn nhớ không?”

Quảng Dã nhớ lại, cũng dần mơ hồ nhớ ra người này.

Đó là lúc cậu học tiểu học, mẹ đã hứa sẽ cùng cậu đến công viên giải trí nhưng sau đó lại có việc bận không đi được, rồi một người phụ nữ đã đến chơi với cậu cả ngày, mua cho cậu rất nhiều đồ ăn vặt, khi đó cậu cảm thấy rất vui và hạnh phúc.

Sau này khi lớn lên, thỉnh thoảng cậu cũng thấy Tang Tĩnh được mẹ gọi đến nhà ăn tối.

Mối quan hệ giữa hai người phụ nữ khá thân thiết, Tang Tĩnh luôn mỉm cười dịu dàng mỗi khi nhìn thấy cậu.

Cậu thật không ngờ rằng bà lại chính là mẹ của Tang Lê.

Tống Thịnh Lan thở dài: “Cô ấy đã qua đời nửa năm trước, mắc bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối.”

Đồng tử của Quảng Dã chấn động.

Nửa năm trước, không phải là mới qua đời không lâu sao…

Nhớ ra rằng trước đây cậu đã nhiều lần nói về mẹ cô, Quảng Dã đã ý thức được hành động của mình nên hơi cau mày nghĩ ngợi.

“Thật ra Lê Lê là một cô bé rất đáng thương, quê con bé ở một vùng núi nghèo, gia đình cũng rất nghèo. Từ khi còn nhỏ Tang Lê đã phải ở nhờ nhà cậu mợ. Sau khi Tang Tĩnh qua đời, mợ của Tang Lê kiên quyết không nhận nuôi con bé nữa bèn có ý định đuổi con bé về ở với bà ngoại sâu trong miền núi. Nếu thật sự phải về ở trong núi với bà ngoại thì con bé sẽ không có khả năng được tới trường học nữa. Nên mẹ đã xin phép bà ngoại Tang Lê được đưa con bé tới nhà mình ở, để con bé có thể tiếp tục đi học ở Vân Lăng và tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học sắp tới.”

Tống Thịnh Lan vốn không có ý định nói những lời này với Quảng Dã vì bà nghĩ nếu có quá nhiều người biết những chuyện này, Tang Lê sẽ xấu hổ, nhưng hiện tại bà cảm thấy mình cần phải cho Quảng Dã biết lý do tại sao bà lại chọn giúp đỡ Tang Lê.

“Với lại Tang Tĩnh cũng đã giúp đỡ mẹ rất nhiều…” Tống Thịnh Lan nghĩ tới lúc đó, thở dài, “Dù sao cô ấy cũng chỉ có một cô con gái là Lê Lê. Bây giờ cô ấy không còn nữa, mẹ nhất định phải giúp chăm sóc con gái của cô ấy thật tốt.”

Quảng Dã cụp mắt hỏi: “Mẹ, Tang Lê mang họ Tang, vậy còn bố cậu ấy thì sao?”

“Bố con bé sao?” Tống Thịnh Lan xua tay nói, “Bố con bé là một người vô trách nhiệm, khi Tang Lê vừa mới sinh ra thì đã vội bỏ chạy.”

Quảng Dã ngước mắt lên nhìn TốngThịnh Lan.

“Người đàn ông đó vốn là một người gia trưởng, luôn có hệ tư tưởng trọng nam khinh nữ nên khi nhìn thấy Tang Tĩnh sinh một bé gái thì ông ta lập tức đệ đơn ly hôn rồi cặp kè với một người phụ nữ khác. Cho nên Lê Lê mồ côi cha từ nhỏ, còn mẹ con bé thì cũng không thể thường xuyên ở bên con bé, người thân thiết nhất chỉ có một người bà ngoại yêu thương chăm sóc con bé mà thôi.”

Tống Thịnh Lan nhìn vào mắt Quảng Dã:

“Những khó khăn mà Lê Lê phải chịu đựng từ khi còn nhỏ, người bình thường khó mà thấu hiểu được một cách sâu sắc.”

……

Cuối cùng, Quảng Dã lên tầng và trở về phòng.

Ngồi trên sô pha, chàng thiếu niên vuốt ve chiếc điện thoại di động, đôi mắt sâu thẳm ngắm nhìn bầu trời tối tăm bên ngoài cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn.

Trong đầu cậu không ngừng suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra.

Chẳng trách trước đây mỗi khi cậu hay trêu cô về chiếc điện thoại tồi tàn, cô nói có điện thoại di động dùng đã là tốt lắm rồi, còn lần ở quán trà sữa, khi có người nói cô trả tiền đãi, cô liền lén lục ví xem rồi lúng túng.

Thì ra hoàn cảnh gia đình cô ấy lại như thế.

“Mẹ đưa Lê Lê đến học ở Vân Lăng. Con bé rất biết ơn. Ở nhờ nhà mình con bé vốn đã rất cẩn thận, sợ gây phiền phức cho người khác. Hôm qua con nói ra những lời gây hiểu lầm như vậy nên đương nhiên con bé sẽ xin dọn ra ngoài ở và không muốn sống ở nhà mình nữa.”

Những lời cuối cùng của Tống Thịnh Lan còn văng vẳng bên tai cậu.

Quảng Dã nhìn ra ngoài, đôi mắt đen láy khó đoán, im lặng hồi lâu.



Tang Lê không hề biết Tống Thịnh Lan và Quảng Dã đã có cuộc nói chuyện.

Hết buổi tối, cuối cùng cô làm xong bài tập và đi nghỉ sớm vì quá mệt mỏi.

Sau một giấc ngủ dài, cô cảm thấy dễ chịu hơn hẳn, cái nhức nhối vì cảm lạnh cũng dần đỡ. Về cơ bản sáng hôm sau cơ thể cô đã ổn định trở lại.

Giữa trưa, Tống Thịnh Lan đề nghị đưa cô đi ra ngoài ăn. Tống Thịnh Lan nói trước đây do quá bận rộn, không có thời gian đưa cô đi chơi, nên hôm nay bọn họ đến một nhà hàng phương Tây cao cấp để ăn. 

Nhưng vì đầu gối Tang Lê còn đau nên sau đó Tống Thịnh Lan đã đưa cô đi làm đồ thủ công bằng gốm sứ và đi ăn vài món tráng miệng.

Phần lớn thời gian trong ngày ở bên Tống Thịnh Lan cũng là khoảng thời gian thư giãn và thoải mái nhất đối với Tang Lê trong kì nghỉ cuối tuần này.

Buổi tối khi trở về nhà, Tống Thịnh Lan ở nhà ăn cơm tối cùng cô, quản gia nói buổi chiều Quảng Dã ra ngoài, không có ở nhà.

Thật tốt khi không gặp cậu ta, đỡ phải xấu hổ khi gặp mặt.

Ăn tối xong cô trở về phòng tiếp tục học bài.

Một ngày cuối tuần trôi cứ qua như thế.

Ngày hôm sau, một tuần mới lại đến.

Sáng thứ Hai, Tống Thịnh Lan lại sắp xếp cho Lão Trương đưa cô đi học.

Xe chạy ngược chiều mặt trời mọc, Tang Lê nhìn con đường đến trường quen thuộc ở bên ngoài cửa sổ, khuôn mặt cô được ánh nắng chiếu sáng, nhưng trong lòng vẫn còn mây đen âm u.

Nghĩ đến nhóm người Trạm Thiến Tuyết chặn cô ở cổng trường tối hôm đó, và nghĩ đến việc gặp lại họ khi cô trở lại trường hôm nay, tâm trạng chán nản của cô lại dâng lên.

Đột nhiên, cô không muốn đi học nữa.

Cô không muốn đối mặt với sự thù địch, không phải vì sợ hãi mà vì cô không biết cách phải phản kháng.

Hôm qua, hết lần này đến lần khác cô cứ do dự mãi, nhưng vẫn không tìm được cơ hội thích hợp để nói chuyện với Tống Thịnh Lan, cô vẫn không muốn gây phiền toái cho bà.

Tang Lê nhìn xuống vết thương đã đóng vảy trên tay, thầm thở dài, kìm nén cảm xúc, tiếp tục học từ vựng.

Nửa giờ sau, xe đã tới khuôn viên trường.

Tang Lê đi đến khu dạy học, đang nhẩm thuộc từ vựng thì phía trước cầu thang vang lên vài tiếng cười lanh lảnh——

“Chị Tuyết, tối thứ sáu tuần trước chị và bạn trai ngọt ngào quá đi mất thôi!! Anh ấy thật biết cách bảo vệ, yêu chiều chị nha!”

“Còn phải nói sao, anh chàng A Bân đó đã theo đuổi Thiến Tuyết bao lâu rồi. Anh ta đã nói rằng sẽ không để yên cho bất cứ ai dám ức hiếp Thiến Tuyết ở trường…”

“Cậu không có ở đó nên không biết buổi tối hôm đó đã như thế nào đâu. Để xem con nhỏ Tang Lê đó còn dám kiêu ngạo với chúng ta được nữa không.”

Tang Lê ngẩng đầu khi nghe thấy âm thanh, nhưng cô không ngờ đó lại là nhóm người mà cô đang cố gắng tránh xa.

Có mấy cô gái đang trò chuyện ở hành lang, không ngờ lại nhìn thấy Tang Lê——

Nữ sinh mặc áo sơ mi trắng và váy đồng phục, khuôn mặt trái xoan, trắng nõn gầy gò, cô đi hơi cà nhắc vì phải lê chân phải bị thương, toàn thân trắng đến phát sáng.

“Yo, nhân vật chính đây rồi.”

Kha Phỉ cười chế giễu.

Tang Lê nghe vậy, dừng lại một chút, sau đó cô tiếp tục đi lên tầng, khóe mắt cũng không thèm liếc nhìn, xoay người đi vào phòng học.

Kha Phỉ kinh ngạc cười: “Mình còn tưởng rằng cậu ta sẽ tới mắng chúng ta vài câu, thật không ngờ một lời cũng không dám nói, hóa ra lại nhát gan như vậy?!”

“Hahaha, bị cảnh cáo như thế bảo sao cậu ta không sợ.”

Một nữ sinh mỉm cười: “Xem ra tuần trước chúng ta đã dạy cho cậu ta một bài học, cậu ta đã trở nên thành thật hơn nhiều rồi.”

“Quả nhiên, Thiến Tuyết ra tay phải khác, giúp Bạch Tình và Kha Phỉ giải quyết các vấn đề đau đầu, đúng là sảng khoái.”

Trạm Thiến Tuyết nghe vậy, đôi môi đỏ của cô ta cong lên.

Tuy rằng bề ngoài của Tang Lê có vẻ yếu đuối và ít nói nhưng thực ra trong xương cốt cô luôn toát lên vẻ thanh cao và kiêu ngạo, đó chính là điều cô ta ghét nhất.

Cô ta muốn Tang Lê  biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô dám khiêu khích cô ta.

Sau cuộc trò chuyện, đám nữ sinh quay lại lớp nói chuyện và cười đùa.

Khi đi ngang qua Tang Lê, họ quăng ánh mắt khinh thường về phía cô, giống như kẻ thắng cuộc giẫm lên địa bàn của kẻ thua cuộc, khí thế ngút trời.

Tang Lê siết chặt cây bút, kìm nén mọi cảm xúc.

Sau khi mấy người rời đi, có một người bên cạnh nhìn Tang Lê, như đang âm thầm quan sát cô.

Cô nghi ngờ quay đầu lại thì thấy chỉ có Lữ Nguyệt đang ngồi ở đó.

Cô ấy đang vùi đầu đọc sách, căn bản không để ý đến cô.

Chắc hẳn là ảo giác…

Tang Lê thu mắt lại, tiếp tục đọc sách.

Một lúc sau, Dụ Niệm Niệm bước đến với năng lượng tràn đầy chào hỏi Tang Lê, Tang Lê mỉm cười đáp lại cô nàng, che giấu nỗi buồn trong lòng.

Buổi đọc sách sáng sớm bắt đầu, Tang Lê lấy sách vở ra.

Lúc này, cửa lớp bị đẩy ra.

Tang Lê ngước lên thì nhìn thấy Quảng Dã.

Cậu mặc bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng, những chiếc cúc trên cổ áo được thắt lỏng lẻo, mái tóc đen đã được cắt ngắn, dáng người lạnh lùng.

Đi ngang qua bàn, cậu khẽ cúi đầu, đôi mắt đen cụp xuống.

Tang Lê và cậu nhìn nhau.

Nhưng rất nhanh chóng cô vội liếc qua chỗ khác.

Khi cậu đi đến hàng ghế sau, Tang Lê nghe thấy tiếng ghế bị kéo ra và cọ sát xuống đất, một mùi bạc hà thơm mát xộc tới, che lấp mọi giác quan của cô.

Tang Lê nheo mắt, cố gắng nhích ghế về phía trước.

Vì Tống Thịnh Lan, cô đã không còn quan tâm đến chuyện xảy ra tối thứ Sáu nữa.

Từ bây giờ nếu cậu còn chọc tức cô, cô cũng chỉ muốn tránh xa một thiếu gia bá đạo ra, cứ để cậu vui vẻ, cô cũng bớt phiền.

Ở ghế phía sau, sau khi Quảng Dã ngồi xuống liền gục đầu xuống ngủ, cũng không có ai quan tâm đến cậu.

Tiết đọc sách buổi sáng kết thúc, lớp học lại trở nên ồn ào.

Sau khi Quảng Dã tỉnh lại, cậu và Trương Bác Dương cùng đứng dậy đi ra khỏi phòng học, Nhiếp Văn cũng đi theo, mỉm cười vòng tay qua vai cậu: “Ê, Quảng Dã, sáng nay không có xe máy cậu tới trường kiểu gì vậy?”

Quảng Dã nheo mắt nhìn sang: “Làm sao, cậu muốn cho tôi mượn xe à?”

“Nếu dì Tống mà phát hiện thì tôi chết chắc. Nghe nói sáng nay cậu đến đây bằng xe đạp, tưởng đâu cậu lái siêu xe mới cơ đấy, nếu thế thì ngầu quá.”

Nam sinh hỏi với giọng lè nhè: “Sao cậu không nói là trực thăng chở tôi đến đây cho nó ngầu hơn nữa?”

“Trong nhà cậu cũng có trực thăng đấy thôi, nhưng vấn đề là trường học lại không có bãi đáp, hahaha.”

Trương Bá Dương đứng bên cạnh cảm thấy khó hiểu: “Nhưng mà, cậu… Vì sao lại không có xe máy chạy đi học?”

“Có người cáo trạng với mẹ cậu ấy là cậu ấy muốn đi đua xe nên xe đã bị bà ấy khóa lại rồi,” Nhiếp Văn nhìn Quảng Dã, “Kẻ ngu ngốc nào đó đã cáo trạng vậy?  Vẫn chưa tìm ra là ai à? Ai lại có lá gan lớn như vậy?”

Bọn họ đang nói chuyện thì đụng phải Tang Lê từ phòng cầm bình nước đi ra.

Nhiếp Văn nhướng mày: “Tang Lê, chào buổi sáng.”

Tang Lê sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn cậu ấy, tuần trước Nhiếp Văn giúp đã nói giúp cô trong lớp nên cô rất cảm kích, lễ phép đáp lại: “Chào buổi sáng.”

Cảm nhận được một ánh mắt nặng nề bắn về phía mình, cô vội rời đi mà không ngẩng đầu lên nhìn về phía đó.

Nhiếp Văn trêu chọc: “Bạn học mới lạnh lùng thật đấy.”

Quảng Dã nhìn thẳng về phía trước với đôi mắt đen láy, không cất tiếng nói.

Chuông reo một hồi, tiết học đầu tiên bắt đầu, Lôi Đan bước vào lớp, thông báo trước cho cả lớp: “Tuần này trường vẫn tiến hành đánh giá lớp học văn minh, các em tiếp tục chú ý kỷ luật của lớp học, ngày mai vẫn sẽ có buổi tổng vệ sinh toàn trường, lớp phó lao động chú ý chỉ đạo một vài bạn để tới dọn dẹp nhé.”

Lớp phó lao động đáp lời.

“Trong tuần này chúng ta sẽ phải làm một tờ báo bảng mới, buổi sáng thứ sáu sẽ kiểm tra. Lâm Hân, những lần làm báo bảng lần trước như thế nào, giờ đến phiên của ai, em tự phân công cho cô.” 

Từ trước tới giờ thì các học sinh trong lớp sẽ được chia thành các nhóm nhỏ, mỗi nhóm gồm có năm học sinh. Các nhóm sẽ lần lượt thay nhau làm các đợt báo bảng. Một thành viên của ban tuyên truyền là Cao Tân Nhã đứng dậy, xem qua danh sách và nói:

“Lần này là tới số thứ tự từ thứ 41 đến 43, còn có số 1 và số 2, là Hứa Minh Hạnh, Quảng Dã, Tang Lê, An Triết, Trương Bác Dương.”

Dụ Niệm Niên kinh ngạc: “Thật trùng hợp, ba người các cậu vậy mà lại được xếp cùng một tổ?”

Tang Lê nghe được lời này, trong lòng khẽ động.

Đây là kết quả của việc cô và Quảng Dã ngồi gần nhau, mọi thứ đều có thể dễ dàng nhóm lại với nhau…

Lôi Đan nói tiếp: “Chủ đề của tờ báo bảng đen lần này là trường học văn minh. Vậy Minh Hạnh sẽ đảm nhận trọng trách là nhóm trưởng. Năm người các em sẽ phân công công việc và chuẩn bị cho tốt nhé. Dù sao cũng là cuối cấp rồi cũng không cần quá tốn nhiều công sức vào đó đâu. Được rồi, chúng ta bắt đầu chữa đề tiếp…”

Lớp học tiếp tục.

Sau khi tan học, Tang Lê đang ngồi viết ghi chú thì Hứa Minh Hạnh đi tới nói với Tang Lê và những người ngồi hàng phía sau: “Chúng ta có nên thảo luận về việc phân công làm báo bảng không? Hạn chót là thứ năm là chúng ta phải hoàn thiện rồi.”

Tang Lê đồng ý, Trương Bác Dương cũng đồng ý, Hứa Minh Hạnh gọi An Triết tới.

“Vậy giờ mình sẽ phân công thế này, một người sẽ tìm kiếm thông tin, hai người viết thông tin lên bảng đen và hai người chịu trách nhiệm vẽ, các cậu thấy thế nào?”

Hứa Minh Hạnh đề xuất, mọi người đều đồng ý, An Triết nói cậu ấy không biết vẽ và viết cũng không đẹp nên sẽ chịu trách nhiệm tìm thông tin, chữ viết trên bảng của Hứa Minh Hạnh rất đẹp nên cô ấy nhận viết chữ lên bảng đen. Trương Bác Dương cũng nhận viết chữ lên bảng đen.

Hứa Minh Hạnh: “Tang Lê, cậu có thể phụ trách mảng vẽ tranh được không?”

Tang Lê: “Được, mình sẽ thử, chỉ cần không quá khó là được.”

“Sẽ không khó lắm đâu…”

Hứa Minh Hạnh ngập ngừng nhìn người cuối cùng.

Quảng Dã tựa lưng vào ghế chuyên chú chơi game mà không nói gì.

Làm gì có ai dám gọi vị thiếu gia này làm việc…

Thấy vậy, Trương Bác Dương đứng dậy nói rằng cậu ấy cũng có thể giúp vẽ tranh, điều này tương đương với việc cậu gánh nốt việc của Quảng Dã.

“Vậy buổi trưa mình sẽ tìm một số hình minh họa đơn giản, sau đó sẽ gửi cho Tang Lê trước, hôm nay cậu có thể bắt đầu vẽ.” An Triết nói.

Tang Lê gật đầu: “Được.”



Sau khi sắp xếp nhiệm vụ làm báo bảng, bốn người thành lập một nhóm nhỏ để tiện liên lạc.

Sau bốn tiết học buổi sáng, Tang Lê và Dụ Niệm Niệm lại rủ nhau ra ngoài ăn trưa, ăn xong, Dụ Niệm Niệm nói muốn đến quán cà phê để làm bài tập, Tang Lê không muốn quay lại lớp một mình nên cô cũng đồng ý đi cùng.

Vừa uống nước vừa nói chuyện, Dụ Niệm Niệm kể với Tang Lê về những chuyện thú vị cuối tuần, Tang Lê im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng mỉm cười phụ họa.

Dụ Niệm Niệm đang nói thì bỗng cô nàng cảm thấy tâm tình Tang Lê không được tốt lắm: “Lê Lê, hôm nay tâm trạng của cậu không tốt sao? Hình như cả buổi sáng cậu cũng không nói chuyện, chẳng lẽ mình đã làm sai điều gì sao? Cậu không thích nói chuyện với mình nữa sao??”

“Không phải, sao mình lại không thích cậu cơ chứ? Chắc vì tối qua mình mất ngủ nên hơi mệt mỏi chút…”

Cô không muốn Dụ Niệm Niệm biết chuyện xảy ra vào tối thứ sáu tuần trước, nếu biết, cô ấy chắc chắn sẽ tức giận đi tìm đám người kia để giải quyết, nếu vậy thì Dụ Niệm Niệm cũng sẽ bị bắt nạt ở ngoài trường học thì sao? Tang Lê sẽ cố gắng để không ai tiếp tục  bị kéo vào mớ rắc rồi này..

Dụ Niệm Niệm vốn là người có đầu óc đơn giản, cũng không suy nghĩ nhiều, cười tươi: “Vậy lát nữa cậu tranh thủ ngủ một giấc đi, buổi chiều sẽ lại có tinh thần ngay.”

“Ừm.”

Gần hai giờ chiều hai người mới trở lại trường.

Tiết thứ ba là giáo dục thể chất.

Hôm nay Dụ Niệm Niệm phụ trách thu dọn thiết bị, bởi vì Tang Lễ bị thương ở đầu gối nên Dụ Niệm Niệm cũng không đi chơi cùng các bạn khác mà cùng ngồi với Tang Lê dưới gốc cây trò chuyện.

Khi tiết học sắp kết thúc, Dụ Niệm Niệm đi thu bóng, cô nàng bảo Tang Lễ ngồi đợi rồi một mình đi đến phòng thiết bị.

Sau khi cất dọn bóng xong, cô nhìn thấy có người đang đứng ở cửa——

Là Lữ Nguyệt.

Lữ Nguyệt nhìn thấy cô, ánh mắt sáng lên.

Dụ Niệm Niệm sửng sốt một chút, trong lòng khẽ hừ một tiếng, nhắm mắt làm ngơ đi về phía trước, nhưng Lữ Nguyệt nhanh chóng ngăn cản cô: “Niệm Niệm——”

Dụ Niệm Niệm thở ra một hơi, không tình nguyện mà quay đầu lại, giọng điệu khô khan nói:

“Làm sao?”

Lữ Nguyệt đuổi theo, thấp giọng hỏi: “Niệm Niệm, mình chỉ muốn hỏi… Tang Lê có ổn không?”

“Bây giờ mới muốn quan tâm đến cậu ấy à? Trước đây không phải cậu cố tình tránh mặt cậu ấy sao?”

“Xin lỗi, mình biết tất cả là lỗi của mình…”

Đột nhiên, tất cả cảm giác tội lỗi trong lòng Lữ Nguyệt đều bị khuấy động bởi lời nói của Dụ Niệm Niệm: “Mình thực sự lo lắng cho Tang Lê. Chính mình đã nhìn thấy Tang Lê bị nhóm bạn của Trạm Thiến Tuyết chặn đường bên ngoài trường học vào tối thứ sáu tuần trước, trong lòng mình…”

Dụ Niệm Niệm khiếp đản ngắt lời cô ấy:

“Chặn đường?!”

……

Năm phút sau, chuông reo báo hết giờ học.

Bên cạnh sân chơi, Tang Lê đang chờ Dụ Niệm Niệm mãi vẫn chưa thấy quay lại, cảm thấy hơi lo lắng.

Một lúc sau, Dụ Niệm Niệm xuất hiện ở phía xa, đối phương bước vội tới.

Tang Lê cảm thấy khó hiểu: “Cậu đi đâu thế? Làm gì mà lâu như vậy?”

Tang Lê vừa dứt lời, Dụ Niệm Niệm liền tức giận hỏi: “Tang Lê, vì sao cậu bị đám người Trạm Thiến Tuyết ức hiếp như vậy mà không nói gì?!”

Tang Lê bối rối: “Cái gì…”

“Lữ Nguyệt đã nói cho mình biết hết rồi, tối thứ sáu cậu bị nhóm Trạm Thiến Tuyết chặn đường ở cổng trường!”

Thật ra, Lữ Nguyệt biết chuyện gì đã xảy ra vào tối thứ sáu bởi vì lúc đó cô đang đi theo Tang Lê và vô tình trở thành nhân chứng.

Sáng thứ sáu tuần trước, sau khi Dụ Niệm Niệm mắng Lữ Nguyệt, cô cảm thấy vô cùng chán ghét bản thân bở vì chính sự nhút nhát của mình mà làm tổn thương một cô gái tốt bụng và dũng cảm như Tang Lê, vì vậy vào buổi tối sau khi lớp học Hỏa Tiễn của Tang Lê kết thúc, Lữ Nguyệt muốn đi theo xin lỗi Tang Lê. Ai ngờ lại vừa vặn chứng kiến sự việc đó.

Lữ Nguyệt trốn trong bóng tối, không dám ra tay giúp đỡ, cho đến khi gia đình đến đón, cô vẫn không thể nói với Tang Lê lời xin lỗi, khiến cô cảm thấy áy náy vô cùng, không dám đối mặt với cô. Nhưng khi nhìn thấy vết thương ở đầu gối của Tang Lê, cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, cô muốn nhờ Dụ Niệm Niệm bày tỏ lời xin lỗi giúp mình.

Dụ Niệm Niệm nói khó trách cô cảm thấy hôm nay tâm trạng của Tang Lê rất tệ, hóa ra thật sự đã xảy ra chuyện gì đó, chỉ là cô không muốn để cô ấy biết, sợ liên lụy đến cô ấy.

Dụ Niệm Niệm biết Tang Lê có lòng tốt, khi nghĩ đến Trạm Thiến Tuyết, trong lòng cô nàng hừng hực ngọn lửa thù ghét:

“Tưởng là qua sự việc dọn dẹp bãi đất hoang sau thư viện bọn họ đã biết liệu hồn nhưng không ngờ bọn họ càng làm mọi việc tệ hơn, không chịu buông tha cho cậu, chúng ta phải đi báo cáo giáo với viên chủ nhiệm thôi, mình không thể chịu đựng được nữa rồi, chuyện lần trước bọn họ nói có lý nhưng chuyện này nhất định tụi mình không thể để yên được!”

Dụ Niệm Niệm hỏi, nếu bọn họ không đối phó được Trạm Thiến Tuyết thì giáo viên có thể, có phải không?

Tang Lê nghe xong mấy giây sau mới nói: “Được.”

Có lẽ lần này giáo viên chủ nhiệm sẽ không đứng về phía bọn họ như trước nữa, cô sẽ được bảo vệ…

Chẳng mấy chốc, có hai cô gái xuất hiện trong văn phòng giáo viên.

Lôi Đan khi biết chuyện này rất ngạc nhiên: “Có chuyện như vậy sao?”

Để bảo vệ Lữ Nguyệt, Dụ Niệm Niệm đã không nhắc gì tới sự chứng kiến của Lữ Nguyệt, Tang Lê cũng kể hết tần tật sự thật về sự việc đã xảy ra mà không giấu giếm bất cứ điều gì.

Lôi Đan nghe xong cũng không có bày tỏ lập trường: “Cô sẽ gọi các bạn đó tới.”

Cô nhờ người gọi Trạm Thiến Tuyết, Kha Phỉ và Cư Na, những người có mặt đêm đó đến.

Ba người bước vào văn phòng với sự nghi ngờ trong lòng rồi lại nhìn thấy Tang Lê và Dụ Niệm Niệm trừng mắt nhìn họ, trong nháy mắt bọn họ đã đoán được điều gì đó, đáy lòng khẽ run lên.

Lôi Đan hỏi: “Tối thứ sáu tuần trước em cùng mấy nam sinh ngoài trường bắt nạt Tang Lê ở cổng trường phải không?”

Trong mắt mấy người hiện lên vẻ bối rối, nhưng Trạm Thiên Tuyết vốn đã nói dối thành thạo, nhanh chóng phủ nhận: “Tối thứ sáu tuần trước chúng em có gặp Tang Lê ở cổng trường, nhưng bọn em không bắt nạt cậu ấy, bọn em chỉ nói vài lời với cậu ấy thôi ạ.”

Kha Phỉ lại nói: “Đúng vậy, thưa cô giáo, chúng em không có…”

“Các cậu còn giả bộ sao? Rõ ràng là cậu dùng tay đẩy Tang Lê!” Dụ Niệm Niệm tức giận.

Kha Phỉ: “Cậu nhìn thấy tôi đẩy cậu ấy sao?”

Dụ Niệm Niệm mấp máy môi: “Các học sinh khác nhìn thấy, hơn nữa Tang Lê là người trong cuộc, vết thương ở đầu gối của cậu ấy chính là bằng chứng.”

Nhìn thấy Dụ Niệm Niệm đang giấu giếm điều gì, Kha Phỉ mỉm cười dụ dỗ cô: “Các học sinh khác là ai? Tại sao bọn họ không tự đến báo cáo? Có lẽ căn bản không có bạn học nào như cậu nói. Mà cậu và Tang Lê có quan hệ rất tốt, cho nên cũng có thể hai cậu đã thông đồng để vu khống chúng tôi thì sao?”

“Tại sao bọn tôi phải vu khống các cậu?!”

“Làm sao mà chúng tôi làm sao biết được.”

Trạm Thiến Tuyết bình tĩnh nhìn  cô Lôi Đan: “Cô giáo, bọn em và Tang Lê có chút mâu thuẫn, bởi vì tuần trước Kha Phỉ bị chỉ trích vì chuyện chỉ đạo học sinh đi quét dọn bãi đất hoang sau thư viện nên chúng em cảm thấy rất không vui, cho nên khi gặp nhau, cậu ấy đã cãi nhau với Tang Lê đôi ba lời, nhưng mà tối hôm đó chúng em không hề động thủ, hôm đó trời mưa rất to, chắc cậu ấy đã tự té ngã, sao lại liên quan tới chúng em được?”

Tang Lê lắng nghe lí do hợp lí hợp tình của bọn họ, đôi mắt lạnh như băng:

“Các cậu dám làm lại không dám nhận?”

“Chúng tôi không làm, tại sao phải thừa nhận?” Sắc mặt của Trạm Thiến Tuyết cũng tối sầm, “Cô giáo, nếu như bọn họ cứ cố tình vu khống em, em đành phải  gọi điện thoại cho mẹ em, để mẹ em xử lý.”

Lôi Đan nghe vậy, hoảng sợ lập tức cắt ngang cuộc trò chuyện: “Được rồi, đừng cãi nhau nữa, chuyện nhỏ còn mà phải làm ầm ĩ vậy sao?”

Cô giáo cân nhắc vài giây rồi nói với Tang Lê và Dụ Niệm Niệm: “Không có camera  giám sát thì chúng ta không thể nhìn thấy chuyện gì xảy ra bên ngoài trường học, các em cũng không nói tên người tận mắt chứng kiến ​​là ai, cho nên trừ phi các em có thể đưa ra hình ảnh hoặc video có thể làm chứng cứ, còn không thì tôi thật sự không thể chỉ nghe hai người các em nói được, cái gì cũng phải nhìn nhận từ hai phía, đúng không?”

Giáo viên chủ nhiệm nhìn Trạm Thiến Tuyết và hai người kia, giận dữ mắng:

“Các em cũng có lỗi, tại sao lại đi cãi nhau với các bạn cùng lớp? Giao lưu cùng nam sinh trường khác là không đúng, cho dù có bạo lực hay không, lần sau cũng không được phép, bạn học phải chung sống hòa thuận. “

Lôi Đan bắt đám người Trạm Thiến Tuyết xin lỗi Tang Lê, bọn họ đành nói xin lỗi với khuôn mặt vô biểu cảm, sau đó Lôi Đan nhẹ nhàng an ủi cả đám: “Các bạn trong lớp có mâu thuẫn là chuyện bình thường, nhưng bây giờ chúng ta đã học năm cuối, việc học tập là quan trọng nhất. Tang Lê, nhất là em vì em mới chuyển đến đây.”

Tang Lê cụp đôi mắt u ám xuống: “Vâng em hiểu rồi.”

Nhắc nhở đôi lời xong, Lôi Đan phải đi họp, “Thôi các em về lớp đi.”

Đám nữ sinh ra khỏi văn phòng, vẻ mặt của Trạm Thiến Tuyết và những người khác trong nháy mắt từ ngoan ngoãn chuyển sang lạnh lùng, bọn họ liếc mắt nhìn Tang Lê.

Dụ Niệm Niệm trừng mắt nhìn lại: “Các cậu muốn làm gì? Lại định trả thù hay nào?”

Tang Lê không hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào họ, vài giây sau Trạm Thiến Tuyết cười khẩy, quay người rời đi.

Hai người còn lại đuổi theo.

Nhóm nữ sinh gặp nhau ở cầu thang:

“Các cậu không sao chứ? Cô Lôi Đan sao lại tìm mấy cậu thế?”

Cư Na nhỏ giọng kể chuyện vừa xảy ra: “Mình sợ chết đi được. Suýt chút nữa thì bọn mình đã bị cô giáo phát hiện rồi.”

“Giáo viên chủ nhiệm không nói gì phải không?”

“Không, chỉ bị trách móc mắng mỏ vài câu thôi.”

“Ồ, cho dù cô giáo có biết thì cũng sẽ không nói gì đâu”, một nữ sinh an ủi, “Cô ấy là dì của Kha Phỉ, hơn nữa còn quan hệ nhà Thiến Tuyết nữa, không phải sợ.”

Khả Phi vẫn còn run rẩy: “Dì mình chưa nói gì, nhưng mình sợ dì sẽ nói với bố mẹ mình rằng mình đang chơi với đám con trai ở ngoài trường, nếu bị phát hiện thì mình toi đời đấy.”

Cô nắm lấy tay Trạm Thiến Tuyết: “Thiến Tuyết, nếu không thì chúng ta bỏ qua cho Tang Lê đi, có được không? Chúng ta không thể gây thêm rắc rối nữa đâu.”

Kha Phỉ là kiểu người miệng hổ gan thỏ đế, mấy lần gần đây cô ta hành động trắng trợn đều là vì trong tay có quyền điều hành lớp, đối phó với Tang Lê còn tính là danh chính ngôn thuận, nhưng việc gậy chuyện với bạn học ở bên ngoài trường học thì không thể biện minh được.

Tô Bạch Tình ở một bên yên lặng nghe, cười nói: “Tang Lê mới chỉ nói với giáo viên mà cậu đã sợ thế rồi sao? Vậy không phải để cậu ta thành công à?”

Kha Phỉ cắn răng đáp lại: “Ai sợ cơ chứ? Mình sẽ xử lý cậu ta sau.”

Tô Bạch Tình chậm rãi bước lên bậc thang: “Thật ra chỉ cần không có chứng cứ thì việc gì phải sợ?”

Trạm Thiến Tuyết không nói gì, Tô Bạch Tình tự cười tự lẩm bẩm: “Vậy mà có ai đó nói, lá gan của Tang Lê rất nhỏ, xem ra cậu ta không sợ hãi chút nào đâu, còn biết đi tố cáo giáo viên chủ nhiệm, so với Lữ Nguyệt thì cậu ta khó nhằn hơn nhiều đấy, thủ đoạn này của các cậu cũng vô dụng thôi.”

Trạm Thiến Tuyết nắm chặt lòng bàn tay khi nghe những lời đó.

Mấy người đi lên lầu.

Bên kia tâm tình Dụ Niệm Niệm chán nản, cô nàng sợ sau khi tan học về sẽ đụng độ với đám người kia, liền lôi Tang Lê xuống lầu, đi thẳng đến siêu thị.

“Mình vốn tưởng rằng có thể nghiêm túc giáo huấn bọn họ một trận, nhưng giáo viên chủ nhiệm sao có thể chỉ phê bình mấy câu là xong? Thiên vị bọn họ trắng trợn như vậy?!”

Dụ Niệm Niệm mua một chai nước đá tu ừng ực, cố gắng dập tắt ngọn lửa trong lòng.

Sau khi đi ra khỏi siêu thị, Dụ Niệm Niệm vẫn cảm thấy tức giận, thấy Tang Lê im lặng, liền hỏi cô sao lại bình tĩnh như vậy.

Tiếng ve sầu trên cây quanh quẩn bên tai Tang Lê, cô nhìn Dụ Niệm Niệm phẫn nộ hồi lâu, chua chát cong môi:

“Có phải mình là người đầu tiên kiện tới giáo viên không?”

Dụ Niệm Niệm nghẹn lời.

Nếu đi mách tội với giáo viên có ích, thì vì sao Lữ Nguyệt lại không chọn phương pháp này? Tại sao Trạm Thiến Tuyết và những người khác vẫn ngang ngược hoành hành đến hôm nay?

Quả nhiên, Tang Lê biết mình không phải người đầu tiên, có lẽ cũng không phải người cuối cùng.

Một mặt, gia đình Trạm Thiến Tuyết rất có sức ảnh hưởng ở đây, trước đây Lôi Đan có lẽ cũng đã từng xử lý loại chuyện này nên cũng rõ biết kết quả như thế nào, nên cũng chỉ có thể lựa chọn giải quyết sự tình qua loa như thế.

Mặt khác, Lữ Nguyệt không muốn đứng ra làm nhân chứng, cũng chính là bởi vì cô ấy muốn bảo vệ chính mình, không phải nạn nhân nào cũng phải dũng cảm.

Hơn nữa gần đây đang tuyển chọn lớp học văn minh, nếu trong lớp xảy ra chuyện gì, Lôi Đan với tư cách là giáo viên chủ nhiệm đương nhiên sẽ phải chịu trách nhiệm trước toàn trường, nếu để sự việc nghiêm trọng xảy ra, cô ấy còn có thế sẽ bị khiển trách. Loại chuyện này tốt nhất là nên được giải quyết nội bộ.

Nghe Tang Lê nói ba điểm này, Dụ Niệm Niệm không nói nên lời, ánh mắt Tang Lê rơi vào con cò trắng đậu trên mặt hồ, nhẹ giọng nói:

“Dù gì thì đây cũng không phải đây là lần đầu tiên mình bị bắt nạt, mình đã từng gặp những loại chuyện như thế nhiều lần từ trước tới nay rồi.”

“Ý là sao……”

Tang Lê kể cho Dụ Niệm Niệm về việc cô bị bắt nạt khi cô còn học cấp 2, khi đó cô học giỏi, xinh đẹp lại nhảy tốt nên thường bị các bạn nữ ghen tị, rồi có một bạn nam thích cô nhưng bị cô từ chối nên đã thẹn quá hóa giận, nhóm bạn này sau đó liền bắt đầu sỉ nhục cô vì xuất thân nghèo khó.

Có lần, cô kể lại chuyện này với giáo viên, giáo viên cũng báo cho cha mẹ cô, tuy nhiên, mợ cô đã nhận một số bồi thường vật chất từ ​​gia đình đối phương và chọn cách hòa giải và tha thứ cho họ, thậm chí còn nói chuyện riêng với đối phương để đảm bảo là sẽ không để Tang Lê gây rắc rối nữa.

Nhưng trên thực tế, hoàn toàn không có cái gọi là hòa giải, cho đến khi tốt nghiệp cấp 2, cô vẫn bị nhóm đó bắt nạt và cô lập ở nhiều mức độ khác nhau.

Làm gì có chuyện cô không muốn dũng cảm chống cự cơ chứ, giống như nữ chính đầy khí chất trong phim truyền hình, nhưng cô chỉ là một người bình thường, không cha không mẹ, được nuôi dưỡng và gửi đi học ở một thành phố xa lạ, cô đâu còn lựa chọn nào ngoài hèn nhát và nhẫn nhịn, đó là một lựa chọn bất lực.

Khi Dụ Niệm Niệm biết được những gì mà Tang Lê đã phải trải qua suốt thời cấp hai, cô cảm thấy chua xót vô cùng, mắt đỏ hoe, lời an ủi của cô đột nhiên trở nên nghẹn ngào: “Lê Lê, lúc đó mình không có ở đó, nếu mình mà ở đó, mình nhất định sẽ bảo vệ cậu.”

Chóp mũi Tang Lê đau xót, cô cố gắng nhếch khóe môi lên: “Không sao đâu, bây giờ chẳng phải mình đã gặp được cậu rồi sao?”

Khi đó, cô bị cô lập và bất lực, nhưng bây giờ, ít ra cô vẫn có một người bạn tốt ở bên, cô cảm thấy rất hạnh phúc.

“Nếu như đám người Trạm Thiến Tuyết kia vẫn còn ức hiếp cậu, chúng ta tiếp tục đi báo cho giáo viên chủ nhiệm, hoặc cậu thử mời dì của cậu ra mặt thử xem?” Dụ Niệm Niệm đề nghị.

Tang Lê gật đầu, nếu tình huống thực sự nghiêm trọng, cô sẽ đi tìm Tống Thịnh Lan.

Đi siêu thị xong, hai người trở về lớp.

Nhìn thấy đám người Trạm Thiến Tuyết, hai bên bình thản nhìn nhau, Dụ Niệm Niệm không khỏi tức giận, buồn bực nằm bò trên bàn, uể oải nghe giảng.

Buổi chiều tan học, Tang Lê nhận được tấm áp phích mẫu từ An Triết, cô nói với Dụ Niệm Niên: “Cậu đi về trước đi, mình sẽ vẽ tấm áp phích bảng đen trong lớp rồi sẽ về sau. Tối nay không có tiết học lớp Hỏa Tiễn.”

“Không cần mình vữ giúp cậu sao?”

“Không cần đâu. Cậu không phải đi về ký túc xá tắm rửa gội đầu sao? Hôm nay bài tập về nhà nhiều lắm mà.”

“Được rồi.”

“Tang Lê, cậu có cần… cần mình giúp đỡ không?” Trương Bác Dương hỏi.

Hai người bàn bạc xong, Tang Lê quyết định mình sẽ phác thảo những phần cơ bản trước, phần còn lại sẽ giao cho Trương Bác Dương làm vào ngày mai.

“Vậy bọn mình… đi trước đây.”

“Ừm.”

Trương Bác Dương đứng dậy, Quảng Dã bên cạnh cũng xách cặp đứng dậy.

Tang Lê đang đứng ở lối đi, cậu đi ngang qua cô.

Mùi hương bạc hà và hoa lê quyện vào nhau trong không khí.

Tang Lê hạ ánh mắt xuống một chút, không nhìn cậu.

Nhiếp Văn đi tới, ba người họ bước ra khỏi phòng học.

Đi xuống cầu thang, Trương Bác Dương nhìn thấy Dụ Niệm Niệm đi một mình phía trước với tâm trạng chán nản.

Trương Bác Dương tỏ ra do dự, một lúc sau Quảng Dã nói với giọng lười nhác:

“Muốn quan tâm thì đi đi.”

Nhiếp Văn đi ở giữa mỉm cười ôm lấy vai Trương Bác Dương: “Hay là cậu gọi người ta tới đây, chúng ta cùng tâm sự.”

Bị chọc trúng tâm tư, Trương Bác Dương đỏ mặt gãi gãi đầu, cất tiếng gọi Dụ Niệm Niệm, đối phương quay đầu nhìn bọn họ, dừng lại, mặt khó chịu hỏi có chuyện gì, Trương Bác Dương lo lắng: “Niệm Niệm, cậu sao vậy? Tâm trạng không tốt sao? Cả buổi chiều mình cứ thấy cậu gục mặt uể oải. Có phải cậu… xảy ra chuyện gì không vui không?”

“Mình không phải không vui, mình đây là đang tức giận.”

Dụ Niệm Niệm nhét chiếc kẹo sô cô la cho vào miệng, dùng sức cắn một miếng: “ Đám người Trạm Thiến Tuyết quả thực thật đáng ghét.”

Trương Bá Dương: “Bọn họ bắt nạt cậu sao?!”

“Không phải mình, là Tang Lê. Tối thứ sáu tuần trước họ đã chặn cậu ấy ở ngoài trường!”

Trương Bác Dương: “Hả?!”

Giọng nói giận dữ của Dụ Niệm Niệm truyền vào tai Quảng Dã.

Đôi mắt đen nhánh của cậu hơi gọn sóng.

Nhiếp Văn cau mày: “Chuyện là như thế nào?”

“Chiều thứ sáu tuần trước sau khi bọn mình nói giúp Tang Lê chuyện đi dọn về sinh ở bãi đất hoang, bọn họ ghi hận cậu ấy. Trạm Thiến Tuyết và những tên xã hội đen bên ngoài trường thường xuyên đi chơi cùng nhau. Tối hôm đó, sau khi Tang Lê tan học, họ đã chặn đường không cho cậu ấy về, sau đó còn đe dọa mắng chửi, thậm chí còn ra tay đánh cậu ấy.”

Nhiếp Văn kinh hãi: “Mẹ kiếp, bọn này ở Giang Vọng Môn mà dám to gan như vậy sao?!”

Nhiếp Văn nhìn về phía Quảng Dã: “Bạn trai của Trạm Thiến Tuyết không phải là A Bân học trường nghề sao? Đám côn đồ đó không tốt tính chút nào đâu, thậm chí còn dám động tay động chân với con gái cơ mà. Trạm Thiên Tuyết thế mà cũng dám gọi đám đó tới bắt nạt Tang Lê sao?”

Vết thương ở đầu gối của Tang Lê đêm đó và những lời nói của quản gia về việc cô gặp rắc rối khi về đến nhà hiện lên trong đầu cậu.

Khuôn mặt của Quảng Dã trầm xuống.

Hóa ra là cô bị ức hiếp cũng không dám than vãn một lời nào.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.