Huyền Vũ

Chương 2



Dịch: Yii

Beta: Sherlyn, Maria



Huyền Bắc Vũ tò mò tại sao Kinh Tả Lễ lại phải chịu sự đối xử như thế, suy nghĩ cứ quẩn quanh khiến chàng trằn trọc, không cách nào tránh khỏi cũng không thể nào loại bỏ, chàng lười nghĩ về nó nhưng cũng không thể tránh được.

Nếu đã như vậy, Huyền Bắc Vũ dứt khoát đi ra ngoài nghe ngóng cho rõ ràng, dù sao vẫn nhanh mà thoải mái hơn nhiều so với chàng phải lãng phí đầu óc để suy nghĩ. 

Người người đều biết nhà họ Kinh có một ngôi sao chổi. 

Cô Ba bà Sáu, chú Tư ông Năm cắn hạt dưa, dựa trước cửa nhà, nở nụ đầy ý vị quen thuộc, mở miệng gần như là nước miếng văng tứ tung, vô cùng hứng thú.

“Nghe nói con bé vừa mới sinh ra đã làm ông nó qua đời, cha nó định dìm chết nó để tránh tai họa nhưng mẹ nó không đồng ý!” Chú Tư cười khanh khách mở đầu câu chuyện.

“Chẳng trách cha nó không nhận nó, có ai lại bằng lòng để một ngôi sao chổi trong nhà chứ, mẹ nó một khóc hai náo ba thắt cổ, đàn ông nhà nào mà không đánh đập.” Bà Sáu tỏ vẻ khinh thường, bà ta phun vỏ hạt dưa dính nước miếng ra ngoài.

“Theo ta thì đó gọi là muốn ăn đòn, ta cũng là phụ nữ mà ta không ưa nổi như thế.” Cô Ba lớn tuổi hơn một chút, lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng vẻ mặt dữ tợn.

Ông Năm tỏ vẻ tán thưởng, khen ngợi cô Ba: “May là có người phụ nữ hiểu chuyện như ngươi, nếu như ai cũng giống như mẹ con bé thì chắc thiên hạ đại loạn mất.”

“Còn phải nói à.” Chú Tư đột nhiên nghĩ đến gì đó, căm tức trong lòng gần như không thể kìm được, gắng gượng khống chế cơn giận. Dường như đã bình tĩnh hơn, dáng vẻ có phần giận dữ khinh thường người phụ nữ không tuân thủ chuẩn mực đạo đức phụ nữ: “Cha nó đưa thư li hôn cho mẹ nó, mẹ nó còn dám đập bàn đại nghịch bất đạo nói là chính ta bỏ ngươi! Thật là trò cười lớn nhất thiên hạ, tai tiếng ngàn đời!”

“Lẫn lộn đầu đuôi.” Cô Ba không thể tin được kinh ngạc thốt lên: “Đạo lý ở đâu mà phụ nữ có thể bỏ đàn ông thế?”

“Bại hoại thế tục! Bại hoại gia phong!” Chú Tư tức giận nghiến răng nghiến lợi, tiếc là trong tay không có gậy, nhưng cũng không nỡ vứt hạt dưa trong tay đi.

“Ngươi xem vợ kế mà cha con bé lấy đó, đúng là một người tốt, nhìn cuộc sống hàng ngày kìa, một tay lo từ trong ra ngoài. Thay cha con bé lấy thêm vợ mới không nói, không ai dị nghị nàng ta nửa lời, không thiên vị, đó mới là dáng vẻ của một gia đình giàu có. Ngươi lại nhìn mẹ nó xem, cả ngày xuất hiện trước đám đông làm mất thể diện đi được, có người đàn ông nào mà chịu được chứ.” Bà Sáu chẹp miệng thán phục, không biết đang thay ai thương tiếc cái gì.

Chuyện thường ngày trong gia đình, cộng thêm sự ác ý cùng với hứng thú khi cắn hạt dưa khiến cho đầu Huyền Bắc Vũ khó chịu như muốn nổ tung.

Dường như những lời ác ý đó không thể giải tỏa sự tức giận trong lòng họ, họ chỉ ước có thể xông đến trước mặt hai mẹ con nhà họ Kinh, đánh chết bọn họ cũng không thể hả giận.

Huyền Bắc Vũ phỏng đoán, bọn họ vui vẻ tán dóc như vậy nên chàng có lặng lẽ rời đi thì cũng sẽ không phát hiện, chàng dứt khoát quay người đi.

Trong lòng chàng vẫn còn một hơi tích tụ, muốn quay đầu lại nhìn bốn người đang cười nói rộn ràng đàm tiếu về người khác kia, nhưng lại thấy thật sự không cần thiết.

Mặc kệ người khác nói gì, chung quy lại chàng vẫn phải giải quyết thỏa đáng chuyện của mình.

Huyền Bắc Vũ hạ quyết tâm, ngồi xổm gần cổng nhà Kinh Tả Lễ, há miệng chờ sung.

Kể từ hôm đó, hình như Kinh Tả Lễ bị cấm túc trong nhà, đã không ra ngoài trong thời gian dài.

Các bức tường quanh nhà Kinh Tả Lễ rất cao, nếu không dùng một chút pháp lực thì không thể đi vào bên trong được.

Huyền Bắc Vũ không muốn quấy rầy Kinh Tả Lễ, kiên nhẫn chờ đợi, thỉnh thoảng Khanh Nguyệt Tước sốt rột hỏi thăm tiến độ, nhưng lại bị tâm trạng không vội không gấp của Huyền Bắc Vũ trấn an.

Cũng đúng. Khanh Nguyệt Tước nghĩ lại, đã gặp được người rồi, trả ơn chẳng qua là chuyện trong chốc lát, vội cái gì chứ.

Khanh Nguyệt Tước khó chịu nhìn hai người ăn không ngồi rồi còn lại ở Doanh Nguyệt Cư, thở dài thườn thượt.

Mặc dù ba người họ đang ở đây trấn thủ nhưng suy cho cùng Huyền Bắc Vũ vẫn nên trở về càng sớm càng tốt, càng để lâu càng bất lợi cho chàng. 

Đại khái một ngày nấu ăn nhưng không có tỏi hay hành lá, hoặc thiếu ít muối vốn là chuyện hàng xóm có thể giúp đỡ được, nhưng Kinh Tả Lễ vẫn cần đi ra ngoài một chuyến.

Nhìn bóng lưng Kinh Tả Lễ vội vàng chạy đi, Huyền Bắc Vũ rơi vào trầm tư, hiện người khỏi bóng tối, quay đầu lại nhìn về phía cánh cửa lớn vẫn chưa đóng kín của nhà họ Kinh, thấp thoáng lộ ra sân viện đơn sơ. 

“Ngươi là Kinh Tả Lễ?”

“Là ta.” Kinh Tả Lễ nhìn thấy sao chổi, gần như không kiềm được tức giận, gượng ép đè nén lửa giận, hỏi: “Sao lại là ngươi? Ngươi là ai? Tại sao biết ta?”

Kinh Tả Lễ nhìn Huyền Bắc Vũ từ trên xuống dưới, vô cùng cảnh giác ôm giỏ rau trong ngực.

“Ta đến tìm ngươi.”

“Ngươi tìm ta làm gì?”

Nhìn ánh mắt cảnh giác của Kinh Tả Lễ, mặc dù Huyền Bắc Vũ lười giải thích nhưng vẫn kiên nhẫn nói.

“Đương nhiên là chuyện tốt…”

Vẫn chưa nói xong, Huyền Bắc Vũ chật vật quay đầu lại, chàng thật sự chưa bao giờ nghĩ tới mình thế mà lại bị một phàm nhân tát một cái?

Hai tay Kinh Tả Lễ nắm chặt thành nắm đấm, tức giận run cả người, gầm nhẹ giống như một con thú nhỏ bị thương: “Ngươi…”

Huyền Bắc Vũ oan ức vì bị đánh, tuy không muốn nhưng lúc này chàng cũng rõ chàng cần phải biện minh một hai câu cho mình.

“Bốp!”

Vẫn chưa kịp mở miệng nói, Huyền Bắc Vũ lại bị tát thêm cái nữa, hai bên má có thể coi như là có đôi có cặp. 

Hai tay Huyền Bắc Vũ che mặt, vô cùng sửng sốt.

Đây là cô nương dịu dàng hiền thục trong ký ức?

“Ta không cần biết ngươi từ đâu đến đây để hóng hớt nhưng ta không có gì để cho ngươi hóng hết! Cút xa một chút!”

Thấy Kinh Tả Lễ bừng bừng lửa giận, hình như Huyền Bắc Vũ hiểu ra điều gì đó, bình tĩnh lại, nhìn Kinh Tả Lễ.

Kinh Tả Lễ bị Huyền Bắc Vũ nhìn đến phát sợ trong lòng, khí thế giảm đi bảy phần, cảm thấy bất an muốn bỏ chạy nhưng lại để ý đến mặt mũi. Dựa vào đâu chứ? Người nên hoảng sợ bỏ chạy phải là đối phương mới đúng, sao nàng phải chạy chứ? Mặt mũi nhóc đanh đá hỗn thế của nàng phải để đâu đây?

Nàng cũng không sợ đánh nhau với đối phương, cho dù bầm tím cả người cũng chẳng sao, nhưng nàng nhất định phải cắn một cái thật mạnh lên người đối phương, khiến hắn lưu lại một vết sẹo!

Để mỗi lần hắn nhắc tới nàng, mặc dù là mắng té tát nhưng vì ngại nàng ghê gớm nên không dám chọc cô nhi quả mẫu mẹ con họ!

Nghĩ như vậy, Kinh Tả Lễ gắng gượng đứng yên tại chỗ, tuy vậy cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Huyền Bắc Vũ.

Im lặng một lúc lâu, lâu đến độ Kinh Tả Lễ gần như cho rằng nàng là một khúc gỗ thì Huyền Bắc Vũ mới nhẹ giọng hỏi: “Nguôi giận rồi?”

Kinh Tả Lễ vô thức gật đầu, bỗng nhận ra điều gì đó không đúng! Tại sao nàng lại gật đầu phụ họa với hắn chứ?

Tại sao phải để ý hắn chứ?

“Ta không phải người phàm, không tin vào những lời đồn thổi trên phố, cũng biết ngươi không phải là sao chổi.”

Đối mặt với lời giải thích nghiêm túc của Huyền Bắc Vũ, Kinh Tả Lễ thầm cảm động, vành mắt ươn ướt.

Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người đều chỉ chỉ trỏ trỏ nàng, ngoại trừ mẹ nàng trước khi xảy ra biến cố vẫn luôn nói với nàng là nàng không phải là sao chổi. 

Nhưng không còn ai nói với nàng như vậy nữa, Kinh Tả Lễ cũng hoài nghi, liệu có phải nàng đúng như những lời đồn trên phố không, là kẻ gây họa, nên tự sát từ lâu, tránh gây hại cho thiên hạ.

Nàng không hề quan tâm câu đầu tiên Huyền Bắc Vũ nói.

“Ngươi…” Kinh Tả Lễ nuốt xuống nghẹn ngào, ngẩng đầu nhìn Huyền Bắc Vũ, muốn giấu đi nỗi lòng hỗn loạn, nói: “ Ngươi tìm ta làm gì?”

“Kiếp trước ta nợ ngươi vài thứ, cần phải trả lại cho ngươi.” Huyền Bắc Vũ cân nhắc giọng điệu của mình, sợ người khác nghe thấy, thấp giọng nói nhỏ, che giấu sự thật.

“Vậy nên?”

Nhìn Kinh Tả Lễ nghi ngờ chớp mắt, giống như những đứa trẻ đồng trang lứa, cuối cùng Huyền Bắc Vũ cũng tìm được dáng vẻ cần có ở độ tuổi này trên người của nàng. 

“Ta cần phải trả lại cho ngươi.”

Kinh Tả Lễ cười khúc khích, nói: “Nếu ta không tin ngươi thì sao?”

“Ngươi phải tin ta.”

Ngũ quan Kinh Tả Lễ vẫn giống với trước đây, mặc dù chưa đến mức nghiêng nước nghiêng thành nhưng dù sao cũng xuất thân là tiểu thư khuê các, không thể nào kém cạnh được. 

Ẩn trong duyên dáng yêu kiều là thanh nhã hờ hững.

Tuy nhiên, trên mặt lại có một vết bớt to. Kinh Tả Lễ thường xõa tóc che nửa má, những sợi tóc rơi lả tả che đi vết bớt, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra.

Chuyện này nằm ngoài dự đoán của Huyền Bắc Vũ, một phàm nhân thân thể yếu đuối bị sét của Thiên Lôi đánh trúng, hậu quả sao có thể nhẹ như vậy. Huyền Bắc Vũ không khỏi sinh ra một sự tò mò mãnh liệt.

Đối với quyết tâm kiên định của Huyền Bắc Vũ, Kinh Tả Lễ càng thêm hiếu kỳ, cảm động chậm rãi bị cảm xúc hoà tan, bất an cùng với nghi ngờ trong lòng lại lần nữa nổi lên.

“Tại sao ta phải tin ngươi?”

Huyền Bắc Vũ thở dài, lật hai tay, bảo Kinh Tả Lễ nhìn tỏi trong giỏ rau, ngay lập tức diễn ra quá trình bén rễ nảy mầm của củ tỏi.

Kinh Tả Lễ kinh ngạc, sau một lúc nghĩ đi nghĩ lại, cười giảo hoạt, nói: “Ai biết được ngươi có phải là ảo thuật gia biểu diễn lừa tiền ở đầu phố hay không, ta phải thấy tận mắt mới tin.”

Khó đối phó hơn trước kia nhiều. Huyền Bắc Vũ thở dài trong lòng, một lần nữa cam chịu biểu diễn xuyên tường đi vào sân, khiến chó sủa dữ dội, lại thuận tay xóa ký ức của những người đi đường trợn tròn mắt nhìn. 

“Oa.” Kinh Tả Lễ nhảy bật lên vỗ tay khen ngợi Huyền Bắc Vũ.

Từ nhỏ nàng chưa bao giờ gặp những chuyện ly kỳ quái lạ trên đời, chuyện Huyền Bắc Vũ đang làm bây giờ chắc chắn là chuyện hiếm thấy nhất trong cuộc đời nàng.

Huyền Bắc Vũ thu lại hơi thở trên người, chậm rãi hỏi Kinh Tả Lễ: “Ngươi tin chưa?”

“Ồ.” Kinh Tả Lễ đảo mắt, nói: “Nửa tin nửa không.”

“Ngươi có yêu cầu gì ta đều đáp ứng ngươi.”

Kinh Tả Lễ không dám tin, phấn khích chỉ vào mình: “Ta ư?”

“Đúng vậy, dù ngươi có yêu cầu gì ta đều đáp ứng cả.” Huyền Bắc Vũ rất kiên nhẫn trả lời.

Kinh Tả Lễ đảo mắt, không biết nghĩ đến điều gì, cân nhắc một lúc lâu rồi tinh ranh nói: “Ta vẫn chưa có ước nguyện nào, nếu không thì… ngươi ở bên cạnh ta trước, khi nào ta có ước nguyện thì sẽ nói cho ngươi biết?”

Tính tình Huyền Bắc Vũ khá tốt, thương lượng với nàng: “Vậy khi nào ngươi mới có ước nguyện?”

“Nếu ngươi không phải người phàm vậy chắc tuổi thọ của ngươi rất dài, ở cạnh ta chờ mấy năm chắc cũng không tính là gì đúng không.” 

Nhưng mà, Huyền Bắc Vũ lại do dự, chàng muốn ngủ.

Thời tiết trần gian luôn khiến cho chàng không có tinh thần, lúc nào cũng muốn ngủ.

Thấy Huyền Bắc Vũ dường như muốn nói điều gì đó, Kinh Tả Lễ lập tức mở miệng nói trước: “Ngươi định nói gì, bởi vì ngươi là một tên lừa đảo nên không muốn đợi, hay ngươi còn lý do nào khác?”

Huyền Bắc Vũ chân thành trả lời: “Ta muốn ngủ.”

“Hả?” Kinh Tả Lễ há hốc mồm.

“Ta là tộc Rùa Đen, bản tính lười biếng, không thích đi lung tung.” Huyền Bắc Vũ nhẫn nại giải thích.

“Ngươi là rùa?” Chưa kịp nghĩ, Kinh Tả Lễ đã nói ra lời trong lòng.

“Chúng ta không phải một loài…”

“Vậy thì tốt.” Suy nghĩ một lát, Kinh Tả Lễ từ bi nói: “Ngươi tìm một sân nhỏ, nếu ta có việc gì thì sẽ tìm ngươi, gọi ngươi, nếu không có chuyện gì thì ngươi muốn ngủ cứ ngủ là được rồi.”

Huyền Bắc Vũ do dự muốn rồi lại thôi, muốn nói nhưng lại không thể thốt ra thành lời, càng lười sắp xếp từ ngữ, nên thôi cứ tuỳ ý nàng ấy vậy. 

Rốt cuộc tuổi thọ của phàm nhân cũng chỉ có trăm năm, cho dù có ở bên cạnh nàng ấy đến tận lúc chết già, cũng có sao đâu.

Hết chương 02!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.