Huyền Vũ Dạ Nguyệt

Chương 18: Sinh khí



Dang tay ra, ta tùy tiện ngáp một cái, rồi lau đi mồ hôi, vui vẻ tung tăng đi trên con đường rộng lớn của ta, ta chán ghét Âu thần kinh kia nên ta cực không muốn cùng nàng giáp mặt, mắc công ta liền lộ ra nguyên hình thì không tốt, 36 kế, tẩu là thượng sách.

“Nhiêu Nhiêu tỷ tỷ”, thanh âm giòn tan vui vẻ truyền đến tai, rất quen thuộc, ta muốn bỏ chạy thì bị một bóng đen xoẹt tới chắn trước người, nàng nói “Nhiêu Nhiêu tỷ, mới rời xa hơn nửa tháng tỷ liền không nhận ra muội?”

Lùi lại vài bước, nuốt nước miếng ta nói “Nhận, nhận lầm người rồi”

Cái tình huống này có thể gọi là tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa không nhỉ?

“Tỷ lừa con nít”, Mộ Dung Miễn Miễn hai tay chống nạnh, bĩu môi nói, nàng ta liền chìa ra ngọc bội nói “Tỷ tỷ khiến muội rất buồn”

Thấy nàng ta xụ mặt lại, ta sửa lại giọng mềm lại liền nói “Ân, thật xin lỗi, là tỷ có lỗi, tỷ nhất lời lẩm cẩm không nhận ra muội” thật ra lúc bình thường ta thường hay giả giọng, rất khó có thể mềm mại thùy mị chỉ trừ lúc ta hát.

Chu môi nàng hỏi “Vì sao tỷ lại đội nói lưới?” ta thất sắc hỏi “Thế vì sao muội nhận ra tỷ?”

“Là bóng lưng của tỷ”, Mộ Dung Miễn Miễn cười hì hì, lộ ra khuôn mặt thập phần khả ái nói, aiz, nguyên lai là thế, ta hướng tới nàng nói “Ân, là tỷ….đang hóa trang….trốn tránh mọi người” nam mô a di đà phật, nếu để con chót lọt qua chuyện này con thề hằng năm con sẽ tới chùa chiền thắp nhang tạ lễ.

Mộ Dung Miễn Miễn gật đầu nói “Nguyên lai là như vậy”

“Hình như muội rất hiểu biết tỷ tỷ”, ta ngạc nhiên nhìn nàng ta, nếu ta không lầm lẫn thì ta chỉ mới gặp mặt nàng ta lần đầu tại Mộ Dung sơn trang.

Nàng nói “Ân, danh tiếng của tỷ tỷ đã lan truyền khắp cả Thần Trường quốc, có ai mà không biết tỷ, tỷ hóa trang cũng tốt” để đại ca muội bớt đi ít kẻ thù, hắc hắc.

Ta rất thưởng thức Mộ Dung Miễn Miễn, còn nhỏ mà thật hiểu chuyện thông minh lanh lợi, lại khả ái, sau này nhất định là môt đại mỹ nữ.

“À, nếu tỷ nhớ không lầm nhà muội ở thị trấn kế bên, vì sao muội lại ở đây?”, ngó tây ngó dọc, không hề thấy bất cứ hình bóng của người hầu ta hướng tới Mộ Dung Miễn Miễn hỏi.

Mộ Dung Miễn Miễn than thở ra mặt “Hội hoa đăng chỉ tổ chức ở kinh thành, nên muội cùng đại ca tới đây để ‘thưởng thức, thưởng thức’ nhưng mà khi nãy muội vui chơi quá trớn, liền lạc mất đại ca, nên…ô….ô…ô…” nhịn không được liền khóc

Đại ca a, muội đã để dành cho ca một bất ngờ đến, mau đến đây a

“Ân, không khóc, tỷ sẽ dắt muội về lại sơn trang” thấy nàng ta khóc lóc thật là bi thương, lại rất khả ái, ta liền mềm lòng an ủi nàng ta, aiz, nàng đã bị trúng kế rồi.

“Ân, tỷ đã nói thì phải làm được” hết khóc, nàng hướng tới ta ra điều kiện, ta liền cười lên một trận như thế nào mà ta lại bị một tiểu quỷ ‘bỡn’? Bất quá ta là người lớn đã hứa thì phải làm, bất chợt <Di Hồng Lâu> ngay trước mặt, ta liền nói “Chờ tỷ tỷ thay đồ, sẽ dẫn muội về nhà”

“Ân”, Mộ Dung Miễn Miễn gật đầu, ta liền phi thân qua <Di Hồng Lâu> tới căn phòng mà Hồng tỷ chuẩn bị cho ta, ta mở cửa, oa thật sạch sẽ, chứng tỏ Hồng tỷ đối đãi với ta thật tốt, đi lâu như vậy mà cũng còn chiếu cố phòng ta

Liền thay đồ, tẩy trang, ta vừa bước ra thì đứng hình, hét lên “Nga” Hồng tỷ kinh hoảng la lên, trong đầu ta xuất hiện chữ: thảm.

“Muội đi đâu hết mấy ngày nay, cứ như muội là bọt biển nói biến mất liền biến mất”, Hồng tỷ hướng tới ta hỏi tội, ta chặn lại nàng ta nói “Hồng tỷ, là muội quấy nhưng…”

“Không được, nhất thiết hôm nay muội phải hát một khúc mới có thể đi” Thẫm Hồng trừng mắt hung tợn nói, nàng thở dài “Hảo, chỉ một khúc”, aiz, Miễn Miễn a, ngươi có biết đã hại ta không.

Nàng ta liền cười đắc ý nói “Ân, chỉ một khúc”, ta kêu nàng đi chuẩn bị, tiện thể dẫn Mộ Dung Miễn Miễn đến một căn phòng chờ ta biểu diễn xong liền dẫn nàng ta về nhà, coi như trả nợ ân tình của Mộ Dung gia dành cho ta, nàng cũng không quen thở dài “Aiz”

Thêm một lần xuất hiện trước công chúng ta chọn bản nhạc tình <Điêu Hoa Lung> mà ta thích nhất lên biểu diễn.

Màn đêm bao phủ nơi này, ta sớm kêu Hồng tỷ tắt hết lồng đèn, bắt đầu từ hạ sân khấu xuất hiện rất nhiều nữ tử xinh đẹp cầm đèn cày, múa một khúc trên sân khấu làm nền.

Đèn cày làm sáng cả sân khấu, tạo hiệu ứng như ta mong muốn, lần này chính là lần cuối cùng ta xuất hiện nên ta muốn làm long trọng thêm một chút, liền quăng cầm phổ ta chép sẵn cho họ, để họ thổi, đàn, theo bản nhạc ta mong muốn.

Sau khi các nữ tử khiêu vũ xong, ta liền hướng tới họ ra hiệu, nhạc nền bắt đầu nổi lên, nương theo ánh sáng của trăng bạc, ta liền phi thân từ mái nhà xuống một cách nhẹ nhàng.

Giọng hát mềm mại cất lên:

…..

Thanh phong kiếm dẫn lối, ta tương phùng giữa một trời hoa

Nụ cười của mỹ nhân chỉ dành cho đấng anh hùng

……

Ta liền nhảy múa giống như tivi đã từng chiếu, hát tiếp:

…..

Minh nguyệt đao có hiểu mộng nhân gian

Hồng trần vô hoa một kiếp rồi sẽ là hư vô

Trời lạnh rét tương tư da diết, núi non nghìn trùng chỉ mình ta nơi này

Hồng nhan ngắn ngủi tựa trăng rằm

……

Nhất lời ta liền phất ống tay áo cột vào xà nganh của <Di Hồng Lâu> xoay một vòng trên không trung tuyệt đẹp hát

…..

Đèn thanh hoa lung linh (trôi theo dòng nước), tâm sự nặng

Ngắm sao trời, nhớ người trong mộng

Tình này khó tả, lệ chảy trong tim

Đao cỏ xanh, kiếm sắt lạnh

Phiêu bạc giang hồ, lòng thương tâm

Đoạn trường sầu, nhìn lược mộc, nhớ cố nhân

……

Rồi buông vạt áo xuống, khẽ nhảy theo điệu nhạc, biểu hiện thực đau khổ mà hát

…..

Bình minh lên, sao vụt tắt

Đoạn trường tương tư khó dứt

Ngắm trời xanh, không thể dùng kiếm cắt đứt đoạn ân tình

…..

Thêm một lần phi thân lên trời, để từ từ rơi xuống

…..

Đèn thanh hoa lung linh (trôi theo dòng nước), tâm sự nặng

Ngắm sao trời, nhớ người trong mộng

Tình này khó tả, lệ chảy trong tim

Ngâm khúc trường ca hư ảo

Duyên trần hợp tan li biệt

Đợi đến tóc bạc sương mai cũng không có ngày tương phùng

…..

Dứt lời tiếng nhạc kết thúc, ta liền cúi chào mọi người “Hoan hô, hoan hô”, một tiếng hoan hô kịch liệt bùng nổ ước chừng vang vọng lên trăm dậm mới dứt, mọi người thêm một lần điên cuồng đổ lên sân khấu, rất may lần này chuẩn bị chu toàn, rất nhiều đại hãn được điều tới để ngăn chặn đám đông kích động.

Rất nhiều người quăng hoa lên, khẽ nhặt một cành hoa lên ngửi, nở lên nụ cười nhạt, nàng liền xoay lưng đi, Hồng tỷ đi theo sau “Cô nương, Mộ Dung tiểu thơ đang ở bên trên chờ”

Nàng không để ý sắc mặt quỷ dị của Thẫm Hồng, một thân màu đỏ kiều diễm mị tình bước lên lầu, vẫy tay với đám đông đang hò hét kia, ta bước vào phòng…..

Cả căn phòng đều im lặng……

Đầu ta xuất hiện lớp mồ hôi mỏng, như thế nào ta chỉ mới ra đi đôi chút, mọi người liền tụ hợp đầy đủ tề tụ nơi này? Chẳng lẽ ông trời cũng không giúp ta?

Nàng thật không hiểu danh tiếng của <Di Hồng Lâu> gì cả, aiz, khi mọi người nghe tin nàng lên hát thì một truyền mười, mười truyền trăm, cuối cùng là truyền tới ngàn dậm, cho dù ở xa cách mấy vẫn muốn ghé vào <Di Hồng Lâu> mở mang mãn nhãn chứ!

Một thân màu đỏ, tuấn nhan lộng lẫy, thư thái nho nhã, dáng người lịch thiệp, hắn bước tới “Nhiêu Nhiêu cô nương, hữu lễ”

“Ngài…Mộ Dung công tử” vừa nhìn thấy hắn ta liền nhận ra, vì hắn rất giống với khuôn mặt hôm kia ta nhìn thấy trong lúc mê man.

Nhếch môi một cách khiêu gợi, hắn nói “Ân, thật may mắn khi cô nương còn nhớ tới tại hạ”

Nhún nhún vai ta nói “Ân, là tiểu nữ đa tạ ngài mới đúng, nên xưng hô là ân công”

“Ngô, không cần phải khách khí như vậy”, Mộ Dung Vô Nhai liền từ chối cách gọi phân biệt thân phận như vậy

Mộ Dung Miễn Miễn bấy giờ mới bước lên thật vui vẻ nói “Tỷ hát rất hay, không hổ danh người đời ca tụng”

Cả ba người cười nói vui vẻ xem những người trong phòng là không khí, nàng lúc này rất đẹp, đầm thấm nhẹ nhàng, e lệ, nở lên nụ cười tươi sáng đủ mị hoặc tất cả nam nhân trong phòng

Âu Nhã Vũ nhịn không được tiến lên ra mắt, nói “Nhiêu Nhiêu cô nương, nghe danh đã lâu, nay gặp mặt, quả thật là mở rộng tầm mắt” hai mắt hắn lóe sáng như tìm được trân bảo ngăn năm không bằng.

Hướng tới hắn, nàng nhún người, gật đầu, nàng không giận hắn, hắn là người bạn thứ hai ở kinh thành chạm mặt với nàng, đối đãi nàng tử tế, hướng tới mọi người nàng chào hỏi “Rất vui được gặp mặt quý khách nhân”

“Không hổ danh là ‘ca kỹ’, quả thật mị chết các nam nhân”, Âu Nhã Uyên tùy hứng trào phúng nói, nàng thật ghen tỵ ra mặt, giọng hát tuyệt mỹ, khuôn mặt tinh xảo như một búp bê, nụ cười thuần khiết, dáng người uyển chuyển

Vì sao ông trời lại quá bất công, tạo nên một người quá hoàn mỹ như vậy?

Cười nhẹ, nàng đáp “Ân, lần đầu gặp mặt, tiểu nữ mới biết thì ra lời đồn nơi kinh thành thật không đáng tin cậy” nói xong nàng vẫn không quên cười thật tươi, nàng yêu nghiệt lộ rõ, đâm một nhát thật mạnh vào yếu điểm của nàng ta.

“Không nên sinh khí”, Mộ Dung Vô Nhai dù nói thế, nhưng mắt lạnh hướng tới Âu Nhã Uyên mà cảnh cáo.

“Hừ, quả thật loại người sinh ra từ ‘lầu xanh’, ‘kỹ viện’ có khác, thật không gia giáo” bỏ mặt sự cảnh cáo của Mộ Dung Vô Nhai, Âu Nhã Uyên dương dương tự đắc nói.

Nhún nhún vai, nàng trào phúng cười mỉa, đáp lại “Ân, tiểu nữ xuất thân hèn mọn, không thể sánh bằng <Kinh thành đệ nhất mỹ nhân>” nụ cười bất tri bất giác liền tắt đi, vênh mặt lên, cao ngạo như chim khổng tước “Thân là một ‘tiểu thơ danh môn khuê các’ đi tới lầu xanh đã đành, nay lại đi đánh đồng với một kẻ hèn mọn như tiểu nữ, lộ ra bộ dạng của một đố phụ thì thật làm mất thân phận của ‘tiểu thơ danh môn khuê các’, cũng như làm bẩn đi khí chất của các vương tôn quyền quý khác”

“Ngươi…..” Âu Nhã Uyên thất sắc, giận dỗi tới tím mặt, đứng phắt lên chưa đầy một câu liền á khẩu.

“Người đâu, tiễn Âu Nhã cô nương về lại Âu Nhã phủ”, Hoàng Bá Thuần lạnh lùng lên tiếng, các đại hãn nghe được liền xông vào phòng “Âu nhã cô nương, thỉnh”

Âu Nhã Uyên mở to miệng ra nhìn Hoàng Bá Thuần, không chỉ có Âu Nhã Uyên cả kinh mà toàn thể mọi người ở đây đều bị kinh hách.

“Tỷ tỷ, tỷ có mắt nhìn thấy đó” Âu Nhã Uyên liền quay mặt hướng tới Huyền Vũ Dạ Tuyết kể lể.

“Tiễn khách”, Hoàng Bá Thuần rất ít lộ ra bộ dạng giận dữ của mình, nên các đại hãn liền làm việc “Thất lễ”

“Không, Thuần ca ca không thể làm như vậy, nàng ta chỉ là một kỹ nữ không hơn không kém”, vùng vẫy trước sức mạnh các đại hãn, Âu Nhã Uyên hét lên, tiếng hét của nàng càng hét càng xa, tới lúc im lặng.

Hai tay siết chặt lại, nàng nhịn quá đủ rồi đối diện với căn phòng tràn ngập chết chóc có, ái ngại có, thân là kẻ đầu sỏ, nàng thật không còn mặt mũi ở lại đi, vì thế nàng vội cáo biệt “Thất lễ, Nhiêu nhi xin cáo lui”

Nói xong nàng liền cất bước ra đi, Mộ Dung Vô Nhai liền đuổi theo nàng……….
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.