Yêu sao? Đây là lần đầu tiên Triệu Huyền Vi nghe được Giản Trung Khúc nói lời yêu mình... Tiếng yêu này có phải đến quá muộn rồi không? Khi cả hai chẳng thể quay đầu lại được nữa... Cô yêu hắn, hắn cũng yêu cô nhưng cuộc sống này không phải cứ có tình yêu là sẽ bình bình an an ở bên cạnh nhau. Nếu cô chấp nhận hắn và nếu may mắn cả hai sẽ nắm tay nhau mà bước vào lễ đường... Vậy thì cô phải đối diện với ba mẹ hắn như thế nào đây?
Họ có ơn nuôi dưỡng cô, nhưng chính cô cũng hiểu họ chỉ là muốn bù đắp, họ sợ hãi với tội lỗi trong quá khứ của mình nên mới muốn mang cô về nhà, nuôi lớn cô thay thế cho đứa con gái bạc mệnh của họ...
Triệu Huyền Vi đã dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Giản nhưng nếu cô kết hôn cùng Giản Trung Khúc chẳng phải cô sẽ gọi ba mẹ hắn một tiếng ba mẹ sao? Vậy thì cô còn mặt mũi nào mà gặp lại ba mẹ Triệu dưới cửu tuyền.
Nếu Giản Trung Khúc mở lòng có thể ở bên cô cả đời mà không cần hôn nhân làm sợi dây liên kết thì Triệu Huyền Vi cũng sẽ không đồng ý... Hai người yêu nhau ở bên nhau đến cuối cùng đều muốn cùng nhau vun đắp một mái ấm, Triệu Huyền Vi đã bị bỏ rơi rất nhiều lần, cô sợ nếu không có căn cơ này một ngày nào đó Giản Trung Khúc sẽ thay lòng mà bỏ lại cô một lần nữa... Cô đã chịu quá nhiều tổn thương, con tim cô không còn đủ mạnh mẽ để có thể chấp nhận những đau khổ mà chính người mình yêu mang đến nữa.
Triệu Huyền Vi hít một hơi thật dài, nước mắt cô cũng vô thức mà lăn dài trên khuôn mặt, giọng nói nghẹn lại mà hỏi hắn:
"Trung Khúc... Em làm sao có thể tin anh đây?"
"Anh yêu em hay là thương hại em? Năm đó em cũng tưởng chừng anh rất yêu em... Dù anh không cho em một danh phận nhưng sự dịu dàng của anh làm cho em ảo tưởng về tương lai của hai chúng ta... Nhưng rồi thì sao? Anh đã thay đổi... Anh chà đạp, sỉ nhục em... Không khác gì một con đĩ trên giường của anh... Chỉ khi anh ôm thân thể xém chút nữa bị nghiền nát dưới bánh xe của em lên anh mới vì em mà rơi nước mắt..."
Triệu Huyền Vi càng nói cô càng nấc nghẹn lên từng tiếng, những âm thanh nhỏ vụn khó khăn phát ra từ cổ họng:
"Vậy... Em làm sao để tin một người... Tình cảm không chắc chắn như anh đây..."
Những lời cô nói đều đánh vào nỗi dằn vặt nhiều năm qua của Giản Trung Khúc, hắn gục mặt trên chân cô mà nghẹn lòng rơi lệ, nước mắt hắn làm ướt cả bàn tay non mềm của cô...
Giọng nói Giản Trung Khúc cũng giống như cô mà nghẹn lại đau đớn:
"Anh chưa từng thay đổi... Anh yêu em từ bao giờ anh cũng chẳng biết... Năm đó nếu không phải bị Tưởng Mộng gạt anh sẽ không làm ra mấy chuyện ngu ngốc như vậy..."
Cả người Triệu Huyền Vi khựng lại, hắn nói Tưởng Mộng gạt hắn là gạt chuyện gì? Cô không biết, cô cũng không muốn biết, Triệu Huyền Vi sợ sau khi cô biết được rồi sẽ mềm lòng mà tha thứ cho hắn như vậy thì mọi dự định ban đầu, sự kiên trì suốt 5 năm qua đều tan thành mây khói.
Triệu Huyền Vi đẩy nhẹ Giản Trung Khúc ra mà lạnh giọng nói:
"Xin anh... Hãy đem những chuyện trong quá khứ bỏ lại phía sau... Chúng ta đều phải sống một cuộc đời mới... Có giải thích, có hàn gắn thế nào thì em và anh mãi mãi cũng không thể đi chung một con đường."
Vừa dứt lời Triệu Huyền Vi đã tự xoay vành lăn mà biến mất từ từ khỏi tầm mắt của Giản Trung Khúc...
Hắn vẫn ngồi trên mặt đất mà nhìn theo hướng cô rời đi, hắn không gào lên khóc như một tên điên nhưng càng im lặng thì lại càng đau khổ, nổi đau không thể nào phóng thích được chèn ép cơ ngực của hắn... Gác lại quá khứ sao? Hắn không muốn... Hôm nay cô không chấp nhận thì còn có ngày mai, ngày kia, ngày kìa,... Chỉ cần hắn còn sống một ngày hắn nhất định sẽ làm cô xiêu lòng mà nhìn về phía hắn...
***
Trác Nhất Thành vừa đến bar đã thấy Giản Trung Khúc ngồi một góc nốc từng chai rượu như nốc nước lọc... Anh chỉ có thể nghĩ được nó bị phũ còn tàn nhẫn hơn anh nên mới mang bộ dạng này mà đến họp mặt với đồng minh.
Trác Nhất Thành ngồi xuống bên cạnh Giản Trung Khúc, anh không uống rượu mà chỉ nhàn nhạt hỏi hắn:
"Không có tiến triển gì à?"
Giản Trung Khúc buồn bã lắc đầu, khàn giọng mà hỏi lại:
"Còn mày? Đến thẳng công ty người ta mà không có thu hoạch gì sao?"
Trác Nhất Thành ngã lưng ra ghế mà thở dài nói:
"Công ty người ta chứ đâu phải nhà hoang chết chủ mà tao muốn tới tìm ai thì tới... Tao đợi cô ấy tới chiều mới thấy cô ấy xuống lấy xe... Mà vừa thấy tao cô ấy đã chạy mất... Tao cũng đâu có ăn thịt người."
Giản Trung Khúc nhếch miệng cười, đúng là phận trai mười hai bến nước, lận đận như nhau, hắn thấp giọng mà xỉa xói anh:
"Mày đâu ăn thịt theo nghĩa đen... Mày ăn theo nghĩa bóng... Thấy mày người ta sợ là phải."