Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 904: Sát cơ không tên (1)



- Lục giai tam trọng?

Học viên ngoại viện kia cau mày, khiếp sợ nói:

- Lẽ nào là dấu vết của Huyền Diệp và Ngô Chiến kia để lại, không thể a? Huyền Diệp kia chỉ là Võ tông ngũ cấp tam trọng, mà Ngô Chiến cũng chỉ làlụcgiai nhất trọng mà thôi.

Lữ Phong lắc đầu một cái:

- Xem khí tức để lại, người chiến đấu ở nơi này trước đó hẳn là hai tên kiếm khách, hơn nữa ở lĩnh ngộ trên kiếm ý đều không phải là bình thường.

Lữ Phong có nhãn lực thế nào chứ, kiếm ý mà hai người Diệp Huyền để lại chỗ này, tuy rằng chỉ có một tia, thế nhưng Lữ Phong hoàn toàn có thể từ bên trong nhìn ra được một chút manh mối.

Kiếm khách?

Học viên ngoại viện kia trầm giọng nói:

- Huyền Diệp kia sử dụng kiếm, dùng thực lực ở cuộc thi vòng loại đẩy lùi Trữ Kiếm của hắn mà nói. Nói không chừng thực sự sẽ có sức chiến đấulụcgiai tam trọng. Còn Ngô Chiến, tên rác rưởi kia căn bản không thể, như thế xem ra, người chiến đấu với Huyền Diệp sẽ là một người khác.

- Có lẽ vậy.

Lữ Phong gật gù.

Đúng lúc này...

- Trần Kim, tại sao ngươi lại ở chỗ này.

Thanh niên Ngô Chiến trước đó bị cướp đoạt hai viên tinh thạch kia không biết từ lúc nào đã trở lại nơi này, có chút ngạc nhiên nhìn Trần Kim và Lữ Phong ở trước mặt mình.

Lúc trước, sau khi hắn rơi đi càng nghĩ càng cảm thấy khiếp sợ đối với thực lực của Diệp Huyền và Lâm Nguyên. Đặc biệt là kiếm ý mà Diệp Huyền thi triển ra, khiến cho hắn cực kỳ chấn động, sau khi trái lo phải nghĩ, hắn quyết định trở về, lần thứ hai cảm thụ kiếm ý mà Diệp Huyền để lại nơi này một chút.

Thế nhưng hắn lại không nghĩ rằng, hắn lại gặp mặt thủ hạ Trần Kim trước đó của hắn, cùng một gã học viên khác chưa từng gặp mặt.

- Vị này chính là...

Ngô Chiến cau mày, từ trên người Lữ Phong hắn đã cảm nhận được một luồng khí tức làm cho hắn run sợ.

- Ngô Chiến sư huynh.

Nhìn thấy Ngô Chiến, trong lòng Trần Kim đột nhiên cả kinh, con ngươi hắn đảo một vòng, ngay lập tức sợ hãi nói:

- Ngô Chiến sư huynh, vừa nãy ngươi bị Huyền Diệp truy sát, ta lo lắng ngươi xảy ra chuyện gì, vì lẽ đó mới chạy ra xa. Không nghĩ tới mới vừa tới đây lại bị người này bắt lại, hỏi dò ta tình huống của nơi này, người này là học sinh cũ trong nội viện, ta không dám không trả lời a.

Trần Kim ra vẻ sợ hãi, kinh hoảng.

- Thật không?

Ngô Chiến có chút khả nghi liếc mắt nhìn hắn, tuy rằng hắn không nghe hai người trò chuyện, thế nhưng nhìn vẻ mặt và dáng dấp của hai người trước đó, dường như cũng không giống như Trần Kim nói vậy.

Biển hiện của Trần Kim và người học sinh cũ kia còn giống như hai người quen biết lẫn nhau từ trước a.

Thế nhưng khi ở ngoại viện thì Trần Kim vẫn theo hắn, xưa nay hắn chưa từng nghe nói Trần Kim có quen biết với một học sinh cũ nào đó ở trong nội viện.

Trần Kim nhìn vẻ mặt của Ngô Chiến, hắn ngay lập tức hiểu được, có lẽ Ngô Chiến đã hoài nghi ra gì đó. Hai hàng lông mày của hắn nhất thời nhíu lại, chuyện này phiền phức rồi a.

Hắn vừa muốn tiếp tục giải thích thì...

- Không cần phải phiền toái như vậy.

Thì đã thấy Lữ Phong đột nhiên lạnh lùng nói một câu, mà thân thể hắn loáng một cái, tay phải bay thẳng đến chỗ Ngô Chiến, định bắt người này lại.

Trong lòng Ngô Chiến cả kinh, vội vàng phản kháng, thế nhưng ở trước mặt Lữ Phong, người ở bên trong tất cả đệ tử sát hạch đủ để xếp hạng đầu, Ngô Chiến lại giống như một đứa trẻ vậy, trong nháy mắt đã bị Lữ Phong nắm vào trong tay.

Tiếp theo một luồng Huyền lực đáng sợ rót vào trong thân thể của hắn, phong ấn lại tất cả huyền mạch và Huyền lực trong cơ thể hắn.

- Ta hỏi ngươi, vừa nãy người chiến đấu ở đây rốt cuộc là ai?

Thanh âm lạnh lùng của Lữ Phong vang dội ở bên trong núi rừng.

- Ngươi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?

Ngô Chiến phẫn nộ nói.

- Hả?

Ánh mắt Lữ Phong trợn lên, một luồng lực lượng mạnh mẽ chui vào trong cơ thể của Ngô Chiến, khiến cho hắn nhất thời phun ra một ngụm máu tươi.

- Ta nói, ta nói...

Ngô Chiến sợ hãi nói, Lữ Phong mang đến cho hắn một cảm giác thật là đáng sợ, tuy rằng ánh mắt của đối phương cũng không có bao nhiêu ác liệt. Thế nhưng lại giống như một ác ma vậy, từ sâu trong lòng hắn đã cảm giác được hoảng sợ.

Lúc này, Ngô Chiến đem tất cả chuyện đã phát sinh ở nơi này ra nói một lần.

- Ồ?

Sau khi nghe Ngô Chiến nói xong, Lữ Phong đăm chiêu.

- Vị sư huynh này, chuyện ngươi muốn biết ta đã nói cho ngươi rồi. Hiện tại tất cả tinh thạch trên người ta đều bị Huyền Diệp cướp đi, ngươi có thể thả ta đi được không?

Ngô Chiến nơm nớp lo sợ nói.

- Thả ngươi?

Lữ Phong đột nhiên nở nụ cười quỷ dị, trong bàn tay phải nắm lấy Ngô Chiến đột nhiên bắn ra một luồng Huyền lực khủng bố.

Sưu sưu!

Hai mắt Ngô Chiến đột nhiên trợn tròn, cả người hắn nổi lên gân xanh, ánh mắt hoảng sợ, giống như gà bị tóm cổ vậy, bên trong thất khiếu cũng có máu tươi chảy xuống.

- Ngươi... Ngươi, không ngờ...

Hắn gian nan nói ra hai chữ, ánh mắt từ từ ảm đạm, cuối cùng triệt để không có tiếng động.

Phanh một tiếng, thi thể của Ngô Chiến bị Lữ Phong ném xuống trên đất, khuôn mặt hiện lên vẻ dữ tợn và hoảng sợ, tâm mạch và huyền mạch trong cơ thể, tất cả đều bị phá nát.

- Lữ Phong sư huynh, ngươi giết hắn?

Trần Kim ngạc nhiên trợn to hai mắt, vẻ mặt kinh hãi nói:

- Nếu như bị các đạo sư của Lam Quang học viện biết, hai người chúng ta coi như xong a.

- Ngươi không nói, ta không nói, đạo sư của Lam Quang học viện sao lại biết được cơ chứ?

Lữ Phong cười xì một tiếng, sau đó thu hồi nhẫn trữ vật của Ngô Chiến, lại lãnh đạm nói với Trần Kim:

- Thi thể Ngô Chiến này ta sẽ giao cho ngươi giải quyết.

Trong lòng Trần Kim thầm mắng, chỗ tốt đều bị ngươi đạt được, chuyện nguy hiểm lại để cho ta tới làm. Thế nhưng hắn cũng không dám nói ra, chỉ có thể liên tục gật đầu mà thôi.

Nơi này chính là Vô Tận sơn mạch, giải quyết một cỗ thi thể cũng không phải là chuyện khó khăn gì.

Tùy tiện một đầu yêu thú cũng đã có thể làm cho Ngô Chiến xương cốt không còn.

- Lữ Phong sư huynh, vừa nãy ngươi quên hỏi Ngô Chiến kia về phương hướng Huyền Diệp rời đi a.

Lữ Phong cười nhạt:

- Ta cần gì phải hỏi hắn chứ?

Hắn quay một vòng nhìn vào bốn phía, sau đó trên tay đột nhiên lấy ra một khối ngọc thạch quái lạ. Sau đó lại đem ngọc thạch đặt ở bên cạnh kiếm ý lúc trước Diệp Huyền đánh ra.

Bị kiếm ý và khí tức của Diệp Huyền lây nhiễm, ngọc thạch vốn trắng nõn của Lữ Phong trong nháy mắt lại trở nên đỏ như máu, đồng thời tỏa ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.