Huyễn Thần

Chương 96: Chương 96





HUYỄN THẦN
Tác giả: Vân Thiên Không
Chương 96: Diệu kế thối địch.

Dịch: tranbaolong
Biên dịch & biên tập: blackcat132
Nguồn: tangthuvien


Miễn cưỡng ngăn chặn khí huyết bốc lên, Lý Dật mặt lạnh như băng chậm rãi xoay người lại, hướng nữ tử kia nhìn qua. Trong lúc đang chuẩn bị mở lời dạy dỗ nàng thì giây phút đó... Hắn chỉ cảm giác bên trong đại não mình như vang lên một tiếng ầm lớn, không kìm chế được bản thân mà trở nên ngây dại!

Trên đời có người xinh đẹp như vậy sao! Làn thu thủy – nét xuân sơn (nguyên văn: “mi nhược viễn sơn, mục tự thu thuỷ”, mượn thơ Kiều!)! Da thịt tựa mỡ đông, ngũ quan xinh đẹp sáng ngời như vẽ, bóng hình thướt tha. Từng một chi tiết nhỏ trên thân thể của nàng hòa lại cùng nhau tạo thành một tuyệt đại mỹ nhân khiến cho Lý Dật nhìn trân trối không nói thành lời!

Cái gì là Dương Quý Phi, cái gì gọi là Tây Thi, mặc dù hắn chưa từng thấy các nàng, nhưng mà hắn ta có thể khẳng định các nàng nhất định không sánh bằng nữ tử xinh đẹp trước mặt này. Vẻ đẹp của nàng rất đặc biệt, phảng phất như nàng tiên mĩ lệ đang ẩn cư tại tiên sơn linh cốc, không thuộc về thế giới phàm tục. Tuy đứng gần như vậy nhìn nàng, nhưng lại phảng phất cách xa trời vực – một loại tôn thờ a! Mặc dù là đứng xa xa nhìn nàng, liền đã là một lọai hưởng thụ vô cùng của kiếp người!


Ầm ầm!

Một tiếng sấm rung trời vang lên làm ặt đất như bị run lên. Tiếng sấm làm cho hắn rốt cuộc phục hồi lại tinh thần, liếc mắt nhìn một đám người xa xa kia đang không biết nên tiến hay là nên thối lui. Lý Dật không khỏi bị hù dọa, toàn thân mồ hôi lạnh túa ra, sau hết thảy mọi chuyện còn có thể động tay động chân được sao!

Lý Dật rất rõ ràng, hắn phải nhanh đem bọn người kia hù dọa chạy đi. Nói cách khác, mặc dù hắn mới vừa rồi giết chết lão đại của chúng nhưng là bọn đồ đệ dám bán mạng kia, chuyện gì cũng đều làm được. Vạn nhất bọn chúng có ý nghĩ muốn liều mạng, như ong vỡ tổ vây lại đây, hắn chắc phải chết không có chỗ chôn!

Nghĩ tới đây, đại não của Lý Dật không ngừng tìm cách, suy tư tìm kế lui binh. Nhìn một chút vẻ mặt dáng vóc tiều tụy của nữ tử kia đang ở trước mặt hắn, nội tâm hắn không khỏi vừa động, rốt cuộc nghĩ tới biện pháp!

Hừ!

Lần nữa hừ lạnh một tiếng đầy ngạo mạn, Lý Dật thong thả đi đến bên người nữ tử kia. Hắn nhẹ nhàng vung lên tay phải, tại trên cằm của nàng sờ sờ một cái, nhất thời... Một loại mềm mại, nhẵn nhụi, cảm giác trơn bóng khi chạm vào liền như tia chớp phóng ra truyền lên đại não hắn. Thật sự quá mềm mại, quá mịn màng a!

Hắn vô ý thức đem thu hồi tay phải, đặt ở dưới cái mũi ngửi ngửi. Hoàn toàn không có ý thức được cái động tác này không nghiêm túc đến cỡ nào! Lý Dật chỉ cảm thấy được một cỗ hương thơm như lan như xạ, từ tay phải trực tiếp truyền vào trong cái mũi.

Than thở gật gật đầu, hắn rốt cuộc phục hồi lại tinh thần, lão thiên a! Hắn mới vừa rồi phạm phải những thứ gì a, như thế ngả ngớn trêu đùa nàng, cái này rất giống kiểu không tôn trọng người a!


Lo lắng hướng nữ tử kia nhìn một chút, quả nhiên... Nhìn thấy động tác lẳng lơ của hắn, nàng xấu hổ buồn bã cúi đầu, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn như bạch ngọc giờ đã đỏ như ráng chiều.

Lý Dật rất muốn mở miệng xin lỗi, xin nàng tha thứ cho cử động lỗ mãng kia của mình. Nhưng là sau một giây, hắn không khỏi âm thầm cười, mới vừa rồi nọ vậy một tay có lẽ không sai, mượn cơ hội này, mình lúc này...

Nghĩ tới đây, hắn lãnh đạm buông lời, trầm thấp nói: “Tiểu cô nương! Ngươi không nên hiểu lầm, ta không phải thuộc hạ của ngươi! Mới vừa rồi sở dĩ giúp ngươi giết người, duyên cớ là bởi vì ngươi là lấy chính mình làm tế phẩm làm vật cúng bái a. Hiện tại người thì ta đã thay ngươi giết, ta không cần phải lần nữa giết người vì ngươi!”

Nói tới đây, hắn mạnh mẽ quay đầu đi, hai mắt lạnh lùng từ từ đảo qua thân người đám kia, lạnh như băng nói: “Thừa dịp ta mới chiếm được một người rất mỹ lệ làm tế phẩm, lúc này tâm tình cũng không tệ lắm, đều lập tức cút đi cho ta, nếu không...” Vừa nói chuyện, hắn nhẹ nhàng đem tay phải chuyển qua đặt trên chuôi kiếm!

Mặc dù không có khí thế uy bức khiếp người chút nào, cũng không có năng lượng nghiêng trời dậy sóng phóng ra, chỉ là động tác đơn giản đem tay phải khoát lên trên chuôi kiếm, nhưng là... Này hết thảy đối với hoàng giáp võ sĩ kia mà nói lại có lực uy hiếp vô cùng lạ thường!

Ở trong mắt bọn họ, mặc dù đối phương thái độ rất ngang ngạnh hống hách, nhưng lại không có hơi thở của cao thủ, nhưng là... Nguyên nhân do chuyện này, cho nên bọn họ mới càng thêm sợ hãi!

Tất cả mọi người rất rõ ràng, một người mà có thể làm cho người ta thoạt nhìn giống một người bình thường, chỉ có hai loại người. Một loại chính là người bình thường thật sự. Còn một loại khác, chính là tuyệt đỉnh cao thủ, nếu không có đạt tới tuyệt đỉnh cảnh giới, như thế nào có thể thu liễm hơi thở của chính mình, để cho người khác không thể nào thăm dò được chứ?


Đối mặt với gã đầu lĩnh kia mà hắn có thể nhẹ nhàng lấy một kiếm phiêu dật dễ dàng giết chết. Như vậy thực lực thật ra ai dám đem hắn xem như một người vứt đi? Hơn nữa quan trọng là hắn phối hợp cùng thiên lôi, một màn bay từ trên trời xuất trận hạ xuống chém giết. Cùng với một kiếm xem ra quá đơn giản kia mặc dù nhẹ nhàng phiêu dật nhưng là rất có năng lượng, rất có khí thế. Này hết thảy mọi chuyện, đều để cho bọn họ tin tưởng, người này mới vừa rồi chỉ là chơi đùa phóng ra một kiếm giết chết lão đại. Giống như bóp chết một con kiến bình thường, căn bản không đáng phí bao nhiêu khí lực a!

Trong giây phút này, tất cả hoàng giáp võ sĩ đều tin tưởng. Chỉ cần hắn nguyện ý, như vậy mạng của bọn họ cũng giống như ba mươi con kiến vậy. Bóp chết bọn họ, chỉ là chuyện nhấc một ngón tay mà thôi!

Trên thế giới này, là thật ra không hề có người không sợ chết, nhưng là... Coi như là có người không sợ chết, trừ phi là đứa ngốc, đối mặt với loại tình huống này, chỉ sợ cũng sẽ không ngu xuẩn mà tiến lên a!

Mấy chục tên hoàng giáp võ sĩ nhìn nhau liếc mắt một cái, sau một khắc... Ngoài dự đoán của Lý Dật, tất cả như ngầm thỏa thuận tốt lắm, nhất tề khom thắt lưng xuống. Sau khi cung kính cúi đầu, lúc này mới nâng lên thi thể của gã đầu lĩnh, thuận đường hướng xa xa chạy đi.

Nhìn thân ảnh đám người dần dần đi xa, Lý Dật không khỏi thở dài một hơi, hắn cũng không lo lắng đầu lĩnh đại ca sẽ được cứu sống, cho dù có mục sư thì thế nào? Cho dù như thế nào inh, mục sư cũng không có thể đem một người chết cứu sống lại! Nếu muốn cần mục sư trị liệu, có một điều kiện tiên quyết, tối thiểu ngươi đó còn phải sống. Chỉ cần có một hơi thở, mục sư có thể cứu sống ngươi, nhưng là ngay cả thở cũng không được, như vậy...

Ầm ầm...

Một tiếng sét đánh ngang tai, lần nữa tại đỉnh đầu của hắn nổ vang, trời mưa lớn hơn nữa. Mọi thứ chung quanh hết thảy chìm vào trong cơn mưa ầm ầm che khuất mắt người kia. Ngửa đầu nhìn một chút bầu trời đen nhánh, hắn không khỏi nở nụ cười khổ, xem ra... Lý Dật phải ở lại cái thôn này mà thôi.

Hiện tại, hắn cùng Tiểu Cường đều bị thương, mặc dù không có cái vấn đề lớn gì, nhưng là quan trọng là, cả hai đều mất đi năng lực chiến đấu. Cứ như vậy mà rời đi thì sợ rằng đi không xa được đến đâu, hai người chắc chắn bị ma thú hoang dã giết chết!


Mặc dù mất đi năng lực chiến đấu nhưng là cử động tay chân vẫn là không bị ảnh hưởng. Chỉ là cơ nhục bị thương, không cách nào phát lực mà thôi. Tiểu Cường cũng là tình trạng giống như vậy, tình huống cũng không tính quá xấu, chỉ cần có một tuần tu dưỡng, bọn họ sẽ khôi phục được tình trạng hoàn hảo ban đầu.

Nhẹ nhàng tiêu sái đến bên người Tiểu Cường, nhảy lên trên lưng nó. Mặc dù hắn cũng bị thương, nhưng là với sức nặng của Lý Dật thì đối với Tiểu Cường mà nói hoàn toàn không đáng kể!

Điều khiển Tiểu Cường, hai người đi tới trước mặt chúng thôn dân. Yên lặng từ trên mặt bọn họ nhìn đảo qua, sau đó... Hắn bình thản nói: “Tốt lắm! Hiện tại nên sắp xếp cho ta một nơi để nghỉ ngơi đi, thuận tiện cho ta một chút gì để ăn, không thành vấn đề chứ?”

Nghe xong lời của hắn, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người. Cuối cùng vẫn là nữ tử kia – Du Du – phản ứng nhanh trở lại, cung kính cúi đầu nói: “Thỉnh thiên thần đại nhân cùng đám thôn dân trở về, Du Du xử lý hết hậu sự nơi này sẽ đi tìm ngài ngay!”

Có chút nhíu mày, sau đó... Lý Dật có chút gật đầu nói: “Được rồi! Ngươi cứ việc đi thôi, chỉ là... Bên ngoài trời mưa vô cùng lớn, không nên ở bên ngoài lâu lắm, nếu không chắc chắn ngã bệnh!” Nói xong lời, hắn điều khiển Tiểu Cường, hướng phương hướng trong thôn đi đến. Tại sau lưng hắn, Du Du vội vàng phân phó thôn dân dẫn đường cho hắn đi vào.

Theo chân thôn dân dẫn đường, hắn tiến nhập thôn trang. Nhìn thấy những căn nhà bằng gỗ rách nát, cùng với ngã tư đường xá lầy lội, hắn không khỏi thở dài một tiếng. Nơi này là ngay dưới chân núi lớn, tại sao mọi người không dùng hòn đá kiến tạo phòng ốc chứ? Tại sao nơi đường xá lại không sử dụng đá để lót lên chứ?
nguồn
Không hiểu lắc đầu, hắn cũng không có suy nghĩ nhiều. Dù sao nơi này đối với hắn mà nói, chẳng qua chỉ là nơi để tạm thời nghỉ ngơi và hồi phục mà thôi. Bọn họ sống ra sao, cùng mình có quan hệ gì đâu a?

Kì thật suy nghĩ một chút, chuyện này cũng không phải cái gì kì lạ. Lúc Lý Dật ở trên địa cầu, phải đi quá rất nhiều thôn trấn như vậy, mặc dù ở tại chân núi nhưng mà kiến trúc chủ yếu lại bằng đất nung. Ngay cả đường xá còn đều là đường đất, không phải có đá để dùng sao? Kì thật không phải, chủ yếu là dùng đá để kiến tạo nên một tòa phòng ốc thật sự rất phức tạp, rất phiền toái!

--------------------------------------------------------------------------------------------


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.