Doãn Văn Giác mua được ngọc bội quả thật vui vẻ đến mức muốn bay lên trời, một bên lái xe, một bên hát ngân nga theo điệu nhạc.
Dương Tam lạnh mặt: “Im lặng.” Giai điệu kia thật khó nghe.
Doãn Văn Giác lập tức an tĩnh như ve sầu mùa đông.
***
Cùng lúc đó, Hà Nhất Phàm và Từ Xuân Thâm cũng đang thảo luận về việc tìm người đồng hành trong chương trình lần này.
Tuy rằng, địa vị của Từ Xuân Thâm trong giới giải trí không thấp, chỉ có người khác muốn lấy lòng anh, nhưng trong giới giải trí hỗn tạp này, cẩn thận vẫn là điều quan trọng nhất.
Rất nhiều minh tinh nổi tiếng bởi vì sơ sẩy mà mất đi sự nghiệp.
“Đã nõi rõ như vậy chắc trong lòng cậu cũng đã có tính toán rồi chứ?”
“Tôi nghe nói kỳ này có một vị khách mời là bạn gái của Doãn đại thiếu gia, hắn rất để ý cô bạn gái này, thình thoảng còn mời tổ chương trình ăn cơm, nhờ giúp đỡ một chút.”
“Nhưng ánh mắt của Doãn Văn Giác thì cậu cũng biết rồi đấy, cô bạn gái trước kia của cậu ta không phải cũng lén lút qua lại với thiên vương Ngôn Tư Trà mà đá cậu ta hay sao?”
“Cậu cũng cần cẩn thận một chút, đừng để bị dính vào.” Hà Nhất Phàm tận tình khuyên bảo, sợ rằng nghệ sỹ nhà lại dính vào phiền toái.
Rốt cuộc thì diện mạo của Từ Xuân Thâm cũng rất xuất chúng, là mục tiêu xuống tay tốt nhất.
Đây cũng không phải do anh ấy mắc chứng vọng tưởng bị hại, mà Doãn Văn Giác này thật sự có độc. Doãn Văn Giác chính là cái bàn đạp điển hình. Mỗi người bạn gái cũ đều sẽ thông qua cậu ta bắt cầu làm quen với một minh tinh con nhà giàu, sau đó liền đá hắn.
Từ Xuân Thâm nhớ đến Doãn Văn Giác cũng không biết nên nói sao. Lát sau, Từ Xuân Thâm bình tĩnh nói: “Tôi biết rồi. Tôi sẽ cố gắng tránh xa bạn gái của Doãn Văn Giác.”
***
Từ Xuân Thâm và Hà Nhất Phàm đến bến tàu khá sớm, vẫn còn hơn nửa tiếng mới đến giờ tập họp. Đầu tiên bọn họ sẽ tập hợp tại đây, sau đó ngồi thuyền ra đảo, những hòn đảo đó đều là đảo nhỏ, không có người cư trú nên vẫn giữ nguyên nét hoang sơ.
Vì muốn làm thật tốt chương trình này, tổ chế tác cũng phí rất nhiều tâm tư mới tìm ra hòn đảo này.
Từ Xuân Thâm đến khá sớm, chỉ có Tỉnh Ninh Vi và Điền Vũ Kha ở đó. Tỉnh Ninh Vi vô cùng hâm mộ anh, tiến lên muốn nhờ anh ký tên giúp mình.
Sau đó đạo diễn Lý Hi đến, rồi đến Chu Kiện, Phương Đồng Nguyệt…
Hai mươi phút sau, một chiếc Ferrrari màu đỏ dừng lại, nhìn qua ai cũng đoán được là Doãn Văn Giác.
Doãn Văn Giác từ trên xe bước xuống, tự cảm thấy bản thân rất đẹp trai phong độ, hướng về phía mọi người gật đầu.
Giây tiếp theo, cậu ta mở cửa ghế sau, hành động đầy nịnh nọt.
Dương Tam mặc một chiếc áo chiffon màu xanh nhạt phối với chiếc quần lửng màu trắng, trang điểm nhẹ nhàng, mang đầy hơi thở thanh xuân, nếu như tiến vào giới giải trí nhất định sẽ được mọi người chú ý.
Từ Xuân Thâm nhìn thoáng qua Hà Nhất Phàm: “Bạn gái?” Anh không hề nghĩ rằng Dương Tam là bạn gái của Doãn Văn Giác.
Khóe miệng Hà Nhất Phàm giật giật! Tình báo sai mất rồi! Nhìn thái độ kia của Doãn Văn Giác có chỗ nào là giống như đối xử với bạn gái cơ chứ, rõ ràng là đang cung phụng tiểu tổ tông.
Dương Tam đi đến trước mặt Từ Xuân Thâm, cười tủm tỉm nói: “Lần đầu tôi quay chương trình, mong được đại thần chiếu cố nhiều hơn.”
Phương Đồng Nguyệt vuốt mái tóc xoăn không nhịn được cười ra tiếng: “Cô gái tuổi còn nhỏ mà dã tâm không nhỏ chút nào.”
Trong mắt cô ta tràn đầy ý xem kịch vui cùng trào phúng - cả giới giải trí này ai mà không biết tiếp cận Từ Xuân Thâm khó như thế nào, muồn ôm đùi anh cũng phải xem người ta có đồng ý hay không.
Trên mặt Điền Vũ Kha có chút lo lắng - đại sư ngay thẳng quá rồi, như thế rất dễ khiến cho mọi người hiểu nhầm đấy.
Chỉ là không chờ cô ấy tiến lên hòa giải, Từ Xuân Thâm đã đáp: “Được rồi, tôi sẽ chiếu cố cô.”