Huyền Giới Chi Môn

Chương 627: Ác chiến thánh cảnh (2)



Tiêu Diêu mở miệng, một lần nữa phun ra máu tươi, trong mắt lóe lên hung quang, một cánh tay vung lên, một luồng ánh sáng đen bắn ra, gần như đồng thời bắn trúng ngực Thạch Mục.

Ầm một tiếng!

Ngực Thạch Mục như bị chùy nện, mở miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bay ngược ra ngoài, liên tiếp lăn lộn vài vòng trên không trung, bay ra ngoài trăm trượng mới miễn cưỡng đứng vững thân hình.

Áo phần ngực vỡ vụn, vảy vàng nứt toác, máu me đầm đìa.

May mà hiện giờ Tiêu Diêu có thương tích trong người, một quyền gấp gáp không thể dùng toàn lực, lại thêm đồ đằng biến thân và màn sáng hộ thể chống đỡ không ít uy năng, dù vậy hắn cũng bị thương không nhẹ.

Tiêu Diêu đánh bay Thạch Mục, thân thể cũng lảo đảo, gần như ngã xuống.

Nhưng vào lúc này, ánh sáng trắng sau người lóe lên, Yên La xuất hiện, chiến thương trắng trong tay trở nên mơ hồ, hóa thành ba thương ảnh màu trắng đâm tới.

Ba thương ảnh như ba con linh xà, trực tiếp xuyên qua phòng tuyến sáu chuôi ma binh, chuẩn xác điểm lên mi tâm ba cái đầu.

Ầm ầm hai tiếng nổ trầm thấp, hai cái đầu ở bên nổ tung.

Thân hình Tiêu Diêu vội vàng lui lại, cái đầu trung gian lóe lên ánh sáng đen, xuất hiện một bàn tay đen, chặn thương ảnh lại.

- Nguyên thần hóa vật!

Ánh mắt Thạch Mục lóe lên.

Nguyên thần hóa vật là một thần thông cực kỳ cao minh, chỉ ai có thần hồn cực kỳ mạnh mẽ, vững chắc mới có thể thi triển.

Ánh mắt Yên La ngưng lại, cánh tay khẽ động, chiến thương màu trắng tỏa ra hào quang trắng mãnh liệt, một thương ảnh mông lung bắn ra, liều mạng chiến đấu với bàn tay đen.

Ầm!

Thương ảnh vỡ vụn, bàn tay đen kia cũng chấn động, thu lại mi tâm của Tiêu Diêu.

Sắc mặt Tiêu Diêu trắng hơn mấy phần, chỉ có điều hắn vẫn gắng gượng chống đỡ, trên người tỏa ra ánh sáng đen, vết thương dưới bụng nhúc nhích, tuy rằng không lập tức phục hồi như cũ nhưng máu đã ngừng chảy.

Hắn hét lớn một tiếng, ở mi tâm phát ra tiếng vang, đột nhiên xuất hiện một con mắt dọc đỏ như máu.

Xoẹt xoẹt!

Một cột sáng màu máu từ trong bắn ra, trong nháy mắt đã bắn tới trước người Yên La, tốc độ cực kỳ nhanh.

Cánh tay Yên La run lên, chiến thương màu trắng biến ảo ra bóng thương dày đặc, đặt ngang trước người.

Huyết quang nhìn như không đáng chú ý kia lại lợi hại cực kỳ, lóe lên xuyên thủng qua bóng thương dày đặc, đánh về phía đầu Yên La.

Trong mắt Yên La lóe lên vẻ kinh hãi, cặp cánh trắng sau lưng vỗ vài cái, muốn né tránh nhưng vẫn bị huyết quang bắn trúng vai.

Xì xì vài tiếng, vai Yên La dễ dàng bị xuyên qua, miệng vết thương xuất hiện khí đen lượn lờ.

Sau khi rên lên một tiếng, Yên La lảo đảo lui về sau, hơi thở nhanh chóng lụi bại, hiển nhiên một đòn này ẩn chứa uy năng không hề nhỏ.

Huyết quang này tuy rằng lợi hại tuy nhiên dường như chỉ có thể thi triển một lần, con mắt dọc trên trán Tiêu Diêu chậm rãi khép lại.

Sắc mặt hắn càng trắng bệch hơn, đã không có chút hồng hào, đồng thời thần hồn rung động, gần như muốn lại phun ra một ngụm máu.

Quanh thân Yên La ánh bạc lập lòe, cố nén thương thế đứng vững thân thể, sau đó không chút sợ hãi phi thân lên.

Thạch Mục ở gần đó dùng phù lục tạm thời chế trụ thương thế, vung Như Ý Tấn Thiết côn lên, lại xông tới.

- Muốn chết!

Sắc mặt Tiêu Diêu sầm lại, trong mắt lóe lên vẻ quyết tuyệt, đột nhiên cắn răng một cái, giận dữ quát lên, trên người tỏa ra ánh sáng đen, từ trong lỗ chân lông có vô số ngọn lửa màu đen chui ra, bốc cháy hừng hực.

Nơi ngọn lửa đi qua, hư không xung quanh điên cuồng vặn vẹo.

Một luồng khí thế khủng bố không có cách nào diễn tả từ trên người Tiêu Diêu tỏa ra, so với trạng thái đỉnh cao lúc vừa rồi thì lợi hại hơn nhiều lắm.

Thạch Mục cảm nhận được khí tức đột nhiên bộc phát từ trên người Tiêu Diêu, sắc mặt thay đổi, thân thể đang bay tới bị cưỡng chế dừng lại.

Có điều thân ảnh Yên La không hề dừng lại chút nào, đôi cánh trắng sau lưng lập lòe, không chút chần chờ lao tới chỗ Tiêu Diêu.

- Chờ đã, Yên La!

Thạch Mục thấy cảnh này, sắc mặt thay đổi, kinh hãi thốt lên.

Yên La không hề để ý tới Thạch Mục, trong mắt lóe lên tinh mang, chiến thương màu trắng trong tay tỏa ra hào quang chói mắt, giống như một vầng thái dương trắng vậy, trên mũi thương hồ quang trắng nhảy múa, phát ra tiếng rít khủng khiếp, quyết chí đâm về phía mi tâm Tiêu Diêu.

Vào thời khắc này, Yên La như một ngôi sao băng trong tinh vực đen kịt, lưu lại một luồng tàn ảnh màu trắng thật dài trong bóng tối.

Thạch Mục vừa đột nhiên dừng lại, giờ hai cánh thủy hỏa sau lưng lại giương ra, thân thể bay tới.

Tiêu Diêu thấy Yên La xông tới như không muốn sống, hai mắt tỏa ra huyết quang, nổi giận gầm lên.

Sáu cánh tay của hắn thu lại, mặt ngoài sáu ma bảo, ma văn như sống lại vậy, điên cuồng lưu chuyển, bên ngoài ma khí dày đặc bao vây, triệt để cuồng bạo, uy lực tăng lên mấy lần, nơi nó đi qua, hư không vỡ vụn.

Hai cánh tay đột nhiên vung ra, một tấm thuãn đen và một chiếc cờ đen tỏa ra hào quang chói mắt, che ở trước người.

Chiến thương màu trắng trong tay Yên La mạnh mẽ đâm tới, va chạm với tấm khiên đen và lá cờ đen.

Răng rắc một tiếng!

Tấm khiên đen và lá cờ đen lập tức bị chiến thương trắng xuyên thủng, hai ma bảo bị vỡ ra, có điều uy thế lao tới của chiến thương cũng chậm đi, góc độ cũng bị chếch, đâm về phía ngực Tiêu Diêu.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.