Huyền Giới Chi Môn

Chương 501: Nghìn năm khốn hoặc



"Các hạ là ai?" Thạch Mục không trả lời đối phương mà bình tĩnh hỏi ngược lại.

Nam tử tóc xanh nghe thế, lập tức nhíu mắt lại. Một đạo lục quang xuất hiện trong mắt gã. Hai luồng hàn quang xanh biếc theo đó bắn ra, ngưng tụ thành hai thanh lục sắc lợi kiếm. Ánh kiếm lóe lên, phi xẹt qua khoảng cách mấy trượng giữa hai người, đâm vào ngực Thạch Mục.

Thạch Mục kinh sợ, trong chớp mắt nhảy tránh sang một bên. Nhưng hắn không thế thoát ra hoàn toàn khỏi ánh kiếm. Một vết thương dài xuất hiện trên bờ vai, máu tươi từ vết thương tuôn ra.

Cảm giác đau đớn tê tâm phế liệt từ miệng vết thương tỏa ra, nỗi thống khổ này giống như phát ra từ tận sâu thắm trong thần hồn, vết thương này gây cho hắn sự đau đớn lớn gấp trăm gấp nghìn lần so với các vết thương bình thường khác. Cho dù hắn có một sức chịu đựng vô cùng kiên cường dẻo dai, sắc mặt vẫn trở nên trắng bệch.

Thạch Mục liên tục di chuyển. Sau mấy lần thoắt ẩn thắt hiện, hắn đã cách xa đối phương vài chục trượng. Hắn vội vàng vận chuyển Trấn Hồn Chú, cơn đau đớn chậm rãi biến mất, sắc mặt hắn từ từ phục hồi lại như cũ.

Thanh Niên Tóc Xanh nhìn theo Thạch Mục, trong ánh mắt hiện lên một thoáng kinh ngạc.

Thạch Mục hít một hơi sâu rồi đưa tay rút Vẫn Thạch Đao Côn đang mang sau lưng xuống. Hắn giữ chặt chiếc côn trong tay, nhìn chằm chằm vào đối phương trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.

“Thì ra là người biết Trấn Hồn Chú…. Ngươi chính là truyền nhân của Bạch Viên. Đã mấy nghìn năm ở đây không hề có động tĩnh gì, ta còn tưởng rằng hắn đã quên nơi đây rồi đấy.” Ánh mắt nam tử Tóc Xanh bỗng hiện lên một thoáng tiêu điều nhưng biến mất rất nhanh.

“Mấy nghìn năm?” Thạch Mục giật mình khi nghe được tiếng làu bàu của nam tử Tóc Xanh.

“Ha ha, ngươi đã đến được nơi đây, ắt hẳn đã đoán ra được thân phận của ta rồi chứ?” Nam tử Tóc Xanh khẽ cười rồi nói.

Ánh mặt Thạch Mục sáng lên: “A, ngươi chính là người đã đánh cuộc cùng Bạch Viên Lão Tổ?”

Biểu lộ bên ngoài, Thạch Mục làm ra vẻ như bình tĩnh nhưng trong nội tâm, hắn không thể tin vào việc trước mắt. Theo lời nói của Thanh Viên, ván bài đánh cuộc là sự việc đã xảy ra từ ngàn năm trước đây, chẳng lẽ Nguyên Thần của người này tồn tại qua thời gian lâu như thế?

Việc này thật là không thể tưởng tượng nổi, Nguyên Thần đã ly thể thì làm sao có thể tồn tại qua nhiều năm như vậy?

“Hắc hắc, không sai, ta chính là Giang Bắc Đảo. Tiểu tử, ngươi tên là gì?” Thanh Niên Tóc Xanh thoáng nhìn Vẫn Thạch Đao Côn đang nằm trong tay Thạch Mục, hỏi.

“Cái đó không liên quan gì đến ngươi.” Thạch Mục lạnh lùng nói.

“Được rồi, ngươi không muốn nói tên của mình cũng được, nhưng người làm thế nào lại thông qua được bảy tầng cấm chế trước đây để đến chỗ này, ta rất hứng thú muốn biết điều này.” Giang Bắc Đảo bất chợt trở nên lạnh như băng, y nhìn chằm chằm vào Thạch Mục với ánh mắt gắt gao như ánh mắt độc xà.

Thạch Mục bất chợt rợn cả tóc gáy, hắn cảm giác như đang bị một đầu Cự Mãng nhìn chằm chằm.

Lại nói tiếp việc trước đây, sau một thời gian dài nghiên cứu những thông đạo mê cung cấm chế, hắn hiểu ra rằng: các thông đạo mê cung này được thiết lập dựa trên trận đồ Tiên Thiên Bát Quái.

Một người muốn phá được một mê cung cấm chế thì phải đi qua một thông đạo của một trận đồ bao gồm tám đạo. Người đó chỉ được đi một lần và quan trọng là không được đi sai lối. Nếu người đó chọn sai, trận đồ sẽ biến hóa rồi vây khốn Nguyên Thần hắn ta trong tử cảnh.

Thạch Mục may nhờ có Linh Mục Thần Thông mới nhìn ra sự thật, giả của các thông đạo trong từng mê cung. Tám thông đạo tuy rằng mới nhìn thì giống nhau nhưng vẫn có một sự khác nhau nào đó.

Sau đó, trong lúc ngẫu nhiên, hắn chợt nhớ lại bản “Thông Thiên Ngự Linh Quyết” mà hắn đã có được từ trong tay của một Trưởng lão Thông Thiên Tiên Giáo, trong bản pháp quyết dùng để tế luyện linh khí này có ghi lại một ít sự biến hóa huyền diệu của trận pháp Tiên Thiên Bát Quái.

Tiếp đó, kết hợp với Linh Mục Thần Thông, hắn mới có thể khám phá mê cung cấm chế, hắn liên tiếp phá bảy tầng cấm chế và đi đến nơi này.

Nam tử Tóc Xanh tự xưng là Giang Bắc Đảo đang đứng trước mặt hắn hiển nhiên là không có vận khí như hắn. Nhưng chưa nói đến việc người này đã dùng cách gì hay là do tác dụng của cấm chế ở đây mà y đã tồn tại chỉ với hình thái Nguyên Thần ở chỗ này suốt mấy nghìn năm không tan. Chỉ nghĩ đến việc y đã dùng đại nghị lực phá được bảy thông đạo trận đồ rồi đi tới nơi có tầng cấm chế cuối cùng này, họ Thạch cũng thấy được sự bất phàm của y.

Nhưng sự bất phàm của y cũng chỉ đến mức đó, sau đó người này lại bị nhốt lần nữa ở đây cho đến tận ngày hôm nay. Thạch Mục hiểu rằng người này đang cố tìm hiểu cách thoát khốn thông qua hắn.

Mặc dầu trong đầu họ Thạch, các ý nghĩ liên tục chuyển động, nhưng trên mặt hắn lại không thay đổi chút nào, hắn lạnh lùng nói:

“Ta làm cách nào để đến được nơi đây, không liên quan gì đến ngươi.”

“Tiểu tử, ngươi không biết tốt xấu, ngươi đã không muốn nói, ta đây đành phải bắt ngươi lại sau đó dùng Sưu Hồn Thuật để tìm hiểu.”

Ánh mắt Giang Bắc Đảo lóe lên một vẻ dữ tợn, y vung tay đánh ra một trảo, một luồng lục quang từ trong tay y phóng ra hóa thành một thanh loan đao sáng lòa màu xanh lá. Thanh đao nhìn giống như một con lục mãng xà, lục quang chói mắt phát ra từ người nó.

Gần như lập tức, họ Giang không nói hai lời, thân hình y nhoáng một cái, cánh tay y vung lên đánh về phía Thạch Mục. Thanh loan đao như thể hóa thành một mảnh u ảnh màu xanh lá rồi chém vào cổ Thạch Mục.

Kim quang trong mắt Thạch Mục lưu chuyển, hắn lập tức nhìn rõ quỹ tích của loan đao. Hắn vung tay trái lên, từ trong tay hắn, Vẫn Thiết Hắc Đao nhoáng lên một cái liền hóa thành một mảng đao ảnh màu đen lao lên nghênh tiếp loan đao.

Keng!

Hai thanh trường đao chạm vào nhau, phát ra một tiếng chói tai của kim loại va đập, loan đao xanh lá liền bị Vẫn Thiết Hắc Đao chặn lại, đứng im thẳng tắp giữa không trung.

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, ngay khi phi Vẫn Thiết Hắc Đao ra, gần như đồng thời, Vẫn Thạch Đao Côn từ trong tay phải Thạch Mục bay ra, huyễn hóa ra tầng tầng ánh côn, đánh thẳng về phía Giang Bắc Đảo.

Ngay lập tức, ánh côn như dăng khắp nơi kéo theo tiếng gào thét, kình lực chấn động giống như có trùng trùng điệp điệp hàng núi côn, ánh côn gần như bao vây hơn một nửa khoảng không gian phía trước Giang Bắc Đảo.

Thần sắc Giang Bắc Đảo không thay đổi chút nào, trong mắt y hiện lên một tia quỷ dị, một lớp lục quang lập tức phát ra chói chang quanh thân y.

Lục quang cuồn cuộn, nhanh chóng ngưng tụ lại thành một cái lục ảnh vừa to vừa thô, đó là một cái đuôi cự mãng to như cái vại nước. Cái đuôi cự mãng vừa hình thành ngay lập tức hung hăng tiến vào bên trong vùng bóng côn đang bay lượn đầy trời rồi quật mạnh một cái.

"Oành" một tiếng!

Bóng côn đang bay tầng tâng lớp lớp bị rối loạn, Thạch Mục biến sắc, hắn vội vàng bay ngược về phía sau nhưng có vẻ như đã muộn.

Cái đuôi mãng xã sau khi phá hết côn ảnh, lập tức như ánh sét, hung hăng đập mạnh vào lồng ngực của hắn.

"Phanh" một tiếng!

Thạch Mục cảm thấy như bị một cỗ cự lực đánh vào. Thân thể hắn, như một bao tải rách, bị đánh bay đi. Hắn lăn lộn trên không trung mấy vòng rồi rơi xuống đất, máu tươi từ trong miệng phun ra.

Vạt áo trước ngực hắn bị nghiền nát, để lộ ra phía dưới áo là một mảng lân phiến kim sắc, phần lớn lân phiến đã bị vỡ vụn

May mắn khi ở vào thế nghìn cân treo sợi tóc, hắn nghĩ tới và khi triển ngay đồ đằng biến thân, nếu không như thế thì một kích vừa rồi đã làm cho Nguyên Thần của hắn hao tổn rất nặng.

Thạch Mục trở mình, hắn bật người một cái rồi đứng dậy, trên người hắn hiện ra lớp lớp kim quang, toàn thân bắt đầu xuất hiện từng lớp lân phiến kim sắc

“Ồ, Cổ Man Tộc, Đồ Đằng thuật, có chút ý tứ.” Giang Bắc Đạo ồ nhẹ lên một tiếng, sắc mặt y càng trở nên lạnh lẽo hơn.

Lúc này đây, nửa người phía dưới của họ Giang bất ngờ đã biến thành thân rắn, một cái đuôi rắn tráng kiện đang lắc lư trên mặt đất, y tiến rất nhanh gần tới phía Thạch Mục.

Cùng lúc đó, gần như toàn thân Thạch Mục đã được bao trùm bởi lân phiến kim sắc, họ Thạch đã triệt để hoàn thành đồ đằng biến thân, khí tức trên người hắn liên tiếp tăng vọt lên.

“Ta vốn đang định lưu lại mạng nhỏ cho ngươi, nhưng vì ngươi là hậu duệ của Cổ Man Tộc, vậy thì ngươi sẽ nếm mùi cực kỳ khủng khiếp.” Giang Bắc Đảo hét lớn một tiếng, toàn bộ tóc xanh trên đâu y liền dựng thẳng, một mảnh lục quang cực lớn bên trên hiện ra.

Sau một khắc, toàn bộ mái tóc xanh như được sống dậy, biến thành vô số đại mãng màu xanh lá, ùn ùn đánh về phía Thạch Mục.

Mỗi đầu lục mãng đều to cỡ bằng thùng nước, tầng tầng cuồn cuồn như một tòa núi lớn cự xà đang dâng lên.

Thạch Mục kinh sợ, trong đầu hắn hiện lên bóng hình của Giang Thủy Thủy.

Nàng này trong Thanh Lan Bí Cảnh cũng khi triển một chiêu giống chiêu này, nhưng mà uy thế thì kém xa so với chiêu của Thanh Niên Tóc Xanh.

Khi Thạch Mục đang cân nhắc, một luồng sóng xà cực lớn đã nhào tới trước mặt hắn với vô số cái miệng rắn cắn xuống một cách điên cuồng.

Mặc dầu trong lòng Thạch Mục giật mình dị thường, nhưng hắn cũng không đến nỗi bị thất kinh. Hào quang từ trên người hắn liền tỏa ra, cánh tay trái hắn phát ra một tiếng “oanh” rồi hiện ra một tầng bạch quang thấp thoáng, khoảng không xung quang nổi lên từng trận sóng.

"Phá!"

Hắn hét lớn một tiếng, nắm chặt tay trái thành quyền, hắn hung hăng đấm mạnh vào luồng sóng xà phía trước.

Mảng lớn bạch quang mãnh liệt phóng ra, giống như một cơn sóng lửa màu trắng cuồn cuồn dũng mãnh lao về phía trước.

Loại bạch diễm do Cửu Chuyển Huyền Công biến thành này cực kỳ lợi hại, ngay cả Vẫn Thiết Hắc Đạo cũng có thể bị nó hòa tan. Luồng sóng đại mãng đầy trời từ tóc xanh biến ra vừa đụng vào nó liền nhao nhao toán loạn rồi biến mất, ngay cả những tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra.

Luồng bạch quang cuồn cuộn chỉ trong mấy hơi thở liên phá giải xong bí thuật của Thanh Niên Tóc Xanh, bầy lục xà bay lượn đầy trời lập tức biến mất. Dư uy của bạch quang dường như không giảm, nó giống như một đầu Nộ Long cuồng thú toàn thân trắng tuyết tiếp tục đánh thẳng về phía Thanh Niên Tóc Xanh.

“Huyền Công tầng một đại thành ư? Hừ, đáng ra ta phải nghĩ tới sớm hơn rồi chứ.”

Giang Bắc Đảo hừ lạnh, y đột nhiên nắm chặt tay phải.

Oành!

Trên cánh tay của y cũng thình lình hiện ra một mảng lớn bạch quang sáng chói giống như đúc luồng bạch quang của Thạch Mục.

Giang Bắc Đảo đánh ra một quyền, mảng bạch quang trên tay y lập tức biến thành một mảnh quang hải, quang hải mãnh liệt tuôn ra va chạm với luồng bạch quang đang bay tới.

UỲNH UỲNH RẦM RẦM!

Hai đạo bạch quang xông tới nhau, va chạm lẫn nhau, phát ra những tiếng vang ù ù giống như núi gào rừng thét, từng vòng rung chuyển có thể nhìn thấy được bằng mắt thường nhộn nhạo lan ra bốn phía khiến cho toàn bộ không gian rung động mãnh liệt, tựa như muốn tan vỡ chỉ trong giây lát.

“Oành” sau tiếng nổ mạnh như sấm rền đó, hai đạo bạch quang đồng thời tiêu tán, uy lực gần như tương đương nhau, giúp nhau triệt tiêu biến mất.

“Ngươi cũng luyện Cửu Chuyển Huyền Công!” Thạch Mục giật mình, trên mặt hắn lộ ra một sự kinh hãi.

Chỉ có người tu thành Cửu Chuyển Huyền công tầng thứ nhất mới có thể mở ra cấm chế khảo nghiệm của Phiên Thiên Côn. Giang Bắc Đảo đã xuất hiện ở chỗ này, tất nhiên y cũng đã tu luyện thành Cửu Chuyển Huyền Công tầng thứ nhất.

Khi nghĩ đến điều này, sắc mặt họ Thạch có chút trầm xuống.

Đối phương rõ ràng có tu vi cao hơn hắn, hắn đang cho rằng với uy lực cực lớn của Cửu Chuyển Hoàn Công, hắn có thể nghịch chuyển hoàn cảnh xấu, nhưng bây giờ đối phương cũng như hắn, cũng tu thành Cửu Chuyển Huyền công tầng thứ nhất, phần thắng của hắn lập tức trở nên rất mong manh.

Trong nội tâm Thạch Mục, các ý nghĩ gần như ngay lập tức xuất hiện, hắn lưỡng lự, lo lắng có nên tạm thời lui lại hay không.

Ngay vào lúc ấy, toàn thân Giang Bắc Đảo nhoáng lên một cái, y thất tha thất thểu lùi lại phía sau mấy bước. Trên người y, lục quang quang nhanh chóng phai nhạt, tầng bạch quang mãnh liệt trên cánh tay phải y cũng nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại một tầng bạch quang mỏng bao trùm phía ngoài vùng bàn tay.

“Làm sao lại thế này….Có lẽ nào….”Giang Bắc Đảo thấy vậy, sắc mặt y đại biến.

Thạch Mục thấy cảnh này, trên mặt hắn hiện lên vẻ nghi ngờ, sau một hồi suy nghĩ, hắn liên hiểu ra.

“Tu vi của người mặc dù cao, nhưng người đã bị giam ở chỗ mê cung này hàng nghìn năm, nguyên thần lực đã không còn bao nhiêu nữa rồi.” Thạch Mục cười to một tiếng, cả người hắn bay nhào về phía Giang Bắc Đảo, bạch quang trên cánh tay lại sáng lên, hắn tiếp tục đánh ra một quyền.

Bạch quang từ tay hắn tuôn ra, hóa thành một đầu Hỏa Long màu trắng, gương nanh múa vuốt bay về phía Giang Bắc Đảo.

Cùng lúc đó, trên người hắn, một luồng xích quang tỏa ra, Xích Viên Pháp Tướng xuất hiện, trên thân pháp tướng có một luồng vừa hồng vừa bạch quang mang giao thoa lẫn nhau, quang mang này là do Thạch Mục đã rót vào pháp tướng một bộ phận huyền công chi lực.

Hai tay Xích Viên Pháp Tướng đánh ra hai hư trảo, ánh lửa từ trong trảo lóe lên rồi ngưng tụ thành hai thanh đao khổng lồ, trên thân đao hỏa diễm cháy rực. Từ trong miệng pháp tướng phun ra một đoàn xích diễm. Tất thảy cùng nhau dũng mãnh lao tới Giang Bắc Đảo.

Họ Thạch lúc này không muốn lãng phí thời gian, hắn gần như ngay lập tức khi triển ra mọi thủ đoạn.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.