Huyền Giới Chi Môn

Chương 129: Trấn Hồn Chú



Cứ như thế, một ngày lại một ngày trôi qua…

Khoảng thời gian hai tháng trôi qua như trong chớp mắt, Thạch Mục lại tiến hành lần tẩy kinh dịch tủy thứ hai của Thoát Thai Quyết. Tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng loại thống khổ tê tâm liệt phế này còn vượt xa lần thứ nhất, ngay cả với tính cách kiên nghị kiên cường của hắn như thế cũng cảm thấy ăn không tiêu. May mà Thiên Tượng Công của hắn đã tu luyện đến tầng thứ năm, vẫn liên tục thúc giục chân khí bảo vệ kinh mạch, rốt cục mới coi như kiên trì đến cuối được. Điều khiến hắn mừng rỡ muôn phần là, sau khi luyện thành Thoát Thai Quyết tầng thứ hai thì độ mạnh mẽ cường tráng của cơ thể lại tăng lên trên diện rộng. So với trước khi tu luyện Thoát Thai Quyết thì hôm nay, cả tốc độ, sức lực hay sức bền của thân thể đều đã tăng lên chừng hai phần ba. Lòng tin của Thạch Mục cũng tăng lên, tiếp tục tu luyện tầng thứ ba.

Có điều, ba tháng sau, khi hắn đối diện với lần tẩy kinh dịch tủy tiếp theo thì không được may mắn như hai lần trước nữa.

Trong thạch thất chữ Khôn.

Thạch Mục xếp bằng trên giường đá, trên mặt tràn đầy vẻ thống khổ cực kì. Toàn bộ nửa thân trên của hắn đã đầm đìa máu tươi, bên ngoài thân thể như có người dùng đao từng tấc từng tấc cắt vào cơ bắp da thịt, lỗ chân lông toàn thân không ngừng phun máu, máu tươi thấm ướt giường đá. Đồng thời, cốt tủy trong cơ thể lại như bị vô số con kiến đang cắn nuốt, ngứa ngáy vô cùng. Mức độ đau đớn thống khổ lần này, cơ hồ là gấp đôi so với lần thứ nhất. Đặc biệt là nỗi thống khổ trong thần thức lại khiến cho tinh thần của Thạch Mục nhiều lúc gần như vụn vỡ. Rốt cuộc sau khoảng thời gian nửa nén hướng chịu đựng, hai mắt hắn tối sầm, hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ vì đau đớn.



Không biết bao lâu sau, khi Thạch Mục từ từ tỉnh lại, theo bản năng muốn lắc lắc đầu đang nặng trình trịch, lại bỗng nhiên phát hiện thân thể mình không tài nào nhúc nhích lấy một chút. Giật mình nhìn hắn liền phát hiện thân thể của mình đã xuất hiện một lớp lông dài màu trắng, đột nhiên lại tiến vào trong mộng, biến thành khỉ trắng thần bí kia. Điều khiến họ Thạch kinh ngạc là, nơi này không phải là tảng đá cực lớn trên đỉnh núi mà hắn đã quen thuộc, mà là một bãi đất trống bao la có biển rừng mờ mịt vây quanh. Xa xa bên trong rừng, mỗi một gốc cây đại thụ to bằng vòng tay mười mấy người, cao hơn ngàn trượng, như cột trụ chống trời nhập vào trong biển mây mênh mang trên kia.

Đột nhiên, một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, dẫn ý thức của Thạch Mục quay trở lại trong thân thể của khỉ trắng. Lúc này hắn mới chú ý tới, khỉ trắng lần này không phải đang tu luyện Thôn Nguyệt Thức như bình thường, mà gần như cả thân thể đã bị chôn trong đất bùn, chỉ có một cái đầu xù lông lộ ra bên ngoài. Trong khoảnh đất lấy khỉ trắng làm trung tâm, có vẽ đầy những phù văn và đồ án chằng chịt, kì dị, tỏa ra những chùm bạch quang chói mắt như những dải sao. Những phù văn cùng đồ án này vươn về bốn phương tám hướng, mơ hồ tạo thành một pháp trận cực kì đồ sộ, ánh sáng mông lung, làm cho người ta không tài nào phân biệt trận pháp thực hư. Hai bên đại trận pháp đều có một người khổng lồ áo vàng cao hơn mười trượng, dáng người cao lớn như tỏa núi nhỏ, đầu bóng lưỡng, không có lấy một cọng tóc, ngũ quan xấu xí như Lệ Quỷ, cơ bắp toàn thân cơ bắp cuộn lên từng khối, trên người mỗi người khoác một cái trường bào màu vàng thùng thình, bên trên có hoa văn lóe lên tia sáng bạc. Hai người họ đều là mặt không biểu cảm, mỗi người cầm trong tay một cây đại thiết chùy sắc bạc lóng lánh cao hơn mười trượng, theo một nhịp điệu nào đó mà nện xuống bên rìa trận pháp, phát ra tiếng uỳnh uỳnh kinh thiên động địa.

Mỗi lần cây đại chùy nện xuống mặt đất, mặt đất lại rung lên, đồng thời một tia chớp bạc trên mặt chùy lóe lên mãnh liệt đánh vào trong trận pháp, khiến bạch quang trong pháp trận hiện lên bất chợt, quanh ảnh sáng lòa. Thạch Mục thân ở trong trận pháp, chỉ cảm thấy sau khi mặt đất bốn xung quanh chấn động một hồi thì từng cỗ năng lượng kỳ dị như một khối băng lạnh buốt bao lấy thân thể hắn, nén ép không ngừng. Tần suất nện cây đại chùy bạc trong tay của người khổng lồ càng lúc càng nhanh, thì luồng năng lượng kì dị ập tới đè ép hắn cũng lớn thêm. Thạch Mục cảm thấy thân thể mình càng ngày càng lạnh, rất nhanh chóng, những tia năng lượng kì dị nhỏ như cây kim, chui vào trong cơ thể khỉ trắng qua những lỗ chân lông…

“Xúuuuyyyyyt xuuuuuyyyýt…”

Khỉ trắng nhe răng nhếch miệng một hồi, phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết. Những tia năng lượng lạnh lẽo cực nhỏ này vừa chui vào trong cơ thể khỉ trắng đã chầm chậm xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của hắn, giống như vô số cây kim nhỏ điên cuồng đâm chọc, nỗi đau nhức kịch liệt không thể dùng bút mực để hình dung khiến cho Thạch Mục thống khổ không thôi. Đáng sợ hơn nữa là, trong thần thức của Thạch Mục cũng truyền đến cảm giác đau đớn cường liệt hơn mấy lần so với lần tẩy tủy trước khi hôn mê, đau đến xé nát tâm can. Cách đại trận pháp phủ đầy bạch quang khoảng hơn mười trượng, có một lão giả mi dài, râu tóc bạc trắng đang xếp bằng trên một cái bồ đoàn* xanh biếc lơ lửng trên không.
*Bồ đoàn: Một chiếc gối tròn đường kính chừng 25 cm; cao chừng 20 cm bằng vải nhồi bông gòn hay mút.

Lão nhìn khỉ trắng đang kêu thảm thiết trong đại trận pháp, lông mày dài rủ xuống, một tay bấm pháp quyết, trong miệng bắt đầu nhỏ giọng lẩm bẩm gì đó. Người này chính là lão giả thần bí đã truyền thụ Thôn Nguyệt Thức cho khỉ trắng ở trong mộng trước kia. Thạch Mục lúc này đã đang ở bên bờ vực sụp đổ, đao đớn mãnh liệt khiến cho ý thức ngày một mơ hồ, cảm giác như chỉ trong khoảnh khắc thôi, có thể bản thân không còn cách nào chịu đựng nổi nữa, sẽ lại một lần nữa đau tới hôn mê. Nhưng đúng là lúc này, bên tai đột nhiên vang lên rành mạch giọng lão giả niệm chú ngữ mà hắn không hiểu. Sau khi khỉ trắng nghe được lại cố nén đau đớn, miệng mở to bắt đầu nhẩm bằng tiếng người theo chú ngữ đó. Chú ngữ này vốn bằng một loại ngôn ngữ hết sức lạ lẫm, nhưng truyền vào trong tai Thạch Mục lại mang đến một cảm giác quen thuộc muôn phần, dường như đã đọc qua trăm ngàn lượt rồi vậy.

Một chuyện quỷ dị đã xảy ra.

Nhờ chú ngữ được đọc ra từ miệng của Thạch Mục - giờ đã biến thành khỉ trắng, nỗi thống khổ truyền tới từ thân thể và thần thức chỉ trong nháy mắt đã giảm bớt mười phần, tuy rằng vẫn đau đớn kịch liệt, nhưng lại không phải là không thể chịu đựng được. Điều này khiến cho Thạch Mục vừa mừng vừa sợ, vừa giật mình một cái, đột nhiên hai mắt tối sầm, mất đi tri giác.

Một khắc sau, trong thạch thất chữ Khôn.

Thạch Mục đang nằm trên giường đột nhiên mở trừng hai mắt ra, giật mình tỉnh dậy trong mơ. Còn chưa kịp làm gì thì đã thấy đau đầu chóng mặt, cảm giác ấy ập đến đột ngột, rất nhanh đã lan ra khắp người khiến tay chân hắn bủn rủn. Sự đau đớn của tầng thứ ba Thoát Thai Quyết hoàn toàn vượt qua dự đoán của hắn. Lúc này hắn mới nhớ tới lời nói của Mộng Cô trong Huyết Kinh Các, tẩy kinh phạt tủy* quả nhiên là chỗ thiếu hụt chí mạng của Thoát Thai Quyết.
*Tẩy Kinh Phạt Tủy: giống như gọt rửa kinh mạch, lọc lại tủy sống… Thực sự là rất đau a…

Thế nhưng một khắc sau, thân thể hắn chấn động, trên người xảy ra một chút biến hóa. Cường độ thân thể không ngờ lại tăng thêm một khoảng lớn, luồng khí lạnh trong đan điền lại tăng lên không ít. Thạch Mục vừa mừng vừa sợ đứng lên. Hắn đã thành công tẩy tủy lần thứ ba. Những suy nghĩ trong đầu hắn liên tục hiện lên. Lần này có thể độ phá có lẽ đều là có quan hệ với những hình ảnh trong mơ của hắn, tìm hiểu nguyên nhân có lẽ bắt nguồn từ pháp quyết giảm đau vô cùng hiệu quả mà lão giả mày dài truyền thụ cho trong mơ. Thạch Mục vắt óc suy nghĩ cố gắng nhớ lại những chú ngữ mà con khỉ trắng niệm trong mơ, nhưng rất tiếc, dù cố gắng thế nào hắn cũng không thể nhớ ra được. (DG: Thạch rất tốt nhưng khỉ rất tiếc)

Hắn không cam lòng, suy nghĩ tới lui một lúc sau đó bèn nhảy xuống giường, nhanh chóng sử dụng nước sạch đã chuẩn bị từ trước để tắm rửa sạch sẽ, kì cọ lông tóc trên người cho trôi đi vét máu đen lúc trước, rồi thay đổi một bộ quần áo sạch, mang theo Vẫn Thiết Hắc Đao đi ra khỏi căn cứ Thử Sào*

*Thử Sào: Ổ chuột, động chuột, cái tổ của chuột.

Lúc này đã là giữa khuya, trăng đã lên cao. Thạch Mục rời khỏi cứ điểm xong, quen thuộc đi vào một rừng cây. Sau khi hắn cẩn thận xem xét xung quanh không có gì khác thường thì lấy xuống Vẫn Thiết Hắc Đao đào một hố lớn trong rừng cây, sau đó nhảy xuống không chút do dự. Tay phải nắm lại, cánh tay trong suốt như ngọc đánh ra.

Phanh!

Mặt đất xung quanh đổ sụp xuống, trong nháy mắt chôn hắn ở dưới, chỉ còn chừa lại mỗi cái đầu. Thạch Mục nhắm hai mắt lại, lát sau hắn đã đi vào trong mộng. Quả nhiên không ngoài dự đoán, con khỉ trắng lại xuất hiện trong đại trận, hai người áo vàng vung cây chùy lớn xuống, từng cơn đau nhức không thể chịu nổi len lỏi khắp thân thể… Một lát sau, Thạch Mục run lên, mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng tỉnh giấc. Hắn cũng không leo lên khỏi hố đất mà cau mày nhớ lại những chú ngữ trong mộng. Đáng thất vọng là mặc dù hắn hiểu rõ hơn một chút nhưng lại không cách nào nhớ lại hoàn toàn được. Thạch Mục lại liều mạng nhắm hai mắt lại, tiến vào trong mơ lần nữa. Liên tục tiến vào giấc mơ, rồi tỉnh dậy, lại tiến vào , tỉnh dậy ngẫm nghĩ lại chú ngữ mà con khỉ trắng niệm lên, mỗi lần đều thống khổ vô cùng nhưng ấn tượng về thuật pháp kia ngày càng rõ ràng.

Cho đến khi họ Thạch tiến vào gần bốn mươi lần thì mới miễn cưỡng hiểu được chú ngũ cổ quái mà chú khỉ kia niệm. Lần đầu hắn đọc lên thì trong đầu hiện lên ba chữ to rõ, sáng chói 'Trấn Hồn Chú'. Sau khi tỉnh mộng hắn vội vàng dùng thử thuật này. Điều kì diệu xảy ra, hiển nhiên hắn có thể vận dụng được thuật pháp vi diệu này, đọc lên lưu loát bằng một ngôn ngữ cổ quái nào đó.

“Oanh” Thạch Mục nhảy lên khỏi mặt đất, sửa sang lại quần áo, tâm tình kích động chạy về cứ điểm.

Trời lúc này vấn còn mù mịt, trăng sáng đã nghiêng về phía tây, trong rừng ánh sáng ảm đạm, bóng cây còn in trên mặt đất.
Bỗng nhiên có tiếng sột soạt từ phía xa truyền đến như tiếng bước chân người. Thạch Mục giật mình, vội vàng núp vào một đám cỏ gần đó, tay nắm chặt Vẫn Thiết Hắc Đao. Âm thanh kia dần trầm trầm như tiếng bước chân đang đến gần. Sắc mặt Thạch Mục biến đổi, hai mắt nhíu lại, yên lặng di chuyển về phía âm thanh kia.

Đi được khoảng hơn mười trượng thì lại không nghe được tiếng bước chân kia nữa. Ánh mắt hắn lóe lên, dừng lại nghếch mũi lên ngửi thấy một mùi máu tanh nhàn nhạt thoảng trong không khí. Thạch Mục vội lần theo mùi máu đi tới. Rất nhanh, hắn thấy được một đống đất đá lộn xộn chất đống gần đó, sắc mặt bắn biến đổi. Bên trong đống đất đá đó có một con báo hoa đang nằm, cái đầu to lớn, thân dài hơn một trượng, da long trên cổ bị xé toạc, máu tươi tuôn ra, có vẻ như mới chết không lâu trước. Càng làm cho Thạch Mục kinh hãi là thân thể con báo này khô quắt lại như thể mới bị hút hết tinh lực đi vậy.( DG: kiểu chết tinh tẫn báo vong đây mà)

Đúng lúc này, một áp lực mạnh mẽ từ đằng sau Thạch Mục ập tới, một cái móng vuốt đen nhánh lông lá bám đầy chộp về phía ót của Thạch Mục. Sắc mặt Thạch Mục đại biến, xoay người nhanh như chớp, tay phải hóa thành tuyết trắng óng ánh đánh ra, một luồng sáng trắng đối kích lại móng vuốt đen lòm kia. Cái móng vuốt xù xì kia liền đổi trảo thành quyền hung hăng đối chọi với nắm đấm của Thạch Mục.

“Phanh” một tiếng nặng nề.

Thân thể Thạch Mục run lên, lùi về phía sau một bước. Đến lúc này hắn mới thấy rõ kẻ tập kích hắn, đó là một con khỉ màu xám to lớn, máu tươi vẫn còn lan tràn trên miệng, hiển nhiên kẻ hút tinh huyết của con báo kia chính là nó. Hai quyền chạm nhau, con khỉ quái vật kia bị đánh bay ra ngoài, nhưng vẫn không có thương tích nào, lăn một vòng trên mặt đất rồi lập tức đứng dậy, cặp mắt đỏ lòm như máu nhìn chằm chằm về phía Thạch Mục, vẻ khát máu cuồng loạn không che dấu chút nào.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.