Hữu Ương Lưỡng Song

Chương 57



57, Chương thứ năm mươi bảy...

“Ai cần cô lo!” Ngôn Du ngạo kiều, hút hút cái mũi, mạnh mẽ đứng lên đi tiếp về phía trước, tiếp tục khóc, tiếp tục lấy lưng bàn tay lau nước mắt.

Nàng lại không cần mình, quản mình ngu ngốc hay không ngu ngốc làm chi chứ!

Lắc đầu, đuổi kịp cước bộ Ngôn Du, Sở Nguyệt Xuất cùng nàng một đường đi tới, nhìn thấy nàng thường thường giơ tay lên lau nước mắt, lại một trận đau lòng. Cũng bởi vậy, nói sao không lo lắng khả năng của đoạn cảm tình này sao được.

Từ lúc vừa bắt đầu nàng đã không nghĩ tới mình và Ngôn Du cùng một chỗ sẽ như thế nào, bởi vì căn bản không hề nghĩ tới sẽ cùng một chỗ.

Bởi vì cũng không biết Ngôn Du cũng thích nàng, bởi vì hai muội muội, cũng bởi vì thế tục.

Chính là hiện giờ, Ngôn Du tuy ngơ ngác như vậy lại có thể chạy tới tìm đến mình thổ lộ, rồi lại khóc thành ra như vậy...

Thật sự... Thật sự khiến cho không người nào đỡ được a.

“Cô đừng đi theo tôi nữa!” Đi một đoạn đường, bỗng nhiên Ngôn Du không muốn khóc nữa, cũng không biết là do nước mắt đều đã khóc hết hay như thế nào, bỗng nhiên quay đầu, dùng ánh mắt đỏ rừng rực trừng Sở Nguyệt Xuất, “Cô không phải muốn về nhà sao!”

“Cô như vậy... Tôi như thế nào yên tâm a.” Sở Nguyệt Xuất lại lấy ra khăn tay, đem nước mắt trên mặt nàng vốn còn lưu lại mà lau sạch, miệng lại nhịn không được nói, “Quỷ thích khóc...”

“Cô...” Ngôn Du trừng mắt, mắt nhỏ vốn không đeo mắt kiếng khiến cho người thấy rõ ràng giờ phút này lại đỏ lên, còn trừng thật to, nhường Sở Nguyệt Xuất có xúc động muốn bật cười.

Tuy rằng cận thị nhưng có thể do gần gũi như thế để cho Ngôn Du còn có thể thấy rõ ràng trong con ngươi Sở Nguyệt Xuất chợt lóe lên ý cười, lại càng sinh khí, “Hừ!”

Hừ xong sau lập tức sải bước đi về phía trước, một bộ cần bỏ càng xa Sở Nguyệt Xuất càng tốt.

Không nhanh không chậm theo sát ở sau lưng nàng, Sở Nguyệt Xuất tuy rằng vẫn còn rất mâu thuẫn nhưng không biết vì cái gì, chính là nhịn không được muốn cười.

Ngôn Du bỗng nhiên dừng bước lại, mãnh liệt quay người lại, bắt gặp trên mặt Sở Nguyệt Xuất nụ cười yếu ớt, tức giận đi đến bên người nàng, “Có cái gì buồn cười!”

“Tính tình trẻ con...” Không tự chủ được đưa tay lên xoa bóp gương mặt của nàng, Sở Nguyệt Xuất sủng nịch nhìn nàng, “Ngu ngốc muốn chết...”

Bị Sở Nguyệt Xuất nhìn như vậy, Ngôn Du vẫn còn đang tức giận lập tức cũng liền trút đi giận dữ, tay kéo ngụ tay Sở Nguyệt Xuất, thanh âm thật thấp, “Thật sự không được sao?”

Lại là vấn đề này...

Thở dài, Sở Nguyệt Xuất để nàng lôi kéo thủ, chậm rãi nói, “Không phải tôi không thích cô, mà là... Chúng ta không thể cùng một chỗ.”

“Vì cái gì?” Ngôn Du thẳng tắp nhìn nàng, “Thích vì cái gì không thể cùng một chỗ?”

“Bởi vì...” Đối mặt với người đơn thuần như vậy, còn đang nhìn mình, Sở Nguyệt Xuất lại trầm mặc một hồi, “Chúng ta đều là nữ nhân a.”

A?

Là vì nguyên nhân này ư?

Nháy mắt mấy cái, Ngôn Du mở miệng, đang định đem lời Sở Lục Y nói cho Sở Nguyệt Xuất nghe, chợt nhớ tới Sở Lục Y luôn luôn dặn dò mình không thể để Sở Nguyệt Xuất biết em ấy đi tìm chính mình, vội vàng nhịn xuống, hảo hồi lâu mới nói, “Nữ nhân... Nữ nhân cũng có thể cùng một chỗ a.”

“Không đơn giản như vậy...” Sở Nguyệt Xuất từ trong tay nàng rút ra, xoay người, ôm cánh tay nhìn ngọn đèn trong cửa hàng cách đó không xa, tầm mắt có chút hốt hoảng, “Ngôn Du, thế giới này không có như cô tưởng tượng, đơn giản như vậy.”

Quả nhiên, người này chính là quá mức đơn thuần.

“Tôi...” Nghĩ đến chính mình phía trước rối rắm, Ngôn Du nhìn bóng lưng Sở Nguyệt Xuất, giống như có chút lý giải, liền mở miệng nói, “Chính là trên thế giới này có rất nhiều người ưa thích người cùng giới a, ngô, động vật cũng vậy...”

Con đường mà hai người chú ý liền không giống với lúc trước, Sở Nguyệt Xuất bất đắc dĩ cười, xoay người đi đến trước mặt Ngôn Du, sờ sờ đầu của nàng, “Cô trước kia không cảm thấy yêu thích tôi nha, là do buổi tối kia khiến cô ảo giác đi, nghe lời, đừng loạn nghĩ nữa.”

“Mới không phải!” Thật vất vả xác định cảm tình lại bị phủ nhận như vậy, Ngôn Du nắm quyền, tức giận bất bình nói, “Nói loạn!”

“Ân?” Hơi hơi giật mình, Sở Nguyệt Xuất nhìn thấy Ngôn Du mặt bánh bao phồng lên, cười một tiếng, “Tốt lắm, cô chính là có điểm trẻ con...”

Chính là khi nói lời này, cười thì cười mà tâm cũng đau lên theo.

Ngôn Du vẫn còn con nít, phân không rõ cảm giác của nàng. Nhưng mình lại có thể hiểu được cảm tình của chính mình đối với Ngôn Du là dạng cảm tình gì a.

“Mới không phải!” Ngôn Du tức giận, “Cô mới tính trẻ con đó!”

“Hảo hảo hảo, tôi tính khí trẻ con...”

“Cô...” Như thế nào vẫn nói không thông, Ngôn Du rất biệt khuất, hơn nữa gió lạnh thổi qua hợp lại đánh nhiều cái hắt xì.

“Cô xem cô, nhanh quay về nhà đi.” Sở Nguyệt Xuất lập tức thu hồi cười, kéo tay nàng qua sờ sờ, quả nhiên bắt trong tay một mảnh lạnh như băng, “Mặc như vậy...”

Lời còn chưa dứt tay vốn bị chính mình lôi kéo bỗng nhiên dùng lực, đem chính mình lạp hướng về phía Ngôn Du, đợi cho hoàn hồn xong rồi thì Sở Nguyệt Xuất đã bị Ngôn Du gắt gao ôm lấy.

“Tôi đã bỏ ra thời gian dài như vậy, thật vất vả để hiểu rõ...” Tựa đầu chôn ở trên vai Sở Nguyệt Xuất, Ngôn Du muốn khóc lại khóc không được, thanh âm có chút nghẹn ngào, “Chính là cô còn không tin tôi...”

Thân mình cương tại chỗ, Sở Nguyệt Xuất cứ để Ngôn Du ôm, hồi lâu sau mới phóng mềm thân mình, tay rũ xuống tại bên người liền nhẹ nhàng mà vòng lên eo nhỏ của Ngôn Du.

Hảo gầy...

Đây là cái ý niệm đầu tiên trong đầu nàng hiện ra sau khi nàng quyết định ôm lấy Ngôn Du, mà hai bên xương cốt thân mình kia cấn cho nàng một trận đau lòng.

“Tôi còn tưởng rằng tôi cho cô biết liền có thể cùng cô ở chung một chỗ.” Ôm sát người trong lòng, thanh âm Ngôn Du run nhè nhẹ, “Chính là... Lại không được...”

Cho nên nói, cái kia buổi tối kia quả nhiên chính là sai lầm. Chính là vì cái gì nàng sẽ đối với cái kia sai lầm nhớ mãi không quên, nếu có thể quên cũng sẽ không cần khó tiếp thu như vậy.

“Rõ ràng chính là... Cảm giác cô cũng yêu thích tôi...” Sở Lục Y là nói như vậy với nàng, chính nàng ngày hôm nay cũng cảm giác được như vậy, nhưng mà, vì sao Sở Nguyệt Xuất lại không tiếp thụ nàng, cũng bởi vì nàng là nữ nhân sao? Nhưng... Phải chăng có rất nhiều người cũng bị như vậy hay không...

Huống chi... Huống chi... Chính mình căn bản không bỏ xuống được, Sở Nguyệt Xuất lại có thể bởi vì lý do như vậy mà buông tha sao?

Bị nàng nói mà lòng một trận chua xót, trong khoảng thời gian này quả thật cũng không dễ dàng hơn Ngôn Du là bao, Sở Nguyệt Xuất đồng dạng cũng là mỗi ngày đều giống như sinh hoạt trong ‘nước sôi lửa bỏng’, như thế nào cũng đều không có biện pháp bứt ra.

Thế nhưng, lại có thể thế nào đây?

Trên đời này vốn có rất nhiều thứ không thể làm khác mà cũng có nhiều thứ, không thể quá bốc đồng, thất thường được.

Từ trong lòng Ngôn Du thối lui, Sở Nguyệt Xuất biết Ngôn Du rất cố chấp, chính là cho tới bây giờ không nghĩ tới trong loại chuyện này cũng sẽ cố chấp thành ra như vậy, bản thân mình giống như giải thích thế nào cũng đều không có biện pháp khiến Ngôn Du hiểu được.

“Chúng ta vốn không thể như vậy.” Tuy rằng một mực cố gắng rớt ra khoảng cách giữa hai người chính là bản thân Sở Nguyệt Xuất cũng biết, nàng có bao nhiêu không cam lòng, rồi lại bất lực. Giờ khắc này, Sở Nguyệt Xuất cảm thấy thực mỏi mệt, “Nếu buổi tối kia chúng ta không phát sinh chuyện như vậy, cô sẽ không nghĩ xem có yêu thích tôi hay không, càng sẽ không muốn cùng một chỗ với tôi.”

Nàng bắt đầu hối hận buổi tối kia phóng túng, phóng túng một lần lại nhường Ngôn Du hãm tiến vào.

“Mới không phải, mới không phải như vậy!” Tinh tường phát hiện Sở Nguyệt Xuất trong mắt mỏi mệt cùng lùi bước, Ngôn Du đi phía trước lại gần từng bước, “Tôi vốn là thích cô, chính là nghĩ mãi vẫn không rõ... Cô không để ý tới tôi, tôi thật là khổ sở, thật là khó chịu... Chính là không dám hỏi vì sao...”

Như trước vẫn cúi đầu, Sở Nguyệt Xuất ôm cánh tay, không dám nhìn tới Ngôn Du.

“Coi như... Coi như đêm đó không có phát sinh... Tôi cũng sẽ suy nghĩ cẩn thận.” Hút khí, do khóc hồi lâu Ngôn Du chỉ cảm thấy ánh mắt yếu ớt đau dữ dội, chính là vẫn cố gắng mở to mắt, “Tôi biết tôi ngu ngốc... Nhưng... Có thể ưa thích cô... Tôi thật sự sớm muộn cũng sẽ suy nghĩ cẩn thận a...”

Chua sót nhìn Ngôn Du liếc mắt một cái, Sở Nguyệt Xuất lại thở dài một tiếng, “Làm sao cô liền không rõ...”

“Tôi mới không phải không hiểu rõ!” Ngôn Du thân mình thẳng tắp, giống như toàn cơ thể đều cương cứng, “Tôi thích cô, cô yêu thích tôi, là chuyện của chúng ta, liên quan gì tới chuyện của những người khác kia chứ!”

Ngày hôm qua lời Sở Lục Y nói với nàng xong, nàng chờ sau khi tỷ tỷ rời đi phòng nàng liền lên máy tính tra tư liệu.

Trên đời này, quả thật có thật nhiều người thích người cùng giới, chính là đại đa số người ta vẫn như cũ không thể chấp nhận được.

Thích liền là thích, tình cảm của mình, người bên ngoài lại làm sao có thể hiểu hết cùng nhúng tay vào a. Mà chính mình, lại làm sao có thể bởi vì người bên ngoài phản đối liền bắt buộc chính mình buông tha người mình thích đây.

Tựa như ba ba của nàng, cho tới nay luôn buộc nàng làm điều nàng không muốn, nàng liền lựa chọn không thỏa hiệp, mà là phản kháng.

Nhân sinh như thế, cảm tình cũng đồng dạng như thế, một khi muốn lái đi, một khi phát hiện mình cũng không có sai, Ngôn Du liền sẽ không tiếp tục trốn tránh.

Nàng là ‘đúng lý hợp tình’ cảm thấy mình thích Sở Nguyệt Xuất, là thiên kinh địa nghĩa.

“Quả thật không liên quan tới chuyện của những người khác.” Ngôn Du như thế từng bước ép sát nhường Sở Nguyệt Xuất chật vật, đồng thời, cũng có chút tức giận, “Như vậy ba ba mụ mụ của cô thì sao đây? Tỷ tỷ của cô thì sao đây? Bọn họ sẽ đồng ý sao?”

Giật mình, Ngôn Du ngơ ngác nhìn Sở Nguyệt Xuất, nhất thời im lặng.

Đúng vậy... Ba mẹ, còn có tỷ tỷ...

Thì tính sao đây?

Có ví dụ lúc mình lựa chọn chức nghiệp làm tiền đề, Ngôn Du cơ hồ sau khi ngẩn ra liền không đem chuyện này suy nghĩ thêm.

“Nếu quả thật yêu tôi, tôi tin tưởng bọn họ sẽ đồng ý.”

Tựa như mẹ cùng tỷ tỷ, vẫn luôn ủng hộ nàng.

“Cô...” Sở Nguyệt Xuất có chút muốn phát điên.

Người ngu si quả nhiên chính là một cái cân sao?

Nói như thế nào cũng đều nói không thông!

Chính nàng lại chưa từng nghĩ, nếu như mình thật sự hạ được quyết tâm cùng Ngôn Du giải quyết, lại làm sao có thể ở giữa đại mùa đông đứng tại ven đường cùng Ngôn Du dây dưa không ngớt.

Nếu là thật sự nhẫn tâm, trước đó lên taxi, liền không nên trở lại.

“Tóm lại, cô đem đêm hôm đó cứ cho là 419 thì được rồi.” Sở Nguyệt Xuất chung quy vẫn chết không từ, đối mặt với người mà não quá khó thông suốt, nói nhiều đạo lý hơn cũng vô dụng, “Đó chỉ là một đêm tình nhằm giải quyết dục vọng thôi, cô không cần suy nghĩ nhiều.”

Cứ tiếp tục rối rắm như vậy sẽ không có bất kỳ kết quả gì, Sở Nguyệt Xuất quay người lại, tính đi đón xe. Chính là Ngôn Du căn bản không để cho nàng có cơ hội này, trực tiếp giữ chặt tay nàng đem nàng kéo trở về, biểu cảm căm giận, cúi đầu hôn lên môi của nàng, không hề có bất kỳ kỹ xảo nào mà cứ theo bản năng dùng sức hôn thật sâu.

“Ngô...” Lập tức bị trấn trụ, Sở Nguyệt Xuất sửng sốt hồi lâu mới kịp phản ứng, giãy giụa, phản kháng vài cái mãi không được chậm rãi cũng không thèm phản kháng nữa, chuyên tâm đáp lại nụ hôn kia của Ngôn Du.

“Cô đã thích 419 như vậy, vậy mỗi ngày liền 419!” Nụ hôn vừa kết, Ngôn Du vẫn là vẻ mặt căm giận, rất nhanh nói.

Sau đó lại cúi đầu xuống hôn lên môi Sở Nguyệt Xuất.

==================

Ed: Hảo cho Ngôn Du, sau khi bị dồn vào chân tường, Du đã mạnh mẽ lên không ít nhe! Này thì 419, mỗi ngày đều làm sẽ thành “for every night” gòi =)))))))
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.