Hữu Ương Lưỡng Song

Chương 31



31, Chương thứ ba mươi mốt...

Cả ngày, Ngôn Tĩnh cùng Ngôn Du chiến tranh lạnh, đương nhiên, thân là tỷ tỷ Ngôn Tĩnh tự nhiên không bỏ được mà để muội muội chịu đói, vẫn làm tốt đồ ăn dọn sẵn trên bàn chờ Ngôn Du ra ăn.

Đói bụng đến chịu không nổi, Ngôn Du từ trong phòng đi ra, chứng kiến đồ ăn trên bàn, trong lòng vẫn có cảm giác ấm áp, chính là nghĩ đến tỷ tỷ thực bài xích chuyện nữ nữ luyến ái bỗng nhiên thấy không còn muốn ăn uống nữa. Ngồi ở trước bàn cơm, nhìn trên bàn vài đạo đồ ăn, cuối cùng vẫn không động đũa, lại trở về trong phòng bịt kín đầu ngủ.

Vì thế có người một mực chờ đợi trong yên lặng sau khi nghe tiếng nàng đóng cửa mới đi ra thì thấy một bàn đồ ăn vẫn chưa động, liền bắt đầu lo lắng.

Điểm tâm không ăn, cơm trưa cũng không, thế này sao được. Nàng lo lắng Ngôn Du bụng đói lả nên hiện tại mới làm cơm chiều sớm một chút, bằng không nhà ai sẽ 3 giờ lại làm tốt cơm chiều rồi dọn lên bàn đâu. Nhưng không ngờ, Ngôn Du lại có thể một chút cũng không động, đây hẳn còn đang dỗi nàng đi. Ngồi trước bàn cơm, Ngôn Tĩnh nhìn thấy một bàn này cũng giống Ngôn Du, không có chút nào thèm ăn.

Vẫn là lần đầu tiên Ngôn Du cùng nàng dỗi như vậy. Từ nhỏ đến lớn, cứ hễ sinh khí là lại hô muốn rời nhà đi thuê nhưng những lần đó Ngôn Du không phải đều là tới thời gian ăn cơm lại mơ mơ hồ hồ xuất hiện, còn đem thức ăn ăn xong liền cũng không còn tức giận nữa, thế nhưng lúc này...

Ngôn Tĩnh cũng không biết mình nên làm như thế nào mới tốt, nàng rõ ràng cảm thấy bản thân mình đúng nhưng khi nhìn muội muội sinh khí, lại có chút không đành lòng.

Nhớ lại lúc hài tử kia theo đuổi nàng, mà nàng cho tới bây giờ sẽ không hề nghĩ nữ nhân vẫn có thể có loại cảm tình như vậy. Trộm tra xét một ít tư liệu, tuy rằng trong lòng cũng từng mở rộng tư tưởng, nhưng bù lại không bằng hai mươi mấy năm phụ thân giáo dục. Huống chi, hiện trạng xã hội như thế, nàng làm sao có thể để Ngôn Du đi lên con đường gian khổ này?

Dỗi liền dỗi đi, cũng muốn xem muội muội nhà nàng lúc này có thể cùng nàng dỗi trong bao lâu.

Sáng ngày thứ hai, Ngôn Du dậy thật sớm. Kỳ thật sau khi trở về trong phòng, nàng đúng là vẫn không có ngủ mà từ trên giường đứng lên, ngồi vào trước bàn làm việc, lại cầm lấy đề mục bắt đầu tính toán.

Quả nhiên trên thế giới này cũng chỉ có nghiên cứu mới có thể làm cho nàng quên đi những phiền não kia.

Cũng bởi vì như thế, Ngôn Du lại một lần nữa một đêm không ngủ. Trong ngày thường tới bốn, năm giờ sáng đều sẽ tự giác đi ngủ thì hôm nay sống chết chống lại mà không chịu tới giường ngủ, thẳng đến chừng sáu giờ rưỡi mới thay quần áo, thật cẩn thận rời nhà đi, đi thẳng một mạch đến trường học.

Nàng thực để tâm chuyện tỷ tỷ bắt ép không cho nàng đi, cho nên vô luận có bao nhiêu mệt nàng cũng đều không dám ngủ.

Huống chi, sau khi ngủ rồi sẽ cần tỷ tỷ tới gọi mới có thể tỉnh được, đối với nàng mà nói, đồng hồ báo thức tuyệt đối là mây bay a.

...

Sở Nguyệt Xuất luôn luôn tới trường trước bảy giờ sáng, trừ phi ở nhà cần cùng hai muội muội nhiều lời dặn dò nếu không sẽ tuyệt đối không để sát bảy giờ rưỡi mới tới trường. Ngôn Du thì không phải như thế, thường thường sau khi chuông vang mới lò dò bước vào văn phòng, hơn nữa đi vào liền ngủ ngay.

Cho nên hôm nay khi Sở Nguyệt Xuất bước vào văn phòng liếc mắt một cái bắt gặp Ngôn Du ghé trên bàn làm việc ngủ say lập tức hoảng sợ, vội vàng lấy điện thoại cầm tay ra nhìn thời gian.

Thứ hai sao? Nàng cùng Ngôn Du rõ ràng đã nói đổi thời khóa biểu, tiết thứ nhất do nàng dạy mà. Ngôn Du cũng đang ngủ, trong văn phòng còn chưa thấy bóng dáng của các lão sư khác, điều này sao có thể không mời nàng nghĩ đến thời gian lên lớp đã đến, sau đó mới giật mình?

Chẳng qua lấy điện thoại cầm tay ra nhìn lại, bất quá thời gian mới bảy giờ lẻ một phút, vì thế Sở Nguyệt Xuất liền rơi vào mê hoặc.

Ngôn Du tới sớm như vậy làm cái gì đây, coi như tiết thứ nhất không đổi với nàng cũng không cần phải tới sớm như vậy a.

Mày vi liễm, trong lòng tràn đầy nghi vấn, muốn đẩy tỉnh Ngôn Du để hỏi rõ một chút lại cứ thấy luyến tiếc đánh thức nàng lúc này. Sở Nguyệt Xuất áp chế nghi hoặc tràn đầy trong lòng, ngồi vào vị trí của mình rồi hơi sửa sang lại, liền chống cằm bắt đầu ngẩn người, tầm mắt ngẫu nhiên xẹt qua Ngôn Du.

Thời gian các lão sư khác đến văn phòng thấy Ngôn Du cũng đồng dạng kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh làm chuyện khác.

Lớp thứ hai tan học, Sở Nguyệt Xuất đi qua lay tỉnh Ngôn Du. Ngôn Du bị lay tỉnh, bĩu môi ngồi dậy, vừa quay đầu thấy Sở Nguyệt Xuất, trực tiếp hướng trong lòng nàng chui vào.

Trái tim khiêu chậm một nhịp, Sở Nguyệt Xuất ôm lấy Ngôn Du. Hãy còn sửng sốt vài giây, nữ lão sư ngồi ở một bên đem động tác hai người xem vừa vặn, cười nói, “Sở lão sư hiện tại cùng Ngôn lão sư cảm tình thật tốt nha.”

Không hiểu sao tự nhiên nhảy lên một trận chột dạ, Sở Nguyệt Xuất đối với lão sư kia miễn cưỡng cười, tiếp theo xoa lỗ tai Ngôn Du, “Này, sắp phải lên lớp dạy rồi.”

“Ô...” Ngôn Du lại ở trong lòng nàng chui, than thở, “Mệt...”

“Ai bảo cô lại không ngủ.” Cùng Ngôn Du nhận thức, đại khái có thể theo hành vi của nàng phỏng đoán ra nàng đêm qua là mấy giờ ngủ, Sở Nguyệt Xuất tức giận nói, “Mau đứng lên, dạy xong mới cho cô ngủ tiếp.”

“Không cần...” Ngôn Du ở trong lòng nàng cọ xát vài cái, khẩu khí âm mũi nồng đậm mang theo làm nũng. Lòng Sở Nguyệt Xuất lập tức mềm nhũn, trầm mặc vài giây, “Tôi đây lấy lớp ngày mai đổi với cô nha? Ngày mai cô dạy hai lớp.”

“Ngô...” Đầu óc mặc dù vẫn còn rất mơ hồ lại đem lời Sở Nguyệt Xuất nghe không sót một chữ, Ngôn Du bĩu môi, một lúc lâu, “Chính là tôi cũng không muốn cô đi dạy.”

“Cô...” Theo bản năng nhìn chung quanh, các lão sư vẫn đang làm khác, phỏng chừng thanh âm của Ngôn Du thật sự là quá nhỏ quá mơ hồ cho nên mới không ai nghe rõ nàng nói cái gì. Hai má Sở Nguyệt Xuất không khỏi nóng hâm hấp, thấp giọng nói, “Không được hồ nháo, hoặc là ngay lập tức lên lớp, hoặc là ngày mai dạy hai lớp.”

Phồng miệng lên, Ngôn Du ngồi dậy, híp mắt nhỏ xem Sở Nguyệt Xuất trong chốc lát, căm giận đứng dậy muốn hướng ra ngoài phòng làm việc đi. Sở Nguyệt Xuất liền vội vàng kéo nàng lại, “Cô làm gì thế?”

“Đi dạy!” Nỗi lòng bất bình, khẩu khí Ngôn Du nói chuyện có điểm nóng, Sở Nguyệt Xuất không có nghe ra mà là bất đắc dĩ cười, theo trên bàn cầm kính mắt cùng sách giáo khoa đưa cho Ngôn Du, “Đồ ngốc.”

“Ặc...” Cơn tức giận của Ngôn Du tức thì tựa như bóng xì hơi, chính là ngốc ngơ nhìn Sở Nguyệt Xuất trong chốc lát, tầm mắt chợt dừng ở trên cổ Sở Nguyệt Xuất thấy có miếng dán, nháy mắt mặt chà một chút trướng đỏ bừng, tiếp theo từ trong tay Sở Nguyệt Xuất cầm sách giáo khoa cùng kính mắt, xoay người chạy trối chết.

“Ôi chao...” Sở Nguyệt Xuất còn chưa kịp phản ứng Ngôn Du đã muốn chạy như bay ra khỏi văn phòng, há mồm đang muốn nói chuyện không khỏi nhíu lại mi, lắc đầu, đi trở về vị trí của mình ngồi xuống, chờ tan học đến.

Từ trong văn phòng giống như bay trốn ra, Ngôn Du dọc theo đường đi đều nghĩ đến đạo dấu vết trên cổ Sở Nguyệt Xuất, cùng với vừa rồi mới ghé vào trong lòng Sở Nguyệt Xuất không muốn dậy, mặt càng phát ra đỏ. Lúc bước vào phòng học, nhớ tới chuyện tỷ tỷ hiểu lầm mình và Sở Nguyệt Xuất, Ngôn Du bỗng dưng ngẩn ngơ, đột nhiên cảm giác Sở Nguyệt Xuất đối với mình mà nói quả thật có điểm đặc thù.

Học thuật gì đó buộc Ngôn Du phải luôn luôn tự hỏi, đây tuyệt đối là có thể. Ngôn Du ở thời Đại học từng thử qua bốn mươi tám giờ không ngủ để làm một thực nghiệm, nếu không phải Ngôn Tĩnh rốt cuộc không thể nhịn được nữa đi đến phòng thí nghiệm bắt nàng về thì nàng nhất định sẽ tiếp tục làm cái thực nghiệm kia cho tới cùng mới thôi.

Thế nhưng trên vấn đề tình cảm, Ngôn Du không có biện pháp tự hỏi lâu lắm. Nàng là sinh vật đơn bào, duy nhất một tế bào là tế bào não chỉ có thể dùng để lo lắng cho phương diện chỉ số thông minh mà thôi. Còn về phương diện tình yêu thì thật có lỗi, đúng lúc thần kinh của nàng lại thiếu đến đáng thương.

Cho nên, dù ở một khắc mãnh liệt ý thức được Sở Nguyệt Xuất đối với mình là không đồng dạng như vậy nhưng đó cũng chỉ là vấn đề trong một khắc, thành thử ngay sau đó liền bị ném ra sau đầu. Cố chấp, Ngôn Du chỉ biết nhận định nàng yêu tỷ tỷ mà sẽ không muốn tin nàng đối với những người khác cũng có cảm giác khác thường.

...

Sở Giản Hề lúc này vẫn còn buồn rầu. Nàng chưa từng gặp qua Sở Lục Y lạnh lùng như thế, tựa hồ là đang chiến tranh lạnh với nàng.

Chẳng lẽ người nam kia đích thực rất trọng yếu với Tiểu Y sao? Trọng yếu đến mức có thể bởi vì mình nói ra một câu phản đối mà Tiểu Y liền cùng mình trở mặt ư?

Thở dài, Sở Giản Hề úp chính mình lên bàn làm việc, nhìn chằm chằm hình nhân trên bàn làm việc, thì thào, “Tiểu Y sao lại có thể không để ý tới mình...”

Bả vai bị vỗ một cái thật mạnh, Sở Giản Hề ngẩng đầu liền thấy sư huynh mặt đầy tươi cười rực rỡ, trong tay còn cầm theo một lon sữa.

“Sư huynh, sao anh lại tới đây?” Lúc nói lời này, ý chỉ sư huynh là không nên ở trong này đi.

Đem sữa phóng lên bàn của nàng, nam tử tươi cười cũng không thay đổi, nhất là đôi mắt sáng ngời hữu thần, thanh âm nghe ra cũng rất sáng sủa, “Anh gần đây có chấp hành một nhiệm vụ nên thuận tiện qua bên này thăm em một chút.”

“A, cẩn thận bị bắt được nha.” Sở Giản Hề cười nói, tầm mắt dừng ở bình sữa, lại thu lại nụ cười, “Sư huynh, em không uống sữa tươi.”

Gần đây sư huynh mỗi lần đến xem sẽ mang một lon sữa cho nàng, mời nàng rất bất đắc dĩ. Kỳ thật nàng ghét nhất là mùi sữa.

“Ân?” Nam tử tuấn lãng có chút nghi hoặc nhíu mày, cầm lấy bình sữa nhìn nhìn, “Đúng là loại trước kia khi học ở trường cảnh sát thích nhất uống a.”

Sở Giản Hề sửng sốt, tiếp theo trong lòng ấm áp, trên mặt cũng lộ ra một nét cười yếu ớt, “Sư huynh cư nhiên còn nhớ rõ.”

“Đương nhiên, tiểu bất điểm năm đó chính là nói cần cố gắng để được cao lên a.” Nam nhân thân mật vỗ đầu của nàng, “Như thế nào, hiện tại không cần cao lớn nữa?”

“A...” Sở Giản Hề sờ sờ cái mũi, ngượng ngùng cười, “Sư huynh trí nhớ thật tốt.”

“Ha ha...” Nam nhân hào sảng cười, trong đôi ngươi một tia ôn nhu chợt lóe, “Thế nào, giữa trưa cùng sư huynh đi ăn cơm được không?”

Thấy sư huynh mời mình, Sở Giản Hề do dự, có chút rối rắm muốn đi hay không.

Kỳ thật sau khi sư huynh trở về có mời nàng nhiều lần nhưng mỗi lần đó nàng đều không đi bởi vì phải về nhà ăn cơm cùng tỷ với Tiểu Y, chính là cứ luôn cự tuyệt thì không được tốt cho lắm. Nghĩ như thế, Sở Giản Hề liền muốn đáp ứng. Hơn nữa, Tiểu Y còn chiến tranh lạnh với nàng, nhìn thấy Tiểu Y đối với tỷ tỷ thì vẻ mặt tươi cười, còn đối với mình lại là một bộ khổ đại thù sâu, thật sự không thoải mái tí nào.

“Tốt.” Sở Giản Hề cười đáp ứng.

Bị cự tuyệt vài lần, nam nhân kỳ thật cũng chỉ ôm một tia hy vọng hỏi, thấy Sở Giản Hề lại có thể muốn đáp ứng rồi, không khỏi lộ ra vẻ mặt vui sướng, “Hảo, anh tan tầm đến tìm em.”

“A...” Sở Giản Hề đang muốn nói không cần, nam nhân đã đi trước một bước, “Sư huynh có xe mà, nha đầu.”

“Hảo.” Sở Giản Hề nở nụ cười.

=========================
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.