Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 34: Bổn toạ bị thất sủng



Edit: Chu

(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)

Câu nói kinh thiên động địa làm quỷ thần khiếp sợ như vậy, cũng chỉ có mình Sở Vãn Ninh tự nhiên trấn định mà nói ra được. Ba đồ đệ nghe thấy, trong lòng đều có cảm nhận khác nhau.

Tiết Mông nghĩ đơn giản nhất, cũng chỉ cảm thán một chữ: A!

Mặc Nhiên phức tạp hơn một chút, hắn nhớ tới mấy chuyện kiếp trước, xoa cằm nghĩ, cả đời này mình không muốn nhìn thấy vũ khí thứ ba của Sở Vãn Ninh nữa.

Còn Sư Muội, trên mặt y, đôi mắt hạnh như chứa mưa bụi Giang Nam, bên trong có ánh sáng mỏng manh lay động, như sùng bái, lại như hoảng sợ.

"Thiên Vấn là lấy từ Kim Thành Trì ạ?"

Sở Vãn Ninh: "Ừ."

"Vậy hai món kia..."

Sở Vãn Ninh: "Một món cũng vậy, một món thì không. Tính vũ khí thường sẽ không quá mạnh, có thể khống chế, ngươi không cần lo."

Tiết Mông hơi hâm mộ mà thở dài: "Thật muốn thấy hai món thần võ còn lại của sư tôn."

Sở Vãn Ninh nói: "Nếu những chuyện, một mình Thiên Vấn có thể xử lý, hai món còn lại, ta nguyện để chúng không có đất dụng võ."

Tiết Mông không tình nguyện "dạ" một tiếng, nhưng vẫn có ánh sáng lay động trong mắt, Sở Vãn Ninh thấy, biết tính cậu khó nhịn, may mà lòng dạ Tiết Mông không xấu, chỉ cần chỉ đường thêm chút, cũng không cần quá lo lắng.

Mặc Nhiên lại ở bên cạnh vuốt cằm, cười như không cười.

Biết binh giả là hung khí, thánh nhân bất đắc dĩ mới dùng. Sở Vãn Ninh... Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, thua chính là do chính khí của bản thân.

"Tà không thắng chính" đều là viết trong sách, kẻ ngốc mới tin là thật, đáng đời thiên phú dị bẩm, pháp lực cao siêu, lại vẫn thành tù nhân, xương cốt mục nát.

"Sư tôn." Giọng Sư Muội cắt ngang suy nghĩ của Mặc Nhiên.

"Đệ tử nghe nói, hằng năm trên Húc Ánh Phong có hàng trăm ngàn người cầu thần võ, có cơ duyên gặp được cũng chỉ có một hai người hiếm như vàng, thậm chí nhiều năm rồi chưa thấy hồ tan băng. Tu vi đệ tử kém cỏi... Thật sự là... Không có khả năng gặp cơ duyên. A Nhiên và thiếu chủ đều là nhân tài kiệt xuất của Nhân giới, hay là ta không đi nữa, ở lại đây, luyện tập thuật pháp nhiều hơn là được rồi."

Sở Vãn Ninh: "..."

Y không nói gì, khuôn mặt trắng nõn bao trùm một lớp sương mờ, tựa như đang trầm ngâm.

Kiếp trước Sư Muội vì tự ti mà lỡ mất cơ hội ở Húc Ánh Phong, Mặc Nhiên thấy vậy, lập tức cười nói: "Chỉ là đi thử một lần, nếu không được, coi như đi chơi thôi. Huynh cả ngày ở Tử Sinh Đỉnh làm gì, cũng nên ra ngoài cho biết việc đời."

Sư Muội càng lo lắng: "Không, tu vi ta kém, ở Húc Ánh Phong nhiều người như vậy, nhỡ gặp đệ tử của môn phái khác, muốn tỉ thí với ta, nhất định ta đánh không lại, còn làm mất mặt sư tôn..."

Sở Vãn Ninh nâng mắt nói: "Ngươi lo vì chuyện này?"

Câu hỏi này của y rất kỳ quái, như là thắc mắc, lại như là hỏi. Hai người khác không nhận ra, lòng Sư Muội chợt lạnh, nâng mắt lên, nhìn đôi mắt phượng sắc bén lạnh thấu xương của Sở Vãn Ninh.

"Sư tôn..."

Sở Vãn Ninh bất động thanh sắc, nói: "Ngươi tu trị liệu, vốn không thể đánh nhau với người ta. Nếu có người làm phiền ngươi, từ chối là được rồi, không mất mặt."

Mặc Nhiên cũng nhếch môi cười: "Sư Muội đừng sợ, có ta rồi."

Vì thế ba người chuẩn bị hành trang, lên đường.

Giờ đi tới Thượng Tu giới, đường xá xa xôi, cưỡi ngựa rất mệt. Sở Vãn Ninh lại vẫn không muốn ngự kiếm bay, nên xe ngựa được chuẩn bị, không nhanh không chậm đi hết mười ngày đường, mới đến trấn bên cạnh Húc Ánh Phong.

Ba đệ tử ra khỏi xe ngựa rồi, chỉ còn Sở Vãn Ninh vẫn lười xuống, y vén rèm trúc lên, nói: "Ở đây nghỉ một đêm, ngày mai lại lên đường, có thể tới Húc Ánh Phong rồi."

Toà thành bọn họ dừng chân tên là Đại Thành. Thành trì tuy không lớn, lại rất giàu có và đông đúc phồn hoa, nữ tử đeo vàng đeo ngọc, nam tử đội mũ cẩm mặc đồ lụa, đương nhiên xa hoa hơn Hạ Tu giới mấy phần.

Tiết Mông mắng: "Cái đám chó chết ở Thượng Tu giới này, đúng là cửa son rượu thịt thối, trên đường toàn xác chết đói."

Mặc Nhiên cũng không thích, hiếm khi không cãi lại Tiết Mông, mà mang theo ý cười ngọt nị, khinh thường cảnh trước mắt: "Đúng vậy, ta nhìn thấy đã ghen tị, khó trách nhiều người bán hết của cải muốn đến Thượng Tu giới, dù không tu tiên, làm người thường, cũng tốt hơn ở Hạ Tu giới nhiều."

Sở Vãn Ninh lấy một cái mặt nạ ra, đeo lên mặt, mới chậm rãi xuống xe ngựa, nhìn phố xá sầm uất náo nhiệt xung quanh, không biết đang nghĩ gì.

Tiết Mông ngạc nghiên hỏi: "Sư tôn sao người phải đeo mặt nạ?"

Sở Vãn Ninh nói: "Nơi này thuộc đất của Nho Phong Môn Lâm Nghi. Ta không tiện lộ mặt."

Tiết Mông vẫn nghi ngờ hoặc khó hiểu, Mặc Nhiên thở dài nói: "Tiểu Phượng Hoàng không có não, sư tôn trước kia là khách khanh của Nho Phong Môn."

Hắn vừa nói vậy, Tiết Mông liền nhớ ra, nhưng thiên chi kiêu tử không chịu nhận mình quên chuyện này, mặt đỏ lên, trợn trắng mắt, nói: "Cái này, ta đương nhiên biết, ta chỉ thấy lạ, dù sao cũng là khách khanh thôi, không phải bán cho họ, muốn đi thì đi, chẳng lẽ mấy người Nho Phong Môn còn có thể trói người về sao?"

Mặc Nhiên nói: "Ngươi cũng đúng là ngốc, ngươi chưa từng nghe à? Từ khi sư tôn rời khỏi Nho Phong Môn, trong Thượng Tu giới rất ít người biết hành tung của y, chúng ta xuống núi trừ yêu, nếu có ai hỏi về sư tôn, chỉ được nói đến từ Tử Sinh Đỉnh, không được nói sư tôn là ai cho người khác không phải sao?"

Tiết Mông sửng sốt một lúc, lúc này mới hậu tri hậu giác nói: "Hoá ra hành tung của sư tôn ở Thượng Tu giới rất ít ỏi? Sư tôn lợi hại như vậy, sao lại muốn ở ẩn chứ?"

"Không có ý ở ẩn, nhưng cũng không muốn người khác làm phiền." Sở Vãn Ninh nói, "Đi thôi, vào quán trọ."

"Ấy, bốn vị Tiên Quân muốn ở trọ?" Tiểu nhị của khách điếm mặt mày sáng lạn chạy tới.

Tiết Mông nói: "Cho bốn phòng."

Tiểu nhị xoa tay cười nói: "Thật xin lỗi Tiên Quân, chuyện này, mấy hôm nay khách trọ trong thành rất nhiều, bốn phòng không đủ, hay là nếu Tiên Quân không ngại thì ở chung nhé? Hai phòng có được không?"

Không còn cách khác, họ đành ở chung phòng.

Chẳng qua khi chia phòng, lại xảy ra mấy chuyện.

——

"Ta muốn ở chung với Sư Muội." Nhân lúc Sở Vãn Ninh đang trả tiền, ba đồ đệ chụm đầu nói chuyện với nhau, Mặc Nhiên rất có khí phách mà đề nghị.

Tiết Mông không chịu: "Dựa vào cái gì chứ?"

Mặc Nhiên ngạc nhiên nói: "Không phải ngươi rất dính sư tôn à?"

"Cái đó, ta cũng không muốn——"

Cậu cực kỳ kính sợ Sở Vãn Ninh, nhưng hai chữ "kính sợ", vẫn có chút "sợ" trong đó, đối với Sở Vãn Ninh, cậu rất thích, nhưng vẫn sợ nhiều hơn, chính cậu cũng không nói ra được.

Thấy mặt Tiết Mông đỏ lên, Mặc Nhiên đểu cáng cười nói: "Đệ đệ, ta thấy ngươi không phải không muốn ngủ với sư tôn, mà là không dám ấy?"

Tiết Mông trợn tròn mắt: "Sư tôn cũng không ăn thịt người, sao ta lại không dám!"

"Chà." Mặc Nhiên cười nói, "Sư tôn khi mơ sẽ đánh người, ngươi biết không?"

Tiết Mông: "..."

Sắc mặt trắng bệch, Tiết Mông hơi ngập ngừng, bỗng nghĩ tới cái gì, nổi giận đùng đùng hỏi: "Lúc sư tôn ngủ như thế nào, sao ngươi lại biết? Ngươi từng ngủ với người sao?"

Lời này hơi ái muội, Tiết Mông lại không có chút ý vị đen tối nào, nhưng người nói vô tình, người nghe lại hữu ý. Mặc Nhiên đen mặt, bổn toạ đâu chỉ ngủ chung với y, kiếp trước bổn toạ còn đè y kìa.

Nhưng hảo hán không nhắc lại chuyện cũ, ngoài miệng vẫn cười nói: "Nếu ngươi không tin, đêm nay có thể cảm nhận thử. Nhớ mang một lọ kim sang dược*, bị thương còn có cái mà dùng."

(Kim sang dược: Thuốc trị thương)

Tiết Mông muốn đánh người, Sở Vãn Ninh đã trả tiền xong, đi tới.

Y nhàn nhạt liếc bọn họ một cái, nói: "Đi thôi."

Ba thiếu niên như mấy cái đuôi nhỏ theo sư tôn lên lầu, đứng trong phòng dành cho khách chờ, vốn ba người đang vui vẻ lại mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, chờ Sở Vãn Ninh nói chuyện.

Thật ra bọn họ tranh giành đều phí công, lúc đến phòng chờ, còn không phải đều câm miệng, chờ sư tôn lên tiếng sao.

Sở Vãn Ninh dừng một chút, nói: "Chỉ có hai phòng, các ngươi có ai..."

Y âm thầm do dự, hơi xấu hổ.

Nên nói thế nào—— "Có ai muốn ở với ta?"

Người nghe sẽ cảm thấy hơi đáng thương, cũng không giống tác phong của Ngọc Hành trưởng lão.

Thế nên nói thế nào?

"Mặc Vi Vũ, ngươi đi theo ta. " Như vậy?

... Thôi bỏ đi, như da hổ bọc lấy cây khoai lang, giống bang chủ Hắc Phong Trại cướp thiếu phụ nhà lành. Dù sao mình cũng là tông sư, vẫn cần mặt mũi.

Huống hồ từng ôm nhau ngủ ở Hồng Liên Thuỷ Tạ, hai người đều xấu hổ, rất hiếm khi ở chung.

Vẻ mặt Sở Vãn Ninh bình thản, nội tâm lại rất nhiều ý nghĩ, qua hồi lâu, rốt cuộc cao lãnh hất cằm, nói với Tiết Mông.

"Tiết Mông ở với ta."

Tiết Mông: "..."

Mặc Nhiên vốn đang cười tủm tỉm, không khỏi hơi sửng sốt.

Hắn thật sự mong Tiết Mông ở cùng với Sở Vãn Ninh, mình ở với Sư Muội. Nhưng lúc Sở Vãn Ninh nói ra lựa chọn của mình, lại cảm thấy hơi bực mình.

Hắn không biết mình là dáng vẻ gì, rất giống một con chó hoang không biết trời cao đất dày. Chó hoang nhỏ gặp một nam nhân, tính người kia tuy không tốt, nhưng ngày ba bữa vẫn mang chút xương cho nó gặm.

Chó hoang nhỏ cho rằng mình không thích gia hoả hung dữ này, nên tuy nó gặm xương mỗi ngày, lại liếm móng vuốt sủa sau lưng người kia, nó cũng không coi người nam nhân này là chủ của mình.

Nhưng không biết vì sao, một ngày nọ, người nam nhân này bưng một cái bát ra, bên trong lại không phải xương mà nó biết, mà là hạt kê, một con khổng tước xinh đẹp lảo đảo tới, đậu lên vai nam nhân, đôi mắt lưu ly nhìn y, cọ mỏ lên mặt y.

Nam nhân cũng nghiêng mặt, sờ lên cánh chim khổng tước, nhẹ nhàng cho nó ăn.

Hắn như con chó hoang kia, không khỏi ngơ ngác.

Vốn dĩ, hắn tưởng Sở Vãn Ninh nhất định sẽ chọn mình......
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.