Hương Vị Của Anh Thật Mlem

Chương 16: Đánh dấu ngoài ý muốn



Thứ Bảy đêm đó, Quý Trạch ở lại thành phố G, đến sáng Chủ nhật liền mua vé tàu cao tốc trở về, lúc về nhà thì đã hơn một giờ chiều. Hắn mở cửa, bên trong thấy Quả Cam kêu lên rồi nhào tới. Hạ Thần lúc này không ở nhà, mà bát thức ăn cho mèo vẫn còn phân nửa, cũng không sợ Quả Cam bị bỏ đói.

Hắn bồng Quả Cam lên mà bóp bóp, "Được rồi, xuống đi, chắc phải cho mày sớm giảm béo, mỗi ngày ăn nhiều như vậy."

Quả Cam bất mãn đưa cái chân ngắn nhồi nhồi ngực hắn, rồi từ vai hắn nhảy xuống, dứt khoát phóng đi.

"Hình như em ấy không có ở nhà?" Hắn vào phóng bếp nhìn thoáng qua, không thấy bóng dáng người nào. Có vẻ như vẫn còn ở trường học.

"A lô?" Đầu dây bên kia truyền đến tiếng ồn ã, giọng điệu phấn khích của Hạ Thần vang lên, "Anh về rồi sao? Em còn đang ở trường."

"Chưa xong sao?" Quý Trạch một bên nghe điện thoại, một bên dọn hành lý.

"Vẫn chưa. Đại hội thể thao giữa trưa chỉ nghỉ hai tiếng, đến hai giờ chiều lại tiếp tục, em cũng quyết định ở lại luôn. Anh muốn đến xem không?"

"Anh có thể đến dự?"

"Sao lại không chứ, dù sao cũng là trường cũ của anh mà," Hạ Thần tùy tiện đáp, "Đại hội thể thao kéo dài từ thứ Bảy tới Chủ nhật. Hay anh đến lớp A105 tìm em đi? Em ở đó chờ anh, moah~"

Quý Trạch bị cậu chọc đến bật cười, thằng nhóc này tật ngả ngớn không tài nào bỏ được. "Được rồi, để anh đến." Nghĩ lại, đã lâu rồi hắn không đến thăm trường cũ.

Lúc này đang là nắng hè chói chang, hắn chọn làn đường dưới mái hiên mà đi. Phòng A105 lúc này trống rỗng. Một thầy giáo cả người đẫm mồ hôi bỗng xuất hiện, khi nghe hắn nói đang tìm Hạ Thần, ông vừa bật điều hòa vừa bảo, "À, thầy ấy khi nãy còn ở đây, có học sinh gọi nên đi ra ngoài rồi. Nếu anh không gấp thì ngồi đây chờ, không thì gọi điện cho thầy ấy thử xem."

"Vâng, cảm ơn thầy," Quý Trạch rời khỏi phòng, nhắn tin cho Hạ Thần bảo mình đi dạo một chút, cậu cứ lo giải quyết việc của mình.

Cha Quả Cam: (OK.jpg)

Quý Trạch đi lên cầu thang, ba tòa nhà dãy cuối cùng đều là trường cấp ba, còn phía trước là trường cấp hai. Trước đây, hắn đã dành những năm tháng sơ trung và cao trung tại nơi này, suốt sáu năm ròng, phòng học chuyển dần từ tầng hai lên tầng năm, từ tòa nhà A đến tòa nhà D. Hắn bước lên cầu thang, tiếng bước chân của hắn là âm thanh duy nhất vang vọng khắp dãy hành lang trống trải, chất cách ly được phun khắp ngóc ngách phòng học, vùi lấp tất cả dấu vết tin tức tố, đồng thời chôn vùi hết sự nhiệt tình của tuổi vị thành niên.

Không biết đám học sinh cấp hai có tham gia đại hội thể thao của trường lần này hay không, hiện tại cửa lớp học đã khóa chặt, bên trong không một bóng người. Hắn đứng ở cầu thang tầng bốn, rồi bước lên. Tầng năm cũng không có gì khác biệt, chỉ là nóng hơn tầng dưới, trong góc hành lang là lớp học cũ của hắn, bảng báo cáo treo ở cuối lớp, danh sách lớp dán trên tường, còn có thể mơ hồ nhìn thấy tấm thời khóa biểu.

Quý Trạch đứng ở cửa sổ ngoài, ngắm nhìn cảnh vật bên trong, nhìn phòng học vắng tanh mà thất thần một lát.

Bỗng dưng, có một làn hương ngọt ngào bay tới, hắn hôm nay không phun chất cách ly nên lập tức liền phát giác được.

Đây là tin tức tố của Omega? Làm sao lại có học sinh không phun chất cách ly, mà lại còn tùy tiện phóng ra tin tức tố của mình ngay tại trường học?

Hắn theo hướng gió mà đi, đứng tại phòng học nằm trong góc của tầng năm, rèm cửa sổ đóng khít, cửa cũng khóa, từ bên ngoài nhìn vào không thể định hình được gì.

Từ khe cửa toát ra mùi hương nồng nàn, mê hoặc lòng người.

"Ai đang ở bên trong vậy?" Quý Trạch ổn định tinh thần, vươn tay gõ cửa lớp.

Quý Trạch lập tức nâng cao cảnh giác, nâng giọng, "Là ai ở bên trong?! Nếu không trả lời, tôi sẽ lập tức xông vào đấy!"

Mùi hương ngọt lịm ngày thêm dày đặc, trộn lẫn một chút hơi thở công kích. Tin tức tố mỗi người đều là mùi hương độc lập, chỉ trừ lúc...cùng người khác quấn quýt. Quý Trạch cau mày, thoái lui hai bước, rồi tiến lên đá một cước thật mạnh, cửa gỗ rúng động, kêu lên kẽo kẹt. Bên trong truyền đến tiếng nức nở.

Không được rồi, cửa khóa trái ở bên trong, đá không sập.

Hắn nhíu mày nhìn về phía cửa sổ cao bằng trần nhà, đây là loại cửa sổ không khóa được, hắn duỗi tay đem cửa sổ mở ra, tin tức tố hòa quyện lập tức ập ra, có thể đoán được bên trong dày đặc đến mức nào. Hắn lui ra phía sau hai bước, chạy lấy đà, đôi tay câu lấy cửa sổ, dẫm lên vách tường, nhảy qua cửa sổ rồi đáp chân xuống phòng học tối tăm, giữ vững người trên bàn học.

Tiếng khóc thút thít càng trở nên to hơn.

Cửa phòng mở toang, lập tức có một bóng người xông ra ngoài.

Tên này còn muốn chạy?!

Quý Trạch cũng không còn tâm trí lo nghĩ Omega bên trong đã xảy ra chuyện gì, thứ tiên quyết là phải khống chế hung thủ ngay. Hắn dứt khoát giẫm lên bàn học, sải bước lao đến cánh cửa gỗ, dùng sức đạp vào lưng kẻ đang chạy trốn, dùng đầu gối ấn mạnh vào lưng đối phương, tóm lấy cổ họng gã mà siết chặt.

Khuôn mặt đỏ bừng hung ác lộ ra, người đàn ông lúc này đang mặc bộ đồng phục thể thao, tay áo không dài, quần tới đầu gối.

“Mày là ai?!”

Người nọ trước tiên giật người về phía trước, sau đó húc mạnh ra sau, chống hai tay xuống đất lấy đà, bật người đứng dậy rồi bỏ chạy.

Hạ Thần khi nhận được tin tức, nhanh chóng cùng các giáo viên khác chạy lên lầu năm, vừa lúc đụng mặt kẻ đang chạy trốn là Lâm Thành, lúc này đang bị Quý Trạch đuổi theo ở phía sau. "Đừng để cho hắn chạy thoát!"

Thân hình cao lớn bị đội ngũ giáo viên bắt lấy, trói lại. Hạ Thần nhìn Quý Trạch mặt đỏ bừng, cảm thấy đau lòng không thôi, lập tức đá Lâm Thành một cước, "Thằng nhóc chết tiệt này, cậu rốt cuộc đã làm ra chuyện gì?!"

Quý Trạch thở phì phò, sau khi hồi sức mới đáp, “Là chất dẫn dụ!”

Chất dẫn dụ? Ai cho cậu ta cái lá gan tại trường dùng chất dẫn dụ?

Hạ Thần kinh hãi, đi theo Quý Trạch vào trong phòng học, chứng kiến một Omega gần như khỏa thân nằm trên mấy chiếc bàn học đã được ghép lại, cuộn người khóc thút thít, trên gáy lộ ra dấu răng chói mắt. Phòng học nồng nặc tin tức tố, còn ân ẩn mùi hoa thạch nam.

“Không được nhìn!” Hạ Thần quát, lập tức xoay người Quý Trạch, bắt hắn hướng mặt ra ngoài, còn cậu nhanh chóng nhặt lên mảnh quần áo rơi vụn, che chắn cho Omega nọ, đem người ôm lên, mang đến phòng y tế.

Giáo viên nãy giờ khống chế Lâm Thành vừa bước vào lớp đã nhìn thấy Hạ Thần ôm người chạy ra ngoài, khi ngửi thấy mùi hương kia, ông lập tức lui về phía sau một bước, hiển nhiên không ngờ tới sự việc lại nghiêm trọng đến mức này. Sau khi xem xét tình cảnh trong phòng học, ông lập tức áp giải Lâm Thành đến văn phòng của trường, trên đường đi gọi điện cho hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm lớp, đồng thời nhờ người liên lạc phụ huynh.

Người đến trước lại là phụ huynh Lâm Thành.

Đội ngũ y tá trường đang ở trong phòng kiểm tra cho Omega nọ, mọi người đều tụ tập bên ngoài, không ngờ người đầu tiên bước qua cửa y tế trường lại là Lâm Tuyết, lớn tiếng nói: “Lâm Thành nhà tôi đã phạm lỗi gì? Vì sao lại ra tay nặng tới mức này!" Cô vừa bước vào, thứ mà tầm mắt thu vào đầu tiên là Lâm Thành, hiện tại đang bị trói chặt, mặt mũi thì bầm dập. Lâm Thành đau khổ kêu lên: "Dì ơi!"

Lâm Tuyết vội vàng tiến lên cởi trói cho cậu ta, “Ôi trời! Ai đã đánh con thành ra như vậy?”

Lâm Thành liếc mắt về phía Hạ Thần cùng Quý Trạch đang đứng đó. Lâm Tuyết liền hiểu ra, nổi giận đùng đùng mà ngẩng đầu, một mạch bỏ qua Quý Trạch, hướng tới Hạ Thần cao giọng nói, “Lâm Thành nhà tôi đã đắc tội gì với thầy? Thầy tìm tôi phiền còn chưa đã, mà lại còn nhẫn tâm ra tay với nó?”

Cái gì mà tìm cô phiền? Hạ Thần lạnh lùng nói, “Tại sao cô không hỏi cậu ta đã làm ra chuyện động trời gì trước đi?”

"Nó có thể làm ra chuyện xấu gì? Dù sao Lâm Thành vẫn còn là đứa trẻ chưa thành niên!” Lâm Tuyết la lên, “Thân là thầy giáo, sao thầy có thể ra tay nặng đến mức này? Là một Omega mà lại có thể hung bạo như vậy, chả trách chưa từng có ai để mắt đến thầy...”

Giáo viên kia thấy tình thế không ổn, vội vàng giữ chặt Lâm Tuyết, “Cô Lâm à, trước mắt cô hãy bình tĩnh lại! Là cháu trai cô gây thương tổn đến Omega nhà người ta kia kìa.”

Lâm Tuyết hất tay người nọ, “Tôi nhận ra thầy, thầy Trần phải không? Thầy là chủ nhiệm lớp Lâm Thành, không những không bảo vệ Lâm Thành mà còn muốn lên tiếng thay cho kẻ bạo lực với nó?”

Thầy Trần phản bác, “Cô nói cái gì vậy, là ai bạo lực ai? Lâm Thành năm nay đã đủ mười tám! Còn nữa, cháu trai cô đi học mang theo chất dẫn dụ, cô có biết hay không?”

“Cái gì mà chất dẫn dụ?” Lâm Tuyết cả giận, “Lâm Thành sao lại có thể đụng đến mấy thứ bậy bạ kia! Các người rõ ràng đang cố tình vu khống nó!”

Vừa lúc đó cha mẹ Omega kia cũng tới, những người có thể sinh ra AO phần lớn đều không phải là Beta, hai người vừa đến liền xông vào bên trong, người phụ huynh là Alpha khi nhìn thấy Lâm Thành liền muốn nhào đến đánh cậu ta, Lâm Thành mau chóng núp phía sau Lâm Tuyết, thế là cái tát kia không kịp hạ xuống.

Lâm Tuyết cau mày, trừng mắt với phụ huynh nọ.

“Lại là mày!” Vị phụ huynh chỉ vào Lâm Thành đang nép người phía sau một Omega mà mắng, “Lần trước tao cho mày một trận giáo huấn vẫn còn chưa đủ?”

Lâm Tuyết chất vấn, “Ý anh là gì?”

Vị phụ huynh còn lại vừa vào tới, nhìn Lâm Tuyết mà khóc rống lên, “Thằng cặn bã này đã đem con gái nhà chúng tôi đánh dấu rồi!”

Cả phòng y tế cứ thế náo loạn một trận, sự tình ngày càng trở nên mất khống chế. Lâm Tuyết lại cố tình không hề e dè, thẳng thừng bảo cô sẽ đưa tiền cho bọn họ tẩy sạch vết đánh dấu, dù sao thì vết đánh dấu cũng không phải thứ gì quá quý giá, rõ ràng là Omega nhà bọn họ cố ý dụ dỗ cháu trai cô phạm tội kia mà. Lâm Thành một bên còn kéo kéo tay cô, quyết không cho Omega kia tẩy sạch, vị phụ huynh nghe thấy liền nhào về phía Lâm Tuyết, hai Omega rơi vào trận ẩu đả. Hạ Thần lập tức chạy đến can ngăn, vất vả đến sứt đầu mẻ trán.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.