Hương Mật Đồng Nhân: Nhuận Ngọc - Tuệ Hòa

Chương 9



Khi Nhuận Ngọc đuổi tới Dực Miểu Châu thì đã nửa đêm, áo gấm màu trắng nhẹ phất phơ, dưới đất ánh sao rơi rụng, trong nước chứa đầy những áng mây.

Lam Xuân chạy nhanh đến, vội vàng tiến tới chào hỏi Nhuận Ngọc chào hỏi: "Điện hạ."

Nhuận Ngọc lập tức đi về phía nội điện: "Tin ngươi báo cho ta quá mơ hồ, Tuệ Hòa rốt cuộc bị làm sao?" Trong nháy mắt mấy chục loại khả năng chàng đều nghĩ qua, lại tự mình lược bỏ từng cái một.

Lam Xuân chạy từng bước nhỏ theo sau Nhuận Ngọc: "Sợ nhiều người nhiều miệng, trong tin không thể nói tỉ mỉ, tránh mang tai mang tiếng ảnh hưởng đến thanh danh của điện hạ và công chúa."

"Từ sau khi công chúa nhà ta công chúa trở về, suốt ba ngày người vẫn luôn say khướt trong phòng, nô tỳ khuyên thế nào người cũng không chịu mở cửa, không chịu ăn gì cả. Công chúa tính cách mạnh mẽ, trước nay có chuyện gì người cũng tự chịu, không nói cho chúng ta. Ta nghĩ tới nghĩ lui, Dạ thần và công chúa nhà ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, thủa bé đã thân thiết, đành phải thỉnh cầu ngài đi một chuyến này."

Thiên giới gần đây thái bình, cũng không có việc gì nghiêm trọng xảy ra, điều kỳ quái duy nhất gần đây cũng chỉ là Húc Phượng mới mang về một tinh linh thư đồng xinh đẹp, nhưng cái này thì có liên quan gì đến Tuệ Hòa? Bước chân Nhuận Ngọc dừng lại, nghĩ đến khả năng nào đó, mày kiếm cũng nhăn lại thật sâu.

Hay là Tuệ Hòa bởi vì Húc Phượng mà hao tổn tinh thần? Chính nàng tự nhận là ngưỡng mộ Húc Phượng đã lâu. Nghĩ đến đây, sắc mặt Nhuận Ngọc đã xấu lại càng xấu.

Trong nội điện không có ánh nến, chỉ có mấy viên dạ minh châu lớn nhỏ tỏa ra ánh sáng mù mù.

Trong bóng đêm người nọ có chiếc cổ thiên nga thon dài, bàn tay trắng nâng cái ly lên, một ngụm uống hết vật trong ly. Trong điện rất tối, không thấy rõ khuôn mặt, thân ảnh Tuệ Hòa lại càng có vẻ thần bí, đường cong nhỏ ngắn xinh đẹp, chẳng qua màn đêm chỉ để lại một bóng hình cũng đã đủ làm tâm tình Nhuận Ngọc rung động.

Chàng mạnh mẽ bắt ép bản thân không tiếp tục nhìn Tuệ Hòa trên người dời đi: "Tuệ Hòa gần nhất có gặp qua người nào? Hoặc là Điểu tộc tiến vào nhưng có cái gì khó chơi chính vụ?"

Nói nơi này, lam hòa trong mắt ẩn ẩn nhiều vài phần lệ quang: "Điện hạ có điều không biết, trước đó vài ngày, hoa giới mẫu đơn phương chủ mạnh mẽ xâm nhập Điểu tộc, nói Điểu tộc có điểu giấu kín hoa giới một cái tinh linh, nếu Điểu tộc không giao ra người này, liền phải chặt đứt Điểu tộc lương thực. 5 ngày trước, nghe nói hoa giới đã hạ hoa rụng lệnh, sau này lại không cung cấp Điểu tộc một cái mễ. Công chúa mấy phen tiến đến Tê Ngô Cung tìm Nhị điện hạ lý luận, đều bị chắn trở về."

"Húc Phượng quả thực hồ nháo, Hoa giới cũng thế, ỷ vào việc phụ đế không quản, mấy năm nay càng ngày càng vô pháp vô thiên. Lần này vậy mà vì ân oán riêng mà đến con dân hai tộc cũng mặc kệ. Lệnh cho hoa rụng thì trăm hoa điêu tàn, Hoa giới sau này làm sao có thể sinh sản, mà không có lương thực, sẽ rất nhiều bao nhiêu chim chóc chết trong trời đông giá rét."

"Điểu tộc hiện tại thế nào rồi?"

"Mấy năm nay công chúa chấp chính vẫn luôn cố gắng cổ vũ trồng trọt, lương thực dự trữ cũng không ít, trước mắt có thể chịu đựng được, nhưng không phải kế sách lâu dài."

Muốn kết thúc chuyện này, hoặc là Húc Phượng giao người, hoặc là Thiên Đế ra chiếu chỉ.

Nhuận Ngọc hiểu rõ nàng ta chưa nói hết ý: "Có tình cảm với Hoa thần trước đây, cho dù Hoa giới có làm gì thì phụ đế cũng sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt."

Lam Xuân lo lắng sốt ruột: "Ba ngày trước điện hạ lại đi Tê Ngô Cung, tìm tinh linh tên Cẩm Mịch kia, nàng ta lại trào phúng gà tinh mặt mũi xấu xí, trời đất thần phật ai mà không biết gà là họ hàng xa của khổng tước chứ? Húc Phượng điện hạ không chỉ không trách cứ nàng ta mà còn bảo vệ nàng sau lưng."

Thần sắc Nhuận Ngọc lạnh lẽo, giận đến tái mặt đi: "Nói cho Tuệ Hòa chuyện này không cần nàng quản, ta đã có cách thay nàng giải quyết chuyện này."

Nói xong chàng xua xua tay ý bảo Lam Xuân đi xuống, đi tới chỗ Tuệ Hòa đang dựa vào thành giường.

Mỗi một bước chàng đi đều như một nhát đao chém vào lòng, mới một tuần không gặp Tuệ Hòa đã gầy đi rất nhiều.

Tâm can của chàng, tiểu tiên nữ chàng tâm tâm niệm niệm hận không thể đặt ở đầu quả tim mà sủng ái cứ như vậy vô duyên vô cớ gặp tai bay vạ gió, bị chính biểu ca của mình vứt mặt mũi đi, mạnh mẽ dẫm! Dẫm lên chưa đủ còn muốn dẫm thêm hai cái nữa.

Vì một tinh linh, đến sinh tử của vạn dân hai tộc cũng không màng, đến mặt mũi với thiên gia cũng không màng, không tiếc trở thành kẻ thù với biểu muội, chỉ vì một thứ mà ngươi gọi là tình yêu.

Bổn điện hạ rất muốn nhìn, cái ngươi gọi là tình yêu có thể kiên trinh đến mức nào.

Nhuận Ngọc lấy bầu rượu trong tay Tuệ Hòa, cẩn thận ôm người ở trong ngực: "Tuệ Hòa, đừng uống, Tuệ Hòa. Mau tỉnh lại."

Tuệ Hòa mơ mơ màng màng mở mắt ra, trong đôi mắt to ngập nước tràn đầy hình ảnh của Nhuận Ngọc, nàng si ngốc cười hai tiếng: "Tiểu ca ca, chàng thật là đẹp mắt."

Nhuận Ngọc: ==!

"Còn biết ta là ai không?"

Đôi tay tinh tế của Tuệ Hòa xoa xoa sườn mặt Nhuận Ngọc, hôn "chụt" một cái: "Nhuận Ngọc ca ca ~"

Ánh mắt lưu luyến, người đẹp hơn hoa, mỹ nhân trong ngực nhẹ giọng nỉ non kêu Nhuận Ngọc làm trái tim chàng tan chảy: "Bé ngoan, lại kêu một tiếng ~" lại kêu một ca ca ngọt ngào ~

Tuệ Hòa đột nhiên đẩy hắn ra: "Không cần, các người đều là người xấu ~ Có nàng rồi các người đều sẽ không để ý tới ta."

Huhuhu ~ huhuhu ~

Nói xong, Tuệ Hòa nhỏ giọng nức nở, đôi bàn tay trắng đấm vào ngực Nhuận Ngọc như muốn trút giận, tựa như nàng rất thương tâm: "Ta có điểm nào không tốt, mấy vạn năm qua, ta cẩn trọng trấn thủ Vong Xuyên, vì Điểu tộc, vì Thiên giới mà tận tụy, chàng nói xem, ta đối xử với chàng tốt không?"

Nhuận Ngọc vỗ vào tay Tuệ Hòa đang đặt trên cổ áo chàng: "Được, Tuệ Hòa nhà chúng ta là tiểu tiên nữ thiện lương nhất trong thiên địa."

"Chàng gạt người, chàng nói dối, chàng mặc kệ ta, cho dù ta đối tốt với chàng đến thế nào, cuối cùng chàng cũng sẽ một mực ở bên nữ nhân khác, các người đều là kẻ điên, một đám điên, vì một nữ nhân mà tình nguyện hủy diệt thiên hạ. Ô ô ô ┭┮﹏┭┮"

Nhuận Ngọc nghe được điều kỳ quái nhưng những kẻ say rượu đều mê sảng như nhau, chàng cũng không để ở trong lòng, vẫn là ôn nhu dụ dỗ: "Đều nói tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, có lẽ Húc Phượng chỉ là đầu óc nóng lên, nhất thời bị mê hoặc tâm trí, ta thay hắn nói lời xin lỗi trước. Ta thề, cho người khác có nói như thế nào, ở lòng ta, nàng vĩnh viễn là tiểu tiên nữ tốt nhất."

"Ngoan nào, đừng uống ~ uống nữa có thể biến thành con chim say khướt đó."

Nghe xong lời này của chàng, trong mắt Tuệ Hòa lóe lên ánh sáng, từ một người uể oải trở nên phấn chấn, tâm tình không cần quá tốt.

Nàng lung lay lên người Nhuận Ngọc, giống như tùy ý sờ sờ khóa xuyên tim treo trước ngực chàng.

Xuyên tim khóa này là bảo vật Thông Thiên giáo chủ ban cho nàng, có thể trói buộc bất cứ vật còn sống gì trong tam giới ngũ hành, người bị trói linh lực tạm biến mất, toàn thân vô lực, chỉ có thể tùy ý để cho nàng định đoạt

Một lúc sau, từ trong cung thất truyền đến tiếng thấp giọng rống giận của Nhuận Ngọc : "Tuệ Hòa, nàng đây là đang làm gì?"

"Dừng tay, đó là đai lưng của ta......"

Tiếp đến âm thanh hơi hoang mang của Tuệ Hòa: "Chàng chẳng phải nói ta là tiểu tiên nữ bảo bối của chàng sao? Ta muốn làm gì chàng cũng cho ta sao?"

"Đúng vậy."

Tuệ Hòa tức giận sờ sừng rồng: "Vậy chàng còn nói gì nữa? Vẫn là những lời trước đây chàng nói để chiều ta đều là nói dối, chàng là kẻ đại lừa đảo khẩu thị tâm phi!"

Nhuận Ngọc: Logic này cũng thật xấu.

"Tiểu tiên nữ nàng trước hết đi xuống, bình tĩnh đã. Đạo lý này không phải như vậy, việc này sau khi thành thân mới có thể làm, chúng ta không thể như vậy, nàng sẽ hối hận,"

Trả lời chàng là âm thanh lãnh khốc của Tuệ Hòa: "Ta không cần giảng đạo lý với chàng, ở Dực Miểu Châu, ta chính là đạo lý."

Trong điện màn che buông xuống, bóng người thành đôi, cả đêm có âm thanh kỳ quái truyền ra, tận đến tảng sáng, cả tòa cung điện mới nặng nề ngủ.

Hậu quả của việc say rượu quả thật là đáng sợ, Tuệ Hòa ấn ấn thái dương đau nhức, dịch sang bên cạnh, một bàn tay to ở ngang eo nàng, ôm nàng trong ngực.

******

Tay, ừ!?? Tay ai?

Tuệ Hòa đột nhiên tỉnh táo lại, đến khi nàng nhìn thấy Nhuận Ngọc nằm bên cạnh, cả điểu đều điên rồi!

[ Nghi Phi: Người ta hay bảo cả người đều điên, nhưng Tuệ Hòa là chim nên- ]

Trong đầu nàng những ký ức lướt qua, không ngừng nhắc nhở cho nàng buổi tối hoang đường hôm qua. Tuệ Hòa lắc lắc đầu, xuống giường, quần áo cũng không dám nhặt, rõ ràng là ở trong nhà mình lại giống như đi ăn trộm, nhón chân, thật cẩn thận đi ra ngoài.

Xong rồi xong rồi, tổn thọ quá, chờ Nhuận Ngọc tỉnh lại khẳng định sẽ đánh chết ta! Ta muốn chạy thật nhanh tìm một chỗ trốn, Vong Xuyên, đúng, ta muốn nhận lệnh đi trấn thủ Vong Xuyên một ngàn năm.

Vì thế, đến khi Nhuận Ngọc tỉnh lại thì chỉ còn lại một đống hỗn độn đầy đất, người bên gối đã chạy mất, chạy còn nhanh hơn gió, chăn cũng đã lạnh rồi.

Chàng vung tay, dùng pháp quyết khiến tất cả mọi thứ trở về nguyên dạng: "Công chúa nhà ngươi đâu?"

Lam Xuân làm bộ cái gì cũng không biết: "Bẩm điện hạ, công chúa nhà ta sáng sớm đã dâng lên Thiên Đế tấu chương, vội vội chạy về Vong Xuyên tiền tuyến rồi."

Tay Nhuận Ngọc trong tay áo đột nhiên nắm chặt, được được được! Thật là không có tiền đồ, ngủ xong liền chạy trốn. Chờ ta bắt nàng trở về trở về, xem ta giáo huấn nàng như thế nào.

"Điện hạ, Quảng Lộ tiên tử trong cung của ngài ở bên ngoài chờ đã lâu."

"Quảng Lộ, nàng ta tới nơi này làm cái gì?"

"Nghe nói thuỷ thần tiên thượng mang theo một vị tinh linh đến Cửu Tiêu Vân điện, bệ hạ sai người gọi điện hạ cùng Hỏa thần cùng đến."

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay cày xong hai chương, vui vẻ không, kinh hỉ không, bất ngờ không ~ Vui vẻ thì hãy để lại bình luận nhé ~

[ Nghi Phi: 419 kìa ///^///

Chương 9, 2128 chữ ]
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.