Tiếng trống trường vang lên cũng là lúc hình bóng của tôi vụt qua cổng trường.
Tôi cũng không hiểu tại sao nhà chỉ cách trường chỉ khoảng 800m nhưng mà bằng một thế lực thần kì nào đó thì tôi luôn đi muộn.
Bước vào lớp, Thế Bảo chắc đã đến từ lâu, vẫn bộ dạng gục đầu xuống bàn ngủ, nó thản nhiên như thể mọi tiếng động xung quanh đều không thể làm lay động được giấc ngủ yên bình của mình. Cái thằng này làm gì mà lúc nào cũng ngủ thế, hình như mỗi lần tôi thấy nó ở trong lớp thì nó luôn bật trạng thái 'đang yên giấc - chớ quấy rầy'.
Dẹp bỏ đống suy nghĩ kia sang một bên, tôi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh thì chợt phát hiện trên người Bảo cũng không còn mùi thuốc lá nồng nàn nữa, mà thay vào đó là mùi nước xả vải nhè nhẹ, dễ chịu cực kì.
Tiết học bắt đầu cũng là lúc tôi có suy nghĩ khác về Nguyễn Trần Thế Bảo.
Khác hẳn với trạng thái đầu giờ, tất cả các tiết học nó đều nghiêm túc nghe giảng, tuy vẫn không thèm chép bài nhưng tôi chưa bao giờ thấy nó bày ra trạng thái uể oải trong bất kì tiết nào, kể cả môn Sử có thế lực mạnh mẽ đã đánh gục hơn nửa lớp.
Tuy chỉ có một chuyện là nó quá im lặng. Tôi đã quen với việc thằng Hoàng Quân thường xuyên nói nhảm không ngừng bên tai nên chưa thể thích ứng được chuyện này.
Để sự việc này ngừng tiếp diễn thì nhân lúc cô ra ngoài nói chuyện, tôi tranh thủ rút tờ giấy note ra.
[Xin chào bạn Nguyễn Trần Thế Bảo, tao là Hạ Vũ An Thư, bạn cùng bàn mới của mày. Sau này mong mày giúp đỡ] Để giảm bớt sự nhàm chán trong câu nói, tôi còn đặc biệt vẽ thêm một con vịt đang dơ tay 'hi'.
Sau khi hí hoáy làm xong, tôi nhanh nhẹn đưa qua trước bàn nó. Hình như đây là lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện khác ngoài nhiệm vụ công việc của tổ_ hoặc nói cách khác là tôi đang đơn phương bắt chuyện.
Thế Bào nhìn vào tờ giấy...
Đọc...
Xong rồi thản nhiên vò lại ném vào cặp...
Hình như nó không có ý định trả lời lại tôi.
Trời ơi!? Thật luôn đấy hả ? Tôi hậm hực lườm nó.
Tuy tôi đề cao tinh thần bảo vệ môi trường, không vứt rác lung tung ra lớp nhưng cái thái độ khinh người này của nó làm tôi tức chết mất.
Tôi đã hạ mình bắt chuyện trước rồi mà nó lại bơ tôi.
16 năm cuộc đời tôi chưa từng bị ai bơ như vậy.
Cảm giác tự ái lắm chứ... Thế nên tôi quyết định lôi luôn cả sập giấy note ra.
[Giới tính nữ ]
[ sinh ngày 2/3]
[nhà ở Trái Đất]
[...]
Mặc kệ nó có đọc hay không, tôi cứ viết rồi ném sang chỗ nó.
Đang viết đến tờ thứ 7 thì đột nhiên người bên cạnh sáp lại gần, tôi khó chịu quay đầu nhìn sang thì chợt giật mình.
Mặt tôi và Thế Bảo chỉ cách nhau đúng một gang tay. Gần tới mức mà tôi có thể ngửi được mùi kẹo bạc hà trong hơi thở của nó.
"Tổ trưởng gương mẫu thì không được làm việc riêng trong giờ học"
Thế Bảo cất tiếng, chất giọng miền Bắc trầm ấm của nó khiến lỗ tai tôi ngứa ngáy. Chết tiệt, sao giọng nó hay vậy, tôi ngẩn người.
Cũng may chúng tôi ngồi bàn cuối và cả lớp thì đang bị đánh gục bởi tiết Sử nên không ai chú ý đến hai đứa. Nếu không thì tôi có đào ba tấc đất chui xuống thì cũng chưa đủ.
Để che giấu đi sự lúng túng trong đôi mắt, tôi đột ngột nhoài người.
Cảm nhận được khuôn mặt của tôi đang đến gần, Thế Bảo như bị điện giật, nhanh chóng lùi về phía sau.
"Phụt!..." Tưởng thế nào, hóa ra cũng chỉ là cọp giấy.
Vì cố nhịn cười nên bả vai tôi rung lên. Tự nhiên tôi có cảm giác hiếu kì, muốn xé rách cái khuôn mặt vô cảm của nó, Thế Bảo thú vị hơn tôi tưởng.
"Tại thấy mày im lặng quá, tao tưởng dây thanh quản của mày không có tác dụng khi ngồi cạnh tao"
Thế Bảo nhíu mày : "Thế tại sao mày không chủ động bắt chuyện mà lại truyền thư?"
"Không phải. Mẹ tao kêu con gái không nên chủ động quá, mấy cái nói chuyện phải để bọn con trai nói trước"
Lí thuyết mẹ nói là vậy nhưng riêng tôi thì một khi đã gặp được đúng gu thì quyền chủ động tôi sẽ dành hết. Cái gì mình thích thì mình ưu tiên thôi. Với lại tôi thích cái cảm giác chinh phục để dành lấy một thứ gì đó.
Mặt thằng Thế Bảo in rõ hai chữ 'bất lực', nó khinh bỉ liếc nhìn tôi.
"Ha! Vậy nên vì không muốn 'nói chuyện' trước với tao nên mày mới ngồi viết cả đống thứ nhảm nhí này?"
"Cái gì mà nhảm nhí! Tuy hơi cồng kềnh xíu nhưng mà mày vẫn nói chuyện với tao trước rồi" Tôi nhún vai.
"Mày làm tao bất ngờ đấy" Thế Bảo quay về trạng thái ban đầu, nó nhàn nhạt liếc tôi một cái rồi quay đầu đi chỗ khác.
Chắc có lẽ do bất ngờ vì hình tượng ngoan hiền lẽ phép của tôi trước giờ bị phá vỡ nên nó mới nói câu này.
"Mày còn bất ngờ dài dài"
Sau lần nói chuyện này thì bầu không khí của chúng tôi thoải mái hơn nhiều. Thế Bảo cũng không phải cục đá vô cảm như tôi nghĩ. Nó có chút thú vị khiến tôi dâng lên một cảm giác muốn chinh phục.
Tiếng trống trường vang lên
"Thư!!! Lẹ lẹ xuống căn tin"
Vừa ra chơi một phát là con Hương và thằng Quân liền lao nhanh xuống chỗ tôi.
Trường tôi học liên tiếp 2 tiết đầu, sau đó sẽ được nghỉ 15 phút giữa giờ và tới 2 tiết sau, thế nên ra chơi lần nào thì mọi người cũng đều kéo nhau xuống căn tin để ăn sáng hoặc mua nước, vì vậy, mỗi lần ra chơi là căn tin trường tôi lại chật ních người.
"Từ từ để tao mặc áo khoác" Tôi yếu ớt lên tiếng.
"Lấy áo tao mà mặc, lẹ nào chứ xuống muộn không còn cọng bún mà ăn đâu." Nói rồi thằng Quân nhét cái áo của nó vào tay tôi. Con Hương cũng thuận thế kéo tôi chạy một mạch.
Tôi có một thói quen là hễ bước ra ngoài là phải mặc áo khoác, thật ra ngay chính bản thân cũng chẳng biết tại sao, chắc cái áo làm tôi có cảm giác an toàn hơn chăng.
Chọn món xong xuôi, chúng tôi ngồi vào bàn ăn, lúc tôi đang chuẩn bị khoác áo thì cái áo bất ngờ bị dành lấy. Nguyễn Tuấn Kiệt liếc nhìn cái áo trên tay rồi đưa cho Hoàng Quân.
"Thôi không cần đâu. Tao đang nóng." Thấy thằng Kiệt chuẩn bị cởi áo khoác để đưa cho tôi thì tôi phải vội lên tiếng.
Đặng Hoàng Quân là đứa con trai duy nhất mà tôi có thể thoải mái khoác tay hay mượn áo khoác vì đơn giản là nó là chị em thân thiết với tôi. Còn bất kì đứa con trai nào khác trong lớp, tôi đều có một khoảng cách nhất định. Tôi không có nhu cầu tạo thiện cảm hay thân thiết với mấy đứa con trai mà tôi cảm thấy không cần thiết trong cuộc sống của tôi.
Thấy tôi nói vậy thì động tác của Kiệt chợt khựng lại, nó mím môi không nói gì rồi ngồi xuống bên cạnh Hoàng Quân
Trong khi con Hương đang huých tay tôi để ra hiệu rằng nếu tí nữa tôi mà không khai báo mọi chuyện thì nó sẽ cho tôi một vé đi vào cửa tử thì Đặng Hoàng Quân lại thở dài, ngao ngán lắc đầu như thể nhân sinh đã nhìn thấu mọi chuyện vậy.
Ăn uống xong xuôi, chuẩn bị vào tiết sau
"Bọn mày lên lớp trước đi. Cô Huyền nhờ tao viết sổ một chút nên chắc lên sau"
Tôi ngoài việc học cũng tạm ổn thì chữ viết còn rất đẹp, lúc mới vào lớp 10, các thầy cô trong trường đều ấn tượng nhất bởi chữ viết của tôi nên thỉnh thoảng tôi hay được nhờ đi viết sổ.
"Vậy bọn tao lên trước nhá"
Tôi mỉm cười rồi quay bước đi, trong lòng thầm xin lỗi cô Huyền
Đến khi xác định được người con trai trước mặt, tôi nhanh chóng đi lại gần
Nguyễn Tuần Kiệt đang cúi người để rửa tay. Mái tóc rũ xuống nên nhìn không rõ cảm xúc trên mặt nó là gì nhưng phải công nhận một chuyện là nó khá đẹp trai.
Sau khi ngó nghiêng một hồi, xác nhận không thấy ai xung quanh thì tôi mới lên tiếng
"Mày thích Đặng Hoàng Quân đúng không?"
Có lẽ câu hỏi bất ngờ của tôi làm Kiệt chưa kịp phản ứng, nó hơi ngơ ngác.
"Hâm à. Mày đang nói linh tinh gì vậy!?"
Tôi vẫn im lặng quan sát vẻ mặt nó. Chắc có lẽ cảm nhận được là chẳng thể giấu được nữa, khuôn mặt đẹp trai của Kiệt bỗng chốc đỏ bừng, đôi môi mím lại, mãi một lúc lâu sau mới khó khăn thốt lên.