Bốn mùa trên thảo nguyên dường như luân chuyển rất nhanh, chẳng mấy chốc dư vị của mùa hè đã biến mất hoàn toàn. Thu qua đông tới, lại qua một năm, tuyết rơi dày giống như chăn bông đắp lên mặt đất.
Mùa đông đang đến.
Việc thất thủ ở trấn Trường Nguyên đánh tan quân tâm của Bắc Địch, bọn họ chỉ có thể bị đánh không ngừng lui về phía bắc, cuối cùng khi mùa đông đến, hoàn toàn lui về lãnh thổ ban đầu.
Lúc vùng đất phía bắc tạm thời yên tĩnh lại thì đã là tháng hai của năm sau.
Hoàng đế đã sớm chết lặng khi nghe liên tiếp tin chiến thắng trên chiến trường truyền về.
"...... Tạ Bất Phùng may mắn cũng tốt." Lão đặt chiến báo sang một bên, ngoài cười trong không cười nói, "Nhưng vận may sẽ luôn cạn kiệt vào một ngày nào đó."Nói xong bèn bưng chén trà nhấp một ngụm, vẻ mặt nhìn qua vô cùng thoải mái.
Sau đó hoàng đế khẽ cười như nhớ ra điều gì thú vị, cảm giác nôn nóng trong cơ thể cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Buổi chiều, trong ngự thư phòng chỉ có Hoàng đế cùng với Hiền công công vừa đưa chiến báo lên.
Nhiệt long trong phòng đốt cháy mọi cơn buồn ngủ. Sau khi nghe lão nói xong, lão thái giám vội vàng cười nói đúng.
Hoàng đế đặt tay lên mi tâm, dừng lại một lát nói: "... Nếu Bắc Địch đã rút lui khỏi Trường Nguyên, thua mấy trận rồi quay về thảo nguyên, vậy Tạ Bất Phùng... cũng hết tác dụng rồi phải không? "
Cách đây một thời gian, sau một cơn thịnh nộ ngắn ngủi, hoàng đế phát hiện ra thiếu niên thực sự có thiên phú quân sự sau một tràng tin chiến thắng, trong lòng bắt đầu nổi lên tâm tư.
Thắng đuổi Bắc Địch đi.
Thua Tạ Bất Phùng mất mạng.
Cái này trông thế nào cũng là mua bán sẽ không lỗ vốn.
Chim hết thì bẻ cung.
Hiện giờ Bắc Địch đã rời khỏi trấn Trường Nguyên, trở về nơi mình nên ở...đã đến lúc rồi.
"Bệ hạ nói phải..." Hiền công công lập tức phối hợp gật đầu. Một khi ngọn lửa chiến tranh đã bùng lên, chúng sẽ không dễ dàng bị dập tắt.
Lão thái giám cắn môi, không khỏi thầm nghĩ trong lòng -- Tuy rằng Bắc Địch đã rời khỏi trấn Trường Nguyên tạm thời trở lại đồng cỏ, nhưng chỉ cần còn sót lại một ít sức lực, bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy.
Không bao lâu nữa, Bắc Địch tuyệt đối còn có thể giết trở về.
Những gì lão biết, hoàng đế đương nhiên cũng biết. Nhưng tin tức chiến thắng đã sớm làm cho vị cửu ngũ chi tôn này choáng váng đầu óc.
Theo lão thấy, Nếu Bắc Địch đã bị Tạ Bất Phùng đánh bại, vậy thì chứng minh bọn họ không có mạnh như trong truyền thuyết. Không có Tạ Bất Phùng thì tương lai cũng sẽ có những người khác vẫn có thể đánh tan bọn họ.
So sánh với Bắc Địch đã không chịu nổi một kích, việc mình an ổn ngồi tốt ngôi vị hoàng đế quan trọng hơn.
Đầu Hoàng đế lại trở nên mê man, lão chậm rãi nhắm mắt lại, ngồi tại chỗ nghỉ ngơi không nói nhiều nữa.
Hiền công công làm việc bên cạnh lão mấy chục năm, biết hoàng đế có ý gì -- cơ hồ là lão hoàng đế là đang nói với mình, lập tức tìm người xử lý Tạ Bất Phùng.
Mà Hoàng đế không cho phép mình đi xuống, chính là vì muốn mình xử lý tốt chuyện này trước mặt lão.
Hiền công công đã vô cùng quen thuộc với tất cả những chuyện này, tuy rằng lão có giao hảo với Văn Thanh Từ, giúp y đưa đồ cho Tạ Bất Phùng, đồng thời cũng có ý coi thiếu niên này là ứng cử viên cho vị trí người thừa kế tương lai.
Nhưng chuyện tương lai, sao có thể so sánh với an nguy hiện tại?
Lúc Hoàng đế chợp mắt, Hiền công công liền gọi người đến trắc điện, truyền xuống tin tức diệt trừ Tạ Bất Phùng.
"...... Nhớ kỹ làm việc không thể bộp chộp, đừng để bị người ta phát giác, "Lão thái giám nhẹ giọng dặn dò, "Lúc đánh giặc, thừa dịp loạn động thủ là được. "
Trong chiến báo có viết, trong mắt binh lính đóng quân, Tạ Bất Phùng đã chẳng khác nào thần minh.
Nếu hắn chết như một sự bất ngờ chắc chắn sẽ gây ra một làn sóng lớn trong quân đội.
Đây không phải là tin tốt.
"Vâng, mạt tướng nghe lệnh." Người tới hiểu được ý của lão, lập tức hành lễ đáp ứng.
"Được rồi, ngươi lui ra đi."
"Vâng." Giọng khi hai người đối thoại không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể làm cho hoàng đế đang ngủ say trong điện nghe thấy.
Nương theo tiếng bước chân biến mất, lông mày cau lại của hoàng đế dần dần giãn ra, sau đó yên tâm chìm vào giấc ngủ sâu.
Sau khi nhận được mệnh lệnh, người nọ lập tức rời khỏi Thái Thù cung đi về hướng bắc.
Hiền công công thì nắm chặt lòng bàn tay, đứng về vị trí cũ. Thái giám và cung nữ bên cạnh Hoàng đế đều thay nhau làm việc, hiện tại còn chưa tới lúc lão thay ca.
Qua nửa canh giờ, rốt cục có người thay ca cho lão, thời gian đã không còn sớm nhưng Hiền công công cũng không có trở về chỗ ở của mình, mà là trực tiếp chạy đến Thái Y Thự lập tức kể chuyện này cho Văn Thanh Từ.
......
Chiến tranh kết thúc với sự rút lui tạm thời của Bắc địch, nguồn cung cấp vốn vận chuyển định kỳ đến nơi đóng quân cũng theo đó mà ngừng lại, Văn Thanh Từ tạm thời mất đi liên lạc với bắc địa.
Điều duy nhất đáng mừng chính là từ mấy tháng trước, y cũng đã đưa hết những thứ nên đưa cho Tạ Bất Phùng.
Huống hồ lúc này thiếu niên đã có uy danh của mình, cũng không còn dễ dàng bị người ta bắt bạt nữa.
Sau khi nhận được tin tức của Hiền công công, Văn Thanh Từ ra khỏi Thái Thù cung tới y quán ở ngoại ô. Kinh nghiệm và ý thức chung nói cho y biết mùa đông ở miền bắc dài tới nửa năm. Đặc biệt là thời gian gần đây, nhiệt độ trung bình chỉ khoảng âm 20 độ C.
Nhiệt độ này đừng nói là đánh giặc, nếu giữ ấm không đủ thì người ta có thể sẽ chết cóng trên sa trường.
Bất kể là Bắc địch hay là quân đội Vệ triều thì lúc này cũng cần nghỉ ngơi dưỡng sức. Nhưng chờ thời gian lạnh nhất của mùa đông trôi qua, tình huống sẽ khác...
Khi đó, một đợt chiến tranh mới có thể nổ ra ở pháo đài biên giới bất cứ lúc nào, mình nhất định phải luôn luôn chú ý biến hóa chiến cuộc bên kia.
Nếu người trong cung không còn thường xuyên lui tới hai nơi, như vậy y chỉ có thể đem hy vọng đặt ở trên người "người của mình."
Văn Thanh Từ thông qua thư, nhờ sư huynh phái dược phó của Thần Y cốc tới. Chuyến này y đến y quán, chính là vì muốn đich thân mời dược phó tới trấn Trường Nguyên, thay mình chú ý chút gió thổi cỏ lay ở bắc địa rồi truyền tin tức về Ung Đô.
- -----------------------------
Chớp mắt lại qua nửa tháng, mùa đông vẫn chưa kết thúc, nhưng nhiệt độ đã ấm lên đáng kể so với thời gian trước.
An ninh trong quân doanh cũng bởi vậy mà trở nên càng thêm căng thẳng nghiêm ngặt, vừa tới giờ dần đêm dài yên tĩnh bị tiếng quân hiệu đâm thủng.
Quân đội đã sớm có chuẩn bị tập kết lại với nhau, chỉnh trang nhìn về phía bắc.
- - Bắc Địch rốt cục cũng tới.
Khác với năm ngoái, lúc này ánh mắt mọi người chưa từng né tránh hay lo lắng, thậm chí vô cùng hưng phấn.
"Xếp hàng, tiến về phía trước." Một giọng nói có phần trầm thấp phát ra từ dưới bộ giáp đen. Gió mạnh cuồng phong thổi lên mái tóc dài xoăn nhẹ, trong ánh mắt màu hổ phách là sát ý nồng đậm sắp tràn ra ngoài.
Bên môi thiếu niên còn đang nở nụ cười, chẳng những hắn không sợ hãi thậm chí còn đang chờ mong trận chiến này.
"Vâng, tướng quân!"
Vị tướng trẻ phi nhanh về phía trước, cho đến hôm nay hắn vẫn giữ thói quen lúc ở Quảng Trì doanh lúc trước, vĩnh viễn đứng ở phía trước đội ngũ.
Sau vài lần chiến công và sự mệt mỏi, cho dù có ý chèn ép, Tạ Bất Phùng vẫn dùng tốc độ khủng bố trở thành Định Viễn tướng quân đóng quân ở đây.
Binh lính bên cạnh hắn phát hiện: So với "Đại điện hạ", Tạ Bất Phùng thích xưng hô tướng quân hơn. Có lẽ là thừa dịp mấy tháng này tổng kết kinh nghiệm thảm bại trước đó, hoặc có lẽ là trải qua một mùa đông tĩnh dưỡng, khôi phục một ít nguyên khí. So với năm ngoái, trận chiến này đặc biệt khó khăn.
Trời đã rạng sáng, ánh nắng lạnh lẽo chói lóa chiếu vào áo giáp, khiến người ta chói mắt. Cánh tay Tạ Bất Phùng không biết bị trường kiếm quẹt qua làm bị thương từ lúc nào, máu tươi đỏ thẫm nhuộm đỏ cả ngân giáp. Nhưng thiếu niên sinh ra không có cảm giác đau đớn không thèm liếc mắt nhìn nó một cái.
Hắn không ngừng vung trọng kiếm, cưỡi ngựa hướng nơi đóng quân của Bắc Địch mà đi.
Đúng lúc này, trước mắt Tạ Bất Phùng chợt lóe lên mấy tia sáng lạnh lẽo. Có binh lính mặc áo giáp Bắc Địch rút kiếm tập kích hắn.
Tạ Bất Phùng lập tức cầm kiếm chém về phía trước. Một giây sau đã chém người chặn ngang thành hai đoạn.
Nhưng mà cảnh tượng đẫm máu này không có dọa mấy người khác. Thậm chí mấy người đó đã hoàn toàn vứt hết chuyện sinh tử sang một bên, bọn họ không ngừng vung kiếm đâm vào cổ họng và ngực Tạ Bất Phùng. Cũng tìm đúng thời cơ, một kiếm bổ về phía cổ tay Tạ Bất Phùng --
Sau đó chậm rãi nở nụ cười, một kiếm này bổ vào tấm bảo vệ cổ tay của Tạ Bất Phùng, lực còn lại lan dọc theo xương cốt truyền đến cả cánh tay.
Tấm bảo vệ kim loại ở cổ tay nứt ra, lộ ra một màu xanh trong suốt. Một giây sau, nương theo một viên dược ngọc nhỏ vỡ vụn, dược ngọc được giấu cẩn thận dưới tấm bảo vệ cổ tay của Tạ Bất Phùng rơi vào vũng máu.
Thẳng đến khi chém người này xuống ngựa, thiếu niên không có cảm giác đau lúc này mới nhận ra vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Dược ngọc...
Tạ Bất Phùng lập tức trợn to đôi mắt, vẻ mặt tướng lĩnh thiếu niên lại trở nên kinh hoảng thất thố. Hắn không quan tâm đến cuộc hỗn chiến đang diễn ra hay những người lính Bắc Địch có thể giết hắn bất cứ lúc nào nữa.
Tạ Bất Phùng hoàn toàn nghe theo bản năng, xoay người xuống ngựa, vươn tay về phía vũng máu.
"Tướng quân!!"
Hành động của hắn làm cho những người xung quanh hoảng sợ, vài tên tập kích liếc nhau, đều nhìn ra hưng phấn trong mắt đối phương.
Bọn họ ngụy trang thành binh lính Bắc Địch trà trộn tới đây, nhớ tới chuyện xảy ra ngày Tạ Bất Phùng vừa mới tiến vào trong quân, lấy tâm tính đánh cuộc một phen, đánh vào chỗ thiếu niên giấu dược ngọc.
Thật không ngờ, Tạ Bất Phùng lại để ý chuỗi dược ngọc kia như vậy!
Trong lúc bối rối không biết chiến mã của ai giẫm vào cánh tay Tạ Bất Phùng, nhưng thiếu niên vẫn không hề chớp mắt lấy một cái.
Hắn nửa quỳ dưới mặt đất, giống như ma quỷ tìm kiếm dược ngọc ở trong vũng máu. Hắn như muốn tìm lại buổi sáng khi Văn Thanh Từ đứng sau lưng nhẹ nhàng buộc tóc cho hắn.
Giờ phút này, Tạ Bất Phùng hoàn toàn quên mất mình đang ở trên chiến trường. Ngay khi ngón tay hắn chạm vào cảm giác lạnh lẽo quen thuộc, bên tai đột nhiên vang lên một âm thanh kỳ lạ.
Lưỡi đao sắc bén cắt xuyên qua áo giáp, xoẹt qua lưng Tạ Bất Phùng. Một đao này đâm xuyên qua lưng Tạ Bất Phùng, mùi tanh chói mũi lập tức truyền tới. Nhưng bên môi Tạ Bất Phùng trong phút chốc lại lộ ra ý cười vô cùng lạnh như băng.