Gió đêm nổi lên, bầu trời rực lửa chặn hết đường thoát thân.
Cả hai bị mắc kẹt trong hòn đảo biệt lập, xung quanh là lửa lớn bao trùm, tiếng vũ khí va vào nhau văng vẳng theo gió.
Giờ phút này, bên tai Tạ Bất Phùng, chỉ còn lại tiếng cành cây cháy lạch cạch và tiếng thở dốc nhẹ của chính hắn.
Ánh lửa nhấn chìm và dòng suối, bốn phía màu cam hồng, nhưng trong mắt thiếu niên lại chỉ có bóng dáng màu xanh ấy.
Vào thời khắc sinh tử, không có thời gian để do dự rối rắm. Văn Thanh Từ rút ra một cây ngân châm giấu trong tay áo, cắn răng ghim nó ở cổ tay tái nhợt của mình.
Cảm giác ớn lạnh trên mũi kim bạc nhắc nhở y, hành vi này thực sự nguy hiểm như thế nào. Nhưng mà động tác của Văn Thanh Từ lại không hề dừng lại, y đột nhiên dùng sức, ấn đầu ngón tay vào chuôi kim, hung hăng đâm vào vị trí tĩnh mạch khuỷu tay, nơi mà bình thường bệnh viện hay lấy máu.
Đối với y mà nói, đây chỉ là một buổi hiến máu hơi đặc thù mà thôi. Ngân châm đâm xuyên qua da thịt, giây tiếp theo, máu tươi cuồn cuộn, hương thơm đắng ào ào.
Vết máu đỏ tươi như một sợi dây quấn quanh cổ tay Văn Thanh Từ, nhuộm đỏ dược ngọc màu xanh bích.
Đôi môi của Tạ Bất Phùng đột nhiên chạm vào một sự ấm áp và tinh tế kỳ lạ.Không đợi thiếu niên kịp phản ứng, mùi máu tươi nhàn nhạt cùng mùi đắng nồng đậm đã xông vào khoang mũi của hắn, thẩm thấu vào trong lòng.
Hắn bỗng nhiên nghiêng đầu né tránh mùi hương đắng. Máu tươi chảy xuống má Tạ Bất Phùng. Chất độc đang làm tê liệt thần kinh của Tạ Bất Phùng từng chút một.
Nhịp tim của thiếu niên dần trở nên hỗn loạn, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Nhưng cho dù đến lúc này, Tạ Bất Phùng vẫn dùng toàn lực giãy giụa, nắm chặt cổ tay Văn Thanh Từ, ý đồ đẩy đối phương ra.
Nhưng mà cơ bắp đã tê liệt, dù là chút sức lực cũng không sử dụng được, hai người cứ thế giằng co ở chỗ này.
"Khụ, ngươi… tại sao ngươi... Khụ khụ, vì sao... Sao...? Tại sao phải giúp ta?" Ngay cả khi hô hấp của thiếu niên vô cùng khó khăn thì hắn vẫn cố chấp hỏi người đối diện.
Con ngươi màu hổ phách nhìn chằm chằm Văn Thanh Từ, Tạ Bấy Phùng dốc hết toàn lực muốn nhìn thấu trái tim y.
Nếu đây cũng là một trong những giao dịch, vậy mình phải hoàn trả như thế nào đây?
Thân là thầy thuốc, tâm tình của Văn Thanh Từ có lẽ còn thấp thỏm hơn Tạ Bất Phùng rất nhiều, trong y thư nguyên chủ lưu lại đúng thật là có cách nói máu của dược nhân có thể giải bách độc nhưng lại đảo ngược nhận thức khoa học trước sau như một của y.
Không trải qua thí nghiệm, Văn Thanh Từ cũng không nắm bắt được máu của mình đến tột cùng có thể giải độc cho Tạ Bất Phùng như trong truyền thuyết hay không.
Văn Thanh Từ im lặng một lát, đơn giản sửa sang lại chút sự thật rồi mới nói ra, y nhàn nhạt cười với người thiếu niên, nhẹ giọng nói: "... Sau khi trở thành dược nhân, ta cũng chưa từng thử xem máu của mình có thần kỳ như trong sách viết hay không. Hôm nay có cơ hội này, đương nhiên ta muốn thử dược hiệu trong máu như thế nào, uống bao lâu thì có tác dụng.”
Xung quanh hỗn loạn, nhưng từng lời của Văn Thanh Từ đều lọt vào tai Tạ Bất Phùng. Thiếu niên sửng sốt một hồi.
...... Đây quả thật là đáp án mà chỉ có Văn Thanh Từ mới có thể nói ra.
Độc tố quấy rối suy nghĩ của hắn, ý thức cũng trở nên mơ hồ. Trong lúc hỗn loạn, Tạ Bất Phùng bỗng nhiên hiểu được Văn Thanh Từ. Trong lòng y, y thuật vĩnh viễn đứng đầu.
Văn Thanh Từ có thể vì "y" mà hy sinh tất cả, đặt cược tất cả —— trong này thậm chí bao gồm cả chính hắn và tính mạng của tất cả mọi người.
Trong thế giới của Văn Thanh Từ…việc y dùng bản thân mình làm vật thí nghiệm chẳng hề sai.
Thiếu niên không khỏi nghẹn thở. Hơi ấm giữa tay lại xuất hiện bên môi Tạ Bất Phùng.
Máu tươi không thể chờ đợi được tràn vào khoang miệng thiếu niên, dược ngọc lạnh lẽo trên cổ tay khẽ lay động, chạm vào gò má hắn.
Trong máu Văn Thanh Từ hầu như không có mùi máu tanh kinh tởm, mà tràn ngập mùi vị đắng nồng nặc.
Chàng trai trẻ trong cơn mê không buông tay. Hắn dùng hết sức lực toàn thân, nắm chặt cổ tay Văn Thanh Từ.
Tanh ngọt nhàn nhạt, hương thơm đắng nồng đậm, còn có xúc cảm lạnh lẽo lại nhẵn nhụi bên môi. Tất cả những điều này, đều khắc sâu trong đầu Tạ Bất Phùng.
Hắn vô cùng rõ ràng ý thức được, máu tươi cùng sinh mệnh của Văn Thanh Từ, đang tuột khỏi mạch máu dưới đầu ngón tay của y vào lúc này …
Bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt Văn Thanh Từ trở nên vô cùng tái nhợt, cổ tay treo lơ lửng trên không yếu ớt run lên.
Dược ngọc quấn quanh cổ tay gầy gò, hạt châu va chạm phát ra tiếng nổ nhỏ làm xáo trộn tâm trí con người.
Trong lúc hoảng hốt, Tạ Bất Phùng nhìn thấy dòng máu đã lấy đi màu sắc trên môi của người trước mặt.
Làn da nhợt nhạt, lông mày như mực… y xinh đẹp lại yếu ớt giống như nhân vật bước ra từ trong tranh thủy mặc.
Chỉ có nốt chu sa ở mi tâm, còn có chút màu sắc giống trăng máu duy nhất treo trên bầu trời đêm.
...... Văn Thanh Từ nửa đường mới làm dược nhân, nếu muốn giải độc cho Tạ Bất Phùng thì y nhất định phải chảy nhiều máu hơn các dược nhân khác.
Văn Thanh Từ có thể cảm nhận được, nhiệt độ cơ thể và sức lực của mình đều đang trôi theo dòng máu.
Mồ hôi lạnh toát ra sau lưng, hơi thở trở nên gấp gáp. Ngực và phổi càng thêm tê dại ngứa ngáy, như bị kiến sâu gặm nhấm. Văn Thanh Từ không khống chế được ho khan.
Lúc này y phải hoàn toàn dựa vào ý chí mạnh mẽ để chống đỡ. Một tay Văn Thanh Từ lơ lửng giữa không trung, một tay nắm chặt thành nắm đấm.
Những chiếc móng tay được cắt tỉa gọn gàng cũng đâm sâu vào da thịt do dùng lực quá mạnh.
Mặc dù vậy, y vẫn cố chấp không muốn dời tay ra, đại não Văn Thanh Từ trống rỗng, giờ phút này trong thế giới của y chỉ còn lại cổ tay đau nhói cùng cảm giác máu chảy ra toàn thân vô lực.
Không biết rốt cuộc đã trôi qua bao lâu, thiếu niên nắm chặt tay Văn Thanh Từ, bỗng nhiên hơi run lên.
Ngay sau đó, hắn dùng sức mạnh nặng nề kéo cổ tay tái nhợt đang lơ lửng trước mắt mình ra.
Đầu óc Văn Thanh Từ rơi vào mê man, cuối cùng hoàn toàn mất đi sức lực, ngã xuống đất.
Thiếu niên lập tức mở to hai mắt. Ngọn lửa bị gió ngược đẩy ra xa. Thế nhưng thời gian dài trôi qua cũng có ngọn lửa nhỏ đốt đến nơi này.
Văn Thanh Từ như không nhận thấy, mặc cho mình ngã vào trong ngọn lửa, giống như là muốn ngủ say ngay tại nơi đây.
Ngay lúc y ngã xuống, Tạ Bất Phùng đột nhiên vươn tay ra, vững vàng ôm Văn Thanh Từ vào trong lòng.
Vào khoảnh khắc ý thức sắp biến mất, Văn Thanh Từ nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách kia nhuốm đầy sự kinh hoảng.
Mãi cho đến khi bóng dáng màu xanh nhạt đổ vào trong lòng hắn. Tạ Bất Phùng mới nhận ra Văn Thanh Từ gầy hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
Y như một bông tuyết nhẹ nhàng rơi vào vòng tay hắn, giây tiếp theo như sẽ tan chảy, biến mất không dấu vết.
"Văn Thanh Từ."
“...... Văn Thanh Từ?! ”
Thiếu niên vừa gọi tên y, vừa tìm kiếm những y thư ngoại khoa mà mình đã từng học trong đầu.
Vài giây sau, hắn dùng ngón tay ấn mạnh vào tĩnh mạch bị thương của Văn Thanh Từ, cố gắng cầm máu cho đối phương theo cách này. Đồng thời, dùng hết toàn lực bảo vệ Văn Thanh Từ trong lồng ngực, nửa quỳ trên hòn đảo sắp bị ngọn lửa cắn nuốt này.
Hết thảy trong cung Thái Thu đều bị ngọn lửa này ngăn cách, giống như trong thế giới nho nhỏ này, chỉ còn lại có hai người.
......
Thẳng đến bên tai truyền đến tiếng ồn ào, đám thái giám mới mang theo túi nước tới dập tắt đám cháy ở ngự hoa viên.
Tạ Bất Phùng ngước mắt lên, nhìn về phía dòng suối.
Hiền công công dẫn người chạy tới nơi này, chuẩn bị thu thập tàn cục. Vừa đến Ngự hoa viên, xa xa lão đã thấy được bóng dáng Tạ Bất Phùng.
"Chậm đã..." Hiền công công đột nhiên phất tay, ý bảo các thái giám đứng yên tại chỗ.
Tạ Bất Phùng bị thích khách vây công, động tĩnh không thể nói là không lớn. Vừa rồi trong yến hội vô số người đều nhìn thấy hắn bị trường kiếm đâm bị thương, cũng đã báo tin tức này cho ngự tiền. Theo lý mà nói, Tạ Bất Phùng đã sớm bị đầu độc chết mới đúng…
Nhưng cảnh tượng mắt lại hoàn toàn bất đồng với tưởng tượng của Hiền công công.
Thiếu niên áo đen nửa quỳ dưới mặt đất... Trong lồng ngực còn ôm chặt một người. Mặc dù mình đầy thương tích cả người đầy máu, nhưng nhìn trạng thái này chẳng hề giống như bị độc sắp chết.
Ngược lại người lẳng lặng nằm trong lòng Tạ Bất Phùng trông không hề có sự sống, ngay cả lồng ngực phập phồng cũng nhỏ đến mức không đáng kể.
Tầm mắt của Hiền công công không tự chủ được rơi vào cổ tay Văn Thanh Từ.
Một vết sẹo đỏ tươi chạy ngang qua, phần thịt xung quanh lòi ra ngoài, trông vô cùng gớm ghiếc.
Trái tim Hiền công công chấn động dữ dội, tiếp theo điên cuồng đập loạn, quanh năm lão đi theo bên cạnh Hoàng đế, đương nhiên cũng nghe nói tới sự tồn tại của " dược nhân."
...... Tương truyền máu của bọn họ, có thể giải tất cả độc trên đời này.
Hiền công công từng cho rằng, đó chẳng qua chỉ là một tin đồn khác liên quan đến Thần Y cốc mà thôi. Nhưng cảnh tượng trước mắt lại không thể không làm cho Hiền công công tin tưởng —— độc của Tạ Bất Phùng là do Văn Thanh Từ dùng máu của mình giải cho hắn!
Trong yến hội có rất nhiều người bị thương, đưa bọn họ đến Thái Y Thự ở phía bên kia hoàng cung chữa trị hiển nhiên không kịp, cho nên phần lớn mọi người đều chẩn trị tại chỗ.
Hiền công công đứng đó một lát, trong lòng đã có tính toán. Lão bỗng nhiên cười đi tới chỗ Tạ Bất Phùng, vô cùng trịnh trọng hành lễ với thiếu niên nói: "Văn thái y hộ giá Lan phi nương nương có công, bệ hạ đặc biệt cho phép ngài ấy nghỉ ngơi, chẩn trị ở cung Gia Tuyền, Vũ Quan Lâm Vũ thái y đang chờ ở đó. ”
Cung Gia Tuyền là nơi trọng thần tam phẩm trở lên thường ở lại khi bàn việc trong cung Thái Thù. Từ trước tới nay chưa từng có một thái y nào ở nơi đó.
Cuối cùng, Hiền công công lại nửa uy hiếp nhìn cổ tay Văn Thanh Từ một cái, nhẹ giọng "nhắc nhở" Tạ Bất Phùng: "Văn thái y mất máu quá nhiều, đã lâm vào hôn mê, theo ta thì nên đi khám và chữa trị sớm sẽ tốt hơn.
Giọng nói sắc bén của lão thái giám cuối cùng cũng kéo suy nghĩ của Tạ Bất Phùng trở về.
Hắn ôm chặt người trong lòng, ngước mắt nhìn trời như vừa tỉnh khỏi giấc mộng.
Sao hôm treo cao, bất tri bất giác đã đến giờ Tý.Thiếu niên rũ mắt xuống, trầm mặc một lát, rốt cục ôm Văn Thanh Từ chậm rãi đứng lên.
(Giờ Tý:23-1h sáng)
"Được."
Hiền công công đã phát hiện ra sự bất thường của Văn Thanh Từ. Thay vì vô ích ở đây thì chẳng bằng hiện tại mang Văn Thanh Từ đi chữa trị.
Đám thái giám hai mặt nhìn nhau, vội vàng tiến lên muốn đón Văn Thanh Từ từ trong lòng hắn đi.
Nhưng Tạ Bất Phùng lại không hề có ý buông người trong lồng ngực ra.
"Lui ra đi." Hiền công công thản nhiên nháy mắt với người bên cạnh.
Tiểu thái giám cùng hầu hạ bên cạnh Hoàng đế lúc này hiểu được, hắn lập tức chạy vặt vòng qua nơi này, chạy về cung Gia Tuyền trước Tạ Bất Phùng.
Bóng đêm như mực, Tạ Bất Phùng ôm chặt Văn Thanh Từ, xuyên qua ngự hoa viên cháy đen hỗn loạn toàn là mùi máu, đi về phía cung Gia Tuyền.
Cơ thể Tạ Bất Phùng vết thương chồng chất. Vì cơ bắp căng thẳng dùng sức mà vết thương dữ tợn lại nứt ra, chảy ra máu tươi.
Những dấu chân đỏ tươi in hằn cả ngự hoa viên, đi ra khỏi địa ngục trần gian.
- -----------------------------
Cung Gia Tuyền lầu các xuyên thủng bầu trời.
Cung nhân ra ra vào vào, nhìn từ xa đã thấy náo nhiệt biết bao. Người bị thương bên ngoài Ngự Hoa Viên còn chưa xử lý xong, nhưng hơn phân nửa người của Thái Y Thự đều tập trung ở đây.
Thuốc cầm máu hoàn toàn không có tác dụng với Văn Thanh Từ. Mặt y không còn màu máu, cánh tay cắm đầy ngân châm để phong huyết mạch.
Ngân châm kia dài chừng nửa thước, lóe hàn quang, giống như muốn đâm thủng cánh tay Văn Thanh Từ.
Thái y lệnh Vũ Quan Lâm phụ trách cấp cứu, đầu đổ đầy hạt mồ hôi to bằng đậu nành, ý cười thường có trên mặt không biết đã biến mất từ lúc nào.
Ngón tay của lão đặt lên mạch của Văn Thanh Từ, Vũ Quan Lâm có thể cảm nhận rõ tốc độ đập của mạch Văn Thanh Từ nhanh hơn tưởng tượng.
Bàn tay bắt mạch của lão không ngừng run lên vì hồi hộp.
... Trái tim ý thức được sự nguy hiểm của chủ nhân, đang dốc hết sức bơm máu đi khắp cơ thể, đây là tín hiệu cấp cứu cuối cùng của cơ thể.
Vũ Quan Lâm vẫn không nói một lời. Bầu không khí căng thẳng lan rộng vì sự im lặng của lão.
Tạ Bất Phùng đứng bên giường, gắt gao nhìn chằm chằm người trước mắt. Hương đắng trong miệng còn chưa tan đi, mùi hương quen thuộc bao bọc cả người hắn ở trong đó, mhưng trong lòng thiếu niên lại tràn đầy bất an.
...... Hắn chưa bao giờ sợ hãi và khiếp sợ như bây giờ. Loại cảm xúc xa lạ này giống như sóng biển nuốt chửng Tạ Bất Phùng. Thậm chí còn khiến hắn quên thở.
Các thái y ra ra vào vào, dâng các loại đan dược, thuốc cầm máu giấu trong nội khố hoàng cung lên, Vũ Quan Lâm thử mỗi loại một lần.
Thậm chí ngay cả lư hương cũng đốt trọn bảy chiếc, nhưng đối với người nằm trên giường thì vẫn vô dụng như trước. Thậm chí... Mơ hồ nổi lên một chút phản tác dụng.
Văn Thanh Từ bỗng nhiên ho khan, máu từ khóe môi phun ra uốn lượn chảy xuống cổ.
Sắc mặt lão thái y lập tức bị dọa đến trắng bệch.
"Được rồi!" Vũ Quan Lâm cắn răng quay đầu lại phân phó, “Dọn hết đống lư hương này đi, đừng gửi thuốc nữa—"
Hành nghề y đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên lão nhận thức rõ ràng thế nào là "vô phương cứu chữa" chân chính.
Máu của Văn Thanh Từ vẫn không ngừng chảy, như thể muốn rút cạn. Cả tòa đại điện bị hương đắng bao trùm.
Mới vừa rồi Văn Thanh Từ xuống tay rất ác với bản thân, vết thương trên cánh tay y có thể nhìn thấy rõ xương cốt.
Mắt thấy tất cả thuốc trị thương đều không có tác dụng với y, Quan Lâm chỉ có thể sử dụng phương pháp nguyên thủy nhất. Lão lại dùng băng gạc đặc biệt bó chặt lấy cánh tay Văn Thanh Từ, ngăn cản máu chảy ra ngoài.
Như bình thường thì lão thái y sẽ không sử dụng cách này. Thể chất của Văn Thanh Từ vốn đã rất không tốt, thời gian băng bó và bí bách lâu dài có khả năng sẽ phế đi cánh tay của y.
...... Nhưng hôm nay, lão chỉ có thể đánh cuộc một phen.
Trong điện lớn như vậy, không có ai dám nói chuyện. Một lúc lâu sau, Vũ Quan Lâm nửa quỳ trước giường rốt cục vịn mép giường, chậm rãi đứng lên.
Trông lão như già đi mười tuổi.
Vũ Quan Lâm từng bước di chuyển đến bên cạnh Hiền công công cách đó không xa.
"Được rồi. Máu của Văn thái y đã ngừng lại, tối nay nghỉ ngơi thật tốt, chờ ngày mai hẳn là có thể tỉnh lại." Vũ Quan Lâm thở phào nhẹ nhõm, dùng giọng nói có chút khàn khàn nói với Hiền công công.
Cuối cùng lão đột nhiên đè giọng, nặng nề thở dài nói: "Nhưng thể chất của Văn thái y vốn không tốt, chuyện hôm nay, xem như triệt để làm tổn thương căn cơ, chỉ sợ..." Chỉ sợ tương lai khó lường.
Văn Thanh Từ thật sự còn quá trẻ, nói tới đây trong mắt Vũ Quan Lâm lộ ra vài phần do dự và không đành lòng.
Cuối cùng, lão khẽ lắc đầu: "Không nói nữa, không nói nữa. Đợi Văn thái y tỉnh lại thì tính tiếp." Giọng điệu Vũ Quan Lâm rất nặng nề.
Lão thái giám thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng khôi phục dáng vẻ thường ngày, vẻ mặt tươi cười hành lễ với Vũ Quan Lâm nói: "Tối nay thật sự là phiền Vũ đại nhân rồi. ”
"Đâu có, đâu có. Đây đều là bổn phận của lão phu." Vũ Quan Lâm cũng cười nói.
Lão tạm thời được triệu hồi về cung Gia Tuyền, thần sắc rất tỉnh táo trông chẳng hề giống uống say. Rõ ràng... Người này vừa thấy không khí không ổn bèn cố ý giả say.
Vũ Quan Lâm vốn định giả say, lấy danh nghĩa buồn nôn sớm rời khỏi Ngự hoa viên, nhưng lão thật không ngờ, sau khi Văn Thanh Từ thấy mình say, lại tìm người đưa lão về phủ.
...... Thái y trẻ tuổi này, tâm tư sâu sắc hơn nhiều so với lão tưởng tượng. Nghĩ tới đây, trong lòng Vũ Quan Lâm lại càng không đành lòng.
Tuy rằng lão không chỉ thẳng ra,nhưng chỉ dùng ngoại lực cầm máu, không kê phương thuốc bổ huyết, đã chứng minh Vũ Quan Lâm xác định được thân phận "dược nhân" của Văn Thanh Từ.
Dù sao thì mọi thứ thuốc trên đời này đều không có tác dụng đối với dược nhân.
Hiền công công còn đang hàn huyên vài câu với Vũ Quan Lâm, Tạ Bất Phùng vẫn đứng một mình ở góc cung Gia Tuyền, chăm chú nhìn người trên giường.
Vết thương trên người thiếu niên còn chưa kịp xử lý, nhưng hắn lại giống như không thèm để ý chút nào.
Tạ Bất Phùng vẫn nắm chặt nắm đấm.
Lời nói của Vũ Quan Lâm giống như ma chú hết lần này đến lần khác quanh quẩn trong đầu hắn.
...... Văn Thanh Từ vì cứu mình mà đại thương căn cơ.
Mà lão thái y còn chưa nói xong câu "Chỉ sợ", lại càng trở thành một thanh đao treo trên đỉnh đầu Tạ Bất Phùng.
Văn Thanh Từ cũng là thái y, trước khi ra tay giúp mình, sẽ không biết hậu quả sao?
Y không biết… có khả năng mình sẽ chết sao?
Văn Thanh Từ không những biết mà còn biết rõ hơn bất cứ ai.
Trái tim Tạ Bất Phùng như bị cuồng phong bao bọc thấp thỏm bất định. Thậm chí hô hấp của hắn, cũng bởi vậy mà dồn dập.
Vải gấm trên giường làm nổi bật sắc mặt tái nhợt của Văn Thanh Từ. Y nằm yên ở chỗ này, biên độ phập phồng của lồng ngực nhỏ đến mức cơ hồ không đáng kể.
Cảnh tượng như vậy, không hiểu sao lại làm cho Tạ Bất Phùng tâm hoảng ý loạn.
Vô số lần hắn muốn tiến lên, nhẹ nhàng cầm cổ tay Văn Thanh Từ cảm thụ mạch đập của y, rồi lại vô số lần buông tha…
Mùi máu tươi nồng nặc kinh khủng trên người Tạ Bất Phùng, rốt cục cũng hấp dẫn tầm mắt Vũ Quan Lâm.
Lão gọi một thái y tới, thấp giọng dặn dò vài câu rồi đi tới chỗ Tạ Bất Phùng, Vũ Quan Lâm nhìn Văn Thanh Từ một cái, cười tủm tỉm nói với Tạ Bất Phùng: "Điện hạ, đợi Văn thái y tỉnh lại chắc là rất lâu. Không bằng ngài tranh thủ đi băng bó miệng vết thương một chút, rửa sạch máu tanh trên người, sau đó lại tới đây canh giữ đi."
...... Mùi máu tanh.
Lời nói của Vũ Quan Lâm nhắc nhở Tạ Bất Phùng, thiếu niên khựng lại rồi thả lỏng hai tay đi về phía trắc điện.
Buổi tối hôm đó, cung Thái Thù xảy ra vô số chuyện lớn. Quý tộc hành thích bị bắt, triều thần bị ám sát, ngự hoa viên cháy lớn…
Mỗi một chuyện, đều quan trọng hơn vị thái y đang hôn mê vì mất máu kia.
Theo lý mà nói, tối nay Hoàng đế nên nghỉ ngơi cho tốt, hoặc là thẩm vấn phản thần suốt đêm mới đúng.
Nhưng vừa mới qua giờ sửu, bóng dáng màu vàng tươi kia ngoài dự đoán của mọi người xuất hiện ở cung Gia Tuyền.
Tạ Chiêu Lâm lại lựa chọn ở đêm nay đến thăm một thái y nho nhỏ, có lẽ là do vừa mới chấm dứt đại họa trong lòng, trông lão rất phấn chấn. Trông khác hoàn toàn với dáng vẻ bình thường hay bị chứng đau đầu quấy nhiễu.
“...... Bệ hạ, Văn thái y đang nghỉ ngơi ở hậu điện, " Vũ Quan Lâm tiến lên nhẹ giọng nói, " Y mất máu quá nhiều, có lẽ ngày mai mới có thể tỉnh lại. ”
Hoàng đế luôn giỏi che giấu cảm xúc của mình, lúc nói thì vòng vo, chưa bao giờ nói thẳng. Nhưng hôm nay, lão đã thay đổi thói quen của mình.
Tạ Chiêu Lâm gật đầu, bỗng nhiên híp mắt nhìn Vũ Quan Lâm, hỏi thẳng lão: "Ái Khanh xác định Văn thái y là dược nhân? ”
Lão thái y do dự một lát, lão không trực tiếp trả lời câu hỏi này, mà là có chút uyển chuyển trả lời: "... Độc của đại điện hạ là do Văn thái y dùng máu của mình giải.”
Hoàng đế từ từ nở nụ cười. Hỏi qua thân phận Văn Thanh Từ xong, lão vẫn không vội rời khỏi cung Gia Tuyền.
Tạ Chiêu Lâm trực tiếp ngồi xuống ở chiếc ghế bên cạnh, nhận chén trà từ trong tay cung nữ nhấp hai ngụm nói: "Ái khanh hành y nhiều năm, có nghe nói qua có chuyện về 'Dược nhân', ngươi nói xem... Máu của họ có thực sự kỳ diệu như tin đồn hay không? ”
"Dược nhân" thần bí bao nhiêu, tin đồn trên giang hồ có liên quan càng khoa trương bấy nhiêu.
Ví dụ như dùng máu dược nhân luyện thành đan, sau khi ăn vào có thể kéo dài tuổi thọ, trẻ mãi không già.
Lúc trước hoàng đế vốn cũng không tin lắm, nhưng hôm nay sau khi biết được Văn Thanh từ thật sự giải độc thay Tạ Bất Phùng, lão bèn động tư tâm…
Tạ Chiêu Lâm vừa uống trà vừa nói chuyện, nhìn như không để tâm giống như chỉ thuận miệng tán gẫu với thái y mà thôi.
Nhưng Vũ Quan Lâm và Hiền công công quen thuộc với tính nết của hoàng đế đều biết, nếu Hoàng đế đã hỏi nhất định đã tìm hiểu rõ chuyện này từ lâu.
"Trên giang hồ có tin đồn như vậy." Vũ Quan Lâm im lặng một lát rồi cẩn thận trả lời, "Nhưng thần không thể cam đoan những lời đồn kia đến tột cùng là thật hay không... Điểm này chỉ sợ chỉ có Văn thái y biết rõ."
Vũ Quan Lâm rất ít khi nói như vậy. Nhưng Hoàng đế nghe xong lại không hề tức giận.
Đêm nay có lẽ là đêm vui vẻ nhất trong cuộc đời Tạ Chiêu Lâm ngoại trừ ngày kế vị. Chẳng những lão diệt trừ đại họa trong lòng mình, mà còn có được "thần dược".
Trong mắt lão, tất cả những thứ này đều là món quà trời ban cho lão sau đại điển phong thiện.
Quyền lực, sức khỏe vạn năm vạn vạn năm, dã tâm lớn nhất của người đương quyền thoả mãn chỉ trong một đêm.
"Ồ? Đã như vậy thì trẫm chờ y tỉnh lại rồi nói chi tiết." Hoàng đế cười đặt chén trà trong tay xuống.
Sau khi xử lý xong vết thương ở trắc điện, Tạ Bất Phùng một giây cũng không có nghỉ ngơi mà quay lại đây luôn.
Hắn vừa ra ngoài điện đã nghe thấy một giọng nói xa lạ. Thiếu niên không khỏi dừng bước, giọng nói của người đến tràn đầy niềm vui.
『...... Ta bảo sao bệ hạ lại trọng dụng Văn Thanh Từ như vậy, thì ra bởi vì y là dược nhân.』
『Chuyến đi hôm nay quả nhiên không có uổng công. Đúng là xa tận chân trời gần ngay trước mắt 』
Sát ý loé lên trong mắt Tạ Bất Phùng, Một bóng người già nua khom lưng bước ra khỏi cửa lăng hoa*, bóng lộ ra từ khe cửa.
Cửa lăng hoa
Người tới mặc một thân cung trang màu tối, râu tóc đều bạc trắng. Lúc này đang ngồi bên cạnh Hoàng đế, hàn huyên uống trà với đối phương.
"Trời đã tối rồi, Thái phó vẫn nên đi nghỉ ngơi đi." Giọng điệu của hoàng đế có thêm vài phần cung kính hiếm thấy,"Tối nay trong cung không yên ổn, đợi ngày mai trẫm sẽ phái người đưa ngài về phủ đệ. ”
"Không vội không vội, " Lão nhân cuống quít xua tay, vẻ mặt sợ hãi nói, "Bệ hạ có việc chính phải làm, chuyện của lão thần để Hiền công công sắp xếp là tốt rồi."
...... Thì ra là Thái Phó.
Khi còn ở Thái Y Thự Tạ Bất Phùng đã từng nghe nói về lão.
Lão thái phó Chử Dương Hoằng năm nay đã hơn chín mươi, trải qua hai triều tam đế, người mang nhiều bệnh tật.
Lão cũng được mời tham gia đại điển phong thiện và yến hội tối nay, nhưng bởi vì tuổi tác quá cao, cuối cùng cũng không tới ngự hoa viên, mà vẫn ở lại cung Gia Tuyền nghỉ ngơi.
Lần này là do nghe được tiếng gió nên cố ý tới đây tìm hiểu tin tức.
Thái y trong điện bận bịu, Chử Dương Hoằng tùy tiện hỏi vài câu, bọn họ không hề phòng bị kể hết mọi chuyện ra.
Bởi vậy mà vị thái phó này là người biết thân phận của Văn Thanh Từ đầu tiên. Một ngày làm thầy suốt đời làm cha, Hoàng đế coi trọng vị thái phó này.
Các thái y cứ cách ba năm ngày lại tới quý phủ của Chử Dương Hoằng bắt mạch xem bệnh cho lão.
Tuy rằng ngoài miệng nói lão vẫn khoẻ, nhưng thực tế đám thái y đều nói sau lưng rằng Chử Dương Hoằng chẳng sống được mấy tháng nữa.
Bản thân Chử Dương Hoằng hiểu điểm này hơn ai hết.
Chử Dương Hoằng cười uống một ngụm trà, trong ánh mắt tràn đầy hiền lành và hòa ái.
Nhưng Tạ Bất Phùng lại nghe được: [Cũng không biết Hoàng đế có đồng ý chia ta một chút hay không... Thời gian không đợi người, phải nhanh chóng tìm người lấy máu của y mới đúng.]
Thiếu niên khinh thường nở nụ cười.
Chử Dương Hoằng là như thế, mà Tạ Chiêu Lâm mặt ngoài bình tĩnh, vô cùng tôn kính thái phó cũng chẳng hề nhường nhịn.
Lão nhìn ra tâm tư của lão thái phó.
[Hơn chín mươi cũng sống đủ rồi. Làm người cần gì phải tham lam tới vậy làm gì?] Trong lòng Hoàng đế trào phúng nói.
Hiển nhiên, Tạ Chiêu Lâm cũng không có ý định phân "linh dược" của lão cho "Thái phó kính yêu" Chử Dương Hoằng.
Nghe đến đó, sát ý nghiêm trọng của Tạ Bất Phùng gần như đông đặc lại, ngưng một lát, hắn đột nhiên rũ mắt cười khẽ.
Hoàng đế cũng sợ chết như Chử Dương Hoằng, càng là người ở vị trí cao, tay nắm quyền lực lớn, thì càng không muốn từ bỏ mọi thứ mình có.
Tạ Bất Phùng nhìn thoáng qua lòng bàn tay mình... Trong lòng hắn đã có kế hoạch.
“...... Lão thần gần đây luôn cảm thấy tâm hoảng ý loạn, thái y đến phủ kê mấy loại thuốc, uống vào cũng không có tác dụng gì. " Chử Dương Hoằng không kìm được ám chỉ.
Nhưng Hoàng đế lại giống như không nghe ra ý của lão: "Thái phó lớn tuổi, vẫn phải nghỉ ngơi thật tốt." Dứt lời, lại nhìn bầu trời ngoài cửa sổ một cái nói: "Thời gian hôm nay không còn sớm nữa, Thái Phó vẫn nên đi nghỉ ngơi cho tốt trước đi."
Chử Dương Hoằng còn muốn tiếp tục ở lại cung Gia Tuyền, nhưng hoàng đế nhìn ra ý đồ của lão, hiển nhiên không muốn thấy lão ở chỗ này nữa.
Hai người lại tán gẫu vài câu, lúc đi Hoàng đế còn làm bộ phân phó cho Hiền công công vài câu, lấy lý do cung Thái Thù chưa được an toàn lắm, sai hắn sáng sớm đưa lão thái phó ra khỏi hoàng cung.
Dứt lời, Tạ Chiêu Lâm một đêm không ngủ, dưới sự bảo hộ rốt cục cũng đi ra khỏi cung Gia Tuyền về tẩm cung của lão. Chỉ chừa lại lão thái phó ở xa xa không cam lòng cắn răng.
Thân là đế sư, Chử Dương Hoằng được hưởng đặc quyền đi xe ngựa ở trong cung Thái Thù.
Sáng sớm ngày hôm sau, một chiếc xe ngựa khảm văn tự bằng vàng chậm rãi đi qua đường cung điện, ra khỏi cung Thái Thù.
Có một điểm hoàng đế thật sự không nói dối. Chuyện mưu phản chỉ qua đi ngắn ngủn mấy canh giờ, cung Thái Thù hôm nay vẫn chưa nguôi ngoai.
Những kẻ hành thích đêm qua phần lớn là thị vệ. Cho đến bây giờ trong hoàng cung vẫn đang điều tra kỹ lưỡng tất cả những người liên quan.
Hôm nay người có thể dùng ở cung Thái Thù không nhiều lắm. Dựa theo lẽ thường mà nói, Hoàng đế sẽ không để thái phó tuổi tác đã cao xuất cung vào lúc này.
Nhưng với tư cách là một người nắm quyền, lão càng không muốn nhìn thấy có người ngấp nghé "linh dược" của mình.
Vì thế sáng nay, Hoàng đế đã tùy tiện sai một người, vội vàng đưa Chử Dương Hoằng ra ngoài.Hiển nhiên là không muốn lão ở lại dù chỉ một khắc.
Hỗn loạn đêm qua qua đi, hoàng đế đã điều động quân đội đóng ở cửa thành Ung Đô bao vây tầng tầng lớp lớp bên ngoài cung Thái Thù.
Tuy nhiên, con đường trong cung vốn thường được trọng binh canh giữ, hôm nay hai bên vắng tanh, đến một bóng người cũng không có.
Dù sao cũng là ở trong cung, tốc độ xe ngựa tiến lên cực kỳ chậm. Tuy nói người già ngủ ít, nhưng đêm qua hưng phấn đến mức không ngủ được, đến thời điểm này vẫn rất mệt mỏi.
Lão thái phó ngồi trên xe ngựa, đầu chống lên vách xe ngủ gật. Thái giám bận rộn một đêm không ngủ cũng mê man.
Từ cung Gia Tuyền ra khỏi cung Thái Thù phải đi qua bốn cổng cung điện. Hai bên đường cung là tường cung son đỏ cao hơn mười mét.
Nó đứng im lìm, chắn hết ánh nắng yếu ớt ở bên ngoài bức tường đỏ.
Hôm nay trên đường cung không thắp đèn, cho nên nhìn qua cực kỳ tối tăm. Bánh xe gỗ cán lên một viên gạch vỡ, cỗ xe lắc lư dữ dội.
Đầu của Chử Dương Hoằng đập vào vách xe, "Ôi chao ——" Lão thái phó mở mắt ra, lão nhíu mày đang muốn trách cứ thái giám lái xe vài câu, nhưng không ngờ xe ngựa lại từ từ ngừng lại ngay vào lúc này.
"Làm sao vậy?" Sáng sớm bị Hoàng đế đuổi khỏi cung Gia Tuyền có thể nói là ôm một bụng lửa, lão nhíu mày hỏi, " Sao Xe ngựa lại dừng lại! ”
Bên ngoài xe truyền đến giọng nói hơi hoảng hốt của tiểu thái giám: "Bánh xe, hình như… hình như bị thứ gì đó kẹt lại thì phải?"
"Nhanh chóng xử lý cho xong đi." Chử Dương Hoằng thúc giục nói, "Xuất cung còn có việc phải làm."Dứt lời, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Thực tế thì không kìm được chửi bới trong lòng —— Chử Dương Hoằng đã về hưu mấy năm rồi, lão thì có thể có chuyện gì mà bận rộn chứ?
Hai cửa cung cách nhau không xa cắt đường cung thành một đoạn. Trong đoạn đường cung điện này chỉ có một chiếc xe ngựa lẻ loi. Xung quanh im lặng, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng chim hót líu lo.
Chử Dương Hoằng lại chìm vào giấc ngủ sâu, lão thái phó tuổi tác đã cao, ngồi ở đây lâu eo cũng mỏi nhừ.
Không biết qua bao lâu, lão vô thức lẩm bẩm: "... Còn chưa sửa xong sao? Khi nào thì đi? Sớm biết trên đường phải đi lâu như vậy thì ở lại ở trong cung Gia Tuyền nghỉ ngơi cho rồi..." Thấy không có ai trả lời câu hỏi của mình,Chử Dương Hoằng rốt cục cố gắng chống đỡ mở mắt.
Lúc này lão vẫn không nghe được câu trả lời của tiểu thái giám. Cuối cùng Chử Dương Hoằng cũng nhận ra chuyện không ổn, lão nắm chặt lòng bàn tay, mở to hai mắt.
Một bóng đen không biết xuất hiện trong xe ngựa từ lúc nào, giống như ma mị.
"A!"Chử Dương Hoằng bị hoảng sợ, đột nhiên lui về phía sau.
Vì ngủ bù nên lão cố ý kéo rèm bên trong xe.Giờ phút này, trong xe ngựa tối đen như mực.
Mà trong bóng tối ngột ngạt này, chỉ có đôi mắt màu hổ phách nhạt, mang theo tia sáng lạnh lùng như sói trong đêm, lạnh lùng nhìn lão.
Khoảnh khắc hai người nhìn nhau, thiếu niên đối diện chậm rãi nở nụ cười.
Cùng với đó, còn có một mùi máu tươi khó ngửi.
Sau lưng Chử Dương Hoằng toát ra mồ hôi lạnh. Lão theo bản năng tiếp tục lui về phía sau, cho đến khi sống lưng nặng nề đụng vào thùng xe.
Một cơn đau nhói cuối cùng cũng khiến lão tỉnh táo trở lại.
"Ngươi… ngươi... Sao ngươi lại ở đây? Chử Dương Hoằng kinh hãi hỏi.
Lão thái phó rốt cục cũng thấy rõ —— người trong xe ngựa thế mà là đại hoàng tử đương triều Tạ Bất Phùng!
Chết tiệt, yêu vật này sao lại ở chỗ này?!
Nhớ tới chuyện đêm qua Văn Thanh Từ cứu thiếu niên trước mắt này, tiềm thức Chử Dương Hoằng nghĩ, [Không phải hắn cũng giống như mình, cũng đang nghĩ đến máu của Văn Thanh Từ chứ?]
Thiếu niên lơ đễnh nhìn về phía lão, cơ hồ đồng bộ cười khẽ đọc lời trong lòng lão thái phó ra: "Không phải hắn cũng giống như mình, cũng đang nghĩ đến máu của Văn Thanh Từ chứ?”
Người Chử Dương Hoằng theo đó run lên một cái, giống như gặp quỷ nhìn Tạ Bất Phùng.
[Cái gì?]
[Thái giám ngu xuẩn vừa rồi đâu? Sẽ không bị Tạ Bất Phùng giết rồi chứ?] Trong lòng Chử Dương Hoằng không khỏi tuyệt vọng.
"Đúng vậy " Tạ Bất Phùng khẽ cười, ánh mắt thờ ơ nhìn Chử Dương Hoằng nói, "Thái giám ngu xuẩn kia bị ta giết rồi."
Trái tim Chử Dương Hoằng co giật dữ dội,lần này lão hoàn toàn chắc chắn Tạ Bất Phùng có thể nghe được lời trong lòng mình nói.
Cái danh "yêu vật" này, thật đúng là không có sai…
Tay lão thái phó bám chặt vào vách xe, giọng của lão run rẩy cố gắng chống đỡ lý trí thương lượng với Tạ Bất Phùng: "Ta... Giả như ta lấy được máu của y, nhất định sẽ không nuốt riêng, tuyệt đối đối sẽ... Sẽ phân cho điện hạ một ít. ”
Không ngờ nghe lão nói xong Tạ Bất Phùng lại bật cười vui vẻ lạ thường.
Chử Dương Hoằng chưa từng thấy thiếu niên lộ ra biểu cảm như vậy. Lão chẳng hề cảm thấy nhẹ nhõm vì nụ cười của hắn, ngược lại sinh ra một nỗi tuyệt vọng và sợ hãi mãnh liệt.
"Thái phó đại nhân năm nay đã chín mươi lăm tuổi." Tạ Bất Phùng nhìn lão, sau đó nhẹ nhàng nói, "Cũng sống đủ vốn rồi."
"Ngươi, ngươi nói cái gì?!" Lúc này Chử Dương Hoằng càng nắm chặt vách xe. Trong lòng lãi tràn đầy khủng hoảng, nhưng vẫn cố gắng cắn răng uy hiếp nói: "Ta là đế sư đương triều, đào lý khắp thiên hạ*, há có thể dung, a——"
(Học trò khắp thiên hạ)
Chử Dương Hoằng còn chưa nói hết lời, một thanh trường kiếm cùa thị vệ cung Thái Thù đã tàn nhẫn kề vào cổ lão.
Ánh sáng lạnh loé lên, một giây sau trên cổ Chử Dương Hoằng xuất hiện một vết máu cực sâu.
Lão thái phó không khỏi mở to hai mắt —— Tạ Bất Phùng thế mà biết võ công!
Nhưng chẳng phải từ năm ba tuổi hắn đã bị đưa đến Túc Châu thủ lăng sao?! Đến tột cùng là hắn đã gạt mọi người như thế nào mà luyện được một thân võ nghệ này?!
Mắt Chử Dương Hoằng như muốn nứt ra. Cứ như vậy lòng tràn đầy không cam lòng nuốt xuống một hơi thở cuối cùng. Một khắc cuối cùng trước khi ý thức tiêu tán, Chử Dương Hoằng chỉ nghe được thiếu niên thản nhiên nói: "Trên đường thái phó Chử Dương Hoằng xuất cung, bất hạnh gặp phải thích khách ẩn nấp ở đây, mưu toan trốn vào trong xe rời khỏi cung Thái Thù... Sau một phen chống cự, đồng quy vu tận. ”
Chử Dương Hoằng đến chết cũng không biết, đến tột cùng thì mình đã chọc vào Tạ Bất Phùng khi nào. Rõ ràng mình đã đề xuất, nhận được máu sẽ chia cho hắn mà…
Đầu Thái phó rơi xuống đất, Tạ Bất Phùng nhìn cũng không thèm nhìn một cái, tiện tay ném trường kiếm sang một bên.
Hắn xoay người nhảy xuống xe ngựa, nhét tiểu thái giám cùng với hai thi thể mặc quần áo thị về vào trong xe. Tiếp theo đánh hoả chiết tử ném vào trong, không quay đầu lại rời khỏi nơi này.
Sau một khắc, ánh lửa phía sau vươn tới bầu trời.
Cái chết ngoài ý muốn của kẻ cũng có chủ ý với "linh dược" Chử Dương Hoằng, đối với hoàng đế mà nói chính là chuyện tốt.
Lão sẽ không nghiên cứu kỹ chuyện này, thậm chí còn cảm thấy may mắn có "thích khách" xuất hiện, mình cũng không cần tốn thời gian đi làm ác nhân khi sư diệt tổ này.
Nghĩ tới đây, Tạ Bất Phùng đang chậm rãi đi về cung Gia Tuyền không khỏi nở nụ cười.
Tiếp xúc với ác nhân, đích xác là một chuyện đơn giản.
- -----------------------------
Sau khi Văn Thanh Từ ngừng chảy máu, các thái y rốt cục cũng rút lui khỏi hậu điện, cung Gia Tuyền trở nên yên tĩnh.
Nhưng mà Văn Thanh Từ lâm vào hôn mê, tâm lại không bình tĩnh như cung Gia Tuyền lúc này.
Y thấy…
Dòng sông uốn khúc chảy qua chân núi. Một đứa trẻ cõng theo một chiếc giỏ tre, được cha dắt đi, giẫm lên con đường mòn chậm rãi đi về phía ngọn núi.
"Thanh Từ con xem, gốc cây tùng mọc cái này, gọi là 'phục thần ', có công hiệu dưỡng tâm an thần." Nam nhân thân hình cao lớn ngồi xổm xuống, chỉ đồ vật dưới mặt đất cho y xem.
Nghe được lời phụ thân nói, y nho nhỏ cũng vội vàng gật đầu, ghi chép lại hình dáng và vị trí sinh trưởng của phục thần. Ngoài viết ra còn nghiêm túc vẽ hình,y còn nhỏ, sử dụng bút lông không thành thạo lắm.
Bởi vậy tay và trên mặt không biết dính mực từ lúc nào. Người đàn ông bên cạnh thấy thế cũng không dạy y phân biệt thảo dược nữa, mà cười với nhóc con bên cạnh: " Con đó, con đó… sao mặt lem luốc cả rồi."
"Ôi." Đứa nhỏ đứng thẳng người, không khỏi sờ sờ mặt, không ngờ sau một khắc, mực trên khuôn mặt lại lem thêm vài phần.
Trông có vẻ vụng về và đáng yêu.
Thấy thế, Văn Thanh Từ trong giấc mơ cũng không kìm được cười với người đàn ông kia.
Nhưng sau một khắc, trong lòng y lại trào ra một nỗi niềm chua xót nói không rõ ràng.
......
Hôm nay âm u, mây mù nặng nề.
Ngọn lửa bốc lên trong đường cung, khói dày đặc thẳng lên trời, hoà vào những đám mây đen.
Có thái giám hô to "Đi lấy nước", rồi mang theo túi nước chạy về phía quan đạo.
Tạ Bất Phùng chậm rãi trở về hậu điện cung Gia Tuyền, trên mặt cũng không có một chút hoảng sợ hay sợ hãi.
Dù sao cũng là hoàng tử, thái giám canh giữ chung quanh tuy rằng thấy hắn thì cảm thấy có hơi kỳ quái, nhưng cũng không ngăn trở.
Không giống như phòng ngủ chật chội trong Thái Y Thự. Hậu điện cung Gia Tuyền chẳng những lớn, còn có xà nhà chạm khắc, chất đầy bảo vật quý hiếm, khắp nơi đều thể hiện phong thái của hoàng thất.
Nhưng trong mắt Tạ Bất Phùng, tất cả những thứ này đều thô tục, không xứng với Văn Thanh Từ.
Người nằm trên giường, cho đến bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu thức tỉnh. Lông mày dài của Văn Thanh Từ nhíu lại, nhìn qua ngủ cũng không an ổn, miệng còn khẽ lẩm bẩm cái gì đó.
Tạ Bất Phùng không kìm được đi tới, quỳ một gối bên giường.
Một giây sau hắn lại nhìn thấy—— Một giọt nước mắt không hề báo trước rơi xuống từ khóe mắt Văn Thanh Từ, theo hai má chảy về phía xương quai xanh.
Trái tim thiếu niên chùng xuống dữ dội. Hắn vô thức giơ tay lên, lau đi giọt nước mắt kia cho Văn Thanh Từ.
Làn da của Văn Thanh Từ tựa như sứ trắng. Nhẵn nhụi, tái nhợt lại... Lạnh như băng.
Sau khi lau đi giọt nước mắt kia, thiếu niên dùng ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ lên gò má Văn Thanh Từ.
Ý thức được mình đang làm cái gì, thiếu niên bị chính bản thân làm cho hoảng sợ, hắn đứng phắt lên, giống như làm chuyện xấu lui về phía sau hai bước, thậm chí còn giấu tay ở phía sau.
Trái tim Tạ Bất Phùng điên cuồng nhảy lên, một cảm giác không rõ ràng, thiếu chút nữa đã đánh tan hắn.
Hô hấp của thiếu niên theo đó trở nên căng thẳng dồn dập.
Trước khi hắn nhận ra chuyện gì xảy ra, thậm chí nhiệt độ trên da cũng chưa tan hết.Người nằm trên giường, cứ như vậy không hề báo trước mở mắt ra.
Hàng mi dài rung rinh như cánh bướm, bóng dáng xuất thần của Tạ Bất Phùng hiện ra trong đôi mắt đen đậm như vực sâu kia.