Tuy BBQ nướng là đặc sản của phương bắc, nhưng từ nhỏ đến lớn Mạnh Nhất đều rất ít khi ăn, sau khi tới thành phố này thì càng không, cậu để Chu Lâm chọn quán, Chu Lâm liền chọn chỗ mà mình hay đi, đưa Mạnh Nhất tới mở mang tầm mắt.
Tiệm đồ nướng cách nhà bọn họ không xa, xuống xe buýt đi đường năm phút đã đến.
Bây giờ là 10 giờ tối, trong cửa tiệm nho nhỏ dường như hết chỗ ngồi, các vị khách thổi thịt phù phù, hào hứng ăn.
Lúc Chu Lâm tới chủ tiệm vừa nhìn đã biết là khách quen, sau khi gọi đồ xong còn nhiệt tình tặng cho họ một cốc bia.
Bình thường Mạnh Nhất không uống rượu, không cần nghĩ đã nói: “Không.”
Chu Lâm nói: “Coi như vì lần hành động này của chúng ta thành công mà uống một chút để chúc mừng đi.”
Mạnh Nhất nghĩ thấy cũng đúng, hiếm khi có một bữa khuya nên phải thoải mái lên, liền đồng ý để Chu Lâm rót cho cậu một ly.
Chu Lâm cụng chén với Mạnh Nhất, nói: “Thầy Mạnh tốt với học sinh như thế, bọn họ chắc cũng quý cậu nhỉ?”
“Cũng không hẳn.” Mạnh Nhất nói thật, “Tôi chỉ là giáo viên môn phụ, một tuần cũng chỉ dạy nhiều nhất một tiết, đại đa số học sinh cũng không có nhận ra tôi, chẳng qua hoàn cảnh lần này đặc biệt hơn thôi.”
“Vậy mà cậu còn nguyện ý giúp cậu ta, cậu quả là một giáo viên tốt.” Chu Lâm nói ra những lời từ nội tâm.
Mạnh Nhất ngại ngùng cười cười, trong lòng có chút kiêu ngạo.
Chủ tiệm đồ nướng rất nhanh nhẹn, trong chốc lát que nướng đã để đầy trên bàn, các loại thịt với đủ loại màu sắc cùng mùi hương khiến bụng Mạnh Nhất kêu ùng ục.
Cậu không chờ Chu Lâm giục, cầm lấy một xiên bò, mà thịt còn chưa cho vào miệng, tay đã bị Chu Lâm đè lại kêu dừng.
“Từ từ.” Chu Lâm cẩn thận đếm từng xiên, lớn tiếng gọi ông chủ, “Chúng tôi thiếu một xiên thịt bò!”
Ông chủ nghe tiếng chạy tới, vừa thấy đúng là thiếu một xiên, lập tức xin lỗi bọn họ, cũng cho bọn họ thêm năm miếng thịt bò.
Lúc này Chu Lâm mới vừa lòng bắt đầu ăn, lấy một xiên thịt bò cho vào tay Mạnh Nhất.
Mạnh Nhất rất phục, lúc mua đồ cậu đều không để ý đến những chuyện như thế, đôi khi bị thiếu vài lạng cũng không nói với người bán, một là thấy khó nói, hai là thiếu chút cũng không có vấn đề gì nên bỏ qua.
Không ngờ Chu Lâm lại rất rõ ràng ở việc này.
Dường như Chu Lâm biết Mạnh Nhất nghĩ gì, nói: “Chúng ta bỏ tiền thì không thể thiếu được, một xiên thịt bò là bốn đồng tiền đó.”
Mạnh Nhất hiểu, nhưng vẫn nhịn không được hỏi câu: “Điều kiện kinh tế của nhà anh chắc không tệ nhỉ? Phòng tôi thuê là của nhà anh, thêm phòng anh đang ở, còn của gia đình anh ở nữa, tính tất cả thì cũng phải có hẳn ba phòng.”
Chu Lâm thở dài nói: “Nhà tôi thì cũng được, nhưng đó lại không phải tiền của tôi. Mấy năm trước tôi có lập nghiệp, mượn của gia đình mười mấy vạn mà đều thua lỗ hết, bây giờ chỉ có thể làm môi giới trả tiền nợ thôi.”
Mạnh Nhất nghe xong mà thấy đau lòng thay cho Chu Lâm.
Chu Lâm hỏi ngược lại: “Cậu làm thầy giáo thì tiền lương chắc cũng cao chứ, sao cuối tuần còn phải đi làm thêm vậy? Cũng không thuê phòng nào tốt tốt chút?”
Mạnh Nhất hơi do dự, vốn cậu không muốn nói cho người khác, nhưng Chu Lâm cũng đã nói về bản thân rồi, cậu cũng không nên nói dối.
“Học phí với sinh hoạt phí của tôi thời đại học đều là nhờ bà vay khắp nơi.” Mạnh Nhất nói, “Tôi còn xin trường cho vay tiền học, tới bây giờ số tiền ấy còn chưa trả xong, mà tiền ở viện dưỡng lão cũng gần đến năm con số, chỉ dựa vào tiền lương của tôi chắc chắn không đủ.”
Chu Lâm im lặng một lát, nói: “Hay bữa cơm này tôi mời nhé?”
“Không cần đâu.” Mạnh Nhất vội vàng ngăn lại, “Tôi cũng không gấp đến vậy, gần đây tôi có nhận tiền quảng cáo qua truyện tranh, kiếm được không ít đâu.”
Chu Lâm vừa nghe đã có tinh thần: “Thầy Mạnh còn vẽ truyện tranh cơ à? Cho tôi xem đi.”
Mạnh Nhất hào phóng mà lấy điện thoại, mở Weibo của mình cho hắn xem.
Chu Lâm xem bài viết gần nhất trên Weibo, lúc thấy hai con hồ ly nhỏ thì cười ra tiếng.
Mạnh Nhất hỏi: “Sao vậy?”
Chu Lâm cười nói: “Thầy Mạnh đáng yêu quá.”
Trong lòng Mạnh Nhất nhảy dựng, sửa lại lời hắn: “Là tôi vẽ đáng yêu chứ không phải tôi đáng yêu.”
“Tất nhiên là một người phải đáng yêu thì mới có thể vẽ ra bức tranh đáng yêu được chứ.” Chu Lâm nói rất có lý.
Mạnh Nhất không phản bác hắn.
Cậu nhận ra Chu Lâm có một ưu điểm lớn đó là luôn khích lệ cậu, lần trước thì nói cậu ưu tú, hôm nay lại khen cậu là một thầy giáo tốt, còn bảo cậu đáng yêu, liên tục được khen ngợi như này làm Mạnh Nhất thấy hơi lâng lâng.
Chu Lâm nói thật cũng tốt, mà khách sáo cũng tốt, Mạnh Nhất đều cảm thấy rất vui, ngoại trừ bà của cậu, chưa có người nào mà khen cậu ở mọi mặt như vậy.
Mạnh Nhất cầm lấy đũa, gắp miếng hàu sống cuối cùng trong mâm cho Chu Lâm.
Ai ngờ Chu Lâm không thấy cảm kích mà còn liên tục xua tay nói: “Không ăn đâu không ăn đâu, thứ này giúp tráng dương, ăn nhiều buổi tối phải thẩm du mới ngủ được.”
Mạnh Nhất: “……”
Mọi mặt đều khá tốt, chỉ là thẳng thắn quá, Mạnh Nhất nghĩ.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, ăn một bàn BBQ nướng mất hơn nửa tiếng, so với hai bữa cơm lúc đi xem mắt của cậu còn lâu hơn nhiều.
Ăn xong trên đường đi bộ về nhà Chu Lâm tò mò hỏi Mạnh Nhất: “Cậu học vẽ từ khi nào thế?”
“Lúc lên cấp ba, thi đại học thì tôi thi vào học viện mỹ thuật.”
“Đấy là đam mê của cậu à?”
“Đúng vậy, theo ngành này rất tốn kém, trước khi lên đại học tôi đã do dự rất nhiều rằng liệu có nên tiếp tục không, nhưng bà nói với tôi, thích thứ gì thì đừng từ bỏ dễ dàng, khi ấy tôi mới kiên trì theo đuổi.”
Chu Lâm đồng ý gật gật đầu: “Thật hâm mộ cậu, có thể kiếm tiền dựa vào tài năng cùng đam mê.”
“Chẳng lẽ anh không có sở trường đặc biệt nào à?” Mạnh Nhất ngẩng đầu nhìn hắn.
“Không có.” Chu Lâm nghĩ nghĩ, “Chơi game có được tính không, còn có đẹp trai nữa.”
Mạnh Nhất nói: “Thế thì có thể livestream game.”
Linh cảm về livestream là do giáo viên âm nhạc bàn bên của Mạnh Nhất, giáo viên âm nhạc dựa vào hai ưu thế là ăn tốt với ngoại hình đẹp mà đứng đầu trên bảng đề cử của trang web, tiền quảng cáo một tháng còn cao hơn tiền lương rất nhiều.
Mạnh Nhất thấy Chu Lâm cũng có thể thử một lần.
Chu Lâm nghe xong không còn thấy bế tắc, cho rằng phương án này khá khả thi, vào ban đêm sau khi về đến nhà liền mua thiết bị livestream trên mạng.
Hắn còn xem qua những streamer đứng đầu bảng xếp hạng trên trang web, thấy kĩ năng của những người này cũng chỉ đến thế, không chênh lệch quá nhiều với hắn, hơn nữa giọng nói cũng không được hay, tiếng phổ thông cũng không đạt tiêu chuẩn bằng mình.
Niềm tin của Chu Lâm tăng gấp bội, cảm thấy mình sắp bước vào đúng ngành, tiền đồ rực sáng.
Hắn định ra một mục tiêu nhỏ, trong một khoảng thời gian phải có được 100 nghìn fans.