Hùng Ca Đại Việt

Chương 88: Sơn Lâm Bạch Hổ Đại Chiến Hung Hổ



" Không tốt! là hung Hổ!" Nguyễn Hữu Cảnh cảm thấy có điều bất ổn.

" ha ha ha! Không sao đâu! Xí đệ chính là một tay sát hổ, Long Hổ song đao kia không biết đã uống máu biết bao nhiêu máu hung thú. Cảnh ca đường lo lắng!" Phạm Ngũ Lão tin tưởng Nguyễn Xí.

" Xí đệ chỉ mới là Đại Võ Sư! Tiếng gầm kia hẳn phát ra từ một con hung hổ tu vi ít nhất là Võ Quân!" Nguyễn Hữu Cảnh rất vội, tay đã xách đại hổ đao của mình hướng rừng sương mù mà lao tới.

" không tốt! triệu tập! tất cả xông vào rừng sương mù!" Phạm Ngũ Lão gầm lên.

Chừng một khắc sau đại quân đã tập hợp, trang bị dã chiến đã sẵn sàng, tất cả theo lối mòn Nguyễn Xí để lại xông vào rừng sương mù.

Nguyễn Hữu Cảnh xông vào đầu tiên, với thể lực cũng như sức mạnh của một Võ Quân, chưa đầy nửa giờ sau Nguyễn Hữu Cảnh đã bắt gặp nhóm người mở đường. chỉ thấy Nguyễn Xí lúc này đã hôn mê, nhưng khóe mắt lại chảy ra một dòng huyết lệ.

" Xí đệ! Xí đệ!" Nguyễn Hữu Cảnh gầm lên.

" Đốc quân! Xí tướng quân bị một con hổ lớn đập, thân người va phải gốc cây, thương thế rất nặng! đội thần khuyển cùng tiểu đội 3 ở lại cản đường!" tên kia nừa nói, nhưng nước mắt không ngừng rơi.

" Mau đưa! Xí tướng quân về! ta bọc hậu!" Nguyễn Hữu Cảnh giọng cực kỳ băng lãnh sát khí đã ngút thiên xông thẳng trời xanh.

Nguyễn Hữu Cảnh vung Đại Hổ Đao ra, thanh cự đao bóng loáng cực nặng chí ít cũng phải trăm cân, thuộc về loại đại khảm đao. Sống đao còn được đúc một con mãnh hổ hung hãn nhe răng múa vuốt sống động vô cùng.

Mà trước mặt hắn từ trong một bụi rậm bước ra một cái móng hổ cực lớn, móng vuốc nhô ra lúc này đã nhuốm đẫm màu máu tươi. Như thế còn chưa đủ hung sợ, trong cái miệng khổng lồ của nó đang gặm một cái đầu lâu của một quân sĩ, không còn có thể nhận diện ra hình người.

Cảm nhận được khí thế trên người của đối phương Mãnh Hổ cũng có chút úy kỵ, không có thong thả mèo vờn chuột như trước, mà bản thân luôn vào trong thế thủ, có thể xuất kỳ bất ý, nhất kích tất sát đối phương.

" Hung Hổ cấp bậc Võ Quân! Xem ra ngươi linh trí cũng đã mở!" Nguyễn Hữu Cảnh lạnh giọng.

" Rống!" hung hổ rống lên một tiếng kinh thiên, đuôi sau không ngừng đập đập xuống dưới đất.

Bất ngờ nó nhảy thân hình khổng lồ của mình lao tới

" Xung Thiên Đề Đao Phản Trảm Nghi" Nguyễn Hữu Cảnh rống lớn, chân phải nâng lên lấy đà, xoay người Đại Hổ Đao quay trọng một vòng kinh lực kinh thiên chém thẳng đến.

" Cong!" âm thanh sắt thép va chạm, cả hai nhanh chóng lùi ra một bước.

Chiêu này cả hai chỉ thăm dò thực lực lẫn nhau mà thôi.

" Ngươi tu luyện đến nay không dễ! nếu như không không đã thương huynh đệ của ta! Ta có thể tha cho ngươi một mạng! nhưng rất tiếc! ngươi đã không còn cơ hội!" Nguyễn Hữu Cảnh sát khí lúc này đã ngập trời.

Lần này Nguyễn Hữu Cảnh không đợi Hung Hổ lao lên tấn công, thân hình đã vọt tới

" Đê Đầu Trầm Thọ Lai Phụng Tấn!" Đại Hổ Đao một trảm chém tới. Hung Hổ cũng không phải dạng vừa, nó nhổm người dậy đứng lên bằng hai chân, hổ trảo chộp tới ngăn cản công kích.

Thế nhưng lúc này đao phong quá uy mãnh, một trảm này có sức công phá cực kỳ khủng khiếp, một trong những sát chiêu bên trong Siêu Thiên Đao Pháp của Sơn Lâm Bạch Hổ Phái.

Kình khí phóng suất nhưng tụ trên đầu lưỡi đao, khiến cho vũ khí có sức phá hoại phi thường.

" Rống!" mộ trảm đi qua, trên móng chân phải của Hung Hổ đã xuất hiện một vết cắt sâu đến xương. Nếu không phải con hung hổ này có tu vi Võ Quân, thì cái chân kia của nó đã lìa khỏi thân thể rồi.

Tuy bị thương, nhưng Hung Hổ lại không hề hoảng sợ, mà càng khiến nó trở nên khát máu, chân trái lại vung lên, nệt thẳng vào đầu Nguyễn Hữu Cảnh.

" Tiềm Tàng Ẩn Phục Điểu Kinh Thiên!"

Thân hình Nguyễn Hữu Cảnh trượt về phía sau, đại hổ đao đã vung lên cản được cái móng hổ sắc bén kia.

" Cóng" thanh âm kim loại vang lên, ánh lửa tóe ra, nhất thời trên đại hổ đao xuất hiện ba vết cào thật sâu.

Tưởng chừng Nguyễn Hữu Cảnh giống như Nguyễn Xí bị một trảo đánh bay, thế nhưng xung quanh Nguyễn Hữu Cảnh phát ra một loại kình khí tấm chắn, ngăn cản bớt phần nào công kích của hung hổ.

" Nghiệt súc! Chết đi!" Nguyễn Hữu Cảnh gầm lớn.

Thuận thế Nguyễn Hữu Cảnh xoay người một vòng tiếp tục thi triển

" Xung Thiên Đề Đao Phản Trảm Nghi" mục tiêu lần này chính là phần bụng Hung Hổ.

Hung hổ cũng không phải nai tơ dễ xẻ thịt, nó đã quá già đời sống ít cũng cũng cả trăm năm, chiến đấu sinh tử với nó cũng không ít lần.

Bản năng cho nó biết một đao kia nếu không tránh mạng nó cũng không thoát được, hơn nữa trên người nó còn một ít thương thế, nếu chiến đấu với tên nhân loại kia , nó sẽ rất nguy hiểm.

Ngay lập tức nó liền nhảy vọt lên trên. tránh đi được một thế hiểm, vì thân hình nó quá to lớn, hơn nữa đao lại quá nhanh, quá mãnh liệt, chân sau của nó đã bị trảm trúng.

" rống! nó gầm lên một tiếng đau đớn, thế nhưng lại không có ý chiến đấu tiếp tục mà vọt qua đầu Xung Thiên Đề Đao Phản Trảm Nghi chạy về phía sâu trong rừng.

" Nghiệt Súc! Còn muốn chạy!" Nguyễn Hữu Cảnh tức giận. vung đao tiếp tục đánh tới, kình khí nhưng đọng trên lưỡi đao, tích súc thành một đạo đao mang.

" Lôi Phong Trá Tẩu Quỷ Thần Kinh!" một đao nhưng tụ gần một nửa kình lực trong thân thể hắn chém ra. Sức công phá cực kỳ mạnh liệt, đao khí sắc bén bay đến đâu cây cối bị cắt ngang đến đó.

" Rống!" một đao kia hung ác chém vào phần mông hung hổ! , vết sắc cực sâu, đồng thời chiếc đuôi hổ cũng bị chém rụng.

Hung Hổ bi thương gào rống một tiếng thảm thiết, nhưng lại không quay lại mà càng tăng tốc chạy đi.

Hai mắt Nguyễn Hữu Cảnh híp lại thành một khe, hắn không có tiếp tục đuổi theo, mà từ từ cảm nhận điều gì đó.

" con hung Hổ này là Võ Quân sơ cấp đỉnh phong, thực lực của nó sẽ không kém gì ta là bao, nhưng sao ta cảm nhận được nó không tung ra toàn bộ thực lực! có điểm kỳ quái" Nguyễn Hữu Cảnh cân nhắc tình tiết bên trong chiến đấu.

" Hung Hổ đã bị thương trước khi đánh nhau với ta! Đúng! Nó bị thương! Nhưng quanh đây còn có hung thú nào có thể đả thương được hung hổ cấp bậc Võ Quân!"

" nhìn bộ dáng phần hông bên trái, dường như xương bụng nó đã thương tổn rất lớn, thậm chí là bị gãy xương sườn! nhìn qua giống như có cái gì đập vào!" nghĩ đến đây Nguyễn Hữu Cảnh hít một ngụm khí lạnh.

" Là xà tinh! Chỉ có Xà tinh khi đánh nhau với hung hổ, cho dù làm bị thương hung hổ, nhưng lại không ra vết thương ngoài da. Bởi vì xà tinh chính là một loại rắn mà rắn khi công kích là cắn, siết, quất đuôi. Như vậy con hung hổ này khi chiến đấu với xà tinh đã bị quất một cái vào bụng, thương thế cũng không hề nhẹ. !" Nguyễn Hữu Cảnh phân tích.

" một ngọn núi mà có cả Hung Hổ lẫn Xà Tinh! Như vậy ngọn núi này ẩn chứa thứ gì bên trong!" càng nghĩ Nguyễn Hữu Cảnh càng có chút hoảng sợ.

" Cảnh Ca! ta nghe có thanh âm chiến đấu!" lúc này Phạm Ngũ Lão cũng đã đuổi theo.

" là Hung Hổ cấp bậc Võ Quân! Một tiểu đội đã hy sinh, đội Thần Khuyển cũng vì cản Hung Hổ lại mà cũng. . . ." Nói đến đây Nguyễn Hữu Cảnh có chút im lặng.

" không tốt! Xí đệ!" nói đoạn Phạm Ngũ Lão ngay lập tức lo lắng mà truy về phía sau, xem xét tình hình của Nguyễn Xí.

" không sao! Chỉ là nội thương mà thôi! tĩnh dưỡng nửa tháng sẽ tốt hơn! Ngũ Lão! Chúng ta gặp phải vấn đề lớn! mau truyền tinh cho chủ công!" chuyện lúc này quả thật Nguyễn Hữu Cảnh không dám quyết định.

Nếu như lúc trước hắn chưa đầu nhập vào Phạm Long hắn sẽ huy động toàn bộ lực lượng mình đang có cùng nhau xông pha giết cho bằng được con hung hổ kia, thậm chí là con xà tinh đã thương hung hổ kia.

Vì sao ư, đương nhiên máu huyết đám hung thú này chính là bảo vật, không khác gì dược liệu trên trăm năm cả, hơn nữa xương cốt, da lông cực kỳ cứng cáp, có thể lợi dùng làm chiến giáp hay binh khí gì đó.

Nhưng lúc này hắn đã đầu nhập vào Phạm Long, việc lớn thế này cần phải có chủ công quyết định.

Ngay lập tức có ba con bồ câu màu đen tung mình bay về Phục Hưng Thôn, chừng nửa ngày sau, lại có một con bồ câu màu đen bay từ Phục Hưng Thôn đến Mê Linh trấn.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.