[Huấn Văn] Thư Sinh

Chương 4: 4





- tiếp chương 3 -
Ý là có 1 cái phiên ngoại ngay sau chương 3 mà mình quên up, khá dài nên mình tự ý chia thành 3 phần hen, mọi người giả vờ là mình chưa up chương 4 đi =)))))))))
À mà, mình hóng cmt của mọi người lắmmmm ❤️
--
Phần 1
Quý Thư bỏ đi.

Một chút lưu luyến khi gặp lại cố nhân cũng không có, đầu cũng không quay lại mà tiến về phía phòng ngủ chính.

Tiều Thanh ngồi đợi thêm một chút, cố bò xuống giường, có lẽ ngay sáng sớm mai cậu sẽ bị đuổi khỏi nơi đây, cậu thật sự muốn nhìn lại kĩ một chút từng ngóc ngách trong cái nhà này.
Trong phòng khách chỉ mở một chiếc đèn bàn, ánh sáng mơ màng lay lắt mang lại một áp lực khó nói rõ.

Ảnh cưới khi trước được đặt trong phòng ngủ của thầy nay cũng chuyển đến một vị trí dễ nhìn ở phòng khách, trong ảnh là một người phụ nữ mang áo cưới trắng tinh, tay cầm hoa, cười thật rạng rỡ, Quý Thư đứng bên cạnh, khuôn mặt góc cạnh cũng mười phần nhu hòa.
Tiều Thanh đột nhiên run lên, đến gần, từng chút từng chút ngắm nhìn thật kĩ, ánh mắt dời đến bên vai người phụ nữ, đau lòng một trận, rốt cuộc vẫn là tiếp tục nhìn lên phía trên.
Khuôn mặt cô ấy vẫn như lúc xưa, dù chỉ là một tấm ảnh cũng tỏa ra ánh nắng mặt trời, đi đến đâu là nơi đó sáng ngời ấm áp.
"Sư nương..." Tiều Thanh lẩm bẩm, cái mũi xót xa, duỗi tay dụi dụi mắt, nức nở lên vài tiếng.
"Thật xin lỗi..."
Tiều Thanh chậm rãi ngồi xuống đất, hai tay ôm lấy đầu gối, không dám ngẩng đầu nhìn sư nương trong ảnh nữa.

Đêm khuya tĩnh lặng, những sự kiện kia cứ từng nhát từng nhát đâm vào tim Tiều Thanh, cố lôi kéo cậu chìm vào đoạn quá khứ mà đã bao lần cậu không dám đối mặt.
...
Một ngày tháng chín vào sáu năm trước, thời tiết đầu thu của thành phố A man mát dễ chịu, Tiều Thanh thi đỗ một trường trung học thực hành với số điểm vừa đủ đậu.

Một đứa dựa vào vài phần thông minh vặt ở cùng với toàn học thần học bá, khó tránh cảm giác không hợp nhau, Tiều Thanh vì thế mà luôn cố gắng làm bản thân ít có cảm giác tồn tại nhất, đứng khá xa bảng tin thông báo, dựa vào ưu thế về chiều cao và thị lực mà thấy được tên mình trong danh sách lớp, còn có dòng chữ nổi bật nhất ở trên cùng trang giấy: "Chủ nhiệm lớp: Quý Thư."
Cái tên này chắc là của một cô giáo trẻ tuổi dịu dàng.
Tiều Thanh âm thầm suy đoán, cười cười, chạy đến tầng một.
Nhưng mà cuộc sống lúc nào cũng muốn đùa vui với cậu.
Tiều Thanh đứng trước cửa phòng của lớp số mười tám, hoàn toàn hiểu ra.
Tìm một vị trí sát tường ngồi xuống, trong lòng Tiều Thanh không ngừng than trời.
Quá lạ kì! Ai mà ngờ được Quý Thư, cái tên này lại là của đàn ông? Lại còn cao lớn như vậy, tận hơn 1m85.
Thông thường, giáo viên Ngữ văn đều là một bộ văn nhược thư sinh, không phải sao? Người này thật đúng là gầy, nhưng cơ bắp ẩn hiện khi nâng cánh tay lên cũng quá rõ ràng đi.
Chăm chú đánh giá cơ thể thầy, Tiều Thanh căn bản là không nghe Quý Thư đang nói gì, chỉ nhìn thấy thầy giơ tay viết xuống mấy chữ trên bảng đen.

Tiều Thanh giương mắt, trên bảng xuất hiện bốn dòng chữ rõ ràng.
Vị thiên địa lập tâm, vị sinh dân lập mệnh, vị vãng thánh kế tuyệt học, vị vạn thế khai thái bình.*
*Vị thiên địa lập tâm, vị sinh dân lập mệnh, vị vãng thánh kế tuyệt học, vị vạn thế khai thái bình: câu danh ngôn của Hoành Cừ Tiên sinh, một lí học gia trứ danh thời Bắc Tống.

Dịch ra là "Vì xã hội kiến lập lại giá trị tinh thần, vì dân chúng xác lập ý nghĩa của sinh mệnh, vì tiền thánh kế thừa học thống đã bị gián đoạn, vì vạn thế khai thác cơ nghiệp thái bình."

"Bốn câu nói này, là quà nhập học thầy tặng cho các con.

Thầy không bắt buộc các con phải khắc sâu hay hiểu rõ ngay bây giờ, nhưng mong rằng mỗi người các con đều ghi nhớ nỗ lực của chính mình.

Con người, nếu chỉ học tập vì phần tiền lương hậu hĩnh sau này, thì sẽ đến một lúc không thể kiên trì nổi nữa.

Có chút khát vọng không phải chuyện xấu." Quý Thư nhẹ nhàng thả viên phấn trong tay xuống, cong môi cười, âm thanh trầm thấp mà ôn hòa, cực kì dễ nghe.
"Bây giờ sẽ chọn đại diện môn học* của thầy.

Có ai tự ứng cử không?"
*đại diện môn học: QT là "khóa đại biểu", nôm na là "lớp trưởng" cho mình môn học đó thôi.

Thường sẽ là một bạn học tốt môn đó, chuyên phụ trách thu bài, phát bài, là cầu nối giữa giáo viên bộ môn với lớp.
Khoảng tầm một nửa lớp đưa tay, Quý Thư nhìn lướt qua một vòng, bất đắc dĩ cười, "Chỉ có một bạn nam thôi à?"
Tiều Thanh nhìn những người đưa tay còn lại, bĩu môi, trong lòng có chút khinh bỉ: một đám mê trai!
"Mọi người cũng thấy đó, thầy là một người đàn ông." Quý Thư cười cười ôn hòa, dùng ánh mắt trấn áp tiếng cười thưa thớt trong phòng học, "Đại diện môn học sẽ tiếp xúc với thầy rất nhiều, đôi khi còn phải đến nhà thầy cộng điểm gì đó, vẫn nên chọn một người cùng giới sẽ tiện hơn.


Bạn nam bên kia, qua gặp thầy một chút."
Tiều Thanh đứng lên, theo sau Quý Thư hướng về phía văn phòng, hơi vội vàng mà đuổi theo.
Quý Thư đến bàn của mình ngồi xuống, lại chỉ chỉ vào chiếc ghế dự phòng bên cạnh, "Qua đây ngồi."
Tiều Thanh hơi câu nệ mà ngồi xuống, hai tay đặt trên đầu gối."
"Con tên gì?"
"Tiều Thanh ạ, Tiều trong Tiều Cái, Thanh trong phát lung chấn hội."
Quý Thư sửng sốt, sau đó bật cười, "Quý Thư, Quý trong Quý Tiện Lâm, Thư trong Thủ bất thích quyển."
Tiều Thanh hậu tri hậu giác*, theo bản năng ngẩng đầu nhìn, lại gặp trúng gương mặt tràn đầy vẻ nhu hòa và thiện ý của Quý Thư, gãi gãi đầu cười ngượng ngùng.
*hậu tri hậu giác: nhận ra sau người khác, bất giác, bất chợt phát hiện ra.

Đoạn này cười cười thẹn thùng là do Quý Thư trêu học trò mình, "Tiều Cái" là tên người thì "Quý Tiện Lâm" cũng là tên người, "phát lung chấn hội" là thành ngữ thì "thủ bất thích quyển" cũng là thành ngữ.

Thầy gần như là tạo vế đối với Tiều Thanh.
"Yêu cầu của thầy đối với đại diện môn học rất cao, nhìn thành tích nhập học của con, thứ cho thầy nói thẳng, điểm văn không đạt yêu cầu." Quý Thư nhìn danh sách lớp, vẽ một vòng tròn ngay tên Tiều Thanh.
"Con sẽ..." Con sẽ nỗ lực.
"Vậy nên, con có thể thử một tuần, thầy cũng thử một tuần, nếu trong một tuần này chúng ta hợp tác không tốt thì lại tính tiếp."
Tiều Thanh gật gật đầu.
Quý Thư chỉ chỉ chồng sách bài tập bên cạnh, "Phát cho lớp, con theo dõi tình hình tiến độ học tập của các bạn mà giao bài cho phù hợp, thầy không phải ngày nào cũng nhắc đâu."
Mãi cho đến tối, Tiều Thanh vẫn chưa hoàn hồn được.

Cậu điên rồi sao? Vốn là người yêu tự do từ xưa đến nay, sao tự dưng lại đi làm đại diện môn? Lại còn là môn của giáo viên chủ nhiệm! Cậu là đang ngại cuộc sống quá tốt à?
Qua hai ba ngày, cậu đọc được một từ có thể giải quyết mâu thuẫn trong lòng.

Nghe theo bản tâm.
- -
Về ý nghĩa tên của 2 thầy trò:
- Tiều trong Tiều Cái, một nhân vật trong bộ "Thủy Hử"
- Thanh trong cụm "phát lung chấn hội", hay "tuyên truyền giác ngộ", dịch ra là âm thanh khiến người ta bừng tỉnh.
- Quý trong Quý Tiện Lâm, đây là tên một vị danh nhân Trung Quốc.
- Thư trong "Thủ bất thích quyển", nôm na là "tay không rời sách".

Thành ngữ này xuất phát từ một điển cố: Vào thời Tam Quốc, dưới trướng Tôn Quyền có vị tướng tên là Lã Mông, ông này thì giỏi cầm quân đánh trận nhưng ít học.

Tôn Quyền 1 lần khuyên ông nên đọc sách, lúc đầu Lã Mông lấy lí do bận rộn quân vụ để từ chối nhưng Tôn Quyền khuyên mãi thì cũng nghe theo.

Trong lời khuyên có 1 câu đại loại là năm xưa Hán Quang Vũ Đế lúc bận rộn việc quân còn tay không rời sách, sao ngươi lại không thể.

Hậu thế mới đúc kết ra 4 chữ đó làm thành ngữ.
(Xin gửi credit và sự cảm ơn chân thành của em đến với các chị bé siêu dễ thương siêu nhiệt tình trong group edit, đặc biệt là 2 chị Nhạc và Giai Vũ đã giúp em đoạn thành ngữ và ý nghĩa tên phía trên.

Yêu group nhiều ạ.)
--
Hết hôm nay thui, qua Tết mình sẽ up khoảng 2 chương 1 tuần thôi nhé, cả 2 đứa editor đều vẫn còn là học sinh nên xin phép giữ tiến độ chừng đấy thui ạ:< Mọi người chờ tụi mình nhaaaa..


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.