Hứa Tiên Chí

Chương 814: Huyền Điểu (2)



Hứa Tiên nhíu mày, cái cấm chế này lấy linh mạch của Côn Lôn Sơn làm cơ sở, cho dù hắn có tu vi Thần Tiên muốn đối khnags với long mạch đứng đầu thiên hạ như Côn Lôn Sơn chẳng khác gì kiến càng lay cây.

Nhưng lần này đã kinh động người trong tiên cung, một đám y nữ tử hoa phục rực rỡ bay lên, bảy mồm tám lưỡi quát lên:

- Ngươi là người nào, thật lớn mật!

- Ngươi người này, có phải bị điên hay không.

- Các ngươi đều tránh ra, cho ta xem là cuồng đồ mà to gan như vậy.

Một tiên nữ mặc quần áo bảy màu, vẻ đẹp của nàng hơn chúng tiên nữ chung quanh rất nhiều, trên trán có một đóa hoa tinh xảo, đi lên trước mặt chúng tiên nữ nhìn thấy Hứa Tiên, trong lòng giật mình, rồi sau đó nói:

- Tốt, tốt, tốt, thì ra là hỗn đãn này, ngươi còn dám tới!

Chính là Bách Hoa tiên tử, nàng trong tranh đấu với Hứa Tiên thì bị Hứa Tiên tập kích ngực trước mặt bao nhiêu người, mỗi ngày nhớ tới cảnh đó đều nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem Hứa Tiên lột da rút gân. Nhưng mà chuyện đó là do nàng làm sai trước, cũng không cách nào tìm Hứa Tiên trả thù, hôm nay lại thấy được cừu nhân, trong nội tâm vừa vui vừa hận.

Hứa Tiên chỉ cảm thấy đau đầu, miễn cưỡng thi lễ nói:

- Hứa Tiên bái kiến Bách Hoa tiên tử, tại hạ có chuyện quan trọng muốn gặp Vương Mẫu nương nương, xin ngài thay thông truyền một tiếng.

Bách Hoa tiên tử không nói hai lời, trực tiếp ra lệnh:

- Bọn tỷ muội, bày trận!

Rồi sau đó đối với Hứa Tiên nói:

- Muốn gặp nương nương, vậy thì bắt lại mà thôi!

- Vâng!

Một đám tiên tử nghe lệnh, lại bài Bách Hoa trận pháp, vô số hoa rơi xuống đất, vây Hứa Tiên vào giữa.

Hứa Tiên than nhẹ một tiếng, thu hồi Thiên Hành kiếm, tuy không muốn đối kháng chính diện với Dao Trì, nhưng chuyện đã tới nước này thì không cần cũng phải cần, chỉ có bắt lấy Bách Hoa tiên tử này thì hắn không tin Vương Mẫu nương nương còn có thể ngây ngốc trong cung không ra gặp mình.

Một nữ tiên ở ngoài cửa đưa tin.

- Nương nương, Hứa Tiên đã đánh vào cấm chế của chúng ta rồi, đã bị Bách Hoa tỷ tỷ vây quanh.

Vương Mẫu nương nương nói:

- Biết rõ!

Ánh mắt nhìn không rời Vân Yên cùng Thanh Loan.

Cái tên "Hứa Tiên" này làm cho thần trí của các nàng khôi phục lại một chút, phát giác các nàng đã đi tới cánh cửa kia rồi, nhưng đủ loại trí nhớ như núi non sóng biển lao vào đầu của các nàng.

Vân Yên trông thấy cảnh tượng trước mặt lui bước, rút lui vào thời điểm gặp Hứa Tiên đang phiêu bạt trên hồ, tới thời điểm còn bé con, thẳng đến khi còn nằm trong tả lót.

Trong một sát na nàng phát hiện toàn thân của nàng như có hỏa diễm thiêu đốt, chẳng những không có chút thống khổ nào, hơn nữa còn thoải mái hơn khi nằm trong tả lót, kìm lòng không được phát ra tiếng ngâm, âm thanh tuyệt diệu kia còn hơn cả tiếng đàn của nàng ta, ngay cả nàng cũng cảm thấy kinh dị.

Thanh Loan cũng giống như vậy, nàng trông thấy Côn Lôn Sơn, nhìn thấy nàng đang ôm lấy Tây Vương Mẫu, giúp nàng truyền đạt những tin tức xa xăm.

Trong nháy mắt các nàng hiểu được rất nhiều thứ, không thể tránh né mà xích lại gần nhau.

Nhưng những cảnh tượng kia nhanh chóng lui ra phía sau, thẳng đến cuối cùng chúng trộn lẫn vào nhau.

Tây Vương Mẫu nói:

- Là thời điểm này!

Tình cảnh bốn phía lại cải biến lần nữa, Vân Yên cùng Thanh Loan đã phát hiện mình đi lên một tảng đá, trên đỉnh hoang vu này quái thạch lỏm chỏm, đỉnh núi có một gốc đào cực lớn, thân cành đỏ như lửa, lá cây xanh biếc như ngọc. Thân của nó có ngàn vạn trạc cây, kéo dài sinh ra mũ miện xanh biếc, đem bầu trời che đậy dưới tán cây.

Cây bàn đào!

Không cần kẻ nào nói các nàng trong chốc lát đã hiểu được, cây này thẳng tới khi kết quả cần rất nhiều linh lực.

Tây Vương Mẫu mang theo các nàng đi vào dưới cây, cây bàn đào vô cùng kỳ dị, cơ hồ như một hòn núi nhỏ, rễ cây của nó vũng vàng đâm lên mặt đất, trong đó hình thành vô số động quật.

Tây Vương Mẫu cũng không quan tâm cây bàn đào trên đỉnh đâu, mà mang theo Vân Yên cùng Thanh Loan đi vào trong động quật của cây, rễ cây tách ra hai bên, nhường một con đường cho các nàng đi tới cuối động quật.

Vân Yên cùng Thanh Loan đều lộ ra dị sắc, tuy các nàng đã tiếp nhận rất nhiều trí nhớ, nhưng cũng không biết dưới cây bàn đào lại có càn khôn khác, rồi sau đó các nàng nhìn thấy đồ vật dưới rễ cây.

Rễ cây quấn quanh một quả trứng màu đen, mắt thường có thể thấy được linh lực của rễ cây không ngừng rót vào trong quả trứng..

Tại nơi này, rễ cây bàn đào đã biến đổi tác dụng cực lớn, nó không còn hấp thu linh lực, mà là đem linh lực bản thân rót vào trong quả trứng.

Phải biết rằng cây bàn đào cây thu nạp linh mạch của Côn Lôn Sơn, sau khi trải qua chuyển hóa thì thai nghén ra thần vật là bàn đào, trừ thứ đó ra thì còn thứ gì đáng giá tài bồi nữa chứ?

Mà hoa văn trên quả trứng đen kia rất thần bí, không ngừng lóe sáng, giống như vật sống đang hô hấp.

Tây Vương Mẫu đi đến trước, khẽ vuốt quả trứng đen này, trên mặt cũng hiện ra một nụ cười, quay đầu nhìn Vân Yên cùng Thanh Loan nói ra:

- Trở về đi!

Rễ cây co rút lui lại, đem quả trứng nguyên vẹn hiện ra trước mặt của Vân Yên cùng Thanh Loan, rốt cục các nàng thấy rõ hoa văn thần bí kia, đây chính là đồ án con huyền điểu nhìn thấy lúc nãy.

Mà hoa văn huyền điểu kia bỗng nhiên nhảy múa trước mặt các nàng giống như đang khoe mẽ.

Múa trong chốc lát, bỗng nhiên huyền điểu bỗng mở hai cánh ra, biến thành hai con huyền điểu mới, một con màu son một con màu xanh, lại tiến hành nhảy múa.

Mặc dù không có âm nhạc nhạc đệm, nhưng mà có cảm giác vô cùng vui sướng trào dâng trong lòng Vân Yên cùng Thanh Loan, chẳng biết lúc nào đã cầm tay nhau, từng bước một đi về phía quả trứng.

Khi vũ điệu của huyền điểu tới tận cùng thì hai con chim nhanh chóng xoay tròn, tất cả hoa văn đường cong vặn vẹo, cuối cùng biến thành hai vòng xoáy.

Vân Yên cùng Thanh Loan giơ tay lên, phân biệt đặt tay lên vòng xoáy, đột nhiên hai mắt các nàng vô hồn, thân thể giống như con rối mất đi khống chế, lại lui ra phía sau, thần hồn đã bị thu nạp vào trong vòng xoáy.

Tây Vương Mẫu tiếp các nàng vào trong ngực, đứng ở một bên nhìn chằm chằm vào quả trứng, mắt không chớp.

Chỉ thấy vòng xoay kia chuyển động càng nhanh giống như hấp dẫn tới gần nhau, cuối cùng nhất hoàn toàn dung hợp thành nhất thể, lại khuếch tán ra chung quanh, cuối cùng nhất ổn định lại và hóa thành đồ đằng huyền điểu.

Chỉ nghe một tiếng vang thanh thúy, quả trứng màu đen nứt ra, khe hở này thả ra hào quang vạn trượng, đem gốc cây tối tăm này chiếu sáng.

Quả trứng màu đen vỡ vụn, một thân ảnh từ trong trứng bay ra ngoài, cánh chim biến thành hai tay, ôm lấy Tây Vương Mẫu vào lòng:

- Ta trở về, nương nương!

Giờ khắc này, Tây Vương Mẫu không còn là Dao Trì thánh mẫu cao cao tại thượng nữa, vỗ lưng của người trong ngực, lẩm bẩm nói:

- Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.

Hứa Tiên lại hãm sâu vào trong Bách Hoa đại trận, nhưng hôm nay hắn đã không còn là Ngô Hạ A Mông (cùi bắp).
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.