Hứa Tiên Chí

Chương 562: Tâm Của Hắn



Yến hội mặc dù tốt, chung quy sẽ có lúc tan rã. Chỗ làm việc của Chung Quỳ có rất nhiều công việc chờ hắn xử lý mà Hứa Tiên cũng muốn gia tăng tu hành. Trước khi chia tay, Hứa Tiên đem một viên Kim Đan đặt ở trong tay Chung Quỳ.

Chung Quỳ cũng không nói nhiều, cúi đầu thật sâu, hóa thành cơn gió mà đi.

Hứa Tiên trả tiền rượu, rồi nhằm phía nhà mình trở về.

Đông Phương mờ ảo, ánh bình minh đã lên.

Mặc dù trong lúc chịu tang, nhưng các loại công việc của quốc gia vẫn cần người đến xử lý, do đó triều hội vẫn diễn ra như trước.

Đệ đệ của Nhu Gia công chúa, nguyên bản Đông cung Thái Tử điện hạ, hôm nay là tiểu hoàng đế mặc long bào ngồi ở trên long ỷ, lắc qua lại cái môn, vẻ mặt không nhẫn nại được. Phía sau cách đó không xa cách tầng tầng rèm che, nguyên bản Hoàng hậu nương nương, hôm nay là hoàng thái hậu đang ngồi ở phía sau rèm, nhìn nhi tử của chính mình.

Có chút khẩn trương, lại có chút vui mừng, vô luận như thế nào, rốt cục vẫn là đưa hắn leo lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn này, tập hợp thiên hạ quyền bính một thân, mà nàng mẹ quý vì con, cũng không còn ai có thể dao động được vị trí của nàng nữa. Chỉ là trên long ỷ dung nhan biến ảo, trong lòng không hiểu có vài phần trống rỗng.

Thái giám hô vang nói:

- Có chuyện mau tấu, vô sự bãi triều.

Lương Vương nói:

- Thần có việc muốn tấu, Hứa Tiên được phong làm An Long Huyện lệnh, theo lý nên lập tức lên đường, hắn vẫn nán lại trong kinh, chậm chạp không chịu khởi hành, tổn hại quốc pháp và ý chỉ của bệ hạ...

Không đợi Lương Vương nói xong, tiểu hoàng đế đã thanh thúy ngắt lời nói:

- Hứa Tiên, đó là ai? Hình như đã nghe qua ở đâu rồi.

Bên cạnh thái giám cẩn thận nhắc nhở nói:

- Chính là tân khoa thám hoa lang Hứa Tiên, cái vị đã chẩn bệnh cho công chúa đó?

Hoàng đế nói:

- Hắn làm sao?

Thái giám thầm nghĩ: vậy thì nói đến đang lo lắng làm sao trả lời vấn đề này.

Nhưng còn không chờ hắn, hoàng đế đã nói:

- Hắn giúp tỷ tỷ chữa bệnh có công, cũng là người tốt, sẽ phong, sẽ phong hắn Tướng Quốc đi sao!

Cả điện ồ lên, chúng thần đều ngăn cản:

- Bệ hạ, không thể!

Lương Vương không ngờ tới chính mình nói có ba câu còn chưa dứt lời, Hứa Tiên đã ngồi lên vị trí của hắn.

Hoàng đế nói:

- Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, làm hoàng đế này có ý tứ gì, long ỷ này các ngươi ai muốn tới ngồi thì kẻ đó ngồi, ta mới không thèm quản.

Vừa nói chuyện đã muốn nhảy xuống khỏi long ỷ.

Thái giám nhắc nhở nói:

- Là trẫm, là trẫm.

Chúng đại thần hai mặt nhìn nhau, hoàng đế ngày đầu tiên đi làm đã muốn bãi công, để cho bọn họ làm sao cho phải.

Vương Văn Hội càng tức giận đến nói không ra lời, hắn chính là Thái Sư của Thái Tử, đối với hoàng thượng nhận trách nhiệm giáo dục, hôm nay tiểu hoàng đế hành sự không ra sao, sắc mặt hắn cực kỳ ảm đạm. Trong lòng lại có chút kỳ quái: vì triều hội hôm nay, hắn đã sớm đem một loạt trình tự lễ nghi giáo dục vô số lần. Thái Tử thường ngày tuy rằng bướng bỉnh một ít, nhưng là không nên không hiểu chuyện như thế này a.

Thẳng đến phía sau bức rèm che truyền ra thanh âm phẫn nộ áp lực:

- nhi không thể như vậy!

Mới khiến tiểu hoàng đế an ổn ngồi xuống, lại nhìn sang nhãn thần đáng sợ của Vương Văn Hội phía dưới, chỉ đành thở dài, dựa theo trình tự lễ nghi vốn có, máy móc đem triều hội tiếp tục diễn ra, tuy rằng có vẻ có chút chất phác, lại không có sai lầm gì nữa.

Mà chuyện đốc xúc Hứa Tiên rời kinh đi nhậm chức cũng sẽ không lại nhắc nữa.

Triều hội tán bãi, đi tới trong Thượng Thư phòng, các cung nữ thái giám biết điều lui ra, còn lại hoàng thái hậu và tiểu hoàng đế hai người.

Hoàng đế đối mặt với thần sắc bất mãn cực đoan của mẫu hậu, mở miệng lại nói:

- Mẫu hậu, ta biết, phụ hoàng không có băng hà, mà là bay lên trời. Ta không nên làm hoàng đế, ta cũng muốn tu tiên học đạo, đi tìm phụ hoàng.

Hoàng thái hậu quá sợ hãi, cả tiếng quát lớn nói:

- Chớ có nói bậy, ngươi thân là vua một nước như vậy sao?

Lại có chút tránh mạnh tìm nhẹ, né qua vấn đề Gia Ngự hoàng đế.

Hoàng đế niên kỷ tuy nhỏ, nhưng cũng thông minh nhanh nhạy, không sợ hãi, ngược lại vui vẻ nói:

- Đúng thì sao, ta chỉ biết ta không có nhìn lầm.

Nói rồi không an phận đi qua đi lại, trên mặt tràn đầy vui mừng.

Trong lòng Hoàng thái hậu một trận chua xót khổ sở, vành mắt hồng lên nói:

- Lẽ nào ngay cả ngươi cũng muốn rời bỏ mẫu hậu mà đi sao?

Hoàng đế mặc dù không sợ nàng lắm, lại cũng không có thể nhìn nàng rơi lệ, vội vã thu hồi dáng tươi cười, nói thẳng sẽ không. Nhưng trong lòng ý niệm lại càng trở nên cường liệt. Hoàng đế ở sâu trong nội tâm hắn cũng không phải là vì tìm Gia Ngự hoàng đế, chỉ là chỉ là muốn đi đến thế giới bên ngoài cung cấm kia mà thôi.

Hứa Tiên tự nhiên không biết được sự cố trong cung, mặc dù thật có người đến thúc dục, hắn cũng sẽ không tuân mệnh.

Hắn từ Công Đức Ngọc Bài Công Đức Ngọc Bài xuất ra một viên minh châu cỡ nắm tay, xích hồng sắc, trong châu xích hồng sắc đường văn không ngừng biến ảo, dường như hỏa diễm bốc lên, chính là một trong bảo vật hắn từ trong Lương Vương Phủ đoạt được ― Liệt Hỏa Thần Châu.

Liệt Hỏa Thần Châu này khác với Thần Quân Thiên Tấu Nhạc Đồ kia, xem như là một kiện bảo vật thực sự. Chính là phàm nhân cầm được châu này, cũng có thể xu tị hỏa diễm, nhập hỏa không thương, người tu hành càng có thể dùng để ngự sử hỏa diễm.

Hứa Tiên nhắm lại hai mắt, nội thị thân thể mình, thấy trong thần hồn Hỏa Tinh đỏ đậm tuy rằng đã phát sáng, nhưng còn có vẻ rất nhỏ bé.

Đây cũng là nguyên nhân hắn không kịp tu hành. Nhưng hỏa tinh nhỏ bé này đối với hắn cũng không phải chuyện xấu, ngược lại là chuyện tốt, ý nghĩa đề thăng tiềm lực.

Hứa Tiên tuy rằng thân kiêm bí pháp Phật đạo hai nhà, nhưng hắn căn bản tu vi hay là Tinh Túc Hải Tinh Túc Truyện Tập Lục, chỉ có đem môn đạo pháp này đề thăng, mới có thể từ căn bản nâng cao đạo hạnh của hắn, để cảnh giới của hắn nâng cao một bước.

Mà Phật môn Lục Thần Thông tuy rằng huyền ảo, thế nhưng bởi vì hắn chưa từng ngưng kết "Xá lợi tử", chung quy còn chỉ là phụ trợ, loại suy mà thôi.

Hứa Tiên nghĩ đến thay đổi, bắt đầu dẫn động hỏa tinh no nhỏ trong thần hồn, liền mang Liệt Hỏa Thần Châu trong tay, cũng bắt đầu rung động, trong đó đường văn hỏa diêm hừng hực thiêu đốt tựa như liệt hỏa, nhưng pháp bảo linh lực bị pháp trận ràng buộc, vẫn như cũ ngưng kết như một.

Đây cũng là tự nhiên, nếu như pháp bảo linh lực hơi một tí liền có thể vì người hấp nạp, pháp bảo này trong lúc chiến đấu chẳng phải là cực dễ chiếm tiện nghi của địch nhân.

Mà Hứa Tiên đã chiếm tiện nghi như vậy của Kim Bạt Pháp Vương và Kháng Kim Long Ngao Hạo, dựa vào pháp môn huyền diệu của người khác, lúc này tự nhiên cũng không nói chơi, bắt đầu dẫn động Thái Dương Chân Hỏa đầu nhập trong Hỏa Tinh. Ánh sáng Hỏa Tinh lập tức mãnh liệt, mà Liệt Hỏa Thần Châu ẩn chứa hỏa linh chi lực cũng bắt đầu bị hấp dẫn.

Một tia chảy vào trong thần hồn của Hứa Tiên, làm lớn mạnh hỏa tinh nhỏ kia.

Theo Hỏa Tinh không ngừng biến lớn lên, một cổ nhiệt lưu bắt đầu quanh quẩn ở trong thần hồn, bồi dưỡng thần hồn của hắn, đề thăng đạo hạnh của hắn. Đây cũng là nguyên nhân hắn lựa chọn trước tu hành Hỏa Tinh, đạo hạnh vừa cao, pháp thuật khác đều không đáng kể.

Hồi lâu sau, Hứa Tiên mở hai mắt ra, trong tay Liệt Hỏa Thần Châu, đã biến thành Thủy Tinh Cầu bình thường vô kỳ, hắn đem nó đuổi về trong Công Đức Ngọc Bài.

Hỏa Tinh so với nguyên bản cường đại hơn mấy lần, lại còn xa không có đạt được trình độ lượng tinh, hiển nhiên bằng vào Liệt Hỏa Thần Châu chút hỏa linh chi lực ấy còn xa xa không đủ.

Hắn đúng là muốn dùng Thái Dương Chân Hỏa cưỡng ép đề thăng trình tự Hỏa Tinh, nhưng Thái Dương Chân Hỏa mặc dù chiếm một hỏa tự, lại vẫn thuộc về nhật linh chi lực, thỉnh thoảng dùng để đề thăng uy lực của hỏa tình cũng được. Nếu là một mặt thu nạp, ngược lại phá hư bản chất của hỏa tinh, ảnh hưởng mục đích của hắn thống ngự Ngũ Hành linh lực.

Thiên hạ linh lực, không ngoài bảy loại, Ngũ Hành âm dương. Ngũ Hành linh lực đó là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, mà âm dương linh lực chính là Nguyệt Linh chi lực và Nhật Linh chi lực. Hắn tin tưởng chính mình chỉ cần có thể thắp sáng Ngũ Hành tinh, lại thêm ở vào trung tâm, có thể ở trong âm dương chuyển hóa thái dương chủ tinh, liền có thể đủ nhân lượng biến mà dẫn đến biến chất, tu thành một môn thần thông vô thượng.

Chỉ là hôm nay xem ra, mục tiêu này hiển nhiên còn có chút xa xôi, tu hành chi đạo vốn là dài dằng dặc mà gian khổ.

Hứa Tiên bỗng nhiên nhớ tới trong những hỏa sơn biển sâu kia, còn có chỗ nào hỏa linh chi lực so với trong dung nham vỏ quả đất càng nhiều hơn được đây? Nếu là có thể tìm được một chỗ núi lửa hoạt động làm nơi tu luyện, tất nhiên sẽ có thể cấp tốc đề thăng Hỏa Tinh linh lực, mà ở mà ở trong biển sâu, có Thủy Linh chi lực khổng lồ áp chế, cũng không cần lo lắng sẽ bị hỏa linh chi lực phản phệ.

Hứa Tiên thầm nghĩ: xem ra sớm muộn gì cũng phải lại ra biển một lần nữa. Nhớ tới ra biển hăn lại có chút đau đầu, nơi đó còn có một phiền toái không biết giải quyết như thế nào đây.

Kế tiếp hắn muốn tu hành đó là "Cửu Tự Chân Ngôn"Đệ ngũ tự — Giai.

Cũng xưng là giải, giải ra tất cả phiền nhiễu, cảm ứng nguy cơ, chính là năng lực biết được nhân tâm, thao túng nhân tâm. Đáp lại thủ ấn là "Ngoại Phược Ấn", chủ pháp đối xứng là "Kim Cương Tát Đóa Phổ Hiền Pháp Thân Chú".

Chân ngô này cùng Tha Tâm Thông mơ hồ đối ứng, đều không hẹn mà cùng chỉ hướng nhân tâm. Có thể biết được nhân tâm, tự nhiên sẽ không bị lừa dối, cũng sẽ không có phiền nhiễu. Bất quá đương nhiên không có phiền nhiễu, cũng sẽ không có phiền não tương tự, chỉ có triệt để giác ngộ mới có thể không có phiền não. Đó chỉ có thể là Phật mới có thể làm được đi.

Hứa Tiên đối với môn pháp thuật này thập phần cảm thấy hứng thú, bởi vì hắn bình thường muốn đối mặt cũng không phải Thần Tiên yêu ma gì cả, mà chính là một đám thường nhân, rất nhiều lúc chính là trong lòng khó chịu, cũng không có thể một pháp thuật đảo qua thanh tràng, chỉ có thể tận tình khuyên bảo dùng Đại Lôi Âm Thuật thuyết phục bọn họ. Nếu là phối hợp với "Giai" tự bí quyết, nói vậy Đại Lôi Âm Thuật của chính mình năng lực thuyết phục sẽ trở nên càng mạnh.

Hứa Tiên tựa như lão tăng nhập định, tay bấm pháp quyết, miệng đọc chú ngữ, chậm rãi thể ngộ "Giai" tự bí quyết huyền ảo này.

Hắn vốn tưởng rằng có Long Hổ Kim Đan làm căn cơ hơn nữa vừa mới đề thăng đạo hạnh, lĩnh ngộ "Giai" tự bí quyết này hẳn là nước chảy thành sông mới đúng, tu luyện nửa ngày lại chỉ cảm thấy sờ không được manh mối gì.

Trong lòng hắn khẽ động, pháp môn này nằm ở thông hiểu nhân tâm, không ai tự nhiên sẽ không thành, hắn liền đem Vân Yên mời tới trong phòng.

Vân Yên nói:

- Phu quân, ta phải làm như thế nào?

- Cởi quần áo ra đi.

- A?

- Ách, nói trôi chảy, ngươi liền muốn chút vật gì đó, phải chăm chú suy nghĩ, thế nhưng đừng nói cho ta, để cho ta tới đoán.

Vân Yên biểu thị minh bạch, trong lòng lại có vài phần khẩn trương. Bị người biết được tâm sự, so với thân thể xích lõa lại càng khiến kẻ khác bất an hơn.

Hứa Tiên lại một lần nữa nhắm mắt lại, theo thủ quyết và chú pháp, quả nhiên lúc này đây đã có thu hoạch. Hắn cảm thụ được trước người cách đó không xa, ý niệm của Vân Yên ba động, nhưng không cách nào chuẩn xác tìm hiểu được hàm nghĩa trong đó.

Hắn không chút nào thả lỏng, ngón tay liên tục kháp động, từ "Lâm" tự bí quyết Bất Động Minh vương ấn đến "Nhân" tự bí quyết "Nội Sư Tử Ấn" Biến ảo qua lại. Đến cuối cùng càng đơn giản mở ra "Thông Thiên Nhãn" "Thiên Nhĩ Thông " thậm chí "Thần Cảnh Thông", lại đồng thời tu luyện Lục Thần Thông. Hắn dần dần lĩnh ngộ được, muốn cảm thụ tinh thần tinh thần cường liệt của người khác, phải có Thông Thiên Nhãn và Thiên Nhĩ Thông làm căn cơ.

Ở trong mắt Vân Yên, trên người Hứa Tiên lóe ra kim quang, bảo tương trang nghiêm, miện tụng niệm Phật hiệu, quả thực đã biến thành một tượng phật.

Hứa Tiên khẽ động dùng Tha Tâm Thông, những ý niệm ba động phức tạp kia lập tức trở nên rõ ràng.

Hắn bỗng nhiên mở hai mắt ra:

- Ngươi đang suy nghĩ... Ngươi đang suy nghĩ cái gì?

Hắn đầu hối hận nói, trong nháy mắt đó tự hồ có rất nhiều thanh âm hiện lên ở trong lòng hắn, nhưng quá nhanh quá hỗn tạp, căn bản không nhận biết rõ được.

Vân Yên cười khúc khích một tiếng, thả lỏng tâm tình nói:

- Phu quân nghe không được vậy?

Hứa Tiên nói:

- Chỉ trách ngươi không nghe vi phú nói, miên man suy nghĩ.

Có câu là tâm niệm như thiểm điện, công phu người đang nói một câu, trong lòng động ý niệm, nói không chừng có thể tràn ngập một trang giấy. Mà tâm trí càng là người linh mẫn, sẽ càng như vậy. Như Vân Yên vậy, người tâm tư linh mẫn, kiến thức uyên bác, năm phút đồng hồ đã liên tưởng đến những thứ đó, quả thực có thể viết thành một quyển sách.

Vân Yên nói:

- Tâm viên ý mã, sao có khả năng quản được bản thân suy nghĩ cái gì đây, ngươi lại để ta đừng phân tâm, ta sẽ lại càng nghĩ đến nhiều thứ.

Hứa Tiên không khỏi nghĩ đến tình trạng đêm qua, chính mình lần đầu tiên nghe được tiếng lòng của người. Chưởng quỹ bị tướng mạo của Chung Quỳ dọa sợ, trong nháy mắt đó tâm niệm của chưởng quỹ cực kỳ cường liệt và đơn thuần, đó chính là sợ hãi, mà tạp niệm khác đều bị bài trừ ra, cho nên mới để hắn dễ dàng nắm bắt được.

Mà ở dưới tình huống tràn đầy không mục đích, tâm niệm của Vân Yên thật sự là quá hỗn loạn, do đó cũng chỉ có giúp nàng ước thúc một chút, thử nghiệm lại một lần. Bạn đang xem tại Truyện FULL - thegioitruyen.com

Vì vậy hắn nói rằng:

- Cởi quần áo ra đi.

- A?

- Bỏ đi, vẫn là để ta đến làm.

Hứa Tiên đưa tay đem nàng kéo vào trong lòng.

Vân Yên trong đầu hỗn loạn:

- Thế nhưng ngươi không phải đang tu luyện sao?

- Đây là tu luyện a!

Hứa Tiên vừa nói, vừa cởi ra đai lưng của nàng.

Vân Yên đỏ mặt nói:

- Phu quân, hiện tại vẫn là ban ngày đó.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.