Hứa Tiên Chí

Chương 557: Vân Lộc



Hắn chỉ quyết định tiếp thu chỉ dụ, đó là bởi vì ý chỉ này vừa vặn hợp khẩu vị của hắn, hơn nữa Ngư Huyền Cơ tiên đoán. Nếu như thực sự hồ loạn sai phái đến địa phương khác, hắn tự nhiên là sẽ từ quan, nên làm cái gì thì làm cái đó.

Doãn Hồng Tụ thanh âm trầm thấp:

- Vậy ngươi sẽ đến gặp ta chứ?

Hứa Tiên tùy tiện nói:

- Đó là đương nhiên, chúng ta là bằng hữu mà.

Hắn gãi đầu nói:

- Ta nghĩ thể nào cùng ngươi nói chuyện, giống như là hai tiểu hài tử vậy.

Doãn Hồng Tụ bật cười nói:

- Hài tử có cái gì không tốt, chí ít hài tử không nhận mệnh a.

Nàng cười Hứa Tiên ngây thơ, bản thân nàng lại không có nơi để đi. Nàng nếu như thành thục khôn khéo một chút, sợ là sớm đã tìm người gả đi, hoặc là trai bao ba nghìn cũng không là vấn đề, làm sao chịu khổ làm nữ thanh niên lớn tuổi này.

Lời này ngược lại để Hứa Tiên ngẩn ra, đúng vậy, chí ít không thể nhận mệnh. Hắn nếu là người chịu nhận mệnh đã sớm không ở lại thế tục dây dưa không dứt, sao lại hạ thủy cứu người, đổi lấy tràng xuyên qua khiến người nhận mệnh sợ nhất này. Vừa nhận mệnh đã là mua dây buộc mình, nhân sinh không còn có lựa chọn nào khác, chỉ có số phận lưu lại một con đường nhìn như an ổn kia. Nhưng là sợ nhất không nhận mệnh, có đôi khi sẽ cùng với thống khổ. Đi con đường nào, chỉ có bản thân biết.

Hứa Tiên cười nói:

- Ngươi lớn lên hay không, cũng đừng liên lụy ta.

Thời gian một ngày nhanh chóng trôi qua, khi Doãn Hồng Tụ còn chưa cảm giác được thời gian, chờ nàng từ trong loại vui vẻ mạc danh kỳ diệu nay thanh tỉnh lại, đã là lúc hoàng hôn. Vô luận nàng có không để ý tới lời nói của người khác thế nào, cô nam quả nữ cũng không tiên lưu hắn lại đến muộn, chỉ có thể tiễn biệt.

Chỉ để lại nàng nhìn mặt trời chiều dần hạ xuống, yên lặng suy nghĩ từ kia.

Nhận mệnh?

Màn đêm mở ra, bao phủ cả Hoàng thành.

Hoàng hậu nương nương trải qua một ngày lễ nghi bận rộn, cũng xem như có thể thoải mái xuống.

Hoàng tử hoàng tôn đều còn đang túc trực bên linh cữu, tuy rằng trong quan tài kia rỗng tuếch, chỉ có quần áo chôn cùng. Không biết vì sao? Các đại thần đều quên mất kinh biến đêm đó, chỉ có nàng còn nhớ kỹ rõ ràng, thân ảnh người nọ kiên quyết rời đi.

Nàng không muốn quay về phía quan tài trống trơn kia, hoặc là căn bản không muốn hướng tất cả những thứ cùng hắn có liên quan, không để ý quy trình lễ nghi, trở lại trong Khôn Ninh cung, cô độc ngồi trên giường, lấy tay chống cằm, nghỉ ngơi. Một tiếng hô hoán thê lương oán độc " hoàn mệnh cho ta" theo gió đêm thổi vào song cửa.

Hoàng hậu nương nương mở hai mắt ra, chỉ thấy một nữ quỷ bạch y tóc tai bù xù, thân huyết hồng lưỡi dài, ở ngoài cửa phiêu đãng qua lại, cái cổ của nàng như là bị bẻ gãy, rũ xuống trên vai, theo động tác qua lại đong đưa của annfg bị tóc dài lộn xộn che lấp, không thấy rõ diện mục.

Chỉ là từ trong đó phát sinh thanh âm khàn khàn như phong tương "Trả mạng lại cho ta".

Hoàng hậu nương nương che lại miệng muốn thất thanh kinh hô, ổn định tâm thần:

- Ngươi... Ngươi là ai, dám đến trong cung tác loạn?

Nữ quỷ đầu lấy một loại phương thức nữu khúc quái dị giơ lên, lộ ra hai mắt tràn ngập tơ máu:

- Ta...là ai?

Nàng mạnh mẽ lao lên.

Hoàng hậu nương nương bỗng nhiên từ trong ác mộng giật mình tỉnh giấc, hô lớn lên:

- Người a, người a!

Thái giám cung nữ nghe tiếng chạy tới, đều nói:

- Nương nương, người thế nào rồi?

Hoàng hậu nương nương đỡ trán lắc đầu nói:

- Không có gì, chỉ là nằm ác mộng, đi đem đèn đều thắp lên.

Mặc dù nàng nói như vậy, nhưng sắc mặt trắng bệch này cũng không khiến người ta cảm thấy không có gì. Đám hạ nhân không dám lắm miệng, nhận mệnh đi thắp đèn, Khôn Ninh cung chỉ một thoáng đã trở nên đèn đuốc sáng trưng.

Hoàng hậu nương nương lại cảm thấy trong lòng hàn ý càng phát ra dày đặc, ở trong nháy mắt nữ quỷ lao tới kia, tóc dài vung lên lộ ra một khuôn mặt tái nhợt, Hoàng hậu nương nương nhớ kỹ khuôn mặt kia, đó là Nghi phi bị nàng hãm hại, biếm vào lãnh cung.

- Lẽ nào thực sự là ác quỷ đến báo cừu?

Ý niệm này trong đầu khiến nàng trong lòng vừa động, không, đó chỉ là một hồi ác mộng mà thôi, không có gì khác biệt.

Trăng tròn đêm nay nếu là mượn thanh huy, từ trên cao nhìn lại xuống phía dưới. Bốn phương Hoàng thành bao phủ một tầng vụ khí đạm kim sắc, lại đang dần dần tỏ khắp. Mà ở góc tây bắc nội cung, đang lắng đọng khói đen dày đặc, nơi đó là lãnh cung trong truyền thuyết, phi tần thất sủng bị đưa về.

Tần phi một ngày mất đi, thất bại trong đấu tranh cung đình, sẽ bị đưa vào nơi đó, phảng phất như một món đồ chơi bị ném bỏ, sẽ không có ai hỏi thăm tới nữa. Thanh xuân tươi đẹp bị nhốt trong bốn bức tường cao, chỉ có sầu khổ và u oán không ngừng chồng chất, cho đến khi các nàng chịu không nổi loại dằn vặt này, lo buồn mà chết.

Toàn bộ phi tần đều đang ngón trông rời khỏi địa ngục nhân gian này, nhưng hầu hết thời gian chỉ có thất vọng, càng nhiều người chờ mong được chỉ là lụa trắng ba thước hoặc là một chén rượu độc, cứ thế mà chết đi.

Lãnh cung âm u này không biết đã chôn vùi oán hận của bao nhiều. Nguyên bản bị Chân Long Thiên Tử khí áp chế, mà hôm nay Chân Long Thiên Tử khí này đẫ bị thiên kiếp triệt để đánh tan, liền không còn có đồ vật nào có thể ngăn cả cổ oán khí này bạo phát.

Trong cung trên một con đường mòn, một cái kiệu đỉnh mềm đi về phía Khôn Ninh cung. Thái giám giơ vỗ kiệu lên, cung nữ cầm đền ở phía trước dẫn đường. Trăng sáng như ban ngày, đèn này ngược lại có vẻ mờ ảo.

- Mẫu hậu, nàng thế nào rồi?

Nhu Gia công chúa xốc lên rèm kiệu hỏi. Khôn Ninh cung truyền đến tin tức, Thái Tử không thể rời khỏi linh đường, nàng vị công chúa này lại không thể không quản, không hỏi.

- Bẩm báo công chúa, nô tỳ không biết, tựa hồ là nằm mơ ác mộng chịu chút hoảng sợ.

Nhu Gia công chúa buông rèm kiệu xuống, quy củ ngồi trở lại chỗ, thế nhưng bên trong kiệu quá tối, nàng lập tức nhịn không được nhấc lên rèm kiệu, một lần nữa để ánh trăng tiến vào, hướng bốn phía nhìn xung quanh, Hoàng thành dưới đêm trăng trở nên rất khác so với thường ngày.

Một đạo thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn từ giữa bóng ảnh hoa mẫu đơn chạy qua, phát sinh tiếng cười khẽ "hì hì":

- Đến chơi a!

Thanh âm kia không linh mà quen thuộc, Nhu Gia công chúa vội vàng nói:

- Dừng, dừng lại.

Lại không biết là nói với thân ảnh kia, hay là nói với những thái giám cung nữ khiêng kiệu.

Đán thái giám cung nữ không rõ nguyên nhân, chỉ đành nghe theo mệnh lệnh dừng kiệu lại:

- Điện hạ, sao vậy?

Nhu Gia công chúa bất chấp giải thích, vén váy xuống kiệu, trợn to đôi mắt hướng về phương hướng thân ảnh kia biến mất nhìn ngó, lẩm bẩm nói:

- Vân lộc.

Thanh âm không linh kỳ ảo lại một lần nữa vang lên:

- Đến chơi a, Nhu Gia, ngươi thật chậm nha!

Nhu Gia công chúa khẽ cắn môi, hướng bụi hoa kia chạy đi.

Đám thái giám cung nữ ngăn cản không kịp, cầm đèn lồng chạy ở phía sau nàng:

- Công chúa, ngươi đến đâu?

Nhu Gia công chúa dấn thân vào bụi hoa, thân ảnh kia ở trước mắt nàng chợt lóe rồi biến mất, cùng với tiếng cười khẽ non nớt linh hoạt kỳ ảo, nàng vội vã chạy qua đó, trong miệng hô lên:

- Vân Lộc, là ngươi phải không?

Không biết đi qua mấy vòng, nàng đã triệt để mê thất ở trong một mảnh hoàng gia lâm viên này. Thanh âm của đám cung nữ thái giám lúc đầu còn có thể nghe được, nhưng không biết vì sao, lại không thể đuổi kịp nàng, sau này đều hoàn toàn không nghe được nữa.

Khắp nơi một mảnh vắng vẻ, ánh trăng bị cành cây cao tê toái, chỉ chiếu xuống một chút điểm, tô điểm trên váy của nàng. Nàng nỗ lực trợn to hai mắt vẫn đang là một mảnh không rõ. Nàng cảm thấy có chút sợ hãi,, lập tức nhấc lên dũng khí, chậm rãi đi về phía trước, giẫm lên lá rụng dày nặng. vắng vẻ vô thanh.

Cây cối thưa thớt một chút, bốn phía trở nên sáng sủa, chung quy lại vẫn là không có thu hoạch. Nàng đi tới trước một cây khô mộc, ánh mắt theo thân cây khô kia kéo dài hướng về phía trước, thấy treo ở đầu một vầng trăng sáng, trong lòng kinh khủng trừ khử, chỉ còn lại có bi thương nàng dùng thanh âm cực khẽ nói:

- Vân Lộc!

Đó là tên bằng hữu duy nhất của nàng, càng chuẩn xác mà nói, là Vân Lộc công chúa. Các nàng vốn có chính là tỷ muội cùng cha khác mẹ, lại dùng xưng hô như bằng hữu, tựa hồ có chút kỳ quái, nhưng đối với nàng mà nói, cũng xác định không thể nghi ngờ.

Các nàng từng cùng nhau vui cười, chơi đùa náo nhiệt, thẳng đến ngày nào đó đã tới.

Lúc này, một tú cầu năm màu lăn tới dưới chân Nhu Gia công chúa, nàng khom lưng nhặt tú cầu lên, tú cầu dùng tới tơ lụa tốt biện thành, phi thường tươi đẹp tinh xảo, hơn nữa rất quen thuộc.

Nàng vội vã xoay người lại, thấy một tiểu cô nương đứng ở sau người cách đó không xa.

Tiểu cô nương thoạt nhìn chỉ có mười một mười hai tuổi, trên người mặc cung trang màu sắc rực rỡ, so với nàng còn muốn có vẻ ngây thơ hơn, cười tủm tỉm chắp tay sau đít nhìn nàng, thần tình kia vẫn như năm xưa.

- Vân Lộc.

- Nhu Gia.

Vân Lộc cười tủm tỉm nói.

Đôi mắt thật to của Nhu Gia bốc lên vụ khí, bước nhanh tiến lên, muốn ôm lấy Vân Lộc, Vân Lộc lại như là bị dọa nhảy dựng, lui ra phía sau một bước lại né tránh không kịp.

Nhu Gia lại cảm giác không được bất cứ thứ gì, cùng nàng xuyên thân mà qua, lao lên không còn, lảo đảo vài bước suýt nữa té ngã.

Vân Lộc cười nói:

- Hắc hắc, bắt không được.

Nhu Gia lẩm bẩm nói:

- Sao lại thế?

- Nhu Gia ngươi đã quên rồi sao? Ta đã chết rồi a.

Trên mặt Vân Lộc vẫn mang theo dáng tươi cười ngây thơ, tựa hồ hoàn toàn không đem chuyện này để ở trong lòng.

- Đã chết.

Nhu Gia cúi đầu.

- Mau tới a.

Vân Lộc duỗi cánh tay ra, làm một tư thế tiếp cầu.

Nhu Gia nhìn tú cầu trong tay, nhẹ nhàng tung đi, chuẩn xác rơi vào trong tay Vân Lộc, sau đó lại truyền trở về, tú cầu tươi đẹp trở thành vật môi giới duy nhất giữa hai người.

Vân Lộc nhìn Nhu Gia từ trên xuống dưới nói:

- Nhu Gia, ngươi đã lớn lên.

Nhu Gia lại nói không ra lời, trong lòng vừa vui mừng vừa thương xót. Một thất thần, tú cầu rơi lăn trên mắt đất.

- Bất quá vẫn là ngốc nghếch như cũ.

Vân Lộc nói.

Nhu Gia vội vã ngồi xổm thân thể xuống đi nhặt tú cầu. Ngẩng đầu lên lại thấy trên cổ tinh tế của Vân Lộc có một vòng vết tích hồng sắc, tả hữu hoàn toàn đối xứng, như là một con hồng sắc Hồ Điệp, đang ở không ngừng vỗ cánh.

Vân Lộc kéo kéo cổ áo, dáng dấp có chút xấu hổ:

- Ta không ở đó, các nàng có lại khi dễ ngươi hay không, ngươi bệnh đã tốt hơn chưa? Lá gan hình như cũng lớn hơn.

Nàng nói như liên tục đưa ra rất nhiều câu hỏi quan tâm hiếu kỳ.

Nhu Gia đứng lên cúi đầu, yên lặng lắng nghe, nước mắt ở trong hốc mắt vòng quanh, sợ hãi sẽ khóc ra miệng. Thẳng đến rốt cục nhịn không được cắt đứt:

- Vân Lộc, ngươi... Ngươi có khỏe không?

Vân Lộc dừng lời nói lại, chân trái chà sát vào chân phải, lần đầu tiên lộ ra biểu tình có chút bi thương:

- Một mình ta, thật tịch mịch a!

- Ta đến bồi ngươi.

Những lời này Nhu Gia còn chưa kịp nói ra miệng.

Vân Lộc ngửa đầu liếc mắt liếc mắt ánh trăng:

- Ta phải đi rồi.

Nói xong cũng đẩy nhanh bước về phía sâu trong lâm viên chạy đi.

- Chờ ta một chút.

Công chúa công chúa đuổi theo một đường chạy chậm, bất chấp bụi gai làm bị thương gương mặt non nớt.

Rừng cây u ám bỗng nhiên đến đầu cùng, trước mắt nàng rộng mở trong sáng, thấy thân ảnh Vân Lộc chạy vào một cửa cung, nàng đi theo tới trước cửa, đã thấy đại môn đóng chặt, đem nàng ngăn cách ở bên ngoài.

Nàng không cam lòng vỗ vỗ đại môn:

- Vân Lộc, Vân Lộc, mở rộng cửa a, ta có lời muốn nói với ngươi.

Xa xa ngọn đèn dầu tới gần, thái giám cung nữ vội vã hô lên:

- Điện hạ điện hạ.

Ở trong lâm viện mất đi thân ảnh của Nhu Gia công chúa, đã dọa hỏng bọn họ. Lúc này vừa thấy nàng toàn thân chật vật, càng cả kinh, bất chấp tôn ti cấp bậc, vôi vã đem nàng ngăn cản.

Nhu Gia hỏi:

- Nơi này là chỗ nào?

- Điện hạ, ở đây chính là lãnh cung a.

Thái giám trả lời rùng mình một cái, chỉ cảm thấy một cổ âm hàn lãnh ý xông thẳng tới đáy lòng, thầm nghĩ gió thu này cũng thực sự là lạnh.

Nhu Gia ngơ ngác nhìn cửa cung, bị đám cung nữ ba chân bốn cẳng một lần nữa đưa lên cỗ kiệu, lắc lư rời khỏi nơi nầy.

Thái giám giơ kiệu lên cũng không nhịn được đẩy nhanh cước bộ, muốn nhanh chóng rời khỏi một chút, phía sau một mảnh địa phương không may mắn kia.

Bên trong kiệu một mảnh hắc ám, Nhu Gia công chúa ôm chặt tú cầu trong lòng, giọt nước mắt rơi xuống trên tú cầu mỹ lệ, lập tức rót vào trong đó, biến mất không thấy.

- Vân Lộc!

Cỗ kiệu bị đưa đến Khôn Ninh cung, Nhu Gia công chúa bị triệu tiến vào trong cung.

Hoàng hậu nương nương nhìn thấy bộ dáng của Nhu Gia công chúa, cũng không khỏi thất kinh:

- Nhu Gia, ngươi đây là làm sao vậy?

Thấy nàng trên mí mắt đỏ bừng, thần tình si ngốc, chưa từng trả lời.

Liền nổi giận nói:

- Các ngươi là bảo hộ công chúa thế nào, nói, đã xảy ra chuyện gì?

Những thái giám cung nữ kia đều là câm như hến, không dám tiếp lời.

Nhu Gia công chúa bỗng nhiên mở miệng nói:

- Mẫu hậu, ta đã nhìn thấy Vân Lộc.

Hoàng hậu nương nương trong lòng phát lạnh, nhíu mày nói:

- Không nên nói bậy.

Một bên phất phất tay.

Các cung nữ thái giám kia đều như được đại xa, vội vã lui xuống, ra khỏi cửa cung, mới châu đầu ghé tai lặng yên nghị luận.

- Công chúa điện hạ sẽ không phải là phát điên rồi chứ? Sao lại đột nhiên chạy vào trong viên tử đó?

- Ta thấy không phải là phát điên, mà là gặp quỷ đi sao!

Lời này để mấy người đều là cả người phát lạnh, không dám nói thêm gì đi nữa.

Một tiểu cugn nữ hướng cung nữ lớn tuổi bên cạnh dò hỏi:

- Mẹ, Vân Lộc là ai a? Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Cung nữ lớn tuổi kia đang xuất thần, nghe vậy giật mình tỉnh giấc nói:

- Không nên hỏi thăm không nên hỏi loạn.

Nàng đương nhiên còn nhớ rõ Vân Lộc công chúa, đó là tiểu cô nương bị Nghi quý phi ở trong lãnh cung kia tự tay bóp chết.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.